Quyển 2 - Chương 12: Một đống yếm oa!

“Thế nào? Ý của các ngươi là?”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Đông Phương Dật Hàm, hỏi.

“Ha ha, ta còn có ý gì a, đương nhiên trở về a, Huyền Dịch tên xú tiểu tử kia, quả nhiên là chịu không nổi.”

Đông Phương Dật Hàm cười nói.

Nhân tiện đốt ánh nến, đem thu trong tay đốt thành tro bụi.

“Tùy tiện.”

Thượng Quan Tuyệt Trần nhẹ giọng nói, một đôi mắt màu băng ngân không có chút suy nghĩ gì.

“Chúng ta phải nhanh chóng trở về, hiện tại liền lên đường.”

Hiên Viên Nhược Ngôn trầm giọng nói.

“Nhược Ngôn.”

Đông Phương Dật Hàm đột nhiên gọi Hiên Viên Nhược Ngôn.

“Ừ? Làm sao vậy?”

Hiên Viên Nhược Ngôn không hiểu nhìn về phía Đông Phương Dật Hàm.

“…”

Đôi mắt hồ ly màu hổ phách của Đông Phương Dật Hàm nhìn chằm chằm đôi mắt Hiên Viên Nhược Ngôn.

“Nói thật, có phải huynh … động tình với Huyên Nhi đi?”

Hắn có thể nhìn ra, Nhược Ngôn nóng vội như vậy, không đơn giản là việc trong thư.

Còn càng nhiều khả năng là vì tiểu nha đầu Huyên Nhi.

Nhược Ngôn là đang lo lắng an nguy của Huyên Nhi!

“…”

Thân mình Hiên Viên Nhược Ngôn chấn động. Sau đó chuyển mắt. Có chút tự giễu nói.

“A, ta biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Ngươi… Là làm sao nhìn ra được?”

Tuy rằng không có trả lời thẳng thắn, nhưng đối với Đông Phương Dật Hàm mà nói, lúc này hắn trả lời như vậy, chẳng khác nào là thừa nhận.

Mặt Đông Phương Dật Hàm không chút thay đổi nói:

“Có lẽ ngươi huynh còn không có phát hiện, từ khi Huyên Nhi cùng Huyền Dịch xuống núi, mọi chuyện huynh làm đều trong trạng thái mất hồn mất vía. Hơn nữa rất thích nhìn xiêm y mà Huyên Nhi làm cho rồi ngẩn người. Lúc đọc sách thường không tự giác viết hai chữ “nha đầu” trong sách. Sách trong thư phòng của chúng ta mỗi ngày đều giảm đi, đều do lúc vô ý thức huynh viết hai chữ nha đầu, đến khi phục hồi thì mang dấu đi.”

Hừ! Nếu không phải mấy ngày trước hắn nhìn thấy người này lén lút giấu thứ gì đó đi, sau đó vì tò mò, vụиɠ ŧяộʍ đi dò xét, chắc không phát hiện ra bí mật này của hắn ta.

Hiên Viên Nhược Ngôn cười khổ nói:

“Hóa ra ta lại biểu hiện rõ ràng như vậy.”

Đông Phương Dật Hàm nhíu mày.

“Huynh phải nghĩ cho rõ ràng, hiện tại thân mình Huyên Nhi tuy rằng trưởng thành, nhưng là tuổi…”

Thân mình trưởng thành, nhưng là thực tế mà nói Huyên Nhi vẫn là tiểu cô nương không đến mười tuổi a!

Hắn vẫn cho rằng Nhược Ngôn là người lý trí nhất, nhưng là không ngờ rằng lại như vậy…

“Ta biết.”

Hiên Viên Nhược Ngôn thở dài một hơi:

“Nhưng là, tuy rằng ta biết, nhưng trái tim ta lại không bị khống chế.”

Trong âm thầm, không biết bao nhiêu lần hắn cố gắng, muốn vứt bỏ đoạn tình cảm không nên sinh ra này.

Nhưng là vô luận hắn cố gắng như thế nào, mỗi khi nghĩ đến một cái nhăn mày một nụ cười, một lời nói, thậm chí chỉ là nghĩ đến tên của nàng, lúc đó tất cả cố gắng đều biến thành bọt nước hư vô, biến mất vô tung vô ảnh.

Tình cảm đối với nàng, giống như là tia sáng trong đêm không trăng, vô luận hắn muốn bỏ qua như thế nào, cũng không có cách gì làm được.

Bởi vì, tia sáng kia rõ ràng như vậy, lóe sáng như vậy.

Lóe sáng làm cho trái tim hắn, cũng đau.

“…”

Đông Phương Dật Hàm không nói gì.

Hắn còn có thể nói cái gì sao?

Tất cả lời muốn nói ngay lúc Hiên Viên Nhược Ngôn nói “trái tim ta lại không bị khống chế” liền trở thành hư không.

Hiện tại điều duy nhất hắn có thể làm chính là im lặng.

“Tùy duyên đi.”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thượng Quan Tuyệt Trần giống như truyền đến từ những đám mây trên chín tầng trời, kỳ ảo tuyệt trần lại làm cho người ta không hiểu vì sao thấy tâm yên.

“…”

Không gian như chết lặng.

Sau một lúc lâu, Đông Phương Dật Hàm rốt cục mở miệng:

“Trước đừng nghĩ chuyện này. Thời gian cấp bách, chúng ta xuất phát đi, nhanh chóng đuổi tới Đế Kinh mới được.”

= = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = =

Đế Kinh Hiên Viên quốc.

Trên đường cái rộn ràng nhốn nháo, trong đám người tiếng động lớn xôn xao đột nhiên tuôn ra một trận tiếng thổn thức.

“Đó là Đại thiếu gia Tư Không phủ sao?”

Có người thấp giọng hỏi.

“Đúng vậy, ngươi còn không biết đi? Ngày mai sẽ giao binh phù, qua hôm nay, Đại thiếu gia chính là Binh mã Đại tướng quân Hiên Viên quốc chúng ta.”

Có đáp.

“Hứ, tuổi trẻ như vậy a? Hơn nữa, tóc hắn lại là màu đỏ, rất kỳ lạ a.”

Lại có người gia nhập thảo luận.

“A phi! Tên nhà quê này, ngươi biết cái gì? Cái này gọi là thiên phú dị bẩm! Ta nói cho ngươi biết, hai nhi tử nhà thẩm thẩm của tam tỷ phu của nữ nhân nhà ta đang theo học ở Triêu Dương học viện, hắn nói vô luận là Hiên Viên quốc chúng ta hay là Quy Hải quốc, người cầm quyền thế hệ tiếp theo đều là thiên phú dị bẩm, diện mạo có chút khác thường so với người bình thường. Ta nhớ rõ hắn nói, bảy người khác đều có màu mắt không giống nhau.”

Có người hả hê.

“Phi! Vương lão tam, ta còn không biết ngươi a? Ngươi có là tin tức rách nát, mười câu có mười một câu đều là giả!”

Có người khịt mũi khinh thường.

“Ha ha ha ——”

Trong đám người bộc phát ra một trận cười vang.

“Hắc! Lưu mặt rỗ, ngươi có cừu oán với lão tử đúng không? Lần này lão tửnói, đều là sự thật!”

Trên mặt ngăm đen của Vương lão tam không biết là e thẹn hay là tức giận, hiện ra ánh đỏ mờ ám, nhìn với Lưu mặt rỗ ồm ồm nói.

“Nghỉ mẹ đi!”

Lưu mặt rỗ không thèm quan tâm, rõ ràng không tin.

Ngay khi bọn họ nói chuyện, Tư Không Huyền Dịch cùng Nam Cung Vũ Huyên đã muốn vào một tửu quán.

“Ôi! Đại thiếu gia, Nam Cung công tử, nhị vị đến đây a? Hắc hắc, đã giữ lại vị trí cũ cho nhị vị.”

Chưởng quầy của khách điếm mắt sắc liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người vừa bước vào đại đường, vội vàng nghênh tiếp, cúi đầu khom lưng nói.

“Ha ha, chưởng quầy, đa tạ.”

Dù Nam Cung Vũ Huyên dùng giả thanh, nhưng lại không khiến cho người ta có cảm giác quái dị, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác trong sáng.

“Ai nha! Nam Cung công tử như vậy, không phải khiến tiểu nhân giảm thọ sao? Nhị vị đến chơi tiểu lâu, là rồng đến nhà tôm, sao dám nhận lời cảm tạ của Nam Cung công tử nha?”

Chưởng quầy trung niên vội vàng nói.

“Chưởng quầy nói quá lời.”

Trên mặt Nam Cung Vũ Huyên treo lên một cái tươi cười hơi ngượng ngùng.

“Không có nói quá lời, không có nói quá lời.”

Chưởng quầy lập tức lắc đầu nói, sau đó cung kính hỏi:

“Không biết Nam Cung công tử hôm nay muốn ăn thức ăn gì?”

Ông chỉ hỏi Nam Cung Vũ Huyên, à không, ông chỉ hỏi Nam Cung Hiên, nhưng không hỏi Tư Không Huyền Dịch. Bởi vì mấy ngày này, ông xem như đã muốn hiểu rõ.

Tuy rằng tên Nam Cung Hiên hắn chưa biết, nhưng thân phận Tư Không Huyền Dịch cao quý.

Nhưng là Tư Không Huyền Dịch đối vị thiếu niên Nam Cung Hiên không chút danh tiếng này lại là nói gì nghe nấy.

Cho nên, cho dù ông hỏi Tư Không Huyền Dịch, cuối cùng quyền quyết định vẫn ở trên thân Nam Cung Hiên.

“A, vậy đem những món chúng ta chưa từng thử mang lên đi.”

Nam Cung Vũ Huyên nghĩ nghĩ, nói.

“Rõ, tiểu nhân phái người đi chuẩn bị. Nhị vị, mời ngồi.”

Chưởng quầy nói xong, liền dẫn hai người bọn họ tới vị trí cũ, sau đó xoay người đi nhà bếp thu xếp.

Đối với hai vị này, ông cũng không dám có một chút chậm trễ.

Tư Không Huyền Dịch không cần phải nói, thân phận cũng đã minh xác.

Ngày mai sẽ gặp trở thành Binh mã Đại tướng quân Hiên Viên quốc.

Binh mã Đại tướng quân a! Nếu không cẩn thận, chọc người ta khó chịu, vậy tửu lâu này không cần phải nói, ngay cả cái đầu nhỏ trên đầu ông, cũng còn bị treo lơ lửng!

Mà Nam Cung Hiên, tuy rằng thân phận không rõ, nhưng là dựa theo thái độ Tư Không Huyền Dịch đối với hắn, chỉ cần là người sáng suốt, có thể nhìn ra thân phận Nam Cung Hiên này bất phàm.

Nói không chừng, thân phận này còn cao hơn Tư Không Huyền Dịch nữa.

Ngoan ngoãn! Người như vậy, không phải lão thất phu như ông có thể trêu chọc được!

“Hiên đệ, lần sau chúng ta đổi vị trí đi.”

Sau khi ngồi ở vị trí cũ, tuấn mi Tư Không Huyền Dịch nhíu lại nói.

“Hử?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn đường cái bên ngoài, vừa nghe Tư Không Huyền Dịch nói chuyện, quay đầu lại, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, nhưng là lập tức hiểu rõ:

“Hắc hắc, Huyền Dịch ca ca oa, không cần thay đổi, bởi vì qua hôm nay, chúng ta rất có thể không cần đến đây. Hắc hắc, hôm nay huynh liền nhịn một chút đi!”

A, nàng đương nhiên biết thái độ khó chịu của Tư Không Huyền Dịch là vì sao.

Phốc xuy! Nữ tử Hiên Viên quốc này, thật đúng là hào phóng đáng yêu a!

Nhìn đi nhìn đi, xung quanh không biết có biết bao nhiêu đôi mắt mang ánh sáng xanh nhìn chằm chằm Huyền Dịch ca ca nhà nàng.

À thì, những đôi mắt đầy ánh sáng xanh này, không phải mắt sói, mà là mắt nhóm nữ tử Hiên Viên quốc như hổ như sói nha.

Nói thật, tình huống hiện tại đã tốt hơn nhiều.

Còn nhớ rõ sáu ngày trước, lần đầu tiên bọn họ xuất hiện trên đường cái, lần đầu tiên nàng không dấu vết công bố thân phận Huyền Dịch ca ca.

Nhóm nữ nhân như hổ như sói này thành đàn mà nhào lên, suýt chút nữa lột sạch Huyền Dịch ca ca, tử hình ngay tại chỗ!

Sau đó Huyền Dịch ca ca giận, một tát đánh bay một nữ nhân cực kỳ tích cực.

Cũng vĩ thế nhóm nữ nhân diện mạo yếu kém nội tâm mạnh mẽ cũng không dám tới quá gần Huyền Dịch ca ca nhà nàng, sợ Huyền Dịch ca ca dùng một tát đánh bay đi.

A, tuy rằng này cổ đại không có máy bay, nhưng là đám nữ nhân này coi như mở ra tiền lệ a!

“Ha ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên vừa nghĩ đến trạng thái quẫn bách của Tư Không Huyền Dịch lúc bị vây đánh, không chút cảm giác cười lớn tiếng.

“…”

Tư Không Huyền Dịch đen mặt.

Tuy rằng không nói ra tiếng, nhưng là hắn biết rõ nàng cười vui vẻ như vậy là vì sao.

“Ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên hướng về Tư Không Huyền Dịch đôi mắt chớp chớp:

“Huyền Dịch ca ca, huynh cũng đừng đen mặt mà! Huynh xem xem, xung quanh có nhiều fan của huynh như vậy, à không, nhiều người yêu thích huynh như vậy, huynh cứ đen mặt, không sợ dọa bọn họ sao?”

Ha ha, vì sao nàng lại cảm thấy Huyền Dịch ca ca đen mặt rất đáng yêu nha?

Haiz, không hiểu a.

Nam Cung Vũ Huyên thở dài trong lòng.

“…”

Tư Không Huyền Dịch không nói bưng trà trên bàn lên làm bộ như dường như không có việc gì mà uống trà.

Nhưng là, gương mặt tuấn tú đó lại càng đen.

Dọa sợ?

Hù chết toàn bộ mới tốt!

Trong lòng Tư Không Huyền Dịch cực căm giận.

“A, đúng rồi Huyền Dịch ca ca, huynh nói hôm nay bọn họ đến hay là ngày mai đến a?”

Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên nhớ tới chính sự, để đầu sát vào Tư Không Huyền Dịch, hỏi.

“…”

Tư Không Huyền Dịch nhìn trà trong tay.

“Muội cảm thấy là hôm nay. Hì hì, muội có loại cảm giác này. Huynh cảm thấy sao?”

Nam Cung Vũ Huyên hỏi tiếp.

“…”

Tư Không Huyền Dịch đem trà trong tay đảo một vòng sau đó lại để bên miệng tiếp tục uống.

“Kỳ thật muội hẳn nên mặc xiêm y màu trắng không nên mặc màu đen, nếu vậy, chúng ta một đen một trắng đi ở trên đường, có thể nói chúng ta là hắc bạch song sát mà người trên giang hồ hay nói tới, ha ha.”

Nam Cung Vũ Huyên không ngừng nỗ lực nói chuyện.

“…”

Tư Không Huyền Dịch đem trà trong tay đặt lên trên bàn rồi lại nhìn chằm chằm chén trà trong chốc lát, sau đó lại bưng lên, uống tiếp.

“…”

Trán Nam Cung Vũ Huyên hiện lên vô số vạch đen, cuối cùng như hạ quyết tâm, đứng lên.

Nhìn một vòng những đôi mắt sói đang nhìn Tư Không Huyền Dịch, thanh thanh cổ họng nói:

“Khụ khụ, các vị tỷ tỷ xinh đẹp như hoa như ngọc khuynh quốc khuynh thành, Huyền Dịch ca ca nhà ta thích nữ tử rụt rè a!”

Lời này vừa nói ra, nhóm nữ nhân sửng sốt, nhưng là lập tức phản ứng lại, đều thu hồi tầm mắt, ngồi trở lại vị trí.

Cứng lưỡi!

Trong đại đường của tửu quán nháy mắt trở thành vườn hoa đầy thẹn thùng.

Nam Cung Vũ Huyên xấu hổ không thôi.

Tư Không Huyền Dịch nhìn khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên giật giật, không một tiếng động nở nụ cười.

Ha ha, những ngày qua hắn đã phát hiện.

Kỳ thật nha đầu này chính là con nhóc nói nhiều!

Nếu như ngươi không nói chuyện với nàng, cả người nàng sẽ khó chịu đứng ngồi không yên.

Hắc hắc, xem ra về cần phải đột phá ở phương diện này mới được a!

Tư Không Huyền Dịch thấy rõ bản chất “lắm lời” của Nam Cung Vũ Huyên xong thì âm thầm quyết định phải phát triển triệt để câu danh ngôn lâu đời “im lặng là vàng” này.

Lại nói đến Nam Cung Vũ Huyên, sau khi dùng một câu duy nhất giải quyết nhiều ánh mắt khiến Tư Không Huyền Dịch như ngồi trên bàn kim, trong lòng nàng nghẹn khuất!

Tức giận đi đến trước bàn, ngồi xuống:

“Huyền Dịch ca ca, hiện tại huynh cao hứng đi?”

“A, hoàn hảo. Ở cùng Huyên Nhi, ta luôn thật cao hứng.”

Tư Không Huyền Dịch mỉm cười đáp.

“A a! Không giả câm điếc nữa?”

Nam Cung Vũ Huyên châm chọc.

“Nói giỡn, ta đường đường nam nhi bảy thước, giả câm điếc gì a!”

Tư Không Huyền Dịch làm bộ như không có hiểu ý của Nam Cung Vũ Huyên.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên khẽ cắn môi.

“Huyền Dịch ca ca, muội phát hiện, huynh biến xấu!”

Nói xong, hiện ra dáng vẻ ai oán:

“Huyền Dịch ca ca từng thiện lương đơn thuần của muội, huynh lạc đi chỗ nào rồi oa?”

“Ha ha, đây còn không phải là Huyên Nhi muội dạy tốt sao?”

Tư Không Huyền Dịch phản hỏi:

“Trên thế giới này không phải có một câu gọi là ‘gần mực thì đen gần đèn thì sáng” sao? Huynh ở cạnh Huyên Nhi, tự nhiên sẽ nhiễm tính chất đặc biệt nào đó của Huyên Nhi.”

A, càng hiểu biết nha đầu này, lại càng có thể cảm nhận được cái gì gọi là trong ngoài bất nhất, cái gì gọi là giả heo ăn lão hổ!

Cho nên, hắn luôn giữ vững cảnh giác a, bằng không chỉ cần không cẩn thận sẽ bị nha đầu này bán đi mất!

Hơn nữa, bị bán còn không tính, sợ nhất chính là bị bán còn giúp nàng đếm tiền!

“…”

Trên trán Nam Cung Vũ Huyên nổi lên ba vạch đen.

Hóa ra nàng là đang tự mắng mình a?!

“Muội là tiểu hài tử.”

Nam Cung Vũ Huyên không biết hổ thẹn thong thả nhẹ nhàng nói.

Ngụ ý: nhớ rõ muốn tôn già yêu trẻ a! Yêu trẻ a a a! Không thể ăn hϊếp tiểu hài tử!

“Ặc…”

Trong chốc lát Tư Không Huyền Dịch còn không phản ứng lại, lập tức ha ha cười lớn:

“Ha ha ha, đúng vậy, huynh quên a! Ha ha ha…”

Tiếng cười dễ nghe êm tai bay lượn giữa không trung, ngay cả mái tóc đỏ rực kia dường như cũng theo tiếng cười của chủ nhân mà lóa sáng như ngọn lửa.

Khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên co giật, vốn định nói tiếp gì đó, nhưng là khóe mắt liếc thấy càng ngày càng nhiều người nhìn về phía này, chưa nói tiếp cái gì.

Khí định thần nhàn bưng lên chén trà trước người nàng, liếc nhìn Tư Không Huyền Dịch đã ngừng tiếng cười, sắc mặt biến đen một cái.

Hắc hắc!

Nhóc con!

Ai mướn ngươi hả hê!

Hiện tại đám háo sắc đó là do chính ngươi chọc ra!

Không liên quan đến tỷ!

Nhẹ xuyết một miệng trà:

“A, trà hôm nay, quả nhiên uống ngon a!”

Trong giọng nói có hương vị vui sướиɠ khi người gặp họa, nhưng là trên mặt nàng không chút dấu vết.

Hoàn toàn không đếm xỉa đến.

Khuôn mặt tuấn tú của Tư Không Huyền Dịch càng đen.

Nha đầu này, thật giỏi giả vờ!

Người đầu sỏ gây nên là nàng lại dường như không có việc gì?!

Cũng không suy nghĩ, đám háo sắc làm cho người ta đau đầu này vì sao lại nhìn hắn chăm chú!

Còn không là vì nhiều ngày trông qua hai người bọn họ rêu rao khắp nơi?!

Sớm biết thế sẽ không nên nghe chuyện ma quỷ của nàng. Cái gì là “ẩn núp nơi chợ đông” nào là “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”.

Còn nhớ rõ lúc trước nàng là nói như thế này:

“Cùng với tránh né, không bằng quang minh chính đại xuất hiện trong mắt người đời, thứ nhất có ther khiến cho người có âm mưu không dễ ra tay, thứ hai là có thể hấp dẫn tầm mắt của kẻ chủ mưu là bọn họ sống phóng túng không làm gì nên hồn. Gọi là nghe nhìn lẫn lộn!”

Khi đó, hắn suy nghĩ thì cảm thấy có đạo lý, cho nên nghe lời của nàng.

Thực sự liền “ẩn núp nơi chợ đông”, thực sự liền “Sống ở trong mắt thế nhân”!

Nhưng là kết quả sao?

Là như bây giờ, mỗi lần đi ra đều có một đám nữ nhân vây xem, đều có người ở trong tửu quán này ôm cây đợi thỏ!

Nhưng là mỗi lần hắn yêu cầu muốn tới nhã gian, nàng đều rất bình tĩnh liếc hắn một cái, sau đó ném ra bốn chữ “đại sự làm trọng”, ép hắn tới gắt gao!

Bây giờ cũng thế, lại tới nữa!

Nam Cung Vũ Huyên nâng mắt nhìn thoáng qua Tư Không Huyền Dịch đang đen mặt, bạc lạnh nói:

“Huyền Dịch ca ca, đại sự làm trọng a!”

Nói xong, dâng lên hắn một nụ cười lúm đồng tiền cực ngọt:

“Nhớ kỹ smile, phải smile a! Nhưng nữ tử này có thể là quân dự bị của chúng ta a! Trăm ngàn đừng dọa họ chạy oa!”

Hắc hắc! Hiện tại, nàng làm cho Tư Không Huyền Dịch đi lên con đường trở thành —— thần tượng!

Thần tượng này, tuyệt đối không phải đối tượng bị phỉ nhổ!

Là một nữ tử xuyên không từ hiện đại đến. Nam Cung Vũ Huyên cực kỳ hiểu biết độ điên cuồng theo đuổi thần tương của bộ tộc fan. Cảm xúc mà các minh tinh mang lại không khác nào sao hỏa đυ.ng vào địa cầu.

Huống hồ, “liên minh Hắc đạo” bọn họ cũng từng huấn luyện ra vài vị minh tinh cực hot.

Cho nên, nàng đương nhiên biết quan hệ lợi ích trong này.

Mà hiện tại, nàng muốn biến Tư Không Huyền Dịch thành vị minh tinh đầu tiên ở cổ đại này oa!

Oa hắc hắc, tuy rằng không trông cậy vào có thể đạt được hiệu quả như Lưu Đức Hoa có thể khiến cho người ta có thể đập nồi bán niêu thậm chí không để ý tính mạng cha mẹ cũng muốn theo đuổi, nhưng là ít nhất có thể làm cho những thiếu nữ hoài xuân này mong muốn, ít nhất có thể được các nàng ủng hộ a!

Hắc hắc, đến lúc đó chỉ cần Tư Không Huyền Dịch đứng ở giữa đám người, sau đó lấy ra một bộ y phục của “Thuyền Noah”, nở rộ ra một nụ cười mê người, dùng thanh âm sang sảng của hắn nói một câu kịch bản huyền thoại “Sản phẩm của thuyền Noah, ta thích!”

Ha ha! Bạc còn không chủ động chảy vào tay nàng sao?!

Khụ khụ, tưởng tượng bay cao bay xa quá rồi.

Trước mắt muốn thực hiện kế hoạch cực lớn kia, quan trọng nhất là vẫn cần cùng nhóm fan tạo mối quan hệ tốt!

Cho nên, nàng đương nhiên luôn luôn nhắc nhở Tư Không Huyền Dịch tầm quan trọng của việc mỉm cười!

Tư Không Huyền Dịch không biết làm sao thu hồi mặt đen, cứng ngắc kéo ra một nụ cười.

Kỳ thật, ý nghĩ của hắn rất đơn giản.

Huyên Nhi muốn hắn làm như vậy, nhất định có đạo lý của nàng.

Dù sao, mưu kế của Huyên Nhi, hắn đã thử nghiệm rồi.

Trong mắt hắn, Nam Cung Vũ Huyên nghiễm nhiên là một loại tồn tại giống thần.

Nhưng là, ông trời chính là thích trêu cợt hắn.

Người như thần ở trong lòng hắn đang ở trước mặt hắn mơ giấc mơ kim tiền.

Mà hắn, chính là một trong những công cụ kiếm tiền!

Một ngày nào đó ở sau này, lúc Tư Không Huyền Dịch phát hiện mục đích chân chính của người nào đó, muốn rống giận cũng đã không còn kịp rồi!

Bởi vì, làm cũng đã làm, hơn nữa, bi kịch cũng không chỉ một mình hắn!

“Nam Cung công tử, Tư Không công tử, đồ ăn đến, mời nhị vị từ từ thưởng thức.”

Chưởng quầy nhận thức ăn nhóm tiểu nhị bưng lên.

“Ừ.”

Nam Cung Hiên gật gật đầu với chưởng quầy.

Tư Không Huyền Dịch vẫn duy trì tươi cười cứng ngắc, trong lòng kêu rên.

Thời khắc đau buồn nhất cuối cùng vẫn đến!

Mỗi lần dùng cơm, liền là lúc khó khăn nhất!

Đám nữ nhân nó nhìn chăm chú khiến da đầu hắn run lên, hắn đâu còn tâm tình ăn cơm a?!

Vốn muốn đuổi bọn họ đi, nhưng là người nào ngồi bên người hắn, đừng nói ý tưởng này không thể thực hiện, cho dù là thực hiện, chỉ sợ cuối cùng người không hay ho là chính hắn!

= = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = =

Trong bóng đêm, Nam Cung Vũ Huyên và Tư Không Huyền Dịch ngồi ở trên nóc nhà khách điếm mà bọn họ ở đã nhiều ngày ngắm sao. Đột nhiên, ba hắc y nhân bịt mặt đứng ở trước người bọn họ.

“Trở lại?”

Ánh mắt Nam Cung Vũ Huyên vẫn nhìn chăm chú vào ngôi sao trên bầu trời, cũng không thèm nhìn người tới, thấp giọng hỏi.

“Vâng.”

Ba người cùng đáp.

“Ừ, lấy ra đi.”

Nam Cung Vũ Huyên rốt cục kéo tầm mắt trở về, nhìn ba hắc y nhân nói.

Kỳ thật dù nói là nhìn ba người, còn không bằng nói nhìn đôi mắt duy nhất lộ ra bên ngoài của bọn họ.

Trong ánh mắt ba người, toàn bộ là đờ đẫn cùng thẫn thờ, không có một chút thần thái.

“Vâng.”

Ba hắc y nhân từ trong lòng lấy ra một bao giấy dầu, đưa cho Nam Cung Vũ Huyên.

Nam Cung Vũ Huyên nhận từng cái, chuyền vào trong tay Tư Không Huyền Dịch đứng bên cạnh, sau đó nhìn ba hắc y nhân, trầm tư một lúc lâu, nói:

“A, kế tiếp, các ngươi đi trộm toàn bộ nội y bên người của hoa khôi Thúy Hồng lâu về.”

“Vâng.”

Ba người giống như chỉ biết nói một chữ “Vâng” này, đáp xong, liền lắc mình không thấy bóng dáng.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn phương hướng ba người biến mất, thấp giọng lẩm bẩm:

“Không ngờ thuật khống chế dùng rất tốt, xem ra mấy vị lão giả còn có thứ tốt khác nữa đi.”

Tư Không Huyền Dịch miệng rút:

“Muội không thể bình thường hơn chút sao?”

Lúc nói lời này, có chút hương vị nghiến răng nghiến lợi.

Nha đầu này, mỗi ngày đều sai sử ba người đáng thương như nô ɭệ, hơn nữa chuyện muốn bọn họ đi làm, cũng không phải là chuyện người bình thường có thể làm được!

Cho dù ba người bọn họ là do Hiên Viên Kỳ phái tới, cũng không cần đùa giỡn người ta như vậy a!

Hiện tại khiến cho hắn cũng có chút thương hại ba người cơ khổ đang rơi vào tay nàng.

“A, đó là chuyện rất bình thường a.”

Nam Cung Vũ Huyên không thuận theo nói, sau đó lấy một bao giấy trong tay Tư Không Huyền Dịch.

Mở ra, một dòng mùi đậu đỏ liền tan trong không khí.

Nam Cung Vũ Huyên cầm một khối hồng đậu cao, giương giương trước mặt Tư Không Huyền Dịch:

“Nhìn, hồng đậu cao.”

Liếc nhìn Tư Không Huyền Dịch một cái:

“Đây có gì không bình thường a? Thật là, đáng ngạc nhiên, chẳng lẽ ăn hồng đậu cao cũng là phạm pháp a?”

Nói xong, liền đưa hồng đậu cao hương vị ngọt ngào mềm mịn vào trong miệng.

A, mùi vị. Vẫn là thành phẩm của “Thuyền Noah” có vẻ ngon hơn.

Lần sau, nếu như có cơ hội mà nói, để cho bọn họ đi trộm ở “Thuyền Noah”, à không, đi “Thuyền Noah” mà nói, phải bỏ tiền mua mới đúng!

Ừ, lần sau làm cho bọn họ đi “Thuyền Noah” mua.

“…”

Trên trán Tư Không Huyền Dịch hiện ra ba vạch đen.

Đúng vậy, hồng đậu cao rất bình thường.

Ăn hồng đậu cao cũng không phạm pháp.

Nhưng là! Cả buổi tối, để cho ba người ăn mặc như thế đi trộm hồng đậu cao, còn có thể tính bình thường sao?!

Được rồi, kỳ thật chuyện hồng đậu cao này, suy nghĩ kỹ vẫn có thể miễn cưỡng xem như bình thường.

Nhưng là…

Suy nghĩ của Tư Không Huyền Dịch như rơi vào góc chết, nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên đang ăn vui vẻ:

“Muội vì sao phải để cho bọn họ đi trộm y phục bên người của hoa khôi? Chẳng lẽ cũng dùng để ăn?”

Tư Không Huyền Dịch ngây ngốc hỏi.

Ăn xiêm y tuy rằng kỳ lạ, nhưng tất cả mọi việc kỳ lạ trước mặt tiểu nha đầu này liền không còn lạ nữa.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên liếc Tư Không Huyền Dịch một cái:

“Huynh ăn a!”

Nha, ngu như bò đội nón a?!

Tư Không Huyền Dịch phẫn nộ cực kỳ, sờ sờ cái mũi.

Loại suy nghĩ này cũng không thể trách hắn có được không?

Nếu không phải cách làm việc của nàng quá mức quỷ dị, sao hắn lại suy nghĩ theo hướng này?

Hơn nữa trước kia nàng để cho ba người cơ khổ kia đi trộm đều là đồ ăn, nay lại làm cho họ đi trộm đồ của hoa khôi, cũng khó trách hắn không tự chủ được nghĩ về phương diện “ăn” này, được không?

“Haiz!”

Nam Cung Vũ Huyên đặt bao giấy không còn miếng hồng đậu cao nào trong tay nàng vào trong tay Tư Không Huyền Dịch.

“Muội để bọn họ làm như vậy là vì muốn nhìn xem lúc bị sinh lý kí©h thí©ɧ thì thuật khống chế có bị mất đi hiệu lực hay không?”

Tạm dừng một lúc lâu, mắt to Nam Cung Vũ Huyên đảo một vòng, trêu tức nhìn Tư Không Huyền Dịch:

“Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác chính là muốn cho Huyền Dịch ca ca nhìn nữ nhi hương đến đã mắt oa! Ha ha, bên người y phục hoa khôi oa! Chỉ nghĩ thôi liền máu sôi trào a, có đúng không?”

“…”

Ba vạch đen trên trán Tư Không Huyền Dịch không có tan đi mà còn to thêm, nhưng hắn vẫn rất thông minh bỏ câu cuối cùng của Nam Cung Vũ Huyên:

“Cái gì gọi là kí©h thí©ɧ sinh lý a?”

Hắn phát hiện, nha đầu kia có rất nhiều từ ngữ kỳ lạ.

Kỳ thật từ ngữ kỳ lạ không quan trọng, quan trọng là, hắn căn bản nghe không hiểu a!

“Ặc…”

Nam Cung Vũ Huyên nhất thời không ngờ rằng hắn sẽ hỏi câu này, sửng sốt một chút, sau đó nghiêng người ngoắc ngón tay với Tư Không Huyền Dịch:

“Huyền Dịch ca ca, huynh đưa lỗ tai lại đây, muội lặng lẽ nói cho huynh.”

“…”

Tư Không Huyền Dịch thấy nụ cười khẩy trên mặt nàng, gương mặt anh tuấn hiện ra vẻ cảnh giác.

“Huynh đột nhiên không muốn biết.”

Mỗi khi nàng cười đến thuần khiết đang yêu thường là lúc bụng toàn ý xấu, nay nàng cười như vậy, khẳng định là chuyện cực kỳ xấu!

Hắn không muốn đến miệng pháo, ặc, từ gì mới đúng nhỉ?

Vật hi sinh? Đúng! Vật hi sinh!

Hắn không muốn biến mình thành vật hi sinh!

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy hắn dáng vẻ cảnh giác như thế, nhún nhún vai:

“Haiz, không thú vị.”

Tạm dừng một chút, nhìn về phía Tư Không Huyền Dịch:

“Muội vẫn là nói cho huynh thì hơn. Kí©h thí©ɧ sinh lý, liền là lúc bọn họ trộm nội y không cẩn thận nhìn thấy mỹ nhân tắm. Sau đó các loại phản ứng sinh lý sinh ra, thứ nào đó ở hạ thân bọn họ đột nhiên trưởng thành, sau đó lại đột nhiên muốn bổ nhào vào hoa khôi, sau đó … a ư ưm…”

Lời Nam Cung Vũ Huyên còn không nói xong, cái miệng nhỏ nhắn liền bị một bà tay lớn che lên.

Mặt Tư Không Huyền Dịch đỏ đến tận cổ, áp chế ngượng ngùng trong lòng:

“Huyên Nhi, muội là một nữ hài tử, những lời này không thể nói ra miệng. Phi lễ chớ nói.”

Tuy rằng nàng còn không có nói xong, nhưng là lời nàng nói, cũng rất dễ dàng rõ ràng nàng muốn nói chuyện gì!

Loại chuyện này, một tiểu cô nương như nàng, tuyệt đối không thể nói ra miệng.

“A u a…”

Nam Cung Vũ Huyên muốn để hắn buông ra, không biết vì sao một chữ cũng nói không ra.

Cuối cùng, chỉ phải ngoan ngoãn gật gật đầu, ý bảo nàng đã biết.

Tư Không Huyền Dịch thấy nàng gật đầu, sau đó mới chậm rãi buông tay che miệng nhỏ nhắn của nàng ra.

Nam Cung Vũ Huyên vừa được tự do, liền quay đầu nhìn về phía Tư Không Huyền Dịch.

Vừa xem, liền sửng sốt.

Ặc, mặt hắn, thực đỏ a!

Chẳng mấy chốc, Nam Cung Vũ Huyên dường như nghĩ rõ nguyên nhân hắn đỏ mặt, cười hắc hắc với Tư Không Huyền Dịch:

“Hắc hắc, Huyền Dịch ca ca, huynh chịu kí©h thí©ɧ sinh lý? Ha ha ha…”

A, đều nói tuổi trẻ máu nóng cao, hóa ra lại dễ dàng nóng như vậy oa!

Thân mình Tư Không Huyền Dịch cứng đờ, không được tự nhiên quay mặt qua hướng khác:

“Không có. Chỉ là cảm thấy hiện tại rất nóng mà thôi.”

Không phải hắn nói dối không đỏ mặt, mà là tình huống như vậy, cho dù hắn vì nói dối mà mặt đỏ cũng nhìn không ra a!

Trời biết, lúc lòng bàn tay hắn va chạm vào môi cánh hoa non mềm ướŧ áŧ của nàng, cảm giác tê dại mềm mịn kia liền từ lòng bàn tay chạy đến toàn thân hắn.

Máu trong cơ thể đang sôi trào, trái tim cuồng nhiệt đang kích động!

Hắn thật sự không có cách nào đè nén xuống phần rung động trong lòng.

Nhưng là tuy rằng đè nén không được, hắn cũng không thể thừa nhận, có lẽ là hắn không dám thừa nhận.

Nếu như thừa nhận, hắn sợ hãi hắn không khống chế được trái tim của mình, sẽ không thể tự kiềm chế.

Từ lúc người giả làm mẫu thân hắn nói câu “càng thích Huyên Nhi làm nhi tức hơn”, hắn cũng phát hiện tình cảm hắn dành cho nàng không đơn thuần như trước tới giờ hắn vẫn nghĩ.

Căn bản không phải là loại tình cảm huynh muội!

Về phần rốt cuộc là cái gì, hắn không dám tiếp tục suy nghĩ sâu xa.

Bởi vì hắn có dự cảm, đợi đến lúc hắn phân tích rõ tình cảm này là gì cũng là lúc hắn bất trị.

Hắn cũng không sao, nhưng lại sợ dọa nàng.

“Cắt! Nóng? Hiện tại nhưng là trăng thanh gió mát, gió lạnh phơ phất nha! Huynh nói nóng? Thật đúng là xem muội làm tiểu hài tử để lừa a?”

Nam Cung Vũ Huyên bất mãn chu miệng.

“…”

Tư Không Huyền Dịch không nói gì.

Ban ngày hôm nay, là ai ra vẻ nói nàng là tiểu hài tử?!

Còn chưa đến một ngày, liền quên?

“Huyền Dịch ca ca, huynh … Có người!”

Nam Cung Vũ Huyên vốn còn muốn tán gẫu với Tư Không Huyền Dịch, nhưng là nhận thấy được vài luồng hơi thở mỏng manh hướng bọn họ tới gần, nhất thời cảnh giác.

Tư Không Huyền Dịch cũng phát hiện.

Không trước dấu vết bảo hộ Nam Cung Vũ Huyên ở sau người, cảnh giác chú ý động tĩnh chung quanh.

Hơi thở càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Gần đến mức đã có thể xác định người đế đến đây là ba người.

“Ha ha, Huyền Dịch ca ca, không có việc gì.”

Nam Cung Vũ Huyên cười đến ngã ngửa.

Ha ha, nàng đã biết người tới là ai.

“Ha ha, đúng vậy.”

Tư Không Huyền Dịch cũng thở phào một hơi.

Hắn tự nhiên cũng nhận ra là người quen đến đây.

“Ha ha, hai vị xem ra rất nhàn nhã ha? Còn ở trên nóc nhà ngắm sao a? Thật không giống như là người đang trong lúc nguy hiểm!”

Chẳng bao lâu, thanh âm trêu tức truyền vào trong tai hai người.

Tuy rằng giọng điệu có chứa hương vị trêu tức, nhưng là trong lời nói lại có thể nghe ra cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Hì hì, Dật Hàm ca ca, huynh cũng đến sao?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn về ba người đang “Bay” đến chỗ bọn họ, cười nói.

“Ừ, cố hết sức đi.”

Đông Phương Dật Hàm đứng ở bên cạnh Nam Cung Vũ Huyên, dáng vẻ cảm thấy đề nghị của Nam Cung Vũ Huyên còn tạm được.

“Phốc xuy! Huynh thôi đi!”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn Đông Phương Dật Hàm rõ ràng rất cao hứng vì được gặp lại, nhưng lại làm bộ như không sao cả, phì cười, sau đó lấy ba bao giấy hồng đậu cao trong tay Tư Không Huyền Dịch ra, đưa cho từng người:

“À, đi đường lâu như vậy, khẳng định đói bụng, hì hì, đã sớm chuẩn bị cho các huynh oa!”

“Ha ha, nha đầu muội luôn tri kỷ như vậy.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn bao giấy trong tay, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Trong đôi mắt tím, có nét dịu dàng đang tan chảy.

“Huyên Nhi bảo bối thật tốt.”

Thượng Quan Tuyệt Trần cũng rất cho mặt mũi, nói lời tri kỷ.

Ngay cả bản thân hắn cũng không có phát hiện, bình thường ở trước mặt người khác, muốn hắn nói hơn năm chữ cũng khó hơn lên trời, nhưng hiện tại không chỉ hơn năm chữ mà còn là lời “buồn nôn”.

Vẻ mặt Đông Phương Dật Hàm mang ác hàn nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Thượng Quan Tuyệt Trần:

“Hai người các huynh liền thôi đi! Thật ghê tởm!”

Đả kích hai người xong, Đông Phương Dật Hàm nhìn bao giấy từng được mở trong tay:

“Hừ, tốn nhiều công sức mới từ xa như vậy đến đây. Không những không cho ăn cơm, lại còn cho một phần đã bị người khác ăn. Thật là có lương tâm a!”

Tuy rằng lời nói ra mang theo chút quái gở, nhưng là trong cặp mắt hồ ly màu hổ phách, lại đầy ý cười.

Mày đẹp Nam Cung Vũ Huyên nhếch lên lại hạ xuống, nhìn về phía Đông Phương Dật Hàm:

“Dật Hàm ca ca, huynh không ăn được không? Không ăn mà nói, trả cho muội!”

Nói xong, liền giả bộ muốn cướp lại bao giấy từng bị nàng thuận tay mở ra, còn không cẩn thận thuận miệng ăn một khối hồng đậu cao.

Đông Phương Dật Hàm xoay thân né tránh:

“Tiểu Huyên Huyên, như vậy cũng không đúng a! Vật đã đưa, vốn không có đạo lý lấy lại ha!”

“Huynh không phải muốn ăn cơm sao?”

Nam Cung Vũ Huyên bất mãn nói.

Đông Phương Dật Hàm nhíu nhíu mày:

“Ha ha, nhưng là huynh đột nhiên phát hiện, hồng đậu cao này kỳ thật còn rất tốt.”

Nói xong, liền nhặt một khối lên, ném vào miệng:

“A, không tệ không tệ.”

“Hừ!”

Nam Cung Vũ Huyên hừ nhẹ một tiếng, sau đó ngồi xuống, không quan tâm đến hắn, tiếp tục ngắm sao của nàng.

Ủa? Vì sao hiện tại sao lại sáng hơn rất nhiều nha?

Hơn nữa, hình như hiện tại đẹp hơn lúc nãy rất nhiều a!

Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên kinh ngạc.

Nàng không có phát hiện, bầu trời đêm trở nên đẹp hơn là vì tâm tình hiện tại của nàng cũng đang tốt hơn.

Tư Không Huyền Dịch nhìn ba người ngồi song song với bọn họ ngắm sao, lại nhìn nhìn Nam Cung Vũ Huyên, không tiếng động nở nụ cười.

Hắn đã nói, nha đầu kia vì sao mỗi ngày đều để cho ba người cơ khổ kia đi trộm đồ ăn lại mới được.

Hóa ra huyền cơ trong đó là ở chỗ này a!

Ha ha, tiểu nha đầu làm cho người ta nghĩ không ra, cũng làm cho ấm áp mọc tràn lan ở trong lòng.

Dưới bầu trời sao sáng ngời, năm người ngồi thành một hàng.

Nam Cung Vũ Huyên ngồi ở chính giữa, bốn vị mỹ nam phong cách khác nhau ngồi ở hai bên.

Bầu trời đêm, nhất thời thành nền của bọn họ.

Mà bọn họ, lại giống như những ngôi sao sáng nhất trong đêm, khiến bóng đêm vốn đơn điệu trở nên sống động hơn, đẹp đến động lòng người.

Nhưng là hình ảnh đẹp này không kéo dài được bao lâu liền bị ba hắc y nhân từ trên trời giáng xuống đánh vỡ.

Ngay lúc bốn vị mỹ nam nhìn thấy ba hắc y nhân lấy yếm đủ màu sắc từ trong lòng ra, sắc mặt giống như không cẩn thận ăn phải ruồi bọ!

Nam Cung Vũ Huyên nhận cái yếm, thổn thức không thôi:

“Trời ạ, không hổ là của hoa khôi oa! Nhiều như vậy a!”

Đỏ, xanh lá, vàng, tím, hồng, da trời… Ngay cả màu đen cũng có!

Đây là cái gọi là cái gì cần có đều có sao?

Nam Cung Vũ Huyên lắc lắc đầu, đem lực chú ý từ một đống yếm kéo ra, mắt sáng bình tĩnh nhìn đôi mắt không sáng rọi lộ ở bên ngoài của ba người:

“A, kế tiếp, các ngươi đi nhà của thợ rèn đầu đường – Lý đại gia, trộm dạ hồ Lý đại gia ra, sau đó đặt tới nhà Lưu đại thẩm đối diện nhà ông ý. Sau đó trộm gà mái bảo bối của Lưu đại thẩm mang qua nhà của Lý đại gia đi. Cuối cùng các ngươi trở về, ngủ, sau khi tỉnh ngủ các ngươi trở về hồi đáp với chủ tử các ngươi, mọi chuyện ở nơi này đều bình thường, không xảy ra bất cứ chuyện gì.”

“Vâng.”

Ba người cùng đáp, sau đó lắc mình biến mất.

Sau khi ba người đi, Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên cảm giác không khí trở nên rất kỳ lạ, quay đầu.

Ặc, sao bọn họ đều dùng ánh mắt kỳ lạ như vậy nhìn nàng oa?

“Sao, làm sao vậy?”

Lập tức bị bốn mỹ nam tuyệt thế nhìn chằm chằm như vậy, Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên có chút lắp bắp.

Ặc, không phải vì ngượng ngùng, mà là vì đổ mồ hôi lạnh!

Chẳng lẽ bọn họ có âm mưu gì?

Trực giác của Nam Cung Vũ Huyên báo cho nàng rằng cảm giác lông tốc dựng đứng này là vì bốn vị mỹ nam đang ở đây định liên hợp dạy dỗ cho nàng một bài học.

“Nha, nha đầu, bọn họ là loại người nào? Sao muội lại để cho bọn họ đi làm những chuyện kỳ lạ kia a?”

Hiên Viên Nhược Ngôn là người đầu tiên tìm lại được giọng nói, hỏi.

Trộm dạ hồ? Trộm gà mái?

Mồ hôi a, sao hắn lại có loại dự cảm, mấy cái yếm ba hắc y nhân vừa rồi lấy từ trong lòng ra cũng là trộm đến!

“Nga, bọn họ là người Hiên Viên Kỳ phái tới giám thị muội cùng Huyền Dịch ca ca. A, chỉ là hiện tại đã bị muội dùng thuật khống chế để khống chế bọn họ. Hơn nữa ha, muội không có để cho bọn họ làm chuyện kỳ lạ a. Hai người Lý đại gia cùng Lưu Đại thẩm sớm đã hợp ý nhau, chẳng qua bởi vì nguyên nhân nào đó, giữa hai người vẫn có chút mới lạ, không có hành động giao lưu gì với nhau, cho nên muội đây là đang tạo cơ hội cho bọn họ oa!”

Nam Cung Vũ Huyên giải thích từng thứ một.

A, đã nhiều ngày, nàng cùng Huyền Dịch ca ca đi dạo khắp nơi, quen biết không ít người.

Lý đại gia cùng Lưu Đại thẩm chính là hai người trong đó.

Bốn người nghe nàng giải thích như vậy, tập thể không nói gì.

Thật đúng là rất có lòng nhiệt tình a!

“Vậy, vậy cái yếm thì sao?”

Đông Phương Dật Hàm mất tự nhiên nhìn một đống màu sắc rực rỡ Nam Cung Vũ Huyên ôm trong lòng nói.

“À, cái này a?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn nhìn yếm đủ loại màu sắc trong lòng, mắt to xoay một vòng:

“Vốn là muốn lấy tới cho Huyền Dịch ca ca chơi đùa nha, nhưng là hiện tại các huynh cũng đến đây, hơn nữa lại nhiều như vậy, vậy phân đều cho các huynh đi!”

Nam Cung Vũ Huyên hưng phấn nói.

“Khụ khụ…”

Lời này vừa thốt ra, ngay cả người luôn luôn bình tĩnh nhất là Thượng Quan Tuyệt Trần cũng không cẩn thận bị sặc nước bọt, ho nhẹ thành tiếng.

Một khuôn mặt tuấn tú cũng không biết là vì bị sặc hay là vì e thẹn, cho dù dưới bóng đêm mông lung, cũng có thể thấy mặt đỏ lên.