Quyển 2 - Chương 7: Càng thích Huyên Nhi làm tức phụ

“Tư Không Đại tướng quân hảo.”

Tư Không Huyền Dịch dường như không nghe lời ông nói.

Hỏi thăm một cách xa lạ lạnh lùng, giống như người trước mắt không phải phụ thân hắn mà là một người lạ.

“Hừ! Nghĩ mình trưởng thành, cánh cứng, liền có thể vô lễ với phụ thân? Hay là trên Triêu Dương sơn căn bản không dạy ngươi thân là nhi tử nên có cách hành xử như thế nào?”

Tư Không Minh thấy thái độ Tư Không Huyền Dịch như thế, lửa giận mọc lan tràn!

“…”

Tư Không Huyền Dịch không nói, gương mặt anh tuấn giữ vẻ mặt im lặng, nhưng là một đôi nắm đấm giấu ở trong tay áo lại siết cực chặt, dường như đang nhẫn nại cái gì.

Tư Không Minh liếc Tư Không Huyền Dịch một cái:

“Hừ! Hai mẫu tử cùng một loại tính cách!”

Tư Không Huyền Dịch vừa nghe ông nói lời này, mặt tuấn tú trầm xuống, trong mắt hiện lên sắc bén:

“Tư Không Đại tướng quân! Vẫn là nhanh chóng vào chuyện chính thì hơn, ta bận rộn nhiều việc.”

Giọng điệu lạnh như băng, giống như lợi kiếm từ trong huyền băng nghìn năm thoát ra, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh đến run sợ.

Thân mình Tư Không Minh cứng đờ, nhưng rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, một đôi mắt nhìn như uy nghiêm lại lộ ra sắc thái âm lãnh:

“Tốt, thật sự tốt!”

Nghiến răng nghiến lợi nói với Tư Không Huyền Dịch.

Hừ! Nếu không phải kế hoạch sắp tới không thể thiếu đứa nhi tử là nó, ông đã sớm cho nó …

“…”

Tư Không Huyền Dịch không hề phản ứng, trực tiếp không nhìn lửa giận của Tư Không Minh, trong lòng cười lạnh.

Ôi! Đây là phụ thân của hắn sao!

“Được rồi, ta nói thẳng.”

Tư Không Minh áp chế lửa giận, thong dong nói:

“Ta muốn ngươi trước mặt văn võ bá quan Hiên Viên quốc tiếp nhận binh phù, sau đó lại âm thầm trả lại cho ta.”

Lời nói vô sỉ nhưng lại nó một cách đương nhiên.

“Ha ha, Tư Không Đại tướng quân cũng biết nói đùa.”

Tư Không Huyền Dịch như là nghe được chuyện cười, đột nhiên cười nhe hàm:

“Ta, dựa vào, cái gì, phải, nghe, ngươi?”

Mỗi một chữ, tràn ngập hương vị khıêυ khí©h.

Ôi! Người tham lam a, đã muốn giành thanh danh tốt, còn muốn có thực quyền?

Trong thiên hạ, đâu có chuyện tốt như vậy?!

“Ngươi…!”

Hai mắt Tư Không Minh chợt trợn, vốn định tức giận, nhưng là nghĩ đến đại kế của ông, lại cố gắng nhịn xuống.

“Dịch Nhi a, ta biết con là đang trách phụ thân không có quan tâm con. Nhưng là vì, phụ thân là Binh Mã Đại tướng quân của Hiên Viên quốc này, tay cầm một nửa binh quyền của Hiên Viên quốc. Hiên Viên quốc này to như vậy, cần phụ thân tận tâm tận lực đi bảo vệ, phụ thân đâu có nhiều thời gian tới chiếu cố con nha?”

Trong đôi mắt Tư Không Minh hiện ra thần sắc áy náy, không biết nói sao.

Như vậy, trông giống như là hình tượng một vị từ phụ.

“Ha ha, đúng vậy, nhiều quân binh cần Tư Không Đại tướng quân thống lĩnh như vậy, đương nhiên đủ mệt.”

Tư Không Huyền Dịch gật đầu nói phải.

Ngay tại lúc trong mắt Tư Không Minh hiện ra sắc vui mừng, câu chuyện đột nhiên biến đổi:

“Nhưng là trước mắt đang có một cơ hội tuyệt hảo để cho Tư Không Đại tướng quân nhảy ra khỏi l*иg chim đó nha. Vì thể hiện lòng hiếu thuận của ta, ta đương nhiên không thể một lần nữa đưa binh phù về trong tay Tư Không Đại tướng quân, để cho người tiếp tục vất vả. Loại việc hao hơi tốn sức này, vẫn là nên để người trẻ tuổi đảm đương thì hơn, Tư Không Đại tướng quân người liền an tâm dưỡng già đi.”

Hừ! Là vì thiên hạ mà vứt bỏ tư lợi cá nhân sao?

Nếu người già như ông còn có tinh thần phiêu lưu mạo hiểm như thế, người làm nhi tử như hắn cũng không thể là rùa đen rụt đầu nha.

Trong lòng Tư Không Huyền Dịch cười lạnh.

“Ngươi…!”

Tư Không Minh nghe thấy Tư Không Huyền Dịch châm chọc khıêυ khí©h cự tuyệt yêu cầu của ông, lửa giận trong lòng rốt cục không nhịn được.

Hung hăng trừng mắt nhìn vẻ mặt Tư Không Huyền Dịch không chút thay đổi, tức giận đến cả người run rẩy, nói không ra lời.

“Đúng rồi, Tư Không Đại tướng quân, người từng đáp ứng ta, không quấy rầy mẫu thân của ta, nhưng là vì sao ngươi không tuân thủ hứa hẹn?! Hừ! Ta vốn nghĩ lòng tin tối thiểu vẫn phải có nhưng hóa ra ta đánh giá Đại tướng quân ngươi rất cao!”

Ánh mắt Tư Không Huyền Dịch giống như một thanh lợi kiếm, thẳng tắp đâm tới Tư Không Minh.

“…”

Tư Không Minh bị hắn nói một câu như vậy, tức giận lại chậm rãi rút đi.

Chẳng lẽ sự tình bại lộ? Hoặc là Tư Không Huyền Dịch nhận thấy được cái gì?

Tư Không Minh thầm nghĩ trong lòng, nhưng là biểu hiện ở ngoài mặt lại là dáng vẻ thân chính không sợ bóng dáng nghiêng:

“Ta từng nói, chuyện đã đáp ứng, tự nhiên là sẽ tuân thủ. Ta chưa từng bước vào sân viện của mẫu thân ngươi.”

Cho dù nó phát hiện ra dấu vết để lại, chỉ cần ông cắn chết không thừa nhận, nó cũng không có cách.

Tư Không Minh hiển nhiên là tính cho ngựa đổ bình vỡ.

“A! Thật không?”

Tư Không Huyền Dịch cười lạnh một tiếng, tầm mắt sắc bén nhìn thẳng Tư Không Minh:

“Ta đây xin thỉnh giáo Tư Không Đại tướng quân, vì sao lần này mẫu thân ta lại thay đổi thái độ căn dặn ta nghe lời ngươi nói?”

Mẫu thân là từ trước đến nay không quản việc riêng của hắn, nhưng là hôm nay lại phá lệ muốn hắn nghe lời của người này.

Tuy rằng khi đó hắn đã muốn đi rất xa rồi, nhưng là hắn tin tưởng lấy thính lực sâu sắc của hắn, hơn nữa thanh âm mẫu thân lớn tiếng như vậy, hắn là không có khả năng nghe lầm!

Tư Không Minh vừa nghe Tư Không Huyền Dịch như vậy, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng, vội vàng nói:

“Vậy ý của con là… Con sẽ nghe ta, à không, con sẽ nghe lời mẫu thân con?”

Nhi tử này tuy là thân sinh của ông nhưng từ nhỏ tới lớn lại không thân thiết với ông, liền giống như người xa lạ.

Nhưng là hắn lại đối với mẫu thân hắn là nói gì nghe nấy, hiếu thuận nhu thuận.

Cho nên, vì thế mới…

“Không có khả năng.”

Tư Không Huyền Dịch thản nhiên đánh gãy mong đợi của Tư Không Minh, ánh mắt nhìn về phía Tư Không Minh càng hung hiểm hơn:

“Ta chỉ cho rằng ngươi dùng cách gì đó uy hϊếp mẫu thân … hoặc là ngươi dùng lời nói hoa mỹ lừa dối mẫu thân thiện lương đến ngu muội của ta.”

Ngữ khí tuy rằng là thản nhiên, nhưng là ý châm chọc trong đó là vô cùng rõ ràng.

“Ngươi!”

Tư Không Minh kinh hãi.

Đúng vậy, vừa rồi ông là vì cái trước mắt, cứ suy nghĩ hảo nhi tử này của ông có thể sẽ vì mẫu thân của nó mà đáp ứng yêu cầu của ông, nhưng là ông chưa từng nghĩ đến, nó vốn là đứa khó chơi.

Trước đây nó đã khó chơi, huống chi bây giờ trưởng thành, lại sống ở học viện Triêu Dương lâu như vậy, tâm tính tất nhiên sẽ không dễ dàng bị gạt.

“Hừ! Ta đáp ứng ngươi sẽ không quấn quýt mẫu thân ngươi, tự nhiên sẽ không tìm nàng, chuyện này ngươi có thể yên tâm.”

Tư Không Minh vội vàng sửa chữa.

Chết tiệt, suýt chút nữa liền thất bại trong gang tấc!

Nữ nhân được việc không có bại sự có thừa kia!

Tư Không Minh thầm mắng trong lòng.

“Thật không?”

Tư Không Huyền Dịch liếc hướng Tư Không Minh:

“Chỉ mong lời Tư Không Đại tướng quân người nói là tình hình thực tế.”

Tư Không Minh thấy Tư Không Huyền Dịch phản ứng như thế, trong lòng sớm nổi trận lôi đình.

Thàng ranh con chết tiệt, nếu không phải còn muốn hợp tác với nó, ông đã sớm đưa nó đi địa lao để thể nghiệm cái gì gọi là “nghe theo thì sống, chống đối thì chết”.

“Tin hay không tin tùy ngươi.”

Tư Không Minh bày ra dáng vẻ không sao cả.

Ông biết, nếu như lúc này tiếp tục giải thích, ngược lại sẽ khiến Tư Không Huyền Dịch nghi ngờ thêm.

Cái gọi là càng vẽ càng đen, ông cũng sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này!

“…”

Tư Không Huyền Dịch không nói, đôi mắt vẫn không nhúc nhích nhìn không khí.

Cặp mắt sâu như hố đen vũ trụ kia, nhìn không ra chút suy nghĩ.

Dù là Tư Không Minh cố gắng thế nào cũng không thể nhìn rõ ràng hắn rốt cuộc là tin hay là không tin.

“Chuyện ta vừa nói, ngươi rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý?”

Tư Không Minh giống như con giun cực kỳ kiên nhẫn, bám riết không tha hỏi.

“Không có khả năng.”

Tư Không Huyền Dịch thản nhiên trả lời, đáp án lúc này vẫn là bốn chữ giống như trước.

“…”

Trong mắt Tư Không Minh âm u không rõ, sau một lúc lâu, ôn hòa nhìn Tư Không Huyền Dịch:

“Ha ha, hiện tại Dịch Nhi cũng không cần trả lời quá nhanh, vẫn hảo hảo suy nghĩ kỹ mới được. Dù sao, quyết định của con không chỉ liên quan đến mình con.”

Tư Không Minh có thâm ý nói.

Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Ông liền không tin, ông đấu không lại hạt giống ông trồng hơn chục năm trước.

Quả nhiên, Tư Không Huyền Dịch nghe xong lời này của Tư Không Minh, thân mình cứng đờ, nhưng là không có trả lời.

Cặp mắt lúc sáng lúc tối kia đang lộ ra phân vân nên giữ hay bỏ của Tư Không Huyền Dịch.

Sau một lúc lâu, Tư Không Huyền Dịch lạnh lùng liếc Tư Không Minh một cái, không nói một lời xoay người ra khỏi thư phòng.

Lão bất tử, hắn là hiểu rõ.

Thâm ý trong lời của lão, hắn tự nhiên hiểu được.

Chết tiệt, thế nhưng muốn lấy mẫu thân ra để uy hϊếp hắn?

Nhưng là… uy hϊếp này rất có tác dụng a…

Trong lòng Tư Không Huyền Dịch không biết làm sao mà nghẹn hỏa.

Tư Không Minh nhìn Tư Không Huyền Dịch đóng đại môn cái rầm, trong mắt hiện lên sắc lạnh, chợt lại bị từng chút ý cười thay thế.

Ha ha a…

Không có quyết đoát cự tuyệt giống như hai lần trước, đây không phải là một hiện tượng tốt sao.

Chỉ cần ranh con này do dự, như vậy đã nói rõ dùng nữ nhân chán sống muốn chết kia ra làm uy hϊếp là đúng.

Chỉ là, phế vật được việc không đủ bại sự có thừa kia, xem ra phải dạy dỗ nàng cái gì nên nói cái gì không nên nói.



“Ha ha, không ngờ trước kia Huyền Dịch ca ca lại thích chơi những thứ này.”

Nam Cung Vũ Huyên thưởng thức cung trong tay.

Đây là lần đầu tiên, nàng cảm thấy hắn giống những hài tử bình thường khác.

Nhớ lại lúc bị bọn họ nhặt, nhóm bọn họ tuổi không lớn nhưng là dáng vẻ lại trưởng thành hơn rất nhiều, làm cho người ta có một loại cảm giác bọn họ vừa sinh ra đã chín chắn.

“Ha ha, Dịch Nhi hắn trước đây rất lì, luôn thích gây chuyện.”

Phụ nhân tiếp lời Nam Cung Vũ Huyên:

“Haiz! Nay trưởng thành, thật đúng là không dễ dàng a. hài tử này càng lớn càng lớn, lại càng làm cho người ta quan tâm.”

Trong lời nói đều có một loại cảm giác vô lực, hao tâm tổn trí.

“Bá mẫu a, Huyền Dịch ca ca ưu tú như vậy, người cứ yên tâm nha, ngày sau chắc chắn thành tích.”

Nam Cung Vũ Huyên biện giải.

“Ha ha, Huyên Nhi hiểu lầm, ta không phải đang lo lắng vấn đề nó sau này có thành tựu hay không.”

Phụ nhân đem tầm mắt bay tới không trung, không biết nhìn đi đâu:

“Là một mẫu thân, hắn có thành tựu hay không đều là hài nhi của ta, đều là tâm can bảo bối của ta. Ta lo lắng, là quan hệ giữa hắn và phụ thân, hài tử này tính khí ngang bướng, không muốn nghe lời phụ thân.”

Nói tới đây, phụ nhân đem tầm mắt đặt lên trên người Nam Cung Vũ Huyên, tha thiết:

“Huyên Nhi, ta là thấy được, Dịch Nhi nó rất để ý con, nếu như con khuyên nhủ nó, để cho nó nghe lời phụ thân hắn hơn một chút mà nói, hắn hẳn là sẽ nghe lời con.”

Vẻ mặt mẫu thân suy nghĩ cho hài tử.

Mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên tối sầm lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ trong suốt:

“Ha ha, nếu bá mẫu muốn Huyên Nhi hỗ trợ, vậy Huyên Nhi đương nhiên sẽ cố hết sức thử một lần.”

Miệng không chút do dự đáp ứng.

Nhưng trong lòng nàng lại giống ngoài miệng như vậy.

Vị bá mẫu này… Rất khả nghi a.

Từ nãy tới giờ, tuy rằng trên miệng bà luôn nói ra lời như là đang suy nghĩ cho Huyền Dịch ca ca, nhưng là nếu cẩn thận suy nghĩ về lời bà nói không khó để phát hiện ra kỳ thật đều hướng về vị Tư Không Đại tướng quân kia.

Ha ha, vậy nàng liền xem xem, bà rốt cuộc có mục đích gì.

Nếu như cản trở Huyền Dịch ca ca mà nói, như vậy… Bất kể bà là ai, Nam Cung Vũ Huyên nàng sẽ để cho bà trả giá thảm thống!

Nam Cung Vũ Huyên thầm nghĩ trong lòng.

“Ha ha, Huyên Nhi, quả nhiên là thông minh đáng yêu a!”

Phụ nhân nghe Nam Cung Vũ Huyên đồng ý, mừng rỡ nói.

Bà không có phát hiện, dáng vẻ như mở cờ trong bụng lúc này của bà cũng thân tăng phục trắng xám trên người bà lúc này tương phản cỡ nào, cách biệt một trời một vực với khí chất siêu thoát trần thế lúc trước.

Nhưng là!

Bà không phát hiện không có nghĩa là Nam Cung Vũ Huyên không phát hiện ra!

Lúc Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy bà có phản ứng như vậy, trong mắt chợt lóe tia sáng khác thường rồi biến mất.

“Hì hì, bá mẫu người là mẫu thân Huyền Dịch ca ca yêu nhất a, Huyên Nhi đương nhiên giúp người a. Huống hồ, thân thiết với Tư Không Đại tướng quân đối với Huyền Dịch ca ca cũng là chuyện tốt a!”

Nam Cung Vũ Huyên nhu thuận nói.

Lời ngoài miệng tuy là như vậy nhưng trong lòng nàng lại như gương sáng tỏ.

Vì đối phương là người rất quan trọng đối với Tư Không Huyền Dịch, cho nên Nam Cung Vũ Huyên cũng không có khả năng qua loa như vậy liền phán người nọ là tốt hay xấu.

Trong suy nghĩ của Nam Cung Vũ Huyên, tốt hay xấu cũng chỉ có hiểu biết kỹ càng, mới có thể phát hiện.

Cũng chỉ có như vậy, mới có thể giảm mức tổn thường đến Tư Không Huyền Dịch đến mức thấp nhất.

“Ha ha a…”

Không biết phụ nhân là vì dáng vẻ nhu thuận của Nam Cung Vũ Huyên chọc cười hay là vì cao hứng vì Nam Cung Vũ Huyên “gia nhập phe của bà” mà cười rất thoải mái.

“Ha ha, mẫu thân vui vẻ như vậy, đây là có chuyện gì?”

Thanh âm sang sảng của Tư Không Huyền Dịch truyền đến.

Ha ha, vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng cười của mẫu thân, chuyện này nói rõ Tiểu Huyên Nhi và mẫu thân ở chung rất vui, tâm tình hắn vốn tối tăm nhất thời cũng trở nên bầu trời trong trẻo.

“Ha ha, Dịch Nhi đã về rồi?”

Phụ nhân xoay người thấy vẻ mặt như tia sáng mặt trời của Tư Không Huyền Dịch, dịu dàng nói.

“Huyên Nhi thật là tiểu nhân nhi xinh đẹp a!”

Tán thưởng không chút keo kiệt.

“À? Xem ra mẫu thân rất thích nữ nhi mà hài nhi tìm trở về cho người nha?”

Tư Không Huyền Dịch thấy mẫu thân thích Huyên Nhi như vậy, trong lòng cao hứng dị thường.

Với hắn mà nói, mẫu thân cùng Huyên Nhi đều là người cực kỳ quan trọng.

Cho nên, mẫu thân vừa lòng Huyên Nhi như thế, hắn là người vui vẻ nhất!

“Ha ha, là rất thích.”

Phụ nhân nói tới đây, tạm dừng một chút, trong mắt hiện lên chùm sáng trêu tức:

“Nhưng là…”

“Hửm? Mẫu thân, nhưng là chuyện gì?”

Tư Không Huyền Dịch đợi một lúc lâu, cũng không thấy mẫu thân nhà mình nói ra câu tiếp, rốt cục không kìm được mở miệng hỏi.

Một gương mặt anh tuấn có chút thần sắc không yên.

Mẫu thân đây là ý gì? Không phải đã nói thích Tiểu Huyên Nhi sao?

“Ha ha, xem Dịch Nhi của chúng ta bị dọa.”

Mẫu thân Tư Không Huyền Dịch nhìn thấy Tư Không Huyền Dịch phản ứng như vậy, cười nói:

“Là mẫu thân muốn nói, nhưng là mẫu thân càng thích Huyên Nhi làm nhi tức của mẫu thân nha!”

“…”

“…”

Lời này vừa nói ra, đổi thành Nam Cung Vũ Huyên cùng Tư Không Huyền Dịch ở lại ngây ra.

Nhi, nhi, nhi tức?!

“Mẫu thân! Người rốt cuộc đang nói cái gì đó a? Tiểu Huyên Nhi nàng mới…”

Tư Không Huyền Dịch phản ứng lại, mặt đỏ thành một quả táo, vội vàng giải thích.

Nhưng là, hắn còn chưa nói xong, liền bị Nam Cung Vũ Huyên đánh gãy.

“Bá mẫu, người chỉ biết ăn hϊếp Huyên Nhi, Huyên Nhi mới lần đầu gặp người, sao người có thể để cho Huyên Nhi làm nhi tức của người nha? Chẳng lẽ về sau chỉ cần Huyền Dịch ca ca mang một nữ tử về nhà, bá mẫu thấy hợp nhãn liền muốn nàng làm nhi tức sao? Huyên Nhi mới không muốn cùng người khác hầu hạ phu quân.”

Nam Cung Vũ Huyên cong miệng nhỏ nhắn lên, không vui nói.

Hô! Thật nguy hiểm, Huyền Dịch ca ca suýt chút nữa đã nói ra việc nàng chưa tới mười tuổi!

Nếu như nói nàng chưa đến mười tuổi, nàng dám khẳng định, bá mẫu tất nhiên sẽ hỏi vì sao thân thể cùng dung mạo của nàng lại không giống như chỉ mười tuổi.

Trước lúc xác định rõ ràng bá mẫu có ý đồ riêng hay không, nàng chắc chắn sẽ không đem tất cả mọi chuyện tiết lộ cho bà.

Bởi vì, trước đó đã nói với bá mẫu, quá nhiều.

“Ặc, Huyên Nhi, con đây là có loại suy nghĩ gì nha a? Từ xưa nam tử tam thê tứ thϊếp là rất…”

“Mẫu thân!”

Tư Không Huyền Dịch nhận thấy mẫu thân nhà mình muốn nói gì, đúng lúc đánh gãy lời của bà:

“Tiểu Huyên Nhi là nữ tử tốt nhất trên thế giới này, đừng nói đến nàng không muốn hầu hạ chung một phu quân, cho dù nàng đồng ý, con cũng không đồng ý. Nàng đáng giá để nam nhân tốt nhất thiên hạ quý trọng!”

Tư Không Huyền Dịch nghiêm mặt nói.

Hắn không có phát hiện, lời hắn vừa nói cùng với lời thề son sắt mà hắn nói cho Nam Cung Vũ Huyên lúc muốn nàng làm muội muội là kém nhau một trời một vực.

Hắn không cảm thấy Nam Cung Vũ Huyên làm thê tử của hắn là chuyện hoang đường mà là cảm thấy để nàng cùng nữ nhân khác hầu hạ một người là chuyện cười lớn.

Hắn cũng không có phát hiện, đây là lần đầu tiên hắn có thái độ cường ngạnh như vậy với mẫu thân nhà mình.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn vẻ mặt chính sắc của Tư Không Huyền Dịch, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Nàng cũng không có phát hiện, nàng ngay từ đầu đến giờ chưa từng có ý nói ra lời từ chối ý muốn cho nàng làm “thê tử của Tư Không Huyền Dịch” của mẫu thân Tư Không Huyền Dịch.

Sau một lúc lâu, trong phòng đều không có bất luận người nào nói chuyện, vẫn duy trì yên tĩnh.

Tư Không Huyền Dịch đột nhiên ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói với mẫu thân nhà mình:

“Mẫu thân, ta cùng Tiểu Huyên Nhi đi trước.”

“Dịch Nhi!”

Phụ nhân vừa nghe hắn muốn đi, trên mặt hiện lên bối rối khó có thể phát hiện, không nghĩ đến gì khác, vội vàng nói:

“Nếu như lời mẫu thân vừa nó có điều gì khiến con không vui, con cũng đừng để tâm, mẫu thân cũng vì tốt cho con.”

Chết tiệt! Không thể để cho lòng hắn có khúc mắc với mình!

“Hả…”

Tư Không Huyền Dịch sửng sốt, chợt hiểu ra, không hiểu nhìn về phía mẫu thân nhà mình:

“Mẫu thân, người đang nói cái gì a? Hiện tại không phải đến thời gian người lễ phật sao?”

Trước kia, chỉ cần đến mẫu thân thời gian lễ phật, mẫu thân đuổi hắn đi.

Thế cho nên sau này, hắn thành thói quen, cũng chờ mẫu thân đuổi, cứ đến lúc này hắn sẽ tự động rời đi.

Nhưng là, lần này sao lại…?

“A?”

Phụ nhân lập tức không có phản ứng kịp, nhưng là ngay sau đó lại giống như nhớ ra, nhìn trời giống như Tư Không Huyền Dịch, cười nói:

“Ha ha, xem ta. Hôm nay nhìn thấy Dịch Nhi trở lại, cao hứng quá mức, lại đem chuyện lễ phật quên mất, thật sự là không nên.”

Nhìn về phía Tư Không Huyền Dịch:

“Vậy Dịch Nhi, các con đi đi.”

Nam Cung Vũ Huyên rũ đôi mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Tư Không Huyền Dịch đạm cười gật gật đầu, sau đó kéo tay nhỏ bé Nam Cung Vũ Huyên qua, chậm rãi rời khỏi.



Người đến người đi trên đường cái, hai vị thiếu niên giống như từ trong họa mà ra nắm tay nhau mà đi.

Thu hút cái liếc mắt đánh giá của người xung quanh.

Ặc, vì sao không quang minh chính đại nhìn?

Nói giỡn a?!

Vị thiếu niên lớn tuổi hơn giống như một con gà mái bảo hộ gà con, quanh than tản ra hơi thở “đừng đến gần”, à không, “đừng nhìn”.

Muốn nhìn hắn cũng không sao, muốn nhìn vị thiếu niên mà hắn đang nắm tay thì là đang muốn chết.

Ặc, vì sao nói như vậy?

Khụ khụ, đương nhiên là vì có người đã từng dùng thân thử nghiệm a!

Nhìn nhìn vị huynh đài còn đang nằm rêи ɾỉ thống khổ trên mặt đất ở phía sau bọn họ, chính là người thứ n dùng thân thử nghiệm nha!

Nửa chén trà nhỏ trước.

Vị huynh đài đang năm trên đất kia còn rất hăng hái, phong độ nhanh nhẹn, cực tiêu sái.

Nhưng là đôi mắt hắn lại nhìn chằm chằm không rời thân vị thiếu niên nhỏ tuổi, bên miệng còn chày nước bọt.

Không cần hoài nghi! Vị huynh đài kia thật sự là một tên bị đoạn tụ, ở Đế Kinh, cũng xem như là có danh tiếng!

Khi mà vị huynh đài kia nhìn thấy tiểu thiếu niên yếu như cành liễu trước gió, nhất thời chân mềm nhũn, đôi mắt không dứt ra được, miệng gào thét:

“Mỹ nhân nhi, về nhà cùng ta đi! Làm phòng thứ ba mươi tám cho ta, cam đoan ngươi hưởng vinh hoa phú quý không bao giờ hết!”

Nhưng là, vị thiếu niên tóc đỏ không vui, lành lạnh nói một câu:

“Tiếp tục vô lễ, cho ngươi hối hận sinh ra trên đời.”

Tuy rằng ngữ điệu rất lạnh nhạt, nhưng hơi thở sắc bén trong lời nói không giảm.

“…”

Vị huynh đài nào đó sớm bị mỹ nhân mê tâm trí, làm sao còn nghe hiểu “nguy hiểm” thiếu niên tóc đỏ cảnh cáo sao? Khó chịu nhìn thiếu niên tóc đỏ:

“A a ~! Một cái quái vật lông đỏ a!”

Đem tầm mắt đánh gia hai vị thiếu niên, hắn hiểu rõ cười cười:

“Ha ha, xem ra tiểu mỹ nhân đã bị ngươi chơi nát đi!”

Hơi tiếc hận nói một câu, sau đó nhún nhún vai, nhìn tiểu thiếu niên:

“Tiểu mỹ nhân, coi như chỉ vì vẻ xinh đẹp của ngươi, gia ta cũng không so đo chuyện ngươi không còn là người trong sạch. Tuy rằng gia chỉ “áp” con non sạch sẽ, nhưng dáng vẻ yêu tinh này của ngươi, sợ là độc nhất thiên hạ nha.”

Nói xong, trong mắt tỏa ra chùm sáng đáng khinh, nhìn thẳng tắp vào tiểu thiếu niên, dường như xuyên qua xiêm y nhìn thấy thân thể hắn:

“Nói vậy thân mình của ngươi tất nhiên cũng giống khuôn mặt này, làm người ta say đắm sung sướиɠ đến mất hồn đi? Hắc hắc…”

Liên tục phát ra tiếng cười đáng khinh, sau đó còn bày ra dáng vẻ khoan hồng độ lượng:

“Chỉ cần ngươi theo gia, khiến cho gia ta mất hồn, gia liền cam đoan ngươi có thể hưởng hết vinh hoa phú quý!”

Cả người thiếu niên tóc đỏ thả ra ý lạnh như mũi nhọn xuyên tim, ý lạnh trong ánh mắt lại càng càng sâu hơn.

Thân hình chợt lóe, trong chớp mắt liền đến trước người vị huynh đài kia, không nói hai lời liền động thủ.

“Huyền Dịch ca ca.”

Thanh âm trong sáng truyền đến, mọi người chỉ cảm thấy giống như nghe được thiên âm.

Thiếu niên tóc đỏ dừng động tác lại, quay đầu nhìn về phía tiểu thiếu niên, ánh mắt lạnh như băng nhưng khi chạm đến tiểu thiếu niên lại trở nên ôn hòa mà mềm nhẹ, tốc độ biến sắc mặt này có thể nói như sét đánh không kịp bưng tai.

Mọi người ngầm hiểu.

Hóa ra vị tiểu thiếu niên mang dáng vẻ thuần khiết tốt đẹp kia muốn cầu tinh giúp vị huynh đài kia a.

Hài tử này thiện lương cỡ nào a! Nhưng lại là một mỹ thiếu niên dáng vẻ tuyệt sắc như thế!

Vị huynh đài đoạn tụ kia vũ nhục hắn như vậy, hắn lại tốt tính muốn cầu tình!

Nhưng là không đợi mọi người phát triển hình tượng mỹ thiếu niên thiện lương thành tuyệt thế vô song thì tiểu thiếu niên lại nói.

“Đừng dùng nội lực a ~! Vị huynh đài này thân thể yếu như vậy, nếu như dùng nội lực mà nói một phát liền đi tong, nếu để chết người vậy không tốt nha ~!”

Tiểu thiếu niên mở to cặp mắt trong suốt không chút tạp chất, thuần khiết không tỳ vết của hắn nói:

“Huynh phải đánh chậm rãi a, để cho hắn hảo hảo trải nghiệm một chút, cái gì gọi là đau a! A, tốt nhất là đánh gãy hai chân hắn, đánh gãy ba thanh xương sườn của hắn, đánh gãy đôi tay hắn, đánh gãy lưng hắn.”

Vừa hiện vẻ suy nghĩ sâu xa xem nên đánh gãy chỗ nào, vừa chuyển thành lời nói ra:

“À ~ đúng rồi, Huyền Dịch ca ca, huynh biết làm trật khớp tay sao? Nếu như biết, hay là chuyển khớp xương đi, trật khớp lại đánh gãy xương, cho dù là đại phu đứng đầu cứu trị, ít nhất cũng phải một năm mới có thể khôi phục, nếu như không có đại phu đứng đầu cứu trị, như vậy coi như xong.”

Sau đó giống như là rất vừa lòng với đề nghị của bản thân, cười nói:

“Hì hì… Cứ như vậy đi, như thế xem như đã cho hắn một bài học. Chúng ta không thể quá mức hung tàn a ~”

Một đôi mắt to tròn vo, giờ phút này đã cười đến mức thành hình trăng lưỡi liềm, trong mắt vẫn ánh lên chùm sáng thanh thuần vô tội như trước.

Nhưng là, nụ cười của nàng giờ phút này, lại làm cho mọi người vây xem cảm giác trên lưng truyền đến từng đợt ý lạnh.

Lông tóc dựng đứng a!

Không thể quá mức hung tàn…?

Dùng trật khớp đánh gãy hai chân, ba thanh xương sườn, đôi tay và lưng, đúng là không thể chết được!

Nhưng là!

Thế này còn khủng bố hơn chết a.

Nếu một người bị như vậy thì không phải là người đó đã bị phế bỏ sao? Không thể đi đường, không thể dùng tay, không thể ngồi dậy, chỉ có thể làm được hai động tác đó là nằm ngửa và nằm sấp.

Đây, đây đây đây, đây là gương mặt thuần khiết tâm địa ma quỷ trong truyền thuyết sao?

Hoặc là cái gọi là mỹ nhân rắn rết?

Trong lòng mọi người rét run.

“Ha ha, Hiên đệ thật thông minh!”

Thiếu niên tóc đỏ cười đến sáng chói, hiển nhiên là cực kỳ vừa lòng đề nghị của tiểu thiếu niên.

“Răng rắc ——!”

“A a a ——!”

Tiếng xương cố bị gãy cũng với tiếng kêu thảm thiết như heo bị thọc tiết của vị huynh đài kia không ngừng phát ra.

Da đầu người vây xem run lên, hai chân mềm nhũng, không dám tiếp tục quang minh chính đại nhìn hai vị thiếu niên.

Không ai thấy được vẻ tươi cười trên mặt tiểu thiếu niên càng ngày càng thuần mỹ, càng ngày càng ngọt.

Đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra nửa chén trà trước, mọi người giật mình cả kinh, liền lập tức thu hồi ánh mắt không biết nghe lời.

Bọn họ đều là dân chúng bình thường, nhớ lại một màn bạo lực vừa rồi, trong lòng đương nhiên còn sợ hãi, cho nên ngay cả nhìn trộm cũng không dám.

Mạng nhỏ đương nhiên quan trọng hơn mỹ nhân a! Nếu vì ngắm mỹ nhân mà mất mạng nhỏ, vậy rất thiệt thòi a!

Bàn tay to của Tư Không Huyền Dịch nắm chặt tay nhỏ bé của Nam Cung Vũ Huyên, thu vào mắt biến hóa của mọi người xung quanh, trong lòng rất là vừa lòng, tươi cười nhợt nhạt hiện lên trên gương mặt anh tuấn tiêu sái của hắn, làm cho người ta có một loại cảm giác như ánh sáng mặt trời.

Tuy rằng Nam Cung Vũ Huyên không có nhìn hắn, nhưng lại cảm giác được tâm tình hắn tốt hơn, cũng nở ra lúm đồng tiền:

“Huyền Dịch ca ca, chúng ta tìm nơi ngủ trọ ở đâu a?”

A, hắn nói không cần ở tại Tư Không phủ, muốn ở chỗ khác, nhưng là hiện tại đi cả buổi rồi, ngang qua rất nhiều gian khách điếm, chẳng lẽ không có một nhà có thể vào mắt hắn sao?

“Ha ha, đừng nóng vội a, ta mang muội đi gian khách điếm ta thường ở.”

Tư Không Huyền Dịch mặt không đỏ tim không đập nhanh nói dối.

Chỉ có ông trời và Tư Không Huyền Dịch hắn biết, gian khách điếm mà hắn thường ở, liền là gian khách điếm đầu tiên ngay khúc cua ra khỏi Tư Không phủ. Hiện tại bọn họ đã đi qua gian khách điếm đó được nửa canh giờ rồi.

Kỳ thật, chính bản thân Tư Không Huyền Dịch cũng không hiểu vì sao hắn muốn nắm tay nàng đi dạo như thế.

Cho nên hắn không tiếc nói dối, cũng đưa nàng đến gian khách điếm cách xa Tư Không phủ nhất trong Đế Kinh.



Trong bóng đêm.

Trong Tư Không phủ đèn đuốc sáng trưng, hộ viện tuần tra kỹ càng.

Trong âm thầm, rất nhiều trạm gác nhầm cũng đã được bố trí, nhóm ám vệ cũng ẩn nấp khắp nơi âm thầm quan sát tình huống xung quanh.

Không hổ là phụ đệ của Tư Không Đại tướng quân dưới một người trên vạn người Hiên Viên quốc, phòng vệ như vậy, có thể sánh với Hoàng cung!

À không, có lẽ, nơi nào đó của Hoàng cung, cũng không có giới vệ sâm nghiêm như Tư Không phủ này!

Rừng trúc nhỏ dưới ánh trăng nổi bật, có vẻ phá lệ yên tĩnh.

Không có một cơn gió, cho nên ngay cả lá trúc cũng không nhúc nhích.

Đột nhiên, dưới ánh trăng hiện lên một bóng đen, lá trúc phát ra tiếng vang sột soạt rất nhỏ.

Trong tiểu viện.

Đèn cầy ố vàng lay động trong phòng.

Trên giấy cửa sổ phản chiếu ra thân ảnh tĩnh tọa gõ mõ.

Theo tiết tấu động tác gõ mõ hiện lên trên giấy cửa sổ, tiếng gõ mõ cũng thuận theo vang lên, tạo nên cảm giác khác thường trong đêm yên tĩnh.

Một bóng đen, đột ngột xuất hiện trước cửa sổ.

Bóng đen là một hắc y nhân, toàn thân đều bị y phục dạ hành màu đen bó đến chặt chẽ, chỉ chừa một đôi mắt ra bên ngoài.

Nhưng bây giờ là ban đêm, dù có ánh nến từ trong phòng tỏa ra, nhưng ánh sáng yếu ớt kia hiển nhiên không thể chống lại được đêm đen nồng đậm.

Cho nên hiện tại ngay cả cặp mắt duy nhất lộ ra bên ngoài của hắc y nhân cũng không thể thấy rõ có hình dáng gì, chỉ có thể thấy bên trong là từng tia ánh tịch mịch yếu ớt lóe qua.

Hắc y nhân nhìn bóng dáng trên cửa sổ giấy, sau đó xoay người, cảnh giác đánh giá bốn phía.

Sau một lúc lâu, rốt cục xác định không có người, thân ảnh chợt lóe, bay lên nóc nhà.

Nhưng là ngay sau đó, đèn cầy ố vàng trong phòng đột nhiên chớp động, cũng ảnh hưởng tới bóng dáng in trên cửa sổ giấy dao động qua lại.

Chưa kịp chờ đến lúc bóng dáng dừng lay động thì trên cửa sổ giấy lại hiện lên một vật thể màu đen.

Nhưng là còn chưa nhìn rõ ràng vật thể màu đen kia là cái gì, ngọn nến trong phòng đã muốn tắt.

Không còn ánh nến, cũng không còn tiếng gõ mõ.

Đêm, càng hiện ra vẻ yên tĩnh. Yên tĩnh như đã chết…