Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 2: Sao một cái hương gian

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nam Cung Vũ Huyên ngủ đến hỗn loạn, trong đầu một mảnh hỗn độn, cả người mềm nhũn không có chút khí lực.

Qua không biết bao lâu, một trận hương vị ngọt lành truyền vào trong miệng.

Nàng chưa từng hưởng dụng qua hương vị ngọt như vậy, cho nên thật sự không ngăn cản được dụ hoặc của mỹ thực, cho dù là người vô lực cũng cố gắng nuốt ngọt lành trong miệng.

Dần dần, hương vị ngọt lành đã không còn, mà nàng cảm giác toàn thân bắt đầu nóng lên.

Vừa mới bắt đầu, nàng như là đang đặt mình trong ôn tuyền. Nhưng là sau một lát, nhiệt lượng kia càng ngày càng tăng, càng ngày càng mãnh liệt, cả người nàng giống như đang ở trong lò lửa, nóng cháy đến khó chịu.

Nam Cung Vũ Huyên không ngừng giãy dụa, muốn tránh thoát lửa nóng đốt người.

Rốt cục, giống như ông trời mở mắt, nàng đυ.ng đến một vật thể lạnh lẽo bên người, vật thể này đối với người bị liệt hỏa đốt cháy như nàng mà nói, liền giống như người bị lạc trong sa mạc gặp được ốc đảo vậy.

Không có chút chần chờ, Nam Cung Vũ Huyên đem vật thể lạnh lẽo như cỏ cứu mạng, gắt gao ôm.

Nhưng là nóng rực trong cơ thể lại tích lũy từng chút, từng chút một. Nam Cung Vũ Huyên không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm vật thể lạnh lẽo kia chặt hơn, chặt đến mức như muốn đưa “nó” vào trong cơ thể của nàng.

(Ụt: An tâm, sau này “nó” cũng sẽ được đưa vào cơ thể của Huyên Huyên nhưng ở một phiên bản khác, *hắc hắc* )

Thần chí Hiên Viên Nhược Ngôn dần dần mơ hồ, lạnh như băng đến tận xương giống như bàn tay của ma quỷ gắt gao cầm lấy cổ họng hắn, làm cho hắn không thở nổi.

Ngay tại lúc hắn cảm giác một tia thần chí cuối cùng sắp sửa mất đi, một cái ấm áp, không, là một vật thể nóng rực gắt gao ôm lấy hắn, làm cho hắn thân thể sắp bị đông cứng như được cứu rỗi.

Nhiệt lượng kia giống như có mắt, chậm rãi dung nhập tứ chi bách hải của hắn, lạnh lẽo dần dần tan rã, rốt cục từ trong cơ thể hắn chậm rãi rời khỏi.

Thần chí hỗn độn, từ từ thanh tỉnh.

“Ặc… ưm … ưm…”

Tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụ như ẩn như hiện truyền vào trong tai hắn.

Tiếng nói quen thuộc, mang theo rêи ɾỉ thống khổ, Hiên Viên Nhược Ngôn cẩn thận nghe.

“Ư… ưm… ô…”

Giống như nhận phải thống khổ gì đó thật lớn, trong thanh âm rêи ɾỉ mang theo khàn khàn.

Nha đầu…

Là nha đầu!

Cả người Hiên Viên Nhược Ngôn chấn động, giật mình một cái, đột nhiên mở ra mí mắt nặng trịch.

“Ô ưm… a… ô…”

Tiếng rêи ɾỉ từ lúc hắn tỉnh lại càng rõ ràng truyền vào trong tai hắn.

Một vật thể nóng bỏng gắt gao ôm lấy vòng eo của hắn, ở trong lòng hắn không ngừng vặn vẹo.

Hiên Viên Nhược Ngôn mạnh mẽ hướng trong lòng nhìn lại.

Nam Cung Vũ Huyên đang gắt gao ôm hắn.

Thân mình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng cùng thân hình rắn rỏi của hắn dính nhau đến chặt chẽ, không có chút khoảng cách.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng giờ phút này căng đỏ bừng, liền giống như sắt bị thiêu đỏ.

“Nha đầu?”

Hiên Viên Nhược Ngôn run giọng kêu lên.

Vì sao lại như vậy? Hắn nhớ rõ hắn đút Thánh quả Tuyết Khê cho nàng sau, hắn liền hôn mê.

Chẳng lẽ lúc hắn hôn mê đã xảy ra chuyện gì sao? Hoặc là sai ở đâu?

“Ô ô… ưm… ư…”

Nam Cung Vũ Huyên không có trả lời, tiếng rêи ɾỉ thoát phá chưa từng dừng lại.

Giờ phút này, trong cơ thể nàng không chỉ có nóng rực đơn giản như vậy.

Một cỗ dòng khí không tên đang ở trong cơ thể nàng nhanh chóng tăng trưởng!

Nàng cảm giác được thân thể của mình sắp bị nứt vỡ, nhưng là cỗ khí lưu kia vẫn đang tăng trưởng, không ngừng tăng trưởng!

Đau!

Đau quá!

Nam Cung Vũ Huyên dùng răng nanh gắt gao cắn môi cánh hoa, đôi tay ôm Hiên Viên Nhược Ngôn dùng lực đạo toàn thân buộc chặt, giống như làm như thế có thể giảm bớt đau đớn trong cơ thể.

“A…”

Hiên Viên Nhược Ngôn bị lựa của nàng quấn ép buộc kêu rên một tiếng. Nhìn thân hình nhỏ bé của nha đầu kia nhỏ như vậy nhưng khí lực lại lớn như thế.

“Nha đầu, nha đầu?”

Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không quan tâm đến đau đớn trên thân thể, không ngừng gọi Nam Cung Vũ Huyên, muốn gọi tỉnh nàng.

Trạng huống như vậy của nàng, giống như hiện tượng bị tẩu hỏa nhập ma lúc đang luyện công, hắn căn bản không dám tùy tiện động nàng, cho nên chỉ có thể tùy ý để nàng ôm, chỉ có thể không chuyển mắt quan sát trạng huống của nàng.

“A a a ——!”

Thống khổ Nam Cung Vũ Huyên thừa nhận dường như đạt đến cực hạn, thống khổ gọi lớn một tiếng.

Hiên Viên Nhược Ngôn còn không có phản ứng lại, trước mặt liền xuất hiện một trận ánh sáng đỏ chói mắt, dao động kia làm đau mắt của hắn.

Còn chưa kịp nhìn rõ ánh sáng đỏ kia là vì sao thì trước mắt một mảnh đen thui, hắn lại ngất đi.



“Ưm…”

Không biết qua bao lâu, cổ họng Hiên Viên Nhược Ngôn tràn ra một tiếng than nhẹ, lập tức quay tỉnh.

Vừa mở mắt ra, mắt tím tối sầm lại.

Nha đầu!

Nghĩ đến trận ánh sáng đỏ mãnh liệt kia, Trái tim Hiên Viên Nhược Ngôn buộc chặt, vội vàng tìm trong lòng.

Này vừa nhìn, như muốn đui mù.

Khuôn mặt tuyệt mỹ hồng nhuận như trứng gà, mày lá liễu cong cong, lông mi dày đặc, môi hồng nhuận như anh đào.

Hiên Viên Nhược Ngôn sửng sốt.

Một nữ tử đẹp đến cực hạn, là một nữ tử xinh đẹp như hồng liên lại trắng thuần khiết như bạch liên.

Nhưng là dung nhan phong hoa tuyệt đại này, cũng không phải nguyên nhân làm cho hắn giật mình ngây ra.

Hắn kinh ngạc, là vì, khuôn mặt nữ tử này có tám phần tương tự mặt Nam Cung Vũ Huyên, liền hương vị trên thân nàng cũng giống y Nam Cung Vũ Huyên.

Chuyện này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Hắn rõ ràng nhớ rõ trước lúc hôn mê, nha đầu ở trong lòng hắn, nhưng là khi tỉnh lại vì sao liền thay đổi người?

“A…”

Ngay khi Hiên Viên Nhược Ngôn đang ngây ngốc ngẩn người sửa sang lại ý nghĩ lộn xộn như tương hồ trong đầu thì một tiếng rêи ɾỉ nhu hòa kỳ ảo như gió xuân truyền đến.

Hiên Viên Nhược Ngôn theo bản năng nhìn trong lòng.

Lần này, hắn hoàn toàn sửng sốt.

Mắt đen trong sáng như lưu ly, thanh thuần không chút tạp chất, giống như nước suối trong suốt nhất trên thế gian này.

Sóng mắt bập bềnh, ánh sáng lung linh đột nhiên hiện ra, cướp lấy ánh hào quang của đất trời.

Hiên Viên Nhược Ngôn ngay cả chút phản ứng cũng quên, lăng lăng nhìn đôi mắt đẹp có thể khiến các vì sao trên trời cũng mất đi ánh sáng.

Mắt nàng… giống y như đúc mắt của nha đầu!

Hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lầm! Cho dù quên cái gì, cũng không có khả năng quên đôi mắt của nha đầu! Không có khả năng quên đôi mắt sớm đã khắc tiến trong óc thâm trong trái tim hắn!

“Nhược Ngôn ca ca?”

Giọng nữ kỳ ảo êm tai, trong veo lại chứa kiều mỵ.

Nhưng là lúc này, một tiếng nhẹ giọng kêu gọi này, lại làm cho trời đất đột nhiên im lặng.

Một đôi mắt tím, một đôi mắt đen, đều trừng thật to.

Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Nam Cung Vũ Huyên từ trong đôi mắt đối phương, đều xem đến sắc thái không thể tin.

“Nha, nha đầu?”

Hiên Viên Nhược Ngôn lăng lăng kêu lên, trong giọng nói không dám tin rõ ràng như vậy.

Hắn, không phải hoài nghi người trước mắt không phải Nam Cung Vũ Huyên mà là hắn đang hoài nghi mắt hắn có phải vì trận ánh sáng mạnh mẽ màu đỏ kia làm hỏng rồi hay không. Hoài nghi đôi mắt bị nó tác động đến mức tai hắn cũng có tật.

Nam Cung Vũ Huyên cũng lăng lăng, ánh mắt gắt gao tập trung nhìn đồng tử màu tím của Hiên Viên Nhược Ngôn.

Trong mảnh sắc tím kia, hiện ra một nữ tử, một nử tử đang mở mắt thật to, chớp cũng không chớp mà nhìn nàng.

“… Này, đây là muội?”

Sau một lúc lâu, Nam Cung Vũ Huyên rốt cục tìm về thanh âm của chính mình, lẩm bẩm nói.

Lúc nàng nói chuyện, nữ tử trong mắt Hiên Viên Nhược Ngôn phản chiếu cũng theo môi đỏ khẽ mở của nàng.

Tất cả những thứ này, đều đang nói với nàng một chuyện thực!

Là nàng! Chính là nàng!

Nhưng là, vì sao lập tức, liền trưởng thành?

Vì sao vừa cảm giác tỉnh lại, liền trưởng thành?!

“Nha đầu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào…?”

Hiên Viên Nhược Ngôn rốt cục hoàn hồn, tự nhiên ôm Nam Cung Vũ Huyên ngồi dậy đến, vừa lo lắng hỏi, vừa dùng ánh mắt lo lắng đánh giá nàng.

Nhưng là, lên tiếng đến một nửa, liền im bặt mà dừng.

Hiên Viên Nhược Ngôn liền vẫn duy trì trạng thái môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt dại ra, gương mặt anh tuấn chỉ một thoáng liền bao trùm một áng mây đỏ rực.

Nam Cung Vũ Huyên nháy mắt mấy cái, theo ánh mắt hắn nhìn lên thân mình.

Da thịt như ngọc, vai mê người, xương quai xanh tinh xảo. Ngực mềm hơi lộ ra…

Cảnh xuân tốt đẹp, thật là một cảnh hương diễm tuyệt vời!

Nam Cung Vũ Huyên giống như bị sét đánh, hoàn toàn ngây ngẩn cả người!

Này, này này này, đây là cái tình huống gì a?! Y phục trên thân, không, đống vải rách trên thân nàng nhìn ra là xiêm y phía trước nàng mặc, nhưng là vì sao lại biến thành như vậy?!

A, bất quá, bất quá bất quá…

“… Ách, ha ha, mình còn biết dự đoán ha?”

Lấy lại tinh thần, Nam Cung Vũ Huyên ma xui quỷ khiến ngây ngô cười phun ra một câu.

Ặc, bộ ngực cực lớn a! So sánh một chút, hẳn là cỡ C ha!

Hiên Viên Nhược Ngôn nghe nàng nói như thế, thân mình cứng đờ, sau đó như là bị quỷ dọa đến, đột nhiên quay đầu.

“Nha, nha, nha đầu, muội, muội nhanh chóng mặc xiêm y vào.”

Trời biết, hắn hiện tại là muốn chết tâm đều có!

Tuy rằng chuyển tầm mắt đi, không nhìn tới cảnh đẹp có thể khiến hắn ném đi tâm hồn, nhưng là nàng vẫn còn đang ở trong ngực hắn nha.

Muốn đẩy ra nàng lại sợ làm nàng bị thương, không đẩy nàng ra trái tim hắn giống như con ngựa hoang mất giây cương, chạy như điên không ngừng.

Cảm giác mềm mại ấm áp trong lòng, hơi thở mang hương thơm chỉ thuộc về nàng, còn có cảnh tượng hương diễm dụ hoặc không ngừng hiện lên trong đầu hắn, không một thứ là không khiến cho hắn trái tim hắn thất thường.

“Ặc, không phải muội đang mặc y phục sao?”

Nam Cung Vũ Huyên liếc qua miếng vải rách nát trên thân mình.

Ừm… nói như thế nào nhỉ, “tạo hình” hiện tại của nàng cùng áo ngực ôm body có hiệu quả tuyệt diệu như nhau nha.

Hơn nữa, lúc nàng ở trong nhà, không phải là cũng thường xuyên mặc áo ngực cách tân sao? Huynh ấy hẳn là đã quen thuộc rồi nha.

A, hiện tại chẳng qua là không có hai dây treo lên mà thôi, có cần nói thành “không mặc y phục” sao?

“Muội, muội, muội…”

Hiên Viên Nhược Ngôn phá lệ người nói lắp, nói từ muội nửa ngày, cũng không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Chỉ là, gương mặt tuấn tú hiện tại đã như tôm bị nấu chín, vẻ đỏ ửng không chỉ ở trên khuôn mặt của hắn, còn phủ lên cổ cùng lỗ tai.

Biểu hiện khác lạ của hắn rốt cuộc kéo Nam Cung Vũ Huyên từ trong suy nghĩ nàng trưởng thành đầy đủ như “dự đoán” của nàng trước đó.

Nam Cung Vũ Huyên đem tầm mắt từ trên thân mình rớt ra, hồ nghi nâng mắt nhìn về phía Hiên Viên Nhược Ngôn.

Nhược Ngôn ca ca sao lại biến thành lắp bắp? Nói cũng sẽ không xong?

Ặc, khi nào thì hắn quay đầu đi?

Ặc, lỗ tai cùng cổ hắn vì sao đỏ như vậy?

Phụt…

Nam Cung Vũ Huyên rốt cục chậm chạp phát hiện cái gì!

Trên mặt thanh tú nhất thời như bị lửa đốt, trong khoảnh khắc cũng biến thành tôm bị nấu chín:

“Ặc, muội, muội mặc y phục.”

Nói xong, liền vội vàng từ trên người Hiên Viên Nhược Ngôn đứng dậy.

Một đôi mắt to trong động cuống quít tìm kiếm.

Rốt cục, ánh mắt tập trung lên lông cừu cách đó không xa, tay mắt lanh lẹ cầm lông cừu lên, cuống quít quấn lấy thân thể một cách nghiêm mật.

Trời ạ, nàng quên mất hiện tại thân thể của nàng đã trong cảm giác quỷ dị mà trưởng thành!

“Ây da, Nhược Ngôn ca ca, muội, muội mặc xong.”

Nói một câu xong, Nam Cung Vũ Huyên liền cúi đầu thật thấp.

Cái quái gì vậy, lần này xem như mất mặt thật lớn!

Ô ô ô, vừa nghĩ đến câu “biết dự đoán” lúc trước, hiện tại nàng hận không thể cắn đứt lưỡi.

“Ặc, ừm~.”

Hiên Viên Nhược Ngôn đơn giản hồi đáp.

Nhưng là đầu vẫn cứ không quay lại đây.

Hắn hiện tại có thể gọi là bất an không yên nha. Sợ hãi vừa nhìn thấy nàng lại không tự chủ được nghĩ đến “cảnh đẹp” lúc nãy. Nếu vậy, hắn sẽ có cảm giác hắn đang khinh nhờn nàng.

Nàng là tiểu nhân nhi thuần khiết tốt đẹp như vậy a! Sao có thể bị hắn khinh nhờn như thế?!

“Rột rột——”

Ngay tại lúc Hiên Viên Nhược Ngôn vô cùng rối rắm, một trận thanh âm kỳ quái vang lên trong động yêu tĩnh.

Thân mình Nam Cung Vũ Huyên chấn động, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất.

Không có sai!

Hiện tại nàng đang tìm trên mặt đất có động hoặc là khe hở gì, nàng muốn nhảy vào a!

Cái bụng chết tiệt! Kêu thì cứ kêu, nhưng cần gì kêu gào to như vậy a?~

Vì sao phải kêu rung động trời đất như vậy a?!

“Ặc…”

Hiên Viên Nhược Ngôn rốt cục quay đầu, có chút phản ứng không được nhìn Nam Cung Vũ Huyên đang cúi đầu tìm lỗ.

Tầm mắt chậm rãi chuyển qua bụng của nàng:

“Nha đầu, muội đói bụng a?”

Ngây ngốc hỏi ra một câu.

Thân mình Nam Cung Vũ Huyên cứng đờ, thoáng chốc ngẩng đầu, hai mắt nén giận trừng Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Muội không đói! Không phải muội đói! Vừa mới không phải muội kêu …!”

Dù chết nàng cũng không thừa nhận!

“Ặc…”

Hiên Viên Nhược Ngôn lại sửng sốt, theo sau phản ứng lại:

“Ha ha…, đúng vậy, không phải muội kêu, là huynh kêu. Ha ha, là huynh đói bụng, chúng ta đi ra tìm thực vật.”

Trong đôi mắt tím dịu dàng cùng cưng chiều đan vào nhau.

Nam Cung Vũ Huyên nghe hắn nói một câu như vậy, lửa nóng trên mặt dường như càng cháy càng dữ dội hơn, nóng rực mặt.

Hàm răng vừa cắn, quyết tâm!

“Không phải huynh gọi, cũng không phải là muội kêu.”

Nói xong, đúng lý hợp tình chỉ vào bụng mình:

“Là nó kêu, là nó đói bụng.”

Dù sao đều là không phân rõ phải trái, vì sao nàng không thể chơi lớn một chút.

“Ặc… Phốc xuy, ha ha, đúng, là nó kêu, là nó kêu.”

Nhìn thấy khía cạnh không phân rõ phải trái mãnh liệt như thế của nàng, Hiên Viên Nhược Ngôn quyết định chân chó theo ý của nàng mà nói:

“Nếu nó đói bụng, vậy chúng ta đi tìm vật đến đút cho nó, được không?”

“Ừm.”

Nam Cung Vũ Huyên bí hiểm gật gật đầu, sau đó vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

“Haiz, tuy rằng nó rất phiền toái, nhưng là tốt xấu nó cũng theo muội lâu như vậy, làm cho nó bị đói, muội cũng không đành lòng, chúng ta đi thôi.”

Một câu, hoàn toàn thuyết minh ra cái gì gọi là “không biết hổ thẹn”.

Nếu như cái bụng đáng thương có tư tưởng, có thể nói mà nói. Giờ phút này nó nhất định sẽ kêu trời gọi đất mà kêu to oan uổng!

Hai người làm bạn đi tìm thực vật.

Có lẽ là vừa trải qua qua sinh tử, chỉ số thông minh của hai người còn không có khôi phục.

Bọn họ, đều không có chú ý tới, không chỉ thương tích trước kia nhận phải biến tốt, dù trong băng tuyết họ cũng không cảm giác được lạnh chút nào.



Hắc y thiếu niên đứng một mình phía trên nóc nhà, xuất thần nhìn đường xá không có một bóng người phía trước.

Đều đã hơn hai tháng, còn không thấy người trở về.

“Còn có ba ngày… Chỉ có ba ngày.”

Đôi mắt đen như bảo thạch của Tư Không Huyền Dịch đột nhiên ảm đạm.

Một quả đầu đỏ rực như biết chủ nhân đang phiền muộn ưu tư, màu sắc cũng sẫm đi.

Qua ba ngày nữa, nếu như nàng còn không trở về, vậy xem như bỏ lỡ.

Không biết qua bao lâu, ánh đỏ chợt lóe, Tây Môn Vân Ảnh xuất hiện bên người tại hắn:

“Này, Tư Không Huyền Dịch, giả u buồn không thích hợp ngươi a!”

Đôi mắt ngọc sáng như lục tinh thạch bị bịt kín một tầng sa mỏng mơ hồ, làm cho người ta không thấy ý tưởng của hắn. Cho nên lời trêu tức này cũng mang theo mấy phần cảm giác mông lung khác.

“…”

Tư Không Huyền Dịch nếu như không có nghe thấy hắn nói, không có chút phản ứng.

Tây Môn Vân Ảnh nhún nhún vai, tùy ý ngồi ở trên nóc nhà.

Vốn là động tác vô cùng đơn giản, nhưng hắn lại làm ra cảm giác duyên dáng cực hạn.

“Chết tiệt, ngươi thật sự không thích hợp loại dáng vẻ quỷ muốn chết không sống. Đại gia nó, ta nhìn thấy chướng mắt!”

Đôi mắt ngọc sáng như lục tinh thạch đảo qua Tư Không Huyền Dịch không hề phản ứng, Tây Môn Vân Ảnh thấp giọng tức giận.

Sau khi Huyên Nhi bảo bối đi, người này luôn giả bộ u buồn. Tuy rằng hắn cũng rất nhớ nha đầu, nhưng là cũng không đến mức cả ngày rầu rĩ không vui?

“…”

Tư Không Huyền Dịch liếc mắt nhìn Tây Môn Vân Ảnh một cái:

“A, Tây Môn Vân Ảnh, ngươi bại lộ bản tính. Vẫn là thô tục như vậy a.”

Rõ ràng là một người thô lỗ từ trong xương, nhưng lại lớn lên với túi da xinh đẹp mị hoặc, sau đó còn mang lên mặt nạ tao nhã, thật đủ buồn cười.

Trong lòng Tư Không Huyền Dịch âm thầm oán thầm.

Tây Môn Vân Ảnh chợn mi nhìn Tư Không Huyền Dịch rốt cục bắt đầu “phản kích”, khóe miệng giương lên một chút cười yêu dã:

“Nói với ai thì dùng tiếng đó. Đối mặt mãng phu như ngươi, đương nhiên nên dùng lời thô lỗ nha ~!”

Cố ý kéo dài âm cuối mang theo chế nhạo rõ ràng.

“Hừ! Gia ta không chấp nhặt với nữ nhân!”

Tư Không Huyền Dịch cũng không phải kẻ dễ chọc, lời nói ra là một phát thấy máu!

Tuy rằng diện mạo Tây Môn Vân Ảnh xinh đẹp mềm mại đáng yêu, nhưng là trong xương là một nam nhân trăm phần trăm a!

Thân mình diện mạo tuy rằng giống như nữ nhân, nhưng là khí chất từ bên trong của hắn lại có thể làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn là nam nhân!

Còn là một nam nhân tâm huyết vô cùng!

Đối với nam nhân này, ngươi nói dáng vẻ hắn xinh đẹp, hắn rất thích ý nhận. Bởi vì trong mắt hắn, cái gọi là xinh đẹp, cũng không có giới hạn a!

Nhưng nếu ngươi dám nói hắn là nữ nhân, như vậy…

“Nãi nãi! Tư Không Huyền Dịch, tiểu tử ngươi thiếu đánh!”

Gân xanh trên trán Tây Môn Vân Ảnh giật tưng bừng.

Nói xong, thân hình chợt lóe, đã muốn đứng ở trước người Tư Không Huyền Dịch, không hề báo trước xuất chưởng.

Tư Không Huyền Dịch nghiêng người né tránh.

Ha ha, hắn đã sớm có chuẩn bị có được không?

Ngay lúc hắn nói câu “không chấp nhặt với nữ nhân”, hắn cũng đã bắt đầu chuẩn bị đánh nhau với hắn ta.

Mười mấy năm ở chung, hắn đương nhiên biết tính nết Tây Môn Vân Ảnh.

Nói Tây Môn Vân Ảnh là nữ nhân, thì phải là phạm vào điểm mấu chốt của Tây Môn Vân Ảnh!

“Ha ha, Vân Ảnh mỹ nhân nhi, ngươi đây là yêu thương nhung nhớ Bản công tử? Bản công tử tính tình rất bình thường, chỉ cảm thấy hứng thú với nữ nhân chân chính, đối với loại nữ nhân giả như ngươi, Bản công tử nhưng là không có một chút hứng thú a!”

Tư Không Huyền Dịch thấy mình tránh thoát nhanh nhẹn, không ở thế yếu, tâm tình tốt khoe võ mồm cực nhanh.

Dù sao mười mấy năm qua, hắn chạm đến điểm mấu chốt của Tây Môn Vân Ảnh cũng không phải một lần hai lần, hiện tại nếu đã chạm liền đơn giản nâng trình độ lên sâu sắc đi!

“Không biết sống chết!”

Tây Môn Vân Ảnh buồn bực, công kích đột nhiên trở nên sắc bén.

Tư Không Huyền Dịch chật vật né tránh.

Hai người rốt cục không phụ sự mong đợi của mọi người thật sự nhau.

A, vì sao nói không phụ sự mong đợi của mọi người sao?

Trên nóc nhà phía sau bọn họ không xa, năm vị thiếu niên phong tư trác tuyệt nhàn nhã ngồi.

“A, một trăm lượng, ta cá là Huyền Dịch thắng.”

Tia sáng trong mắt hồ ly của Đông Phương Dật Hàm bùng nổ, mắt hổ phách trong sáng lóe sáng.

Ừ, tuy rằng võ công Tây Môn Vân Ảnh có kỹ thuật cao một bậc, nhưng là tính tình hỏa bạo kia…

Ha ha, nhìn như thực lực kém khá xa đánh nhau, nếu như không ngoài sở liệu mà nói, kết quả sẽ là “lấy yếu thắng mạnh”!

“Đông Phương Dật Hàm, ngươi thật đúng là vô tâm vô phế a! Hảo huynh đệ nhà mình tại ‘Vào sinh ra tử’, ngươi lại ở chỗ này suy nghĩ ‘đặt tiền’, ặc, không hổ là người Hiên Viên quốc a ~!”

Công Tôn Lưu Dạ không chút lưu tình châm chọc.

“Ha ha, lời đó có ý gì? Tuy nói “huynh đệ không thân bằng ngân lượng” nhưng là ta ở dưới tính huống thực lực chênh lệch lớn như thế, dứt khoát kiên quyết mua huynh đệ nhà ta thắng, đây là ở sau lưng yên lặng ủng hộ hắn, là “nghĩa bạc đến tận trời xanh” nha!”

Đông Phương Dật Hàm vô sỉ nói.

Lập tức trong mắt hồ ly chợt lóe ánh sáng, liếc hướng Công Tôn Lưu Dạ:

“Chẳng lẽ nói, Lưu Dạ huynh cũng hiểu được Huyền Dịch sẽ thắng? Ha ha, vậy cảm tình thật tốt!”

“Ngươi!”

Công Tôn Lưu Dạ nghẹn lời.

Tuy rằng võ công Vân Ảnh đích thực cao hơn rất nhiều, nhưng là tính tình lại thực nóng vội, dễ dàng kích động a!

Liền giống như hiện tại, nhìn qua là Tư Không Huyền Dịch bị Vân Ảnh làm cho chật vật không chịu nổi. Nhưng là thực tế mà nói là Vân Ảnh toàn lực công kích, không có phòng bị, nếu như bị Tư Không Huyền Dịch tìm được điểm yếu trong chiêu thức của hắn, Vân Ảnh liền nguy hiểm.

Đông Phương Dật Hàm chết tiệt, đừng nói hắn không có phát hiện đó!

Còn “nghĩa bạc đến tận trời xanh”?! Quả thực là nói nhảm! Được tiện nghi còn khoe mã!

Trong lòng mắng to Đông Phương Dật Hàm gian trá.

“Hai trăm lượng, Vân Ảnh thắng.”

Quy Hải Lộng Nguyệt ném ra hai thỏi bạc.

Cho dù biết Tư Không Huyền Dịch có khả năng thắng cao hơn, nhưng vẫn là nên ủng hộ người của chính mình đúng không?

“Hai trăm lượng, Vân Ảnh thắng.”

Gia Cát Mặc Húc cũng ném hai thỏi bạc ra.

Đôi mắt màu xanh lam của Công Tôn Lưu Dạ trong phút chốc lại khôi phục thần thái, nhìn thoáng qua Đông Phương Dật Hàm, sau đó lại nhìn đi Thượng Quan Tuyệt Trần:

“Ha ha, có thể nhìn đến huynh đệ Quy Hải quốc chúng ta đoàn kết như thế, cho dù chúng ta thua, cũng rất đáng giá!”

Ý nói: Nhìn đi! Hiên Viên quốc vốn thiếu Hiên Viên Nhược Ngôn, bây giờ còn có một người xem mình như người ngoài cuộc!

Tuấn mi Đông Phương Dật Hàm nhíu lại, nhìn về phía Thượng Quan Tuyệt Trần.

Tuy rằng tính tình Tuyệt Trần rất đạm, đối chuyện gì cũng không để bụng, nhưng là chỉ cần liên quan đến quốc gia, cho dù không có hứng thú, hắn cũng sẽ không hờ hững.

Bây giờ vẫn cứ không thèm quan tâm?

Thượng Quan Tuyệt Trần thu mắt, thờ ơ hoàn toàn với tầm mắt chế giếu của Công Tôn Lưu Dạ và tầm mắt không hiểu của Đông Phương Dật Hàm:

“Đánh không xong.”

Nói xong, liền gắt gao nhìn thân ảnh màu trắng chợt lóe trên đường.

“Nam Cung Ngân Tử!”

Quả nhiên, tiểu Tây Môn Vân Ảnh cũng thấy thân ảnh màu trắng, kinh hô ra tiếng, dừng tiến công đối với Tư Không Huyền Dịch.

Tư Không Huyền Dịch nghe được bốn chữ Nam Cung Ngân Tử, cũng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một bóng trắng càng đi càng xa.

Thật là Nam Cung Ngân Tử!

Ngay sau đó, năm thân ảnh rắn rỏi cùng nhau truy đuổi theo Nam Cung Ngân Tử.

Nam Cung Ngân Tử là cái gì?!

Đó nhưng là tiểu hồ ly của Huyên Nhi bảo bối!

Từ khi Huyên Nhi bảo bối rời đi, nó liền thần bí mất tích, nay nó trở lại, là ý nghĩa Huyên Nhi bảo bối cũng trở lại sao?

Giờ phút này mấy người ăn ý vô cùng, chỉ có một cái ý tưởng, thì phải là —— chẳng lẽ là nàng trở lại?



Giữa trời nắng gắt, trên bầu trời xanh thẳm nổi lơ lửng từng đám mây trắng muốt.

Trên đường núi gập ghềnh, xuất hiện một đôi tổ hợp quái dị.

Một nam một nữ.

Nam tử dung mạo tuấn mỹ, nhưng là xuất sắc hơn dung mạo chính là khí chất ôn nhuận như ngọc ấm trên thân hắn.

Nữ tử khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, cả người tản mát ra ánh sáng ấm áp như ánh mặt trời, linh khí bức người.

Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, hẳn là đẹp mắt mới đúng, từ quái dị từ đâu mà đến?

Mời bỏ qua dung mạo đẹp đẽ đến khó có thể diễn tả của họ, chỉ cần xem y phục trên thân họ là được.

Y phục trên thân nam tử đã biến thành mảnh vải rách, lúc bước đi nó như bị gió nhẹ thổi bồng bềnh, sống động như một cây lau nhà.

Trên thân nữ tử mặc lông cừu, vốn ở nơi nóng nực như ở đây mặc lông cừu đã không tương xứng, cố tình nàng không chỉ mặc mỗi lông cừu không mà là một tập hợp lông cừu.

Da thỏ hoang, da hồ ly, da sói cùng da lông nhiều loại động vật hoang dại hợp lại chế thành áo lông cừu mặc ở trên người, khuê nữ mỹ nhân nháy mắt biến thành lão bản vườn bách thú!

【 khụ khụ, tác giả đùa chút. 】

Mặc cái áo lông kỳ ba như thế, nữ tử làm cho người ta có cảm giác nàng như là một con gấu lông xù.

Tổ hợp cây lau nhà cùng gấu lông xù, há có thể không quỷ dị?!

“Nhược Ngôn ca ca, nơi này không có người a, muội cởi bỏ lớp da trên người được không! Mặc như vậy quá nóng oa!”

Giờ phút này Nam Cung Vũ Huyên đã muốn đổ mồ hôi đầm đìa, cực kỳ buồn bực nhìn lông cừu “tạp” lông trên người.

Thật rõ ràng, gặp phải một người cổ hủ thật đúng là làm cho nàng hỗn độn trong gió không biết nói gì a!

Vừa mới bắt đầu, nàng muốn mặt “vải rách” đi ra ngoài, nhưng là mắt tím của người nào đó trừng, môi mỏng khẽ mở hai chữ “không cho” hoàn toàn đánh vỡ ước nguyện ban đầu của nàng.

Nàng chỉ phải vô cùng ai oán ngoan ngoãn mặc tạp lông trên người.

Nàng hiện tại nhưng là hối hận muốn chết a! Nếu biết sẽ nóng như vậy mà nói, nàng nhất định sẽ không khuất phục! Nhất định sẽ kiên trì mặc “vải rách” của nàng!

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng phủ đầy mồ hôi, thần sắc đau lòng chợt lóe rồi biến mất. Nhưng là hắn vẫn kiên trì nói:

“Không cho.”

Không có người? Hắn không phải người sao?

Huống hồ, “vùng hoang vu dã ngoại” này, nếu như nàng thoát lông cừu, chỉ xuyên mảnh vải rách còn mát mẻ hơn cả yếm kia àm nói, hắn khẳng định sẽ bị bạo. Không bạo thì cũng là huyết mạnh giãn nở mà chết.

Nam Cung Vũ Huyên đối với vẻ mặt nghiêm túc của Hiên Viên Nhược Ngôn phiên một cái xem thường:

“Lần thứ sáu trăm sáu mươi bảy.”

Hữu khí vô lực than thở số lần hắn cự tuyệt.

Được rồi! Kỳ thật dọc theo đường đi này, nàng vẫn không từ bỏ ý định mặc “vải rách” mát mẻ kia đi đường!

Nhưng là mỗi lần đều bị vẻ mặt nghiêm túc của người nào đó gạt bỏ!

Nhìn đi, người nào đã đã dùng lời chính nghĩa từ chối đề nghị của nàng sáu trăm sáu mươi bảy lần.

Nam Cung Vũ Huyên âm thầm cắn răng:

Cổ hủ! Lúc tỷ ở hiện đại, mặc áo cúp ngực thường xuyên như ăn cơm! Không cởi liền không cởi, dù sao kiếp trước tỷ cũng mặc đủ!

Kỳ thật ý nghĩ của Hiên Viên Nhược Ngôn là như vậy:

Nha đầu kia rất không rành thế sự, tuy rằng thân mình trưởng thành, nhưng là thực chất vẫn là một tiểu nữ oa không đến mười tuổi, cho nên không hiểu được cái danh tiết là gì, cho nên, hắn nhất định ngăn cản nàng làm ra chuyện hủy hoại danh tiết!

Đáng thương Hiên Viên Nhược Ngôn thông minh một đời, nay hắn nhất thời hồ đồ đem sói phúc hắc trở thành tiểu bạch thỏ thuần khiết!

Cũng chính suy nghĩ thâm căn cố đế hiện tại của hắn làm cho ngày sau của hắn thường xuyên sống trong “nước sôi lửa bỏng”, không ngừng kêu gào:

Sao lúc trước không nhận ra nàng là một đầu sói a!

“Nha đầu, hiện tại muội còn nhỏ, cho nên không hiểu dụng tâm của huynh, sau này muội trưởng thành, liền rõ ràng.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đầy bất mãn, không biết làm sao lại nghiêm túc nói.

Kỳ thật hắn có thể đem “danh tiết” nói với nàng, y theo trình độ trí tuệ của nàng, nhất định sẽ rất nhanh liền lĩnh hội.

Nhưng là không biết vì sao, hắn cũng không muốn nói với nàng.

Bởi vì luôn luôn một loại cảm giác, nếu như nàng cũng dùng tam tòng tứ đức cùng danh tiết làm chuẩn mực đạo đức như những nữ nhân khác mà nói. Thì nàng không phải nàng nữa rồi.

Nàng, nên muốn làm gì thì làm, tiêu diêu tự tại sống, không cần để ý tới quy tắc thế tục cổ hủ.

Cho nên Hiên Viên Nhược Ngôn hiện tại cũng rất rối rắm a!

Vừa kiên trì muốn coi trọng danh tiết của nàng như trước, vừa không hy vọng quy tắc thế tục trói buộc nàng!

“Đồng dạng là lần thứ sáu trăm sáu mươi bảy!”

Nam Cung Vũ Huyên nghiến răng nghiến lợi.

Haiz! Nàng đương nhiên biết hắn là vì tốt cho nàng! Nàng đương nhiên biết hắn là đang bảo hộ cái gọi là danh tiết của nàng!

Nhưng là danh tiết có thể làm cơm ăn oa?! Danh tiết có thể cho nàng lạnh hơn sao?!

Không thể không thể a!

Hiên Viên Nhược Ngôn nghe được thấy nàng nghiến răng nghiến lợi đếm, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Hắn vốn là người cực kỳ dễ dàng cảm thấy phiền chán, nhưng là mấy ngày liên tục hắn cũng không ghét phiền phức này, lặp đi lặp lại đối thoại không hề dinh dưỡng tới tận sáu trăm sáu mươi bảy lần, hơn nữa, hắn cũng không cảm thấy phiền chán chút nào.

Chẳng lẽ là mặt trời muốn mọc đằng tây hoặc là trời sắp hạ hồng thủy?

“Vậy chúng ta liền tích lũy đến một nghìn lần, được không?”

Hiên Viên Nhược Ngôn không quay đầu nói với Nam Cung Vũ Huyên đang vẻ mặt buồn bực.

Khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên run rẩy, sau đó trừng mắt nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn một cái.

Thu hồi tầm mắt, bước chân nhanh hơn.

Ai muốn nói tới một nghìn lần?! Chỉ có ngu ngốc mới nói với huynh cả nghìn lần!

Hiện tại nàng là thấy rõ, so với việc ở trong này với hắn nói một nghìn lần còn không bằng tăng nhanh tốc độ một chút.

Sau khi về nhà nàng nhất định phải mặc áo cúp ngực ở trong sân nhỏ chạy đủ một nghìn lần.

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn nổi giận đùng đùng, tâm tình tốt đến không thể tốt hơn, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, nở nộ ra lúm đồng tiền rực rỡ như hoa mùa thu, gắt gao di chuyển theo nàng.

Ha ha, nếu không đuổi kịp mà nói, chỉ cần nàng thấy hắn không ở, có khi sẽ vụиɠ ŧяộʍ cởi lông cừu ra!

“A!”

Nam Cung Vũ Huyên vốn đang buồn đầu tăng nhanh bước chân đột nhiên giật mình la một tiếng.

“Nha đầu làm sao vậy?”

Hiên Viên Nhược Ngôn lo lắng tiến lên.

“Ặc.”

Nam Cung Vũ Huyên đem vật nhỏ như tia chớp vừa rồi nhào vào trong lòng mình đưa đến trước mặt Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Nam Cung Ngân Tử.”

Vừa rồi nàng đang hờn dỗi người đi đường, nhưng là trước mặt đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng, ngay lúc nàng còn không có phản ứng, trong lòng liền thêm một đoàn vật.

Mà đoàn vật này, đó là Nam Cung Ngân Tử!

“Ha ha, không có việc gì là được.”

Hiên Viên Nhược Ngôn thở ra một hơi.

Hù chết hắn! Hắn còn cho rằng nàng làm sao!

Nam Cung Vũ Huyên thè lưỡi.

Được rồi, làm cho hắn lo lắng là nàng không đúng!

Có người!

Hai người đột nhiên nhận thấy được có người tiến đến, nhưng lại không chỉ một người!

“Vân Ảnh ca ca! Mặc Húc ca ca! Huyền Dịch ca ca! Lộng Nguyệt ca ca! Tuyệt Trần ca ca! Lưu Dạ ca ca! Còn có Dật Hàm ca ca!”

Chờ thấy rõ người tới sau, hai mắt Nam Cung Vũ Huyên nhất thời sáng ngời, hướng về phía người tới hưng phấn kêu to!

Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, a phi! Cái gọi là “Xa tận qua đi hỉ tương phùng” liền là cảm giác như vậy a! Hiện tại nàng nhưng là hưng phấn trước nay chưa từng có a!

Mà những người được nàng gọi hiển nhiên bị chuyện gì đó khiến cho kinh ngạc.

Từng người một từ trên không trung hạ xuống, kinh ngạc nhìn nàng.

Nam Cung Vũ Huyên thấy vẻ mặt bọn họ như thế, tia sáng tươi cười nháy mắt đọng lại.

Ặc, chết tiệt! Nàng quên thân mình chính mình hiện tại đã muốn trưởng thành, hơn nữa dáng vẻ hiện tại…

Trên vầng trán nhất thời chạy qua ba mảnh hắc tuyến thô thô cùng đổ mồ hôi.

Nam Cung Vũ Huyên bi thương trong lòng:

Nếu ông trời có thể cho ta một nguyện vọng, ta hy vọng thời gian có thể trở lại hai mươi giây trước.

Nếu thời gian hồi đến hai mươi giây trước, ta nghĩ ta tuyệt không muốn đích thân đi thể nghiệm cảm giác “xa tận qua đi hỉ tương phùng”.

Nếu ta không thể nghiệm cảm giác “xa tận qua đi hỉ tương phùng”, ta nhất định sẽ lạc đường biết quay trở về đi!

Tổng kết:

Không cần bị biến thành trò đùa như vậy! Không cần dọa người như vậy! Xin cho ta lại xuyên không, lần này cần xuyên không đến hai mươi giây trước! Ta muốn vãn hồi hình tượng đáng thương của ta oa!



Ôn tuyền ấm áp ôm lấy toàn bộ da thịt của Nam Cung Vũ Huyên.

Ôn tuyền bốc lên hơi nước đem bốn phía tạo thành trạng thái lúc ẩn lúc hiện như tiên cảnh.

Nam Cung Vũ Huyên ngâm mình ở trong ôn tuyền, giống như hồng liên trong sương mờ, mị hoặc trong thanh thuần, đẹp đến không thể tả.

Nhắm mắt lại, chậm rãi sửa sang lại thu hoạch trong lần đi núi Tuyết Khê này.

Đúng vậy, là thu hoạch! Thu hoạch rất lớn!

Kỳ thật thu hoạch lớn nhất, chính là ở lúc nguy hiểm cực kỳ kia, sinh tử không rời không bỏ cùng quan tâm lẫn nhau khiến cho trái tim vốn bị phong bế của Nhược Ngôn ca ca đã mở ra với nàng.

Sau đó chính là khối thân mình này của nàng kỳ tích trưởng thành.

Nhược Ngôn ca ca nói khả năng do nàng ăn Thánh quả Tuyết Khê, nhưng là trực giác của nàng cho thấy không chỉ là vì Thánh quả Tuyết Khê…

Còn có mấy tấm da dê kia… Còn có hồ yêu, cự mãng kia nữa…

Nói tóm lại hết thảy mọi chuyện xảy ra trên núi Tuyết Khê trên, đều làm cho nàng cảm giác là ở một cái thế giới khác! Một cái thế giới tràn ngập hơi thở thần bí!

Hơn nữa, trực giác của nàng cho thấy, hết thảy chuyện này đều có liên quan đến bốn lão nhân!

Nhóm lão nhân chết tiệt!

Từ trên xuống nàng sẽ tìm thời gian đi gặp bọn họ hảo hảo trao đổi một chút!

Nam Cung Vũ Huyên đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình không có phát hiện Nam Cung Ngân Tử ở trên bờ đang dùng ánh mắt thâm trầm nhìn nàng.

Ánh mắt thâm thúy như vậy, căn bản không phải là một động vật có thể phát ra!



Trên bàn tròn được chế từ gỗ tử đàn, thức ăn phong phú cùng điểm tâm tinh xảo gọn gọn gàng gàng đặt lên.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn một bàn cơm cùng điểm tâm phong phú, đột nhiên cảm thấy đôi mắt có chút lên men, có loại cảm giác muốn khóc.

Ô mai mộ tư, pudding xoài, mỳ Ý, bò nướng tiêu đen, đùi gà chiên xù…

Nhìn một lượt những món ăn quen thuộc đó, cho dù nàng là đứa ngốc thì cũng biết là họ từ “Noah’s Ark” về.

“Tiểu ngu ngốc, muội còn đứng đơ ra đấy làm gì? Nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm!”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn hốc mắt Nam Cung Vũ Huyên hồng hồng, tức giận nói.

Trong đôi mắt màu đồng ẩn ẩn hiện lên một chút đau lòng:

“Huynh đã nói không cho muội đi núi Tuyết Khê! Nhưng là muội thế nào cũng phải đi! Nay chịu khổ đi! Xứng đáng!”

Vừa nghĩ đến thân thể nàng nhỏ nhắn mềm mại như vậy mạo hiểm chìm vào trong núi Tuyết Khê đầy nguy hiểmkia, Quy Hải Lộng Nguyệt liền bốc hỏa!

Nam Cung Vũ Huyên khẽ cắn môi anh đào, ngoan ngoãn ngồi xuống, giống như một hài từ phạm lỗi đầy bất an chờ trưởng bối răn dạy.

Nàng cúi đầu, làm cho người khác không thấy được ưu tư trong mắt nàng, chỉ có thể thấy lông mi dày uốn cong của nàng như quạt nhỏ chớp chớp, giống như là con bướm nhỏ bị dọa sợ, rung động thật nhỏ, thật nhỏ.

Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như con thỏ nhỏ bị dọa sợ này của nàng làm cho mọi người ở đây đều không đành lòng.

Đông Phương Dật Hàm đứng dậy, đi đến bên người Nam Cung Vũ Huyên, vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, trấn an bằng giọng nói dịu dàng:

“Ha ha, Huyên Nhi bảo bối, đừng nghe lời Quy Hải Lộng Nguyệt nói a, hắn tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng là cũng là đau lòng muội a! Muội xem thức ăn trên bàn nhiều như vậy, đều là hắn vừa rồi thừa dịp muội tắm rửa xuống núi đi mua. Cho nên đừng sợ.”

Đừng hiểu lầm! Không phải hắn đang nói chuyện giúp Quy Hải Lộng Nguyệt!

Hắn là sợ Huyên Nhi bảo bối bị dọa đến, cho nên mới nói như vậy!

“Đông Phương Dật Hàm, ngươi không nói lời nào không có người nói ngươi câm điếc!”

Quy Hải Lộng Nguyệt bị “vạch trần”, mặt tuấn tú đỏ lên, giận dữ hét.

“Ha ha, Huyên Nhi bảo bối xem đi.”

Đông Phương Dật Hàm liếc liếc mắt nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt một cái, trong mắt hồ ly tràn đầy trêu tức:

“Người nào đó đây là thừa nhận.”

“Ha ha, đúng vậy. Lộng Nguyệt hắn chính là loại tính khí này, Huyên Nhi bảo bối đừng sợ a.”

Gia Cát Mặc Húc không đồng ý nhìn thoáng qua Quy Hải Lộng Nguyệt, cũng gia nhập trận doanh an ủi Nam Cung Vũ Huyên.

Gắp lên một khối thịt bò, đặt vào trong chén của Nam Cung Vũ Huyên, giọng nói của Gia Cát Mặc Húc càng thêm dịu dàng:

“Lúc ở trên núi Tuyết Khê, Huyên Nhi bảo bối khẳng định ăn không ngon, nhìn ngươi đều gầy thành cái dạng gì. Hiện tại về nhà, phải nhanh chóng bồi bổ mới được a!”

Đối mặt quan tâm dịu dàng cùng tinh tế như thế, Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên ngẩng đầu, bổ nhào vào trong lòng Đông Phương Dật Hàm :

“Oa ô ô ô…”

Chết tiệt! Có thể đứng đối xử với nàng quá tốt như vậy a! Làm hại một người gần ba mươi tuổi như nàng lại khóc nhè với một đám “cây cải đầu đỏ”~

Tiếng khóc vang dội, khiến cho tám vị mỹ nam ở đây hoàn toàn mờ mịt!

Đông Phương Dật Hàm phản ứng lại, đau lòng ôm thân thể mềm mại trong lòng:

“Huyên Nhi bảo bối ngoan a, đừng khóc, đừng khóc.”

Vừa dịu dàng an ủi tiểu nhân nhi trong lòng, vừa dùng tầm mắt sắc bén lăng trì Quy Hải Lộng Nguyệt còn đang trong kinh hách.

“Ô ô ô…”

Được Đông Phương Dật Hàm an ủi như vậy, nước mắt của Nam Cung Vũ Huyên càng thêm mãnh liệt mà đổ ra, cảm giác như van vừa mở thì không thể dừng lại được.

Thấy nàng khóc càng ngày càng lợi hại, đám người Gia Cát Mặc Húc trong lòng đau rất nhiều, đều dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt.

Quy Hải Lộng Nguyệt giờ phút này cũng lấy lại tinh thần, hoảng tay chân, vội vàng đi đến trước người Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu ngu ngốc, muội đừng khóc a! Muội mắng huynh đi, hoặc là…”

Giữ chặt tay của Nam Cung Vũ Huyên, hướng trên thân mình mà đánh tới:

“Muội đánh huynh đi! Nhưng là muội trăm ngàn đừng khóc a!”

“Ô ô ô…”

Nam Cung Vũ Huyên ngẩng đầu nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt, thấy đáng vẻ hắn hối hận không thôi, xì cười:

“Phốc xuy… Ô ô… Ha ha… Các huynh sao lại suy nghĩ lung tung như vậy a? Ô ô… Người ta chỉ là cảm động à! Ô ô… Ha ha… Cái này gọi là vui quá mà khóc, hiểu hay không oa? Ô ô… Ha ha… Đây là một cái hiểu lầm xinh đẹp, ô ô…”

Vừa khóc vừa cười còn vừa giải thích, Nam Cung Vũ Huyên cũng rất cạn lời a!

Nàng đâu biết bọn họ sẽ cho rằng nàng là bị dáng vẻ hung dữ như hung thần của Quy Hải Lộng Nguyệt dọa khóc nha?

Bất quá, có thể nhìn thấy tên mông thối Quy Hải Lộng Nguyệt này nóng vội như vậy, nàng vẫn là chút cảm giác thành tựu.
« Chương TrướcChương Tiếp »