Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 3: Mang muội trở về gặp mẫu thân ta

« Chương TrướcChương Tiếp »
Oa oa oa… Trên đỉnh đầu tám vị mỹ nam bay qua một đám quạ đen.

Hiểu lầm xinh đẹp như thế …. Thì bọn họ biết nói cái gì mới đúng đây?

Quy Hải Lộng Nguyệt là người buồn bực nhất, nhìn về phía người nào đó giờ phút này vừa khóc vừa cười, hắn đột nhiên hắn nhìn thấy trong ánh mắt nàng có một chùm sáng không có hảo ý chợt lóe rồi biến mất.

Chẳng lẽ bị đùa giỡn?

Hồ nghi nhìn lại, muốn nhìn rõ ràng chùm sáng trêu tức kia, nhưng là cặp mắt to sáng như ngọc lưu ly kia giờ phút này đã bao trùm vẻ vô tội.

Chẳng lẽ nhìn lầm rồi?

Nam Cung Vũ Huyên tự nhiên là phát hiện trong ánh mắt Quy Hải Lộng Nguyệt mang theo tìm tòi nghiên cứu, vô tội đón nhận hắn ánh mắt:

“Lộng Nguyệt ca ca, làm sao vậy?”

Ánh mắt vô tội, tiếng nói trong veo còn mang theo tiếng khóc nhè nhẹ, làm cho người ta đau lòng không thôi a!

Quy Hải Lộng Nguyệt thấy nàng như thế, một lòng lập tức liền mềm xuống dưới, thầm mắng chính mình nghi thần nghi quỷ.

Mang theo một chút nhợt nhạt tươi cười:

“Không có việc gì, Huyên Nhi bảo bối nhanh chóng dùng bữa đi, ăn nhiều chút a.”

Nói xong, thuận tay gắp nguyên vẹn sườn non chua ngọt đặt vào trong chén của nàng.

Nam Cung Vũ Huyên đương nhiên rất thích ý nhận.

Ăn cơm một lát, Nam Cung Vũ Huyên được tám vị mỹ nam chiếu cố cẩn thận, bụng no căng tròn.

“Thực no a!”

Miễn cưỡng gục trên bàn, Nam Cung Vũ Huyên vừa vuốt bụng vừa lười biếng nói.

“Ha ha, nha đầu lười, nhanh chóng đứng lên, đi dạo trong sân một chút.”

Hiên Viên Nhược Ngôn đột nhiên xuất hiện phía sau nàng, không biết làm sao nhìn Nam Cung Vũ Huyên nằm úp sấp trên bàn không muốn nhúc nhích.

Mỗi lần ăn no, nàng liền lười không khác gì con heo.

“Ôi, không cần à. Bụng thật nặng, không muốn đi a!”

Nam Cung Vũ Huyên vô sỉ làm nũng.

A, không phải nàng giả vờ làm trẻ con! Thật sự là không muốn động a!

Trời biết, đối nàng mà nói, ăn cơm xong có thể ngồi yên bất động là chuyện tốt đẹp cỡ nào a!

“Nhanh chóng đứng lên cho ta!”

Hiên Viên Nhược Ngôn đối với chiêu này của nàng xem như không thấy, cũng không nhìn tiếp ánh mắt ai oán của nàng, liền kéo nàng đi ra sân nhỏ.

“Ai nha, Nhược Ngôn ca ca ~, huynh khiến cho muội ngồi trong chốc lát đi ~!”

Phát huy công lực làm nũng đến hết cỡ, Nam Cung Vũ Huyên vừa giảm tốc độ, vừa làm ra động tác giãy dụa.

Hiên Viên Nhược Ngôn thờ ơ.

Tuy rằng trong lòng hắn rất muốn làm thỏa mãn nguyện vọng của nàng, nhưng là hắn biết như vậy không tốt đối thân thể của nàng, cho nên dùng hết lý trí làm cho chính mình không để ý động tác làm nũng của nàng.

“Hừ, quả nhiên là ở riêng với nhau hơn hai tháng có khác, tình cảm của các ngươi tiến bộ rất nhiều nha!”

Tây Môn Vân Ảnh không biết khi nào xuất hiện ở phía sau Nam Cung Vũ Huyên, giọng điệu dấm chua nói.

Ánh mắt hắn cũng không có nhìn hai người đang “lôi lôi kéo kéo” mà là “không tập trung” chơi đùa với tay của bản thân. Nhưng là chỉ cần là người sáng suốt đều nhìn ra, giờ phút này hắn nhưng là điển hình không ăn được nho nên nói nho chua!

“A, đó là đương nhiên. Huynh là hâm mộ hay là ghen tị hoặc là hận sao?”

Hiên Viên Nhược Ngôn phá lệ đùa giỡn ra miệng.

Tây Môn Vân Ảnh trừng mắt to, ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Nhược Ngôn tựa như thấy quỷ!

Trời ơi, hắn không có nghe sai, không nhìn lầm đi?!

Hiên Viên Nhược Ngôn lại sẽ “đánh trả”sắc bén như thế?

“Ha ha, nhìn dáng vẻ Vân Ảnh huynh như vậy, dường như cũng là ăn no, căng bụng. Một khi đã như vậy, vậy cùng chúng ta đi trong sân nhỏ một chút, tiêu hóa tiêu hóa đi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nói xong, liền kéo Nam Cung Vũ Huyên còn chựa kịp phản ứng tiếp tục đi tới, không tiếp tục nhìn Tây Môn Vân Ảnh còn đứng ngây ra ở kia.

Hắn đương nhiên nhìn ra được biểu tình kinh sợ như thế của Tây Môn Vân Ảnh là vì sao mà có.

Kỳ thật không chỉ Tây Môn Vân Ảnh, liền ngay cả chính hắn cũng không tin mình thế nhưng dùng lời nói sắc bén như thế.

Suy nghĩ một lát, lại cảm thấy rất bình thường. Dù sao hiện tại chỉ cần là chuyện liên quan đến nàng thì phản ứng của hắn đều làm cho chính hẵn cũng cảm thấy giật mình.

“A! Đây là đang muốn dạo sân nhỏ sao, thế thì cũng có thể là do ta dẫn Huyên Nhi bảo bối nha.”

Thanh âm Quy Hải Lộng Nguyệt truyền đến.

Ngay lúc Nam Cung Vũ Huyên cùng Hiên Viên Nhược Ngôn còn chưa có phản ứng, Quy Hải Lộng Nguyệt đã đoạt Nam Cung Vũ Huyên vào trong tay mình.

“Ha ha, Huyên Nhi bảo bối, đi thôi.”

Cảm giác non mềm mềm trong bàn tay, Quy Hải Lộng Nguyệt cười đến như ánh sáng mùa xuân.

Nam Cung Vũ Huyên không nói gì.

Ai muốn dạo sân nhỏ a?! Nàng không muốn, có được không?!

Nhưng là, xem tình thế trước mắt, không dạo là không có khả năng.

Tuy rằng cảm thấy không muốn, nhưng vẫn là không thể không bước chậm như rùa theo phía sau Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Hừ, chuyện dạo sân nhỏ này, vẫn là mọi người cùng nhau dạo mới có không khí!”

Tây Môn Vân Ảnh bước nhanh đuổi kịp Quy Hải Lộng Nguyệt cùng Nam Cung Vũ Huyên, lanh tay lẹ mắt bắt lấy cái tay còn lại của Nam Cung Vũ Huyên. Tâm tình tốt liếc liếc nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn một cái.

Hắc hắc, vừa rồi không phải còn rất sắt sao? Hiện tại nhìn ngươi làm sao sắt!

A, bất quá tay nhỏ bé của Huyên Nhi bảo bối nắm đến thật sự thoải mái, khó trách bọn họ đều thích kéo tay nàng như vậy.

Về sau, chính mình có phải cũng nên lôi kéo tay nàng nhiều một chút?

Trong lòng Tây Môn Vân Ảnh âm thầm cân nhắc vấn đề nghiêm túc này.

Không bao lâu. Sân nhỏ vốn lạnh lùng tăng thêm nhân khí rất nhiều.

Quy Hải Lộng Nguyệt cùng Tây Môn Vân Ảnh một trái một phải kẹp Nam Cung Vũ Huyên ở giữa, mà phía sau bọn họ, sáu vị mỹ nam không nhanh không chậm đi theo, cuối cùng đội ngũ, còn có một tiểu hồ ly màu bạc.

Chín người một hồ, nhàn nhã tự đắc dạo trong sân nhỏ.

Ánh trăng bàng bạc chiếu vào đoàn người này, có một loại không khí mang tên cảm giác vĩnh hằng quanh quẩn.



“Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhanh chóng nói rõ ràng cho ta!”

Chân nhỏ Nam Cung Vũ Huyên bắt chéo ngồi ở ghế trên.

Trên bàn trước người nàng đặt mấy tấm da dê mở. rõ ràng là những tấm được lấy từ trong hang rắn trên núi Tuyết Khê!

Thượng Thiện Lưu, Thượng Thiện Dương, Thượng Thiện Cơ cùng Thượng Thiện Ca nhìn vật trên bàn, ánh mắt không dám dừng ở trên thân Nam Cung Vũ Huyên, thêm mấy phần cảm giác chột dạ.

Nam Cung Vũ Huyên thu vẻ chột dạ của bọn họ vào đáy mắt, trong mắt sáng lướt qua vẻ tàn khốc, âm âm u tịch mịch mở miệng:

“Các ngươi đừng nói các ngươi cái gì cũng không biết.”

Ngữ khí rất bình thản, nhưng là lại lộ ra hơi thở nguy hiểm.

Bốn người đột nhiên cảm giác sau lưng có gió lạnh thổi qua, một cái giật mình, da gà cả người nổi lên.

Mất mặt a! Bọn họ sống một bó tuổi, lại bị một cái tiểu nha đầu dọa thành như vậy!

“Nói mau. Thời gian của ta rất quý giá.”

Nam Cung Vũ Huyên thấy bốn người tính ra vẻ bảo trì trầm mặc, ngữ khí càng thêm lạnh.

“Ặc… Này, đích thực là chúng ta đặt ở bên trong.”

Thượng Thiện Dương lau mồ hôi một phen, kiên trì nói.

“Ừ.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu:

“Như vậy, cự mãng kia, cũng là kiệt tác của các ngươi nha.”

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định, Nam Cung Vũ Huyên rũ mắt, làm cho người ta nhìn không thấy thần sắc ở đáy mắt nàng.

“Ặc, này này…”

Thượng Thiện Dương này nửa ngày, cũng không nói ra được câu tiếp theo.

Chết tiệt, nha đầu này hiện tại là càng ngày càng khó đối phó!

Tuy rằng từ trong giọng nói của nàng không nghe ra chút ưu tư nào, nhưng là thân thể nàng lúc này lại tản mát ra loại hơi thở lạnh thấu xương chớ đến gần, thực sự làm cho cảm giác áp lực tăng lên gấp bội.

Nam Cung Vũ Huyên đợi trong chốc lát, không đợi được câu tiếp theo của Thượng Thiện Dương, mà ba lão già còn lại cũng rất kiên định bảo trì trầm mặc. Nàng cưỡng chế lửa giận trong lòng, nâng mắt:

“Nếu các người đã không nói, vậy con nói, mọi người chỉ cần gật hoặc lắc đầu là được.”

“…”

Bốn người cùng nhau gật đầu.

“A, nếu con đoán không sai mà nói, hiện tại trước mặt con là Thành chủ tứ phương đông tây nam bắc đại danh đỉnh đỉnh, uy danh truyền xa nhỉ.”

Trong giọng nói lãnh lẽo thản nhiên mang theo châm chọc cùng chế nhạo.

Đại danh đỉnh đỉnh. Hừ! Còn không phải sao! Liền ngay cả hồ yêu cũng biết đến bọn họ!

Bọn họ nổi tiếng sắp có thể vượt mặt Tôn Ngộ Không rồi!!!

Uy danh truyền xa. Hừ! Đến cả núi Tuyết Khê cũng bị bọn họ phong ấn. Uy danh của bọn họ trên núi Tuyết Khê khẳng định ở trong giới chim bay cá nhảy là như sấm bên tai.

“…”

Bốn người kinh ngạc nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên, nhưng thấy biểu tình của nàng càng ngày càng lạnh, vẫn là rất thức thời cùng nhau gật đầu.

Nghĩ lại từ đầu đến cuối, nha đầu này biết đến nhiều hơn rất nhiều lần so với tưởng tượng của bọn họ.

“Yêu hồ cùng cự mãng trên núi Tuyết Khê, đều là các người thả lên?”

“…”

Bốn người cùng nhau lắc đầu.

Lần này, nhưng là oan uổng bọn họ! Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là phong ấn chúng nó ở trên đó mà thôi!

Chúng nó nhưng là “cư dân bản địa” ở đó a!

Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày, tinh tế nhìn bốn người một lúc lâu, sau lại đem tầm mắt kéo trở lại trên tấm da dên đặt trên bàn:

“Các người dám nói, đống đồ này không là các người để lại?”

Những thứ trên tấm da dê đều rất quái dị! Mà vật quái dị như vậy, nàng từng thấy qua trên người bọn họ.

Ví dụ như, bọn họ dạy cho nàng thuật khống chế! Tuy rằng không giống hoàn toàn, nhưng là loại hơi thở quỷ dị lại không khác là mấy!

“Ặc, đó đích thực là thứ chúng ta lưu lại, nhưng là chúng ta cũng chỉ là quăng đống đồ kia tại nơi đó a! Hắc hắc…”

Thượng Thiện Dương nói xong, đột nhiên nở nụ cười, trên mặt còn đột ngột xuất hiện một loại tự hào:

“Cái gì gọi là vào hang cọp mới bắt được cọp con, bích luyện xà hung ác như vậy, chúng ta đặt bí tịch trân quý ở chỗ nó, chính là muốn thưởng cho người vào được tổ rắn a.”

Ha ha, đây là một hành động cơ trí cỡ nào a!

Miệng Nam Cung Vũ Huyên co rút.

Không thể bình phẩm! Bó tay mà!

Gặp người lão nhân không biết hổ thẹn, tự kỷ thành cuồng như vậy, nàng đã quen rồi.

“Vậy… thân mình của con, vì sao chỉ sau một đêm liền trưởng thành?”

Nếu đã lên “Tam bảo điện” này, như vậy có vấn đề gì liền hỏi.

“Ặc, này hẳn là kết quả do dòng máu phức tạp trong cơ thể con kết hợp cùng Thánh quả Tuyết Khê tạo thành. Hơn nữa con…”

Thượng Thiện Dương nói xong, nuốt nuốt nước miếng, mặt lộ vẻ khó xử, không có nói thêm gì nữa.

Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày.

Có bí mật?

“Ta làm sao?”

“Khụ khụ, con…”

Thượng Thiện Dương tạm dừng một lúc lâu, sau đó cười thầm nói:

“Là do con ăn quá nhiều. Thánh quả Tuyết Khê là vật cực tốt, chỉ cần ăn một miếng nhỏ là cực hạn mà con người có thể thừa nhận, con lại ăn hết một quả.”

Dù là vật tốt đến đâu, cũng đều có giới hạn.

Ăn nhiều, ngược lại không tốt.

Mà nha đầu trước mặt này, lại ăn sạch một quả, càng làm cho người khó hiểu là, nàng thế nhưng còn chống đỡ được, hơn nữa thân thể còn được luyện hóa.

Vận khí này…

“…”

Trên trán Nam Cung Vũ Huyên ba đường hắc tuyến cùng nhau xuất hiện:

“Không phải con nói rồi sao? Là Nhược Ngôn ca ca đút cho con ăn, con có biết đâu?”

Tuy rằng lúc đó đang hôn mê, nhưng nàng vẫn nhớ rõ mình là muốn ăn, cho dù trong hôn mê cũng như sói đói cắn nuốt phần ngọt lành kia.

“Biết là nó đút con ăn, con liền không biết nói không muốn ăn nữa sao?”

Thượng Thiện Ca phất đôi tay, khinh bỉ Nam Cung Vũ Huyên rõ ràng là muốn ăn nhưng lại không thừa nhận.

“Khi đó con đang hôn mê, sao con biết huynh ấy đang đút con ăn Thánh quả Tuyết Khê…”

Còn chưa nói xong, Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên nghĩ đến cái gì, mặt thanh tú đỏ lên, lập tức câm miệng.

Nhưng là, cho dù nàng không nói hết, bốn lão gia này cũng mẫn cảm phát hiện được “Tinh túy” trong lời nàng nói!

Bốn đôi mắt bị bao phủ bởi vầng sáng khả nghi, nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên, cùng kêu lên:

“Hôn mê? Vậy hắn đút con bằng cách nào?”

Giỏi nha! Vừa rồi nàng chỉ nói tiểu tử Hiên Viên hái Thánh quả Tuyết Khê xuống, đút luôn cho nàng ăn, cứu mạng nhỏ của nàng, cũng không nói là đút cho nàng lúc nàng đang hôn mê nha.

Hôn mê a! Đút a!

Hắc hắc, bọn họ hiện tại nhưng là vô cùng tò mò tiểu tử Hiên Viên kia là đút nàng bằng cách nào!

Chậc chậc, gian tình a, mãnh liệt chút nữa đi! Thỏa mãn lòng tò mò của nhóm người hàng năm sinh hoạt tẻ nhạt đi.

“…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên càng thêm đỏ rực, có chút ngượng ngùng nhìn bốn người:

“Các người cũng không thể bà tám như vậy a?! Đều là người đã một bó tuổi, còn già mà không kính, không mất mặt a?!”

Quăng một câu này, Nam Cung Vũ Huyên đứng dậy bước đi.

Bốn người nhìn nhau.

Hừ! Thẹn quá thành giận?

Nàng còn không biết rằng hành động thẹn quá thành giận này của nàng càng thuyết minh sự thật là:

Người nào đó chỉ có thể dùng miệng để đút cho người nào đó, hơn nữa còn là nghiền nát rồi mới đút~

Chậc chậc, cứu giúp trong lúc hoạn nạn oa! Chậc chậc, nhu tình mật ý oa!

“Nha đầu, con hiện tại trưởng thành, có thể cùng phát triển thâm sâu a!”

Thượng Thiện Ca nhìn bóng dáng Nam Cung Vũ Huyên, đột nhiên biến thành người cực kỷ thấu hiểu người khác, nói ra một lời chứa “càn khôn”.

Thân mình Nam Cung Vũ Huyên cứng đờ, bước chân bị kiềm hãm, sau đó nhanh như chớp lắc mình, không thấy bóng dáng.

Bốn người nhìn nàng biến mất phương hướng, nhìn nhau cười.

Hắc hắc, phát triển thâm sâu…

“Ặc, bất quá, ta cảm thấy nha đầu này cuối cùng hẳn là sẽ ở cùng tiểu tử Tư Không. Tiểu tử Hiên Viên che dấu quá sâu, nếu như hắn nghĩ không ra, lợi dụng nha đầu kia, sợ bọn họ liền…”

Thượng Thiện Dương thâm trầm nói.

Tư Không Huyền Dịch là người “thuần khiết” nhất trong đám người bọn họ, mà tiểu tử Hiên Viên, còn lại là người “có chiều sâu” nhất, hiện tại có lẽ nha đầu cùng tiểu tử Hiên Viên có chút “manh mối”, nhưng là về sau lại chưa chắc.

“Đủ!”

Thượng Thiện Ca liếc Thượng Thiện Dương một cái, không đồng ý nói:

“Ngươi không thấy được tiểu tử Hiên Viên chỉ cần là chuyện liên quan đến nha đầu liền như thành người khác sao?

Chỉ riêng việc vì nha đầu mà hắn không để ý đến an nguy của bản thân đã thuyết minh nha đầu này ở trong lòng hắn quan trọng như thế nào. Dựa theo trình độ khôn khéo của tiểu tử Hiên Viên, hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì bất kỳ ích lợi gì mà lợi dụng nha đầu, làm cho chính nó hối hận cả đời.”

Dù không có tận mắt chứng kiến tiểu tử kia phấn đấu quên mình bảo hộ nha đầu, nhưng là dựa vào lời kể của nàng mà nói, hắn có thể tưởng tượng được tình thế mạo hiểm lúc đó.

“A, điều này cũng đúng.”

Thượng Thiện Cơ vuốt râu, gật đầu đồng ý lời Thượng Thiện Ca nói, bất quá…

“Bất quá, ta lại cảm thấy hiện tại chúng ta có kết luận không phải là có chút quá sớm sao?”

Trong đôi mắt hiện lên chùm sáng, Thượng Thiện Cơ nhìn về phía ba người còn lại, biểu tình có chút âm hiểm, nói:

“Còn có nhiều người như vậy! Tám tiểu tử khó chơi, nhưng là lại chỉ có một nha đầu phi thường khó chơi, hắc hắc hắc…”

Chùm sáng không có hảo ý trong mắt ông càng ngày càng rực rỡ.

Hắc hắc, tám tiểu tử người người là rồng phượng trong loài người, một nha đầu càng càng không phải vật trong ao, chín người gặp phải nhau, hắc hắc, ngày sau này, nhưng là thú vị nha!

Ba người nhìn Thượng Thiện Cơ, nghe xong lời ông nói, sửng sốt.

Chợt, ngầm hiểu được.

Hỗn loạn đi, hỗn loạn đi! Càng hỗn loạn, bọn họ càng có thể vui sướиɠ xem kịch hay nha!

“Nga rống rống rống…”

“Hắc hắc ha ha…”

“Nga ha ha a…”

Giữa ban ngày ban mặt, trong Tuyết Khê cốc bật ra bốn giọng cười đáng khinh, làm cho chim chóc bay ngang qua sợ tới mức “cục hoa” căng thẳng, phun ra một ít “tiện tiện”, sau đó đổ mồ hôi lạnh nhanh chóng rời khỏi…

“Sao mọi người cười đến ghê tởm như vậy?”

Ngay ở lúc bốn người đang “hoan hô” vì cuộc sống sau này trở nên thú vị hơn thì Nam Cung Vũ Huyên vốn nên đi rồi lại như quỷ xuất hiện ở phía sau bọn họ, âm âm u tịch nói.

“…”

Tiếng cười của bốn người im bặt, lăng lăng quay đầu.

Quả nhiên, trong đôi mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên phát ra hơi thở nguy hiểm chặt chẽ bao phủ lấy bọn họ.

“Ặc, chúng ta không cười oa! Chúng ta là đang luyện cổ họng.”

Thượng Thiện Dương mặt không đỏ tim không đập nói.

Nam Cung Vũ Huyên hồ nghi liếc mắt nhìn bốn người một cái, lập tức từ bỏ.

Dù sao nàng quay trở lại là có chuyện muốn hỏi, hỏi xong liền đi, quản bọn họ cười cái gì làm gì! Chỉ cần không liên quan đến nàng là được.

Nếu bọn họ thật sự là ở sau lưng tính kế nàng, hừ hừ!

“Ta là tới hỏi hiện tại muốn làm sao bây giờ, cơ thể của ta hiện tại trưởng thành, nếu như tiếp tục như vậy đi học viện mà nói, sợ là sẽ gặp rắc rối.”

“…”

Bốn người nghe xong lời Nam Cung Vũ Huyên nói, bắt đầu suy nghĩ sâu xa.

Chính xác, nàng mới rời khỏi hai tháng, liền từ dáng vẻ chưa tới mười tuổi biến thành dáng vẻ mười lăm sáu tuổi.

Nếu là như thế này đi học viện mà nói, khẳng định sẽ khiến cho oanh động!

“Ta có cách!”

Trong ánh mắt khôn khéo của Thượng Thiện Cơ hiện lên chùm sáng khác thường, chẳng mấy chốc lập tức biến mất.

“Cách gì?”

Thượng Thiện Ca, Thượng Thiện Lưu cùng Thượng Thiện Dương trăm miệng một lời hỏi.

Nam Cung Vũ Huyên tuy rằng không hỏi, nhưng là cũng đem tầm mắt lên trên người Thượng Thiện Cơ, chờ đợi ông nói ra cách của ông.

“Hắc hắc, dù sao thân phận của nha đầu con đối với người ngoài mà nói vẫn là một bí mật, không bằng tuyên bố rằng lúc ở trên núi Tuyết Khê con bị trọng thương, muốn tính dưỡng. Một tháng sáu đó thì thông báo con không qua khỏi đã ra đi, để cho “tỷ tỷ” con tới thay thế vị trí của con, như thế nào?”

“…”

Nam Cung Vũ Huyên lạnh lùng liếc mắt nhìn Thượng Thiện Cơ một cái:

“Đoạn đầu thật ra không tệ, nhưng mà đoạn sau thôi… Thật sự là không thế nào.”

Sao có thể nha! Trực tiếp chết rồi thì không phải là tốt rồi sao? Còn cần cái gì “tỷ tỷ” nha?! Hơn nữa, nàng dám khẳng định “tỷ tỷ” trong miệng của lão nhân này chính là nàng ở thời điểm hiện tại.

“Khụ khụ, tiểu nha đầu, chuyện con muốn bỏ học việc đầy chuyện rắc rối này qua một bên chúng ta đều hiểu rõ, nhưng là nếu thật sự làm như vậy thì hành động này không phải là hành động sáng suốt.”

Thượng Thiện Dương nói.

“Nga? Sao lại như thế?”

Nam Cung Vũ Huyên không chút để ý hỏi.

Hừ! Nàng nhưng thật ra muốn nhìn này lão nhân muốn nói cái gì.

“Không nhắc tới việc con thất tín với chúng ta, càng quan trọng hơn là nếu con không khẳng định thân phận và địa vị của mình lúc này, về sau lúc tám vật khó chơi kia muốn tự gϊếŧ lẫn nhau mà nói, con căn bản không có tiếng nói. Năng lực của con chúng ta không cần hoài nghi, nhưng nếu không được mọi người ủng hộ, chỉ dựa vào lực lượng của một mình con mà muốn ngăn cản bọn họ thì căn bản chính là chuyện không tưởng.”

Thượng Thiện Dương mang vẻ mặt nghiêm túc đầy hiểu biết và quan tâm.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên trầm mặc, sau một lúc lâu, nhìn về phía Thượng Thiện Cơ, lãnh đạm nói:

“‘Tỷ tỷ’ của ta phải một tháng sau mới có thể xuất hiện, trong một tháng ta phải làm gì?”

Hừ, đừng cho rằng nàng không nghe ra, kỳ thật “tất cả càn khôn” đều nằm trong “một tháng” này.

Vừa rồi nàng không cự tuyệt chủ yếu là vì nàng nhận ra trong lời nói của Thượng Thiện Cơ còn chưa nói hết, hơn nữa điểm chính sẽ là việc sau khi nàng đáp ứng “dưỡng thương” một tháng. Đây là cái bẫy đang chờ nàng nhảy.

“Con liền cùng Tư Không Huyền Dịch về thăm nhà a.”

Thượng Thiện Cơ cũng không câu giờ, nói thẳng ra mục đích của ông.

“Thăm nhà?”

Lúc này Nam Cung Vũ Huyên hoàn toàn không hiểu.

Huyền Dịch ca ca muốn về thăm nhà sao? Sao nàng lại không biết?

“Đúng vậy. Chẳng lẽ tiểu nha đầu con không biết tiểu tử Tư Không ngày mai sẽ khởi hành xuống núi sao?”

Thượng Thiện Cơ cũng không hiểu.

Chẳng lẽ tiểu tử này liền chuyện gì cũng không nói với nàng?

“…”

Mắt sáng như sao của Nam Cung Vũ Huyên tối sầm lại, không có trả lời Thượng Thiện Cơ, trầm ngâm một lúc lâu sau tiếp tục hỏi:

“Nói đi, mục đích của mọi người rốt cuộc là cái gì?”

Nàng mới không tin bọn họ không có mục đích!

“Mục đích chính muốn cảm tình giữa con cùng tiểu tử Tư Không có thể sâu sắc hơn a.”

Thượng Thiện Cơ rất thản nhiên.

“…”

Chân mày Nam Cung Vũ Huyên nhíu chặt.

“Chỉ khi tình cảm giữa con và bọn họ sâu nặng thì sau này lúc bọn họ muốn làm gì đó cũng sẽ suy nghĩ đến con a. Có lẽ… khi tình cảm dành cho con tới một trình độ nào đó, bọn họ có thể sẽ vì con mà hòa bình ở chung cũng không chừng nha.”

Thượng Thiện Cơ ném ra lý do có lực sát thương nhất.

Hắc hắc, kỳ thật còn có một mục đích khác ông không dám nói ra miệng.

Thì phải là, chỉ khi nàng cũng đám nhóc khó chơi kia có tình cảm sâu đậm thì nhóm lão nhân bọn họ mới có trò hay để xem nha.

Vốn là lời rất có đạo lý, không ngờ Nam Cung Vũ Huyên vừa nghe xong thì mặt cười lập tức biến đen. Tối tăm nhìn về phía Thượng Thiện Cơ còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình:

“Chim trĩ lão nhân, con nói cho người biết, con sẽ không lợi dụng tình cảm của bọn họ! Con muốn ngăn cản bọn họ thì sẽ dùng thực lực chân thật, con sẽ quang minh chính đại, mới không cần dùng tình cảm đi trói buộc bọn họ!”

Nói xong, tuyệt nhiên xoay người.

Dùng thực lực thực sự để kiềm chế bọn họ, cho dù có thua thì nàng cũng không oán không hối.

Bọn họ ai ai cũng đều là nam nhi đầy tâm huyết, nếu như nàng thật sự có bản lĩnh làm cho bọn họ không dám phát động chiến tranh, như vậy cho dù bọn họ có bị trói buộc nhưng sẽ không mang theo tiếc nuối.

Nếu thật sự như lời chim trĩ lão nhân mà nói, dùng tình cảm để kiềm chế bọn họ, coi như bọn họ vì lo lắng cho nàng mà không phát động chiến tranh nhưng trong nội tâm bọn họ chắc chắn sẽ có tiếc nuối.

Khắc khổ cố gắng hơn mười năm là vì có thể có thành tựu một phen, nếu như ngay cả một cơ hội thi triển thân thủ nàng cũng không cho bọn họ mà nói, dù bọn họ không tàn sát lẫn nhau thì trong nội tâm cũng sẽ chứa nhiều tiếc nuối.

Nàng, sẽ không để cho bọn họ có tiếc nuối!



Tư Không Huyền Dịch ngồi ở trước án thư, dáng vẻ như đang chăm chú nhìn sách trước mắt.

Không! Nếu như nhìn kỹ, thực tế mà nói hắn là đang nhìn chăm chú sách trước mặt mà ngẩn người!

“Huyền Dịch ca ca, huynh đang suy nghĩ cái gì?”

Đại mi Nam Cung Vũ Huyên nhíu lại, hỏi.

Nàng đã đến đây lâu như vậy, hắn lại một chút cũng không phát hiện.

“A?!”

Tư Không Huyền Dịch bị thanh âm đột nhiên truyền đến khiến cho hoảng sợ, quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Nam Cung Vũ Huyên.

“Là Tiểu Huyên Nhi a. Đến đây lúc nào?”

Nam Cung Vũ Huyên bĩu môi, ngồi vào án thư, mắt sáng mang bất mãn nhìn Tư Không Huyền Dịch:

“Thật là, người ta đã đến đây lâu như vậy, Huyền Dịch ca ca cũng không có phát hiện.”

Nói xong, cầm lấy sách vở bên cạnh, lẩm nhẩm một hai trang:

“Hành quân binh nhì. Haiz, hóa ra một người sống như người ta còn có cảm giác tồn tại mãnh liệt bằng một quyển binh thư. Bị ngó lơ, thật thương tâm.”

Vừa nói vừa làm ra vẻ mặt thương tâm muốn chết.

“Tiểu Huyên Nhi a, nhanh chóng xuống dưới.”

Tư Không Huyền Dịch không biết làm sao nói.

Nào có nữ hài tử gia gia cứ như thế leo lên án thư mà ngồi.

“Không muốn.”

Nam Cung Vũ Huyên quyết đoán cự tuyệt, mắt sáng vừa chuyển:

“Huyền Dịch ca ca, huynh không có trả lời câu nói của muội! Muội còn không phải là bị huynh ngó lơ sao?”

“Không có.”

Tư Không Huyền Dịch đứng lên, nhìn thẳng mắt to của nàng, thật sự nói.

Ngó lơ ai, cũng không có khả năng ngó lơ nàng a! Lại nói, cho dù muốn ngó lơ, chỉ sợ cũng rất khó!

CÓ cảm giác tồn tại như nàng, dù nàng không tồn tại bên cạnh thì cũng sẽ có cảm giác nàng đang tồn tại ở bên cạnh, hắn tuyệt đối không có khả năng ngó lơ nàng.

“Hừ! Tên lừa đảo!”

Nam Cung Vũ Huyên không để ý chút nào:

“Huynh nói không có ngó lơ, muội tiến vào đây lâu như vậy rồi, vì sao huynh cứ nhìn chằm chằm quyển sách bại hoại này a?”

Giơ giơ quyển sách trên tay lên, Nam Cung Vũ Huyên mang vẻ mặt “huynh đừng gạt muội”.

Tư Không Huyền Dịch sửng sốt, chợt nói:

“Bởi vì huynh đang ngẩn người a.”

Hắn cũng không phải là đang nhìn sách gì nha, hắng đang là hàng thật giá thật hồn lưu lạc thiên nhai.

Nghe hắn nói như thế, Nam Cung Vũ Huyên cười trộm trong lòng.

Hắc hắc, thật khá, còn rất thành thực!

Nhưng là ở mặt ngoài lại mang dáng vẻ ngây thơ vô tội, chớp chớp mắt to, không hiểu nhìn Tư Không Huyền Dịch:

“Ngẩn người? Huyền Dịch ca ca vì sao ngẩn người a?”

Tư Không Huyền Dịch lại sửng sốt, sau đó mặt hắn lộ vẻ khó xử, lúc đang định tìm một lý do qua loa tắc trách, lại thấy cặp mắt to trong suốt tinh thuần của nàng, miệng lập tức không nghe theo khống chế:

“Huynh đang suy nghĩ, ngày mai huynh phải về nhà để tiếp nhận binh phù của phụ thân, huynh là không muốn …”

Nói tới đây, Tư Không Huyền Dịch như mới phát hiện chính mình đang nói cái gì, đột nhiên dừng lại.

Môi anh đào của Nam Cung Vũ Huyên khẽ cắn:

“Huynh đang suy nghĩ xem cuối cùng có nên nói cho muội biết hay không, có phải không?”

Tư Không Huyền Dịch như thấy quỷ, nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu Huyên Nhi, muội, sao muội biết?”

Hắn còn chưa nói ra a, nàng lại biết?

“Hì hì…”

Nam Cung Vũ Huyên đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình tiến đến trước mặt Tư Không Huyền Dịch:

“Muội đoán a.”

“À~.”

Tư Không Huyền Dịch ngây ngốc nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cách hắn gần như vậy a! Hắn không muốn ngốc cũng không thể!

“Muội có đoán đúng không?”

Nam Cung Vũ Huyên không dấu vết lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần hắn thêm chút nữa.

“Đúng rồi.”

Tư Không Huyền Dịch vừa nói ra lời này, Nam Cung Vũ Huyên nhất thời giận tái mặt, rầu rĩ không vui từ thư án nhảy xuống:

“Hóa ra, Huyền Dịch ca ca không có xem muội là người đáng tin tưởng.”

Thản nhiên nói xong, Nam Cung Vũ Huyên xoay người bước đi.

Tư Không Huyền Dịch thấy nàng như vậy, trong lòng biết nàng tất nhiên là hiểu lầm, trong lúc nóng vội, cầm tay nhỏ bé của nàng:

“Không phải, Tiểu Huyên Nhi, không phải như muội nghĩ như vậy.”

“…”

Nam Cung Vũ Huyên nhíu nhíu mày, ý bảo hắn nói tiếp.

“Haiz!”

Tư Không Huyền Dịch thở dài một hơi:

“Huynh vốn muốn nói cho muội, nhưng là sau đó suy nghĩ, vẫn cảm thấy không cho muội cuốn vào vũng nước đυ.c này thì hơn.”

Nam Cung Vũ Huyên căng thẳng trong lòng.

Quả nhiên là có ẩn tình!

Nhưng là ở mặt ngoài lại vẫn là vẻ mặt không tin:

“Hừ! Rõ ràng chính là không muốn nói, còn tìm lý do.”

Nói xong, liền làm bộ muốn giãy khỏi tay hắn.

“Không phải!”

Lực đạo trên tay Tư Không Huyền Dịch thêm lớn:

“Tiểu Huyên Nhi, muội không hiểu tình huống nhà huynh lúc này, y theo tính cách của muội, nếu đã biết lần này huynh về nhà chắc chắn sẽ đi theo. Huynh không thể để muội nhảy vào hang sói nha.”

Vốn hắn cũng muốn đưa nàng về, để cho mẫu thân gặp được muội muội này, nhưng là suy nghĩ lại, lại cảm thấy không ổn.

Nàng là Viện trưởng Triêu Dương học viện, nếu thân phận này không cẩn thận bị phụ thân cùng Nhϊếp Chính Vương mà biết, nhất định sẽ rất nguy hiểm.

Hắn, không muốn nàng mạo hiểm như vậy.

“Phốc xuy ——!”

Nam Cung Vũ Huyên thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, xì cười:

“Huyền Dịch ca ca, huynh nhưng thật ra rất hiểu muội.”

“Ặc…”

Tư Không Huyền Dịch đương nhiên nghe ra ý chế nhạo trong lời nàng nói, có chút không được tự nhiên.

Phù..! Vốn là không cần nói ra, nhưng là hiện tại lại nói toàn bộ ra!

“Ha ha, vì không cô phụ sự “hiểu” của huynh, cho nên muội quyết định, ta muốn ngày mai cùng huynh về nhà!”

Ừm…, đã có nguy hiểm, làm sao có thể để hắn đối mặt một mình được đây?

“Tiểu Huyên Nhi, thật sự rất nguy…, thực sự không hối hận?”

Vốn muốn nói với nàng là thật sự rất nguy hiển, nhưng vừa nghĩ tới lúc trước nàng liều lĩnh làm bạn Nhược Ngôn lên núi Tuyết Khê, hắn liền rõ ràng rằng “nguy hiểm” không thể đe dọa nàng lùi bước.

“Theo Huyền Dịch ca ca hiểu biết về muội, huynh cho rằng muội có khả năng hối hận sao?”

Nam Cung Vũ Huyên không đáp hỏi lại, đem ý của nàng nói càng rõ ràng.

Tuyệt đối không có khả năng hối hận!

Tư Không Huyền Dịch bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mang cười, sau một lúc lâu:

“Ha ha, vậy Tiểu Huyên Nhi liền chuẩn bị chuẩn bị, huynh mang muội đi gặp mẫu thân của huynh, bà ấy nhất định sẽ thích nữ nhi nhu thuận lại thông minh như muội.”

Ha ha, nếu dọa nàng không được, như vậy cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành là được .

Đến lúc đó, chỉ cần hảo hảo giữ bí mật thân phận của nàng là tốt rồi.

“Này này này! Huyền Dịch ca ca, huynh thật đúng là biết chiếm tiện nghi, khi nào thì muội thành nữ nhi của mẫu thân huynh?”

Nam Cung Vũ Huyên không thuận theo nói.

“Ha ha, muội muội của ta, tự nhiên là nữ nhi của mẫu thân ta nha! Chẳng lẽ Tiểu Huyên Nhi muội không muối làm muội muội ta?”

“Đương nhiên muốn!”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói:

“Ha ha, từ nay trở đi, muội sẽ có thêm một vị mẫu thân, thật tốt a!”

Ha ha, từ vẻ mặt của hắn nàng liền có thể nhận thấy được là hắn rất thương mẫu thân hắn.

Cho nên, hắn muốn mang nàng về gặp mẫu thân, liền đủ để thuyết minh hắn đã muốn coi nàng như người nhà của hắn!

Ha ha, hiện tại có thể xác định thu hoạch hai cái ca ca!

Một cái là Nhược Ngôn ca ca, một cái chính là Huyền Dịch ca ca!

Còn có sáu cái ca ca chờ nàng đi thu hoạch!

Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên nhảy nhót không thôi!

Bởi vì, chỉ cần bọn họ xem nàng như muội muội, xem như người nhà, như vậy bọn họ liền sẽ không biến thành cái xác không hồn vô tình!

Chỉ cần có tình cảm, chỉ cần có người nhà đáng yêu, vĩnh viễn đều sẽ không biến thành cái xác không hồn!



“Tiểu nhị, cho lão tử một kg thịt bò cùng nửa kg nữ nhi hồng!”

Tiếng nói trong sáng lại vui vẻ êm tai nhưng lời nói ra lại làm cho người ta có cảm giác như hán tử thô lỗ vô lễ.

Mọi người trong tửu quán tò mò nhìn hướng phát ra thanh âm.

Ở cửa tửu quán, hai vị thiếu niên phong hoa tuyệt đại xuất hiện trước mắt mọi người.

“Híx ~!”

Gần như những người có mặt đều hút một ngụm khí lạnh.

Đẹp! Rất đẹp! Đẹp cực hạn! Đẹp không gì sánh kịp a!

Hai người đều mặc hắc cẩm y, trên xiêm y khảm viền vàng, nhìn cực đơn giản nhưng cùng với khí chất xuất chúng của bọn họ lại nổi bật hẳn lên.

Một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi đứng phía trước, ngũ quan tinh mỹ đến làm người ta phát giận, đặc biệt là cặp mắt to tỏa sáng bốn phía kia, như ánh sao trên trời.

Tuy hắn mặc hắc y nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như một đóa hoa sen trắng, thuần khiết tốt đẹp đến mức làm cho người ta chỉ dám nhìn từ xa chứ không dám tiết độc.

Thiếu niên còn lại khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, ngũ quan càng không cần phải nói, tuấn lãng đủ để nữ nhân vừa gặp đã thương, làm cho nam nhân vừa gặp đã thương tâm.

Mái tóc màu đỏ rực nóng bỏng trơn bóng mềm mại, cùng với khí chất sang sảng của hắn làm cho hắn như chiến thần trăm trận trăm thắng trên chiến trường. Làm cho người ta có cảm giác như thấy được ánh sáng và cực kỳ an toàn.

Giờ phút này, thiếu niên chiến thần đang dùng cặp mắt thông suốt kia chứa vẻ không biết làm sao nhìn thiến niên sen trắng.

Thiếu niên sen trắng nhún nhún vai, nhẹ nhàng lè cái lưỡi nhỏ ra.

“Hí ~!”

“Bùm bùm —— “

Nhất thời, trong tửu quán bị bao trùm bởi thanh âm hít khí cùng tiếng bát đũa rơi.

Trời ơi, còn để cho người ta sống nữa hay không a?!

Vốn liền có dáng vẻ họa thủy như vậy, còn làm ra hành động đáng yêu như thế, làm cho người ta muốn chà đạp. Chuyện này không phải là đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của bọn họ sao?!

Mọi người kêu rên trong lòng.

Thiếu niên sen trắng thấy dáng vẻ mọi người thất thố, vẫn không ý thức được mình chính là đầu sỏ gây nên. Trừng mắt nhìn giống như đang hỏi “Làm sao vậy”.

Hành động đó muốn có bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiên vô tội.

Như vậy dữ dội vô tội!

Thiếu niên chiến thần như là đang nhẫn nại cái gì, một tay nhấc thiếu niên sen trắng đi tới trước quầy, hướng về phía trưởng quầy còn đang ngây ngốc, giọng lạnh băng:

“Hai gian phòng hảo hạng, rượu và thức ăn đều đưa vào trong phòng.”

Nói xong, đặt một thỏi bạc lên trên quầy, sau đó thoải mái dẫn theo thiếu niên sen trắng hướng tầng trên mà đi.

“… Ặc, khách, khách quan!”

Khi thiếu niên chiến thần vừa bước được vài bước, chưởng quầy lấy lại tinh thần, lo lắng kêu lên.

Thiếu niên chiến thần dừng bước chân lại, nhưng không có quay đầu:

“Chuyện gì?”

Thanh âm có vẻ lạnh hơn.

“Ặc, chuyện, chuyện, chuyện là tiểu điếm chỉ có một gian phòng hảo hạng.”

Chưởng quầy run giọng nói xong.

Chưởng quần gặp không ít người, đương nhiên nhìn ra trên thân thiếu niên chiến thần có một cỗ khí thế sắc bén không phải người bình thường có thể có được.

Trong lòng thầm than: khẳng định là quý nhân! Hầu hạ thật tốt mới được nha!

“…”

Thiếu niên chiến thần không nói chuyện, hơi thở sắc bén trên người càng sâu. Làm cho mọi người ở đây tự dưng sinh ra một loại cảm giác áp bách.

“Một gian liền một gian à, ở đâu?”

Thanh âm thiếu niên sen trắng giờ phút này liền giống như âm nhà trời, đem mọi người từ trong nước sôi lửa bỏng cứu ra ngoài.

“Nhưng là…”

Thiếu niên chiến thần còn muốn nói gì nữa, lại bị thiếu niên sen trắng đánh gãy:

“Ôi, Huyền Dịch ca ca, đi mau, bị huynh nắm như vậy, một chút thoải mái cũng không có nha! Nhanh chóng đến phòng, thả đệ xuống a!”

“À à à, được!”

Thiếu niên chiến thần biến thành con lừa ngốc, gật gật đầu, sau đó bước nhanh lên lầu.



Lầu một yên tĩnh.

Những người có mặt còn chưa kịp phản ứng người nào đó biến hóa nghiêng trời lệch đất, người nào đó đã muốn dẫn theo một người nào đó khác biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

“Ặc, ta có một câu hỏi a!”

Rốt cục, một thanh âm của một người có phong độ của người trí thức vang lên đánh vỡ im lặng nãy giờ.

“Triệu huynh mời nói.”

“Vị đại công tử kia vì sao không buông vị tiểu công tử kia ra nha?”

Nếu khó chịu, vậy buông ra không phải là được rồi sao?

“Ừm… Chuyện này… Có thể… Là vị tiểu công tử kia có cái gì không tiện.”

Nếu như thiếu niên sen trắng nghe thấy lời này mà nói, chắc chắn tức đến giơ chân!

Con mẹ ngươi không tiện! Tình thú! Đó là tình thú, có hiểu hay không?!

[Tác giả: Khụ khụ, người nào đó có chết cũng không thừa nhận là nàng đột phát bệnh động kinh, cho nên phần tình thú này, rất đáng giá nghiên cứu.]

Nếu như thiếu niên chiến thần nghe thấy lời này mà nói, chắc hẳn sẽ lạnh lùng liếc người trả lời một cái, sau đó bình tĩnh trả lời “Đã quên.”.

Nếu như thiếu niên sen trắng cùng thiếu niên chiến thần nghe thấy lời này mà nói, thì nơi tiếp theo người trả lời kia muốn đi chính là y quán!

[Tác giả: Về phần vì sao phải đi y quán sao? Hắc hắc, người nào đó thấy người nào đó tức giận, khẳng định sẽ ra tay để làm cho người nào đó hết giận! Cho nên chỉ có thể làm cho vị huynh đài có vận khí không tốt này tới y quán báo danh nha.]

“Tiểu Huyên Nhi…”

“Ngừng lại Huyền Dịch ca ca!”

Nam Cung Vũ Huyên cũng chính là thiếu niên sen trắng vừa rồi đánh gãy Tư Không Huyền Dịch, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn:

“Đệ đã nói bao nhiêu lần a? Đệ hiện tại là Hiên đệ, không phải Tiểu Huyên Nhi!”

Lần thứ một trăm chín mươi tám sửa lại xưng hô cho hắn.

“Hả~.”

Tư Không Huyền Dịch gật đầu, ho nhẹ hai tiếng:

“Khụ khụ, Hiên đệ a, sao đệ luôn làm bừa như vậy nha? Không phải đã nói đệ không thể bướng bỉnh như vậy sao?”

Tư Không Huyền Dịch mang vẻ nghiêm túc.

“Ặc…”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn chằm chằm sàn, nàng đương nhiên biết “làm bừa” cùng “bướng bỉnh” mà hắn nhắc tới là cái gì, nhưng là:

“Cái gì chứ! Người ta chỉ muốn thử cái cảm giác dũng cảm bao la hùng vĩ thôi.”

Tuy rằng đang tranh luận, nhưng rõ ràng là sức lực không đủ.

Được rồi được rồi, nàng thừa nhận, kiếp trước lúc nàng xem tivi, liền đặc biệt thích tình cảnh loại người vạm vỡ hào phóng kêu gọi rượu thịt, vừa rồi không biết như thế nào, đột nhiên liền nghĩ tới, vì thế liền thử xem.

Nhưng là, nàng không ngờ rằng là, miệng của nàng vĩnh viễn đều lợi hại như vậy!

Vĩnh viễn đều vượt qua ý thức!

Vừa nghĩ thử, miệng cũng đã gọi ra ngoài!

“…”

Trán Tư Không Huyền Dịch đầy hắc tuyến.

Dũng, dũng, dũng cảm bao la hùng vĩ…?

Chẳng lẽ nàng cho rằng dũng cảm bao la hùng vĩ chính là kêu to vài tiếng:

Tiểu nhị, cho lão tử một kg thịt bò cùng nửa kg nữ nhi hồng!

Như vậy, người dũng cảm bao la hùng vĩ trong thiên hạ nhiều dữ dội a!

Nha đầu kia, lúc thông minh có thể làm người sống tức chết! Lúc mơ hồ có thể làm người chết giận đến sống lại!

Nam Cung Vũ Huyên nhìn nhìn dáng vẻ Tư Không Huyền Dịch không nói gì đầy hỗn độn, lè cái lưỡi nhỏ ra:

“Ôi ~! Vậy về sau đệ không bao giờ như vậy nữa!”

Ừm, nói tóm lại, nàng là nam tử hán biết sai liền sửa.

Không đúng! Nàng hẳn là một cái nữ nhân nhi ngoan biết sai liền sửa! Cho nên, biết đã biết làm sai, lần sau nàng sửa lại không phải được rồi sao?!

Ai ngờ, Tư Không Huyền Dịch thấy nàng như thế, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đen hơn:

“Về sau, không cho phép ở bên ngoài làm động tác này!”

Chết tiệt, nàng có biết hay không, vừa rồi ở bên ngoài, ánh mắt những người đó quả thực như muốn ăn nàng vào trong bụng.

Hắn suýt chút nữa liền coi như đang ở trong viện mà phát hỏa!

“Ặc… Cái động tác gì?”

Nam Cung Vũ Huyên chớp chớp mắt to, không hiểu nhìn Tư Không Huyền Dịch.

Nàng làm cái động tác gì sao? Không có đi!

“Chính là cái này!”

Tư Không Huyền Dịch đem khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mặt nàng, nhanh chóng đem đầu lưỡi phun ra.

“Phốc xuy —— ha ha ha ha…”

Tiếng cười rung trời động đất nhất thời bùng nổ.
« Chương TrướcChương Tiếp »