Quyển 2 - Chương 11: Huyên Nhi, ta hối hận

Ngoài ngoại ô kinh thành, trong một tòa miếu đổ nát.

Tư Không Huyền Dịch nhìn thấy miếu đổ nát, không đợi ngựa đang chạy dừng lại, liền vội vàng lắc mình nhảy xuống. Dùng tốc độ của gió xoáy, chạy vào trong miếu.

Khi nhìn đến trong miếu đổ nát không một bóng người, tim Tư Không Huyền Dịch lạnh đi một nửa.

“Tiểu, Tiểu Huyên Nhi.”

Cố kìm nén cảm giác bất an trong lòng, Tư Không Huyền Dịch thử gọi Nam Cung Vũ Huyên.

Không tiếng động.

Im lặng.

Yên tĩnh!

Trả lời hắn là sự im lặng vô cùng!

Đồng tử Tư Không Huyền Dịch hơi co lại, trong mắt hiện lên cảm giác kinh sợ.

Nàng, còn chưa tới!

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?!

Vừa nghĩ đến Nam Cung Vũ Huyên có khả năng rơi vào trong tay Tư Không Minh, lòng Tư Không Huyền Dịch nóng như lửa đốt.

Ngay sau đó hắn đột nhiên xoay người, hướng về phía cửa chạy đi.

Nhưng là vừa mới bước ra cửa miếu, Tư Không Huyền dịch đột nhiên dừng chân.

Kinh hoảng cùng bất an trong mắt còn chưa biến mất, Tư Không Huyền Dịch lăng lăng nhìn phía trước.

Nam Cung Vũ Huyên trong miệng đang cắn quả dại màu đỏ, nhảy chân sáo đi về phía miếu đổ nát. Nhìn thấy Tư Không Huyền dịch đứng ở cửa, động tác của Nam Cung Vũ Huyên bị dừng lại.

Chợt, đem quả dại trong miệng lấy ra trên tay, đối với Tư Không Huyền Dịch nở ra một nụ cười với lúm đồng tiền như hoa:

“Huyền Dịch ca ca, huynh tới à?”

Nhanh như vậy đã đến rồi, tốc độ thật đúng là nhanh chóng!

“…”

Nam Cung Vũ Huyên không có đợi được Tư Không Huyền Dịch trả lời, mà rơi vào một vòng ôm ấm áp.

Tư Không Huyền Dịch ôm Nam Cung Vũ Huyên thật chặt, chưa bao giờ chặt như thế.

“… Ặc, Huyền Dịch ca ca…?”

Nam Cung Vũ Huyên tức thời không có phản ứng, sững sờ mở miệng:

“Huynh, huynh làm sao vậy?”

Vì sao nàng cảm giác được tay hắn ôm nàng có một chút run rẩy?

Hắn, rốt cuộc làm sao vậy?

Chẳng lẽ kế hoạch cũng không thực hiện theo như dự đoán của nàng?

Chẳng lẽ bá mẫu đã xảy ra chuyện?

“Huyên Nhi, huynh hối hận.”

Đang lúc Nam Cung Vũ Huyên đoán rốt cuộc xảy ra chuyện gì cũng là lúc thanh âm khàn khàn của Tư Không Huyền Dịch truyền đến.

Đôi mi thanh tú của Nam Cung Vũ Huyên nhăn tít lại:

“Huyền Dịch ca ca, Có phải bá mẫu… hay không?”

Lời của Nam Cung Vũ Huyên còn không nói xong, Tư Không Huyền Dịch lại nói xen vào:

“Huynh không nên cho muội đi vào ổ sói, thật sự rất hối hận, rất hối hận.”

“…”

Nam Cung Vũ Huyên giật mình, sững sờ.

Hắn như vậy, là vì nàng?

“Muội không sao.”

Nam Cung Vũ Huyên an ủi nói.

“… Huynh biết hiện tại muội không có việc gì, nhưng muội biết không? Lúc vừa rồi huynh đến, sợ hãi biết bao nhiêu? Dọc theo đường đi, huynh không ngừng hối hận, không ngừng sợ hãi, sợ muội sẽ xảy ra chuyện gì. Vừa nghĩ đến muội có thể xảy ra việc gì, huynh rất muốn gϊếŧ chính mình.”

Trong tiếng nói của Tư Không Huyền Dịch có thể tìm ra chút run rẩy.

Nhắm mắt lại, hắn không dám nghĩ, nếu như nàng xảy ra chuyện gì, hắn sẽ như thế nào.

Trong lúc vô tình, nàng đối với hắn mà nói đã muốn chiếm vị trí quan trọng. Quan trọng đến nỗi hắn không dám nghĩ đến có việc gì không hay xảy ra với nàng.

“Huyền Dịch ca ca…”

Nam Cung Vũ Huyên lẩm bẩm.

Lời nói của hắn mang đến cho nàng nỗi khϊếp sợ quá lớn, làm cho nàng trong một thời gian ngắn khó có thể phản ứng lại.

“Rốt cuộc không cần như vậy. Về sau nếu như có cái gì nguy hiểm, huynh cũng không muốn cho muội tiếp tục đi mạo hiểm. Trải nghiệm lo lắng, hãi hung như thế một lần là đủ rồi, huynh không có cách nào trải nghiệm lần thứ hai.”

Tư Không Huyền Dịch ôm thân hình nhỏ bé, yêu kiều của Nam Cung Vũ Huyên càng chặt.

Dường như hắn cảm thấy, ôm chặt một chút, thì có vẻ an tâm hơn.

Ôm chặt một chút, mới cảm nhận được nàng rõ ràng hơn.

Ôm chặt một chút, mới có thể gạt bỏ sự sợ hãi còn sót lại trong lòng hắn.

“…”

Quả dại trong tay Nam Cung Vũ Huyên, không biết từ khi nào đã rơi trên mặt đất, giơ tay lên ôm ngược hắn:

“Huyền Dịch ca ca, để cho huynh lo lắng, thực xin lỗi”.

Ngoại trừ cái này, nàng thực sự không biết còn có thể nói cái gì.

“Không, Huyên Nhi. Là huynh rất vô dụng, chuyện của mẫu thân còn muốn muội tới giúp.”

Tư Không Huyền Dịch buồn bã nói sự thật. Nếu như không có Huyên Nhi, chỉ dựa vào lực của một mình hắn, chỉ sợ là khó có thể cứu mẫu thân ra.

Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày:

“Huyền Dịch ca ca, giữa chúng ta còn cần phải khách khí như thế sao?Mẫu thân của huynh, không phải cũng là mẫu thân của muội sao?”

Tư Không Huyền Dịch buông Nam Cung Vũ Huyên ra, bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực của nàng:

“Huyên Nhi, huynh không phải ý này. Ý của huynh là, huynh nhất định phải trở nên mạnh mẽ, về sau để huynh đến bảo vệ muội, mà không phải để cho muội vì giúp huynh mà đi mạo hiểm”.

“ Hì hì…”

Nam Cung Vũ Huyên cười:

“Huyền Dịch ca ca, chuyện này làm sao được gọi là mạo hiểm a? Ha ha, không phải là muội không bị thương sao? Hơn nữa muội gϊếŧ vài thuộc hạ của Tư Không Minh, chỉ sợ hiện tại ông ấy tức đến chết khϊếp.”

Tư Không Huyền Dịch không nói, chỉ là dịu dàng nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Như vậy, làm cho hắn càng đau lòng a!

Nàng vốn nên là không lo không nghĩ được che chở, vốn nên có được một mảnh trời thanh khiết, nhưng là bởi vì hắn, làm cho trên tay của nàng dính máu tươi, điều này khiến hắn làm sao có thể an tâm.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn ánh mắt như thế của Tư Không Huyền Dịch, rất nhanh liền đoán được hắn suy nghĩ cái gì.

Thở dài một hơi, cầm tay hắn:

“Huyền Dịch ca ca, đừng nghĩ những việc đó có được không, trên tay của muội, sớm đã ngã xuống không biết bao nhiêu mạng người. Đây không phải là lần đầu tiên muội gϊếŧ người?”

Kiếp trước, gϊếŧ bao nhiêu người, chỉ sợ chính bản thân nàng cũng ghi nhớ không rõ.

“Huyên Nhi…”

Tư Không Huyền Dịch khó có thể tin nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Thân mình hiện tại của nàng tuy rằng trưởng thành, nhưng thực tế còn không đến mười tuổi a!

Chẳng lẽ là lúc tại Tuyết Khê cốc, mấy lão già không có bảo vệ tốt nàng sao?

“Ha ha, Huyền Dịch ca ca huynh đừng đoán, chờ sau khi từ nơi này trở về ta tự nhiên sẽ kể tất cả mọi chuyện với mọi người”.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn sắc mặt hắn âm trầm, cười nói.

Nàng vốn cũng không có ý định giấu diếm bọn họ.

Đem tất cả nói với bọn họ cũng tốt, nhân tiện còn phải hướng bọn họ “ Hạ chiến thư”!

“Ừ, được”.

Tư Không Huyền Dịch gật gật đầu, sau đó hỏi:

“Tiếp theo chúng ta sẽ làm như thế nào?”

Hiện tại cứu mẫu thân ra, Tư Không Minh cũng không có cách nào lại dùng mẫu thân đến uy hϊếp hắn.

“Đúng rồi!”

Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên vỗ vỗ cái trán, nghĩ đến những lời nàng nghe được ở thư phòng Tư Không Minh. Nhìn về phía Tư Không Huyền Dịch:

“Huyền Dịch ca ca, Tư Không Minh rất có thể sẽ giúp cái Nhϊếp Chính Vương gì gì đoạt ngôi vua.”

“Cái gì?!”

Tư Không Huyền Dịch khϊếp sợ, đem tất cả mọi chuyện kết hợp lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ:

“Chả trách Tư Không Minh muốn hao hết tâm tư nắm giữ binh phù như thế, hóa ra là vì chuyện này.”

“Đúng vậy, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Nam Cung Vũ Huyên hỏi.

Nàng không biết tình hình của Hiên Viên quốc. Chỉ biết Hiên Viên Nhược Ngôn là Thái Tử, phụ thân Hiên Viên Nhược Ngôn – Hiên Viên Trọng là Hoàng Đế.

Đúng rồi, còn biết Thượng Quan Tuyệt Trần là Tể tướng tiếp theo, Đông Phương Dật Hàm là Vương gia khác họ, Tư Không Huyền Dịch là Đại Tướng quân tiếp theo.

Trừ những việc đó, nàng liền hoàn toàn không biết gì cả.

Cho nên, bước kế tiếp nên làm như thế nào, vẫn là xem ý của Huyền Dịch ca ca.

“…”

Tư Không Huyền Dịch suy nghĩ sau một lúc lâu mới mở miệng nói:

“Trước hết chúng ta đem tin tức nói với bọn Nhược Ngôn, làm cho toàn bộ bọn họ đều bí mật trở về”.

Nam Cung Vũ Huyên vừa nghe thấy lời này, mắt trừng to:

“Huyền Dịch ca ca, ý của huynh là đem tất cả mọi chuyện đồng thời giải quyết hết sao?”

“Ha ha, Huyên Nhi lần này thật thông minh.”

Tư Không Huyền Dịch cười nói.

Trong lòng khen thưởng, nha đầu kia thật thông minh. Tuy cái gì hắn cũng không nói, nàng lại đoán được toàn bộ.

“Ta vẫn rất thông minh có được không?”

Nam Cung Vũ Huyên cho một cái liếc mắt.

Tư Không Huyền Dịch cười mà không nói, lập tức nói trở về chuyện chính.

“Nhưng là, tin tức này làm sao gửi đi? Nếu là chúng ta tự mình nói, Tư Không Minh nhất định sẽ nghi ngờ. Nhưng nếu không phải chúng ta tự mình nói, thì đừng nói nhìn thấy bọn họ, chỉ sợ người đưa tin không thể đi lên núi Triều Dương được.”

Tư Không Huyền Dịch nói ra vấn đề làm cho hắn đau đầu.

Học viện Triều Dương khác với những nơi khác, không phải ai cũng có thể đi vào. Tuy rằng hắn tại Kinh thành có một phần thế lực, có thể dùng để truyền tin, nhưng là lại nhất định không có cách đưa đến tay bọn họ.

“Hì hì Huyền Dịch ca ca huynh đừng nhíu mày, sắp biến thành lão bất tử.”

Nam Cung Vũ Huyên đưa ngón tay thon dài đặt lên mi nhíu chặt của hắn, cười nói:

“Chuyện này, liền giao cho muội làm đi.”

Nói xong, nghĩ nghĩ, Nam Cung Vũ Huyên giơ tay trái lên thề:

“Muội cam đoan không có làm nhục sứ mệnh! Hì hì…”

Tư Không Huyền Dịch buồn cười vì động tác của nàng:

“Muội nha đầu này, luôn ranh mãnh cổ quái như vậy.”

Trong giọng nói chứa đựng vẻ không biết làm sao, nuông chiều lại không giảm đi một chút nào.

“A, Huyền Dịch ca ca không cần như vậy khích lệ người ta à, người ta sẽ đỏ mặt.”

Nam Cung Vũ Huyên che mặt, ra vẻ thẹn thùng nói.

“Vậy muội liền đỏ mặt một cái cho huynh xem.”

Tư Không Huyền Dịch đem tay khoanh trước ngực, dáng vẻ chờ đợi trò hay trình diễn.

Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày.

A a! Còn học được bốn lạng đánh nghìn cân? A, đánh nghìn cân liền đánh nghìn cân đi! Để cho hắn đánh một hồi!

Vẻ mặt Nam Cung Vũ Huyên không sao cả, chợt nghiêm mặt nói:

“A, muội tính để cho người trên thuyền Noah đem tin tức đưa đến cho mấy lão nhân, sau đó làm cho bọn họ đưa cho bọn Nhược Ngôn ca ca.”

Hì hì, tiểu dạng! Tỷ cùng ngươi kết thúc chính sự trước!

“Cách này tốt hơn!”

Hai mắt Tư Không Huyền Dịch tỏa sáng.

Làm như vậy, sẽ vừa làm cho Tư Không Minh không nghi ngờ, lại làm cho bọn Nhược Ngôn tin tưởng tin tức mà bọn họ nhận được là chính xác.

Mũi của Nam Cung Vũ Huyên vểnh lên đến trời:

“Hừ, Huyền Dịch ca ca cho dù huynh khen muội, muội cũng sẽ không ngượng ngùng.”

Chớp chớp đôi mắt tiếp tục nói:

“Hì hì,chuyện này muội nên được khen.”

Tư Không Huyền Dịch không nói gì.

= = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = =

Tư Không phủ.

Trong thư phòng của Tư Không Minh.

Cùng với tiếng vang bùm bùm là âm thanh loảng xoảng vẫn tiếp tục kéo dài, làm cho nhóm ám vệ giấu ở chỗ tối đổ mồ hôi lạnh liên tục.

Loại tiếng vang làm cho bọn họ sợ mất mật này đã kéo dài bằng thời gian uống cạn một chén trà.

Hồi lâu, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

“Ha ha ha, ha ha ha ha.”

Tiếng cười cáu kỉnh của Tư Không Minh từ trong thư phòng truyền ra.

Tuy rằng là cười, nhưng lại làm cho người ta rất dễ dàng nghe ra hiện tại ông đang trong cơn giận dữ!

Tư Không Minh há to miệng thở hổn hển, đứng ở trong một đống hỗn độn.

Thư phòng to như thế, trên mặt đất toàn bộ là mảnh vỡ của đồ cổ quý báu cùng với một đống sách lộn xộn. Tình hình như vậy, làm cho người ta có cảm giác đầu tiên là có người to gan, lớn mật cướp bóc thư phòng của Tư Không phủ nhưng trên thực tế cướp bóc cái gì đều chỉ là biểu hiện giả tạo.

Sự thật tạo thành cảnh tượng như vậy chính là Tư Không Minh!

Đem tất cả đồ vật quăng đổ, Tư không Minh thật sự mệt. A, theo dáng vẻ không ngừng thở hổn hển như chó của ông liền có thể nhìn ra.

“Nam Cung Vũ Huyên, Nam Cung Vũ Huyên. Tốt lắm, thật sự tốt lắm! Giả ngu giả đến không có kẽ hở như vậy!”

Tư Không Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

Vốn dĩ cho là có được một quân cờ tốt nhưng không ngờ lại bị chính quân cờ ấy phản. Hơn nữa quân cờ này lại còn là một con nhóc! Cơn giận này, làm sao ông có thể nuốt xuống?!

Mặt Tư Không Minh tối sầm lại nhìn một đống hỗn độn dưới đất, thở ra một hơi thật mạnh.

Phát tiết một chút, hiện tại tốt hơn nhiều.

Cũng may ông còn giữ lại đường lui, làm cho người ta bắt Lâm Hiểu Nhã về.

Vốn là tính giao Lâm Hiểu Nhã cho Ngọc Dung, nhưng là không ngờ rằng hiện tại lại trở thành công cụ ông dùng đến để uy hϊếp thằng nhóc.

Hừ! Đi một vòng lớn, lại buộc trở lại điểm xuất phát. Nhưng nguy hiểm thật, suýt chút nữa khiến cho con ranh con làm mất đi kiềm chế.

“ Cốc cốc cốc…”

Đang trong lúc Tư Không Minh âm thầm cảm thấy may mắn, có người gõ cửa thư phòng.

“Người nào?”

Tư Không Minh mở miệng hỏi.

“Chủ thượng, thuộc hạ là Hắc Ấn.”

Giọng nam trầm thấp từ ngoài cửa vang lên.

“Đi vào.”

Tư Không Minh trả lời.

Hắc Ấn, là thủ lĩnh ám vệ của ông.

“Vâng.”

Hắc Ấn trả lời một tiếng, sau đó đẩy cửa đi vào:

“Thuộc hạ tham kiến chủ tử.”

Hắc Ấn coi như không nhìn thấy các loại mảnh nhỏ trên đất, quỳ một gối xuống, đầu gối vừa đúng quỳ xuống một mảnh sứ vỡ.

Máu tươi chảy ra, tuy rằng hắn mặc đồ màu đen, nhìn không thấy màu đỏ tươi, nhưng máu tươi trên mảnh sứ màu trắng dưới gối của hắn lại càng ngày càng nhiều.

Tư Không Minh nâng mắt, ánh mắt như có như không lướt qua mảnh sứ vỡ dưới gối của Hắc Ấn, trên mặt hiện ra thản nhiên vừa lòng:

“Chuyện gì?”

“Báo cáo chủ tử, người phái đi đuổi bắt phu nhân, à không, là phái đi đuổi bắt Lâm Hiểu Nhã trở về.”

Hắc Ấn trả lời.

Tư Không Minh nhíu mi:

“Vậy vì sao không trực tiếp mang Lâm Hiểu Nhã đến gặp ta?”

Chết tiệt! Không phải làm cho bọn họ bắt người trở về liền trực tiếp đưa đến chỗ ông sao?

“Báo cáo chủ tử, Lâm Hiểu Nhã chạy.”

Đầu Hắc Ấn cúi càng thấp.

Mắt Tư Không Minh trừng to.

“Báo cáo chủ tử, Lâm Hiểu Nhã chạy.”

Hắc Ấn nói lại một lần.

“A! Chạy?”

Tư Không Minh giận dữ mà cười:

“Là không tìm được người đi? Hoặc phải là ngươi căn bản là không đem lời nói của Bản Tướng quân để vào mắt, căn bản là không có phái người đi bắt!”

Ánh mắt sắc bén thẳng tắp hướng đến Hắc Ấn quỳ trên mặt đất.

“Chủ tử minh giám! Thuộc hạ quả thật phái hai người đi bắt người, hơn nữa cũng bắt được. Nhưng là… Ở trên đường, Lâm Hiểu Nhã đột nhiên ra tay, đánh hai người bị thương, sau đó chạy thoát.”

“A! Ngươi nói Lâm Hiểu Nhã ra tay? Lâm Hiểu Nhã nàng căn bản là sẽ không biết võ công, làm sao ra…”

Tư Không Minh nói đến đây liền im bặt. Dường như nghĩ đến cái gì, hai mắt trừng to!

Sau một lúc lâu, Tư Không Minh lấy lại tinh thần, nhìn Hắc Ấn vẫn đang quỳ ở trên mặt đất:

“Ngươi đi xuống trước.”

Vẻ lo lắng trong âm thanh như một đám mây đen lớn, làm cho người ta cảm thấy được áp lực vô cùng.

“Vâng”

Hắc Ấn đứng dậy:

“Thuộc hạ xin lui.”

Nói xong, liền rời khỏi thư phòng.

Chờ Hắc Ấn đi một lúc lâu, Tư Không Minh mới đưa tay lên đỡ trán. Vịn bàn sách bên người, ngồi trên ghế, ánh mắt có chút trống rỗng.

“Ha ha, quả nhiên là mưu hay a!Mưu kế hay a!”

Lâm Hiểu Nhã bị người Hắc Ấn phái đi bắt được, căn bản chính là giả, giả! Mưu kế cẩn thận cỡ nào a, hoàn toàn nắm giữ, làm cho người ta không thể phòng bị.

Trong lòng Tư Không Minh chậm rãi sinh ra tuyệt vọng.

Kỳ thật, Tư Không Minh chỉ nhìn đến mặt ngoài mưu kế của Nam Cung Vũ Huyên, còn không thấy được ở chỗ sâu bên trong. Hoặc là nói, ông vĩnh viễn cũng nhìn không đến chỗ sâu bên trong.

Bởi vì, ở trong kế hoạch của Nam Cung Vũ Huyên, không chỉ là vì cứu ra Lâm Hiểu Nhã, ông, Tư Không Minh mới là trung tâm.

Mà kế hoạch này, tất cả, đều dựa theo suy nghĩ của Nam Cung Vũ Huyên. Quá trình cùng kết quả, không có ngoại lệ.

Vừa mới bắt đầu, Nam Cung Vũ Huyên liền bố trí tốt tất cả, dùng chính mình đổi Lâm Hiểu Nhã ra, sau đó Tư Không Huyền Dịch đưa Lâm Hiểu Nhã tới nơi bí mật.

Ha ha, nơi bí mật.

Nếu như suy nghĩ kĩ lại, tất nhiên sẽ phát hiện ra bí ẩn bên trong.

Nơi bí mật đọc giống từ khách sạn (Hotel) trong tiếng Anh chính là quán trọ.

Nơi bí mật này chính là kết quả do “thuyền Noah” nơi mà ngay từ lúc lên kế hoạch Nam Cung Vũ Huyên đã nghĩ ra.

Cho nên, khi Tư Không Huyền Dịch mang theo tín vật Nam Cung Vũ Huyên đưa đến nơi bí mật thì đã đổi Lâm Hiểu Nhã. Lâm Hiểu Nhã thật chính là người thu dọn dụng cụ rửa mặt – “tiểu nhị quán trọ”. “Tiểu nhị quán trọ” dịch dung thành Lâm Hiểu Nhã, lừa Tư Không Minh.

Nam Cung Vũ Huyên cũng ở lúc này nhân cơ hội rời khỏi Tư Không phủ.

Hết thảy đều hoàn mỹ như vậy.

Nhưng là!

Đó cũng không phải trung tâm kế hoạch của Nam Cung Vũ Huyên. Trung tâm kế hoạch của nàng đó là cho Tư Không Minh một đòn trí mạng.

Một đòn trí mạng này của nàng, đó không phải là một nhát mất mạng! Đòn trí mạng này không phải trên thân thể mà là trên tinh thần. Bởi vì mỗi lần làm cho Tư Không Minh tưởng rằng ông đã muốn có được kết quả, hoặc có được lợi ích lớn cũng là lúc ông nhận được đả kích lớn.

Lặp lại như thế, trong lòng Tư không Minh buộc chặt từng chút một, tinh thần đương nhiên chịu đả kích!

Mà Tư Không Minh giờ phút này là tuyệt vọng từ nội tâm sinh ra, liền chứng minh kế hoạch của Nam Cung Vũ Huyên… Thành công.

= = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = =

Năm ngày sau.

Học viện Triêu Dương.

Hiên Viên Nhược Ngôn nhận phong thư Thượng Thiện Dương đưa qua, nhìn Thượng Thiện Dương không hiểu.

“Đây là cái xú nha đầu kia để cho người ta mang đến.”

“Thư của nha đầu?”

Đôi mắt như thủy tinh tím của Hiên Viên Nhược Ngôn đột nhiên sáng.

“Trước đừng vui mừng quá sớm, nói không chừng không có gì chuyện gì hay.”

Thượng Thiện Dương hắt nước lạnh, sau đó tiếp tục nói:

“Nha đầu còn làm cho người truyền tin nói cho chúng ta biết, nhất định phải chấp thuận ngươi, Tuyệt Trần tiểu tử cùng Dật Hàm tiểu tử xuống núi.”

Thượng Thiện Dương đem ý dặn dò của Nam Cung Vũ Huyên nói. Trong lòng khó chịu đến bùng nổ!

Xú nha đầu không lương tâm! Lâu như vậy mới viết thư trở về, lại cũng chỉ viết cho xú tiểu tử! Vài cái lão già bọn họ, vài lời cũng không nhận được! Điều này làm cho ông sao có thể ôn tồn nói chuyện với Hiên Viên Nhược Ngôn?!

“…”

Nghe xong lời Thượng Thiện Dương nói, Hiên Viên Nhược Ngôn nhíu mi, sau đó cung kính nói với Thượng Thiện Dương:

“Lão sư, học sinh đi tìm hai người bọn họ thương lượng một chút, xin được cáo lui trước.”

Nói xong, không đợi Thượng Thiện Dương lên tiếng, liền tự quay người rời khỏi.

“…”

Thượng Thiện Dương nhìn bóng dáng Hiên Viên Nhược Ngôn, thổi râu trừng mắt.

Phản phản! Một đám nhóc không lương tâm! Một cái hai cái cũng không đem mấy lão già bọn họ để vào mắt?!

Người khác không nói, chỉ nói Hiên Viên Nhược Ngôn xú tiểu tử này! Trước kia, cho dù là giả vờ cung kính, hắn vẫn là giả vờ một chút, nhưng là nay liền giả vờ cũng không giả vờ một chút?!