Quyển 2 - Chương 4: Rung động

Tư Không Huyền Dịch như tới bây giờ mới có phản ứng, khuôn mặt tuấn tú phút chốc có thể sánh bằng ánh bình minh.

Hiện tại, nếu như trên mặt đất xuất hiện một cái khe hoặc một cái động mà nói, như vậy hắn sẽ không chút do dự nhảy đi xuống!

Mất mặt nha! Sao hắn lại có thể làm ra động tác dọa người như vậy?!

“Khụ khụ, vừa rồi Huyền Dịch ca ca rất đáng yêu oa, ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên thấy dáng vẻ quẫn bách của hắn, vốn tính an ủi một chút, nhưng lại kìm lòng không nổi “Cười ha ha”.

Khuôn mặt tuấn tú của Tư Không Huyền Dịch càng đỏ rực thêm, trong lòng càng ảo não không thôi.

Quỷ biết vừa rồi hắn trúng gió gì, không hiểu vì sao lại làm ra động tác như vậy!

“Ha ha…”,

Dưới áp lực âm thanh Nam Cung Vũ Huyên cười liên tục truyền ra.

Mặt Tư Không Huyền Dịch từ đỏ chuyển qua đen, cuối cùng thẹn quá thành giận:

“Tiểu Huyên Nhi, đừng cười! Cười nữa, huynh liền ném muội ra ngoài!”

A, đây là uy hϊếp trần trụi quyết liệt!

“Ha ha ha… Huyền Dịch ca ca a, huynh cho rằng muội sẽ sợ sao? Ha ha ha… Huynh ném đi, muội tự mình trở về không phải được rồi sao? Ha ha, muội nhưng thật ra phát hiện Huyền Dịch ca ca chẳng những biến thành đáng yêu, còn biến thành ngốc! Ha ha…”

Nàng cũng không phải không có chân!

Ném đi ném đi! Ném mất nàng liền tự mình chạy về!

Hắn ném mấy lần, nàng về mấy lần!

Chỉ cần hắn không biết mệt, nàng chắc chắn nàng rất kiên nhẫn cùng hắn chơi trò chơi dọa người này.

“Huynh…”

“Bang bang phanh ——”

Tư Không Huyền Dịch còn muốn nói cái gì, nhưng bị từng hồi tiếng gõ cửa đánh gãy.

“Người nào?”

Tư Không Huyền Dịch tức giận hỏi.

“Khách quan, rượu và thức ăn của các ngươi đến.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng tiểu nhị vâng vâng vâng vâng dạ dạ.

“Ừm, lấy vào đi.”

Tư Không Huyền Dịch sửa sang lại suy nghĩ của chính mình, mặt nạ lãnh đạm lại mang lên.

Tiểu nhị cung kính đem rượu và thức ăn chỉnh tề bày ra xong, sau đó lại cung kính lui xuống, hơn nữa thật cẩn thận đóng cửa phòng.

“Hì hì, Huyền Dịch ca ca, nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm nha.”

Nam Cung Vũ Huyên chọn một cái ghế ngồi xuống, cười hì hì nhìn Tư Không Huyền Dịch nói.

Tư Không Huyền Dịch gật gật đầu, chọn vị trí bên cạnh nàng, ngồi xuống.

“Huyền Dịch ca ca, huynh phải cố lên ha! Đó đều là món ăn người ta chọn vì huynh.”

Nam Cung Vũ Huyên tiếp tục phát huy công lực không biết xấu hổ của nàng, mặt không đỏ tim không đập nói.

Sau đó gắp một đống lớn thịt bò, đặt vào trong chén trước mặt hắn, một đôi mắt sáng lóe chùm sáng chói mắt, cười tủm tỉm nhìn hắn.

“…”

Tư Không Huyền Dịch hoàn toàn không nói gì.

Rõ ràng là nàng vì thể nghiệm “cảm giác dũng cảm bao la hùng vĩ” mới gọi một bàn thịt bò lớn này có được không, nay lại nói thành chọn cho hắn.

Công lực da mặt dày này, hắn sợ là một đời cũng không đuổi kịp, nhất định là chỉ có hít khói!

Chỉ là, tuy rằng biết rõ nàng là nói dối, nhưng trong lòng hắn vẫn ẩn ẩn sinh ra một tia cao hứng.

Tay ngọc cầm lấy đũa, gắp lấy miếng thịt bỏ vào trong miệng.

Tinh tế nhấm nuốt.

“Ăn ngon.”

Tư Không Huyền Dịch cười đến dịu dàng.

Đồ ăn nàng gắp cho, đều ăn ngon.



Đêm đen trăng cao.

Ánh trăng sáng ngời chiếu rộng trên mặt đất, ngôi sao trên trời có vẻ thưa thớt mà ảm đạm.

Tư Không Huyền Dịch nhìn Nam Cung Vũ Huyên dựa vào cửa sổ xem cảnh đêm, môi mỏng mấp máy vài lần, rốt cục nói ra miệng:

“Tiểu Huyên Nhi, huynh đi gác đêm, muội mệt mỏi liền tự nghỉ ngơi.”

“A?”

Nam Cung Vũ Huyên quay đầu.

Ánh trăng sáng tỏ từ của sổ chiếu vào phòng, trong chốc lát nó biết thành bình phong sau nàng, kết hợp với dung nhan kinh diễm có một không hai vốn có của nàng khiến nàng càng thêm thuần mỹ, linh động.

“Gác đêm?”

Nam Cung Vũ Huyên hoài nghi nàng vì mải ngắm trăng mà nghe nhầm lời hắn nói.

“…”

Tư Không Huyền Dịch lăng lăng nhìn một vùng ánh bạc chỗ Nam Cung Vũ Huyên.

Trong đầu giờ phút này là trống rỗng, trừ bỏ cặp mắt si ngốc nhìn nàng kia, tất cả các bộ phận khác trên người hắn dường như đang bãi công.

Lỗ tai nghe không thấy, phổi quên hô hấp, trái tim quên đập…

Trong mắt, chỉ có nữ tử giống như tinh linh, giống như tiên tử kia.

Nam Cung Vũ Huyên nhíu đại mi lại, không hiểu.

Nhưng chợt bừng tỉnh đại ngộ.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tràn ra một nụ cười sáng chói mang theo ý trêu cợt.

Nam Cung Vũ Huyên từng bước một đi tới gần Tư Không Huyền Dịch, bước sen nhẹ nhàng, dáng người thướt tha nổi bật.

Tư Không Huyền Dịch chỉ cảm thấy hệ hô hấp vừa bãi công giờ bắt đầu hoạt động.

Bên tai bắt đầu ù ù, hơi thở đột nhiên dồn dập, tim đập như sấm rền vang…

Tiên tử kia tại tới gần hắn!

Gần… Càng gần…

Tiên tử đi đến bên cạnh hắn, từng đợt mùi thơm theo không khí tiến vào lục phủ ngũ tạng của hắn, khiến hắn đột nhiên sinh ra cảm giác choáng váng.

Trên tai phải đột nhiên truyền đến cảm giá ngứa.

Thân mình Tư Không Huyền Dịch cứng đờ, cả người tiến vào trạng thái căng thẳng!

Hắn hiện tại có thể cảm giác rõ ràng hơi thở ấm áp của nàng đang phun lên cổ hắn.

Nàng, là muốn nói cái gì với hắn sao?

Vừa nghĩ đến khả năng này, Tư Không Huyền Dịch quăng hết tất cả tạp niệm, dồn tất cả tinh lực lên tai phải, hắn muốn thật cẩn thận nghe xem thanh âm của nàng sẽ là dạng nào, muốn tập trung nghe xem nàng muốn nói gì với hắn.

Mặt hồ yên ắng trong tim hắn hơn mười năm nay bây giờ lại quay cuồng tạo lên từng đợt sóng mãnh liệt.

Nam Cung Vũ Huyên nhận thấy Tư Không Huyền Dịch thần mê ý loạn, chùm sáng giảo hoạt trong mắt to không ngừng lóe sáng.

Đem môi ngọt ngào như mật ngọt để sát vào bên tai hắn:

“A ——! Huyền Dịch ca ca!”

Tiếng thét chói tai với độ đề ci ben cực cao như muốn kinh động trời đất cùng quỷ thần như một tiếng sấm xuyên thẳng qua màn nhĩ của Tư Không Huyền Dịch. Đâm thằng vào tai Tư Không Huyền Dịch khiến hắn muốn nổ đom đóm!

Tư Không Huyền Dịch chỉ cảm thấy ong ong không ngừng, cả người ngây ra như phỗng!

“Ha ha ha ha…”

Nam Cung Vũ không lương tâm ôm bụng cười lớn, khóe mắt còn có ánh nước đáng ngờ!

Không cần hoài nghi! Ánh nước lấp lánh kia chính là “di chứng” của việc người nào đó không tim không phổi cười quá lợi hại mà hiện ra.

Tư Không Huyền Dịch đáng thương, lần đầu tiên trong đời rung động, thế nhưng bị tàn phá như vậy! Thật đáng buồn đến phát khóc a!

Không biết qua bao lâu, Tư Không Huyền Dịch rốt cục lấy lại tinh thần.

Nhìn Nam Cung Vũ Huyên ngồi dưới đất cười đến kiệt sức, khuôn mặt tuấn tú hết đỏ sang trắng rồi thêm cả đen.

“Ha ha Aha ha… Huyền Dịch ca ca, huynh ha ha, huynh tư xuân à? Ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên gian nan ngẩng đầu, vừa cười vừa hỏi.

Ha ha, tên ngu ngốc này, rất buồn cười nha! Vừa nghĩ đến hắn bị “Sư tử rống công pháp” của nàng làm cho chấn động đến mức ngốc, nụ cười của nàng làm sao cũng không dừng lại được.

Sắc mặt Tư Không Huyền Dịch càng không tốt!

Mặt vốn bị nàng hét một tiếng dọa thành trắng giờ trực tiếp từ trắng thành đen.

Nhưng là, hắn có thể nói cái gì sao?

Không thể a!

Vừa rồi hắn thật là bị mỹ mạo cùng khí chất của nàng làm cho chấn kinh rồi.

Vừa nghĩ đến thất thố vừa rồi, Tư Không Huyền Dịch đang mặt đen lại nhanh chóng chuyển đỏ!

Nam Cung Vũ Huyên nhìn Tư Không Huyền Dịch giống như đang biểu diễn Xuyên kịch, không ngừng “biến sắc mặt” nụ cười dở người lại không chịu không chế mà phun ra.

“A ha ha ha, Huyền Dịch ca ca ha ha, huynh đừng tiếp tục chọc cười như vậy có được hay không? Ha ha, bụng muội cười đến đau cả ruột! Ha ha… ô ô …”

Nam Cung Vũ Huyên cuối cùng là tự làm tự chịu, cười đến chảy nước mắt.

“…”

Gân xanh trên trán Tư Không Huyền Dịch ẩn ẩn nổi lên, nhưng là khi nhìn thấy trên mặt thanh túc của nàng chảy ra hai viên trân châu trong suốt thì ngượng ngùng cùng tức giận trong mắt hắn nhất thời bị đau lòng xua đuổi.

“Haiz!”

Thở dài một hơi thật mạnh, Tư Không Huyền Dịch ngồi xỗm bên người Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu Huyên Nhi, đừng cười, cười như thế này sẽ đau sốc hông…”

Lời này của hắn vừa nói ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên nhất thời trắng mét, tiếng cười cũng im bặt.

“Tiểu Huyên Nhi! Làm sao vậy?”

Tư Không Huyền Dịch nhận thấy có gì đó sai sai, cuống quít kêu lên.

Nam Cung Vũ Huyên gian nan lấy tay vuốt ngực mình, nói không ra lời.

Cụ nó a! Miệng quạ đen!

Miệng quạ đen thật lớn!

Hắn mới nói một câu như vậy, nàng liền như cổ vũ lời hắn nói, cười đến đau sốc hông!

Ánh sáng trắng chợt lóe trong đầu Tư Không Huyền Dịch.

Năm chữ “Cười đến đau sốc hông” như quỷ mỵ xuất hiện trong đầu hắn.

Lập tức ôm Nam Cung Vũ Huyên vào trong lòng, mà hắn cũng liền thuận thế ngồi trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt lưng mảnh mai của nàng:

“Ngoan a, đừng nóng vội, đừng nóng vội.”

Vừa vuốt vừa dùng thanh âm dịu dàng chưa từng có trấn an Nam Cung Vũ Huyên.

“Phù phù phù ——!”

Nam Cung Vũ Huyên rốt cục “Không phụ sự mong đợi của mọi người” thở bình thường lại, miệng hít sâu mấy hơi, dường như muốn đem thiếu hụt lúc nãy sổ sung vào.

“Tiểu Huyên Nhi, thế nào?”

Tư Không Huyền Dịch thân thiết hỏi.

Vừa rồi, nhưng là làm hắn sợ quá chừng!

Nam Cung Vũ Huyên tức giận trừng mắt nhìn Tư Không Huyền Dịch một cái:

“Huyền Dịch ca ca thối! Miệng quạ đen!”

“Ha ha…”

Tư Không Huyền Dịch thấy nàng còn có tâm tình đùa giỡn tiểu tính tình, liền biết nàng không có việc gì, nối lòng lo lắng cuối cùng cũng được thả xuống.

“Ai bảo muội trêu cợt huynh? Nhìn xem, ông trời cũng đang giúp huynh nha!”

An lòng, Tư Không Huyền Dịch cùng đùa giỡn cùng nàng.

Bất quá, nói không chừng, này thật đúng là “Trời phạt” nha! Ha ha…

Nam Cung Vũ Huyên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt đầy căm phẫn:

“Ông trời là nữ nhân, nàng thấy huynh hợp mắt! Cho nên người đáng thương có vẻ thân thiết với huynh là muội không lý do rước lấy ‘Tai họa bất ngờ’!”

Hừ hừ! Nàng mới không thừa nhận đau sốc hông vừa rồi là “Báo ứng”!

Tư Không Huyền Dịch cười đến ngã ngửa:

“Trong đầu nhỏ này của muội, cả ngày đều nghĩ lung ta lung tung cái gì vậy?”

Ông trời là nữ nhân? Coi trọng hắn?

Này là cái gì với cái gì a? Nếu là bị người ngoài nghe thấy, nàng chắc chắc sẽ bị họ xem thường.

Từ xưa đến nay liền chỉ có nam nhân coi trọng nữ nhân, còn chưa từng nghe nữ nhân có thể coi trọng nam nhân.

Tuy rằng Tư Không Huyền Dịch không có ý khinh thị nữ nhân, nhưng là từ nhỏ sinh hoạt tại thời cổ đại cực cổ hủ, là một nam nhân nên hắn vẫn theo bản năng cảm thấy như thế.

Không phải là ý thức của hắn mà là do sống trong thời đại cùng bối cảnh hiện tại mà ra.

“Cái gì chứ?!”

Nam Cung Vũ Huyên mang vẻ mặt không đồng ý:

“Từ xưa đến nay, tuy rằng tình yêu nam nữ là chuyện thường tình ở loài người, nhưng là trên trời cũng có cảm tình a, cho nên, nàng muốn bắt giữ huynh, huynh cần gì không thừa nhận?”

Nam Cung Vũ Huyên mang vẻ mặt “huynh liền thừa nhận đi”.

Hừ hừ! Hiện tại nàng muốn hắn rối rắm! Để hắn mang thái độ nín nhịn!

Hơn nữa không chỉ có là hắn, còn có bảy người khác, nàng đều phải hảo hảo “Dạy dỗ dạy dỗ”, để bọn họ biết mùi vị hồng nhan mất hồn.

Oa hắc hắc, nam nhân ưu tú như bọn họ, nhất định sẽ tìm đến thật nhiều nữ tử vừa xinh đẹp vừa thông minh lại dịu dàng để yêu thương.

Nam Cung Vũ Huyên ở trong lòng âm thầm tính toán đại sự cả đời cho tám người.

Không biết, tám người nào đó ở thời gian không lâu sắp tới, ăn sạch sẽ tên chủ mưu đang muốn tìm thật nhiều “tẩu tử” hoàn mỹ này.