Quyển 1 - Chương 7: Thời gian trẻ con (1)

Không biết qua bao lâu, Nam Cung Vũ Huyên cảm giác bụng căng căng muốn đi mao xí.

Chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền thấy trước mắt mình là một khuôn mặt thiên sứ thuần mỹ nhỏ nhắn non nớt. Lông mi dày và dài cuốn thành độ cong rất dễ nhìn, theo hơi thở mà hơi rung động. Môi cánh hoa mỏng manh hơi mở ra, phấn nộn như quả mật đào đông lạnh.

“Y y nha nha, a ân… Ô nha…”

Nam Cung Vũ Huyên mở miệng ‘Y nha’ nói.

Đi mao xí, đi mao xí a, ta muốn đi mao xí ~!

Gia Cát Mặc Húc vốn là ngủ không sâu, nghe được động tĩnh, chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt liền nhìn thấy một đôi mắt đen như đá quý, chớp động mắt sáng nhìn hắn, sửng sốt một chút… Hắn, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua đôi mắt xinh đẹp như thế…

Một lúc sau, phục hồi tinh thần lại:

“Tiểu oa nhi ~, làm sao vậy? Lại đói bụng sao?”

Thanh âm non nớt trong suốt còn mang theo nhè nhẹ buồn ngủ.

Nam Cung Vũ Huyên lắc lắc tay nhỏ bé.

“Không đói? Vậy muốn làm cái gì?”

Gia Cát Mặc Húc ngồi dậy, tiếp tục hỏi.

Hắn cảm giác được, tiểu bảo bảo này tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại có thể nghe hiểu lời hắn nói.

“Y nha nha… A ân… Ô nha…”

Vốn muốn nói là đi mao xí, vừa thốt lên liền biến thành điệu điệu ‘Y nha’.

“Tiểu oa nhi là muốn chơi đùa cùng ta sao?”

Gia Cát Mặc Húc nhìn nhìn sắc trời, đã muốn sáng.

Đem Nam Cung Vũ Huyên thật cẩn thận ôm vào lòng mình, lấy tay xoa bóp khuôn mặt phấn nộn non mềm của nàng:

“Ha ha ~, ta cùng muội chơi đùa là được.”

Nam Cung Vũ Huyên sốt ruột trong lòng.

Ông trời, ngươi đang hãm hại ta sao ~!

Nàng có thể nghe hiểu lời hắn nói, nhưng là, hắn nghe không hiểu lời của nàng nha ~!

Thật sự đã muốn nhịn không được a ~!

Làm người khó, làm trẻ con lại khó càng thêm khó! Làm một cái trẻ con muốn đi mao xí, lại khó càng khó thêm n lần a!

Trẻ con? Lúc trẻ con muốn đi mao xí, cũng có thể khóc!

Trong đầu đột nhiên tuôn ra ý như vậy, Nam Cung Vũ Huyên kéo căng cổ họng:

“Ô ô oa oa oa ~ “

“Tiểu oa nhi, sao, làm sao vậy?”

Gia Cát Mặc Húc thấy Nam Cung Vũ Huyên khóc, tay chân luống cuống.

“Làm sao vậy?”

“Có phải tiểu oa nhi lại đói bụng?”

“Hôm nay, ta đến đút nàng.”



Chỉ trong nháy mắt, bảy cái tiểu thân ảnh cũng nhanh chóng đi đến trước giường.

“Ta, ta không biết, vừa đem nàng bế lên, liền khóc.”

Gia Cát Mặc Húc vội vàng nói.

“Là lại đói bụng sao?”

Quy Hải Lộng Nguyệt hỏi.

“Nàng nói không phải đói bụng.”

Gia Cát Mặc Húc vừa dứt lời, Nam Cung Vũ Huyên cũng đình chỉ tiếng khóc.

Tiếp theo Gia Cát Mặc Húc cảm giác trên thân truyền đến một xúc cảm ấm áp. Nhất thời rõ ràng vì sao nàng khóc, nhìn về phía mảng y phục trên người hắn bởi vì ướt mà màu sắc đậm lên, cố gắng khắc chế cảm xúc kích động lúc này. Mặt đơ ra, thản nhiên nói câu:

“Đi tiểu ~.”

Nhẹ giọng nói, cũng rất dễ nghe ra xen lẫn bên trong có chút nghiến răng nghiến lợi.

Nam Cung Vũ Huyên nhanh chóng nhắm hai mắt lại, nằm ngay đơ!

Thượng đế mẫu thân a! Đem sấm, đánh chết nàng đi!

… Lại tè lên trên người một cái tiểu hài tử, điều này làm cho cái mặt già này của nàng đặt đâu a a a!

“Ặc… Ha ha ha ha ~.”

Mà bảy người còn lại nháy mắt sững sờ, sau đó phản ứng lại, cất tiếng cười lớn.

Gia Cát Mặc Húc nhìn Nam Cung Vũ Huyên trong lòng hắn nhắm hai mắt lại, trong lòng bất đắc dĩ thở dài:

Haiz ~, muội ngược lại thật tốt nha, tiểu xong rồi liền ngủ.

“Các ngươi đừng cười, tiểu oa nhi đang ngủ ~.”

Bình tĩnh nói xong, đem Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng đặt tới trên giường, mềm nhẹ rút đi y phục bị nàng tè ướt.

Không có cách nào khác, không thể không bình tĩnh a ~! Nếu như không bình tĩnh mà nói, hắn có dự cảm hắn sẽ càng xấu hổ!

Thượng Quan Tuyệt Trần ngừng cười, nhìn Gia Cát Mặc Húc một chút, sau đó xoay người đi ra cửa.

Mà trong đôi mắt hổ phách của Đông Phương Dật Hàm cũng nhanh chóng hiện lên màu sắc sáng bóng, xoay người hướng phòng riêng đi đến.

“Này, Gia Cát Mặc Húc. Về sau Bản cung, Tuyệt Trần, Huyền Dịch và Dật Hàm ở chung, Hiên Viên Lộng Nguyệt, Tây Môn Vân Ảnh, Công Tôn Lưu Dạ và ngươi ở chung. Chúng ta thay phiên cho tiểu bảo bảo ăn. Hôm qua, ngươi cùng Tây Môn Vân Ảnh đã cho ăn rồi, cho nên hôm nay liền do bọn ta bắt đầu, các ngươi ngày mai lại cho ăn.”

Quy Hải Lộng Nguyệt đem kết quả bọn họ thương lượng tối hôm qua nói với Gia Cát Mặc Húc.

“Ừm, được.”

Gia Cát Mặc Húc đã đem y phục trên người Nam Cung Vũ Huyên cởi bỏ, đem nàng đặt ở trong ổ chăn ấm áp, sau đó đứng thẳng dậy, thản nhiên đáp.

Đối thoại chấm dứt, trong phòng liền trở nên yên tĩnh.



Đông Phương Dật Hàm trở lại phòng lần thứ hai, trên tay cầm một tấm da ngân hồ màu trắng.

“Y phục không có, trước dùng cái này giữ ấm cho tiểu oa nhi.”

Hiện tại đã là cuối mùa thu, qua thêm mấy ngày là bắt đầu mùa đông.

“Cũng được.”

Quy Hải Lộng Nguyệt đáp, sau đó cúi người đem Nam Cung Vũ Huyên bế lên.

“Chờ chút đã.”

Thượng Quan Tuyệt Trần bưng một chậu nước đang bốc hơi nóng, đi vào phòng, đánh gãy động tác của Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Trước đem thân mình tiểu bảo bảo lau lau.”

“Đúng nha. Ta làm cho.”

Tư Không Huyền Dịch nhận chậu nước trong tay Thượng Quan Tuyệt Trần, đặt ở trên bàn, sau đó đem khăn gấm ngâm bên trong vắt khô, thật cẩn thận giúp Nam Cung Vũ Huyên chà lau thân mình.

“Xong rồi.”

Tư Không Huyền Dịch buông khăn gấm ra, hướng Đông Phương Dật Hàm bên cạnh nói:

“Dật Hàm, đem da ngân hồ lấy lại đây, chúng ta đem tiểu oa nhi ôm đến trong phòng chúng ta.”

Đông Phương Dật Hàm gật đầu, đem da ngân hồ đặt lên trên giường, trải ra.

Tư Không Huyền Dịch nhẹ nhàng đem Nam Cung Vũ Huyên bế lên, dùng da ngân hồ mang thân mình sạch sẽ của nàng bọc kỹ lưỡng. Thật cẩn thận bế lên, hướng phòng bọn họ đi đến.

Gia Cát Mặc Húc chờ bốn người rời khỏi, mới bắt đầu thay y phục bị nàng tè ướt. Khóe miệng giương lên một độ cong không rõ ràng.

Ha ha… Có vẻ như đều biến thành người tốt rồi ~!