Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 13: Mị loạn thiên hạ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bốn người nhìn Nam Cung Vũ Huyên giống như nhìn quái vật, sau đó lấy lại tinh thần.

“Ặc, huynh có chuyện, huynh đi trước. Đống yếm này, để lại cho bọn họ chơi đi.”

Tư Không Huyền Dịch bỏ một câu lại, liền nhanh chóng đứng dậy, sau đó lắc mình, chạy không còn chút bóng dáng.

“Huyền Dịch, đợi ta với!”

Đông Phương Dật Hàm hướng phương hướng Tư Không Huyền Dịch gọi, sau đó quay đầu, kéo ra một nụ cười cứng ngắc với Nam Cung Vũ Huyên:

“Ha ha, Tiểu Huyên Nhi a, huynh tìm Huyền Dịch có chút việc cần bàn, đi trước. Đống yếm này để lại cho Nhược Ngôn cùng Tuyệt Trần thì hơn.”

Nói xong, nhanh như chớp không thấy bóng dáng.

“Huynh đi nhìn bọn họ.”

Thượng Quan Tuyệt Trần đứng dậy, thản nhiên nói một câu.

Cũng tương tự, nhanh như chớp biến mất.

A, nếu như bỏ qua áng mây đỏ trên gượng mặt anh tuấn trắng nõn như ngọc của hắn mà nói, vậy hắn liền giống như không có việc gì.

Hiên Viên Nhược Ngôn cũng theo sau đứng dậy:

“Nha đầu…”

“Được rồi được rồi, muội biết huynh có việc, huynh cứ đi đi thôi.”

Nam Cung Vũ Huyên đánh gãy lời Hiên Viên Nhược Ngôn muốn nói, cúi đầu nói.

Thật rõ ràng, một đám người không muốn chơi yếm, cứ nói rõ không được sao!

Còn nói có việc có việc!

Lừa gạt a! Trộm nhiều yếm về như vậy, muốn nàng dùng làm khăn lau sao?

“Ặc, huynh là muốn nói, huynh cùng muội chơi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn thoáng qua Nam Cung Vũ Huyên đang buồn bực không thôi, dịu dàng nói.

Rời khỏi nàng lâu như vậy, vừa nhìn thấy nàng, đương nhiên muốn ở lại bên cạnh nàng.

Đừng nói là chơi yếm, cho dù là chơi đại tiện, hắn cũng nhận!

“…”

Nam Cung Vũ Huyên ngẩng đầu thật mạnh, nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Thật sự?”

Hai mắt trong suốt nhất thời sáng, sáng hơn bất cứ ngôi sao nào trên bầu trời.

“Ừ.”

Hiên Viên Nhược Ngôn kiên quyết gật đầu.

“Hì hì, muội liền biết Nhược Ngôn ca ca tốt nhất, ha ha.”

Nam Cung Vũ Huyên đắc ý vênh váo nhảy đến bên cạnh Hiên Viên Nhược Ngôn.

Nàng hoàn toàn quên nơi hiện tại bọn họ đang đứng là nóc nhà của khách điếm!

Nhưng mà, lần quên hoàn cảnh quan trọng này, đương nhiên nàng gặp xui xẻo.

“Đùng ——!”

Mái ngói trên nóc nhà vỡ tan thành cái động.

“A ——!”

Nam Cung Vũ Huyên kêu to, đứng không vững, chân bị rơi vào trong động, lỗ hổng trên nóc nhà càng lớn thêm.

“Nha đầu!”

Hiên Viên Nhược Ngôn quá sợ hãi, vội vàng bắt lấy tay Nam Cung Vũ Huyên, nâng thân mình đang rơi xuống của nàng, dùng sức một cái, kéo thân mình của nàng vào trong lòng, ôm chặt:

“Huyên Nhi, thế nào? Không bị thương chứ?”

Hiên Viên Nhược Ngôn lo lắng hỏi.

“Không…”

Lời Nam Cung Vũ Huyên còn chưa nói xong, liền bị tiếng gầm giận dữ đánh gãy:

“Bà nội con gấu! Là tên khốn kiếp nào đánh lén lão tử?!”

Thanh âm tục tằng, trong bóng đêm im lặng cực kỳ chói tai.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên và Hiên Viên Nhược Ngôn liếc nhau, sau đó rất ăn ý cùng nói:

“Chạy mau!”

Tiếng nói vừa dứt, hai người liền kéo tay nhau, lắc mình thoát đi.

“Chết tiệt! Hai tên trộm cắp, đứng lại cho lão tử!”

Phía sau truyền đến tiếng rống giận dữ tục tằng.

“Phù phù, may quá may quá, không có đuổi theo.”

Không biết chạy bao lâu, Nam Cung Vũ Huyên quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện không có người đuổi theo, bước chậm lại, nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn nói.

“Ha ha, phù, đúng vậy, không đuổi theo.”

Hiên Viên Nhược Ngôn dừng bước chân lại, cũng nhìn về phía sau, cười nói.

“Vù vù…”

Ban đêm ở ngoại ô, không có bóng người, chỉ có tiếng thở dốc rất nhỏ của hai người.

Hai người nương tia sáng, nhìn đến vẻ chật vật trên mặt đối phương, đồng thời sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên cười lớn:

“Ha ha a…”

“Ha ha ha…”

Hai loại thanh âm, một ôn nhuận một trong veo, giao hòa cùng nhau, có vẻ cực kỳ xứng đôi và hài hòa.

“Kỳ thật chúng ta có thể hung hăng đánh người nọ một chút, căn bản là không cần chạy nha!”

Cười xong, Nam Cung Vũ Huyên chậm chạp nói.

“… Ặc.”

Gương mặt anh tuấn của Hiên Viên Nhược Ngôn hiện ra trạng thái lúng túng:

“Lúc ấy huynh quên.”

Được rồi, lúc ấy cũng không biết vì sao, trong đầu trống rỗng, sau đó ý tưởng đầu tiên nhảy ra trong đầu chính là: chạy a!

“Khụ khụ.”

Nam Cung Vũ Huyên ho nhẹ hai tiếng, thẳng thắn nói:

“Muội, hình như cũng quên oa.”

Cái được gọi là là “người có lúc sai, ngựa có lúc mất móng” đại khái chính là tình trạng của nàng.

“Ha ha a…”

“Ha ha ha…”

Hai người lại lần nữa cùng cười.

Thật khéo!

Hai người đồng thời bị ngốc!

Cười xong, Nam Cung Vũ Huyên nhìn bầu trời:

“A, Nhược Ngôn ca ca, chúng ta trở về đi.”

Đi ra hẳn là thật lâu, nếu như không quay về mà nói, vậy ba người kia sẽ lo lắng.

“Ừm, được.”

Hiên Viên Nhược Ngôn dịu dàng nói:

“Chúng ta đi trở về.”

Lời nói tất, đưa tay thân hướng Nam Cung Vũ Huyên.

“Ặc, đi?”

Khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên run rẩy, nhưng vẫn bỏ tay nhỏ bé vào lòng tay hắn.

“Ha ha, đã lâu không được gặp muội, ta đương nhiên không thể buông tha bất cứ cơ hội nào ở riêng cùng nàng.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nửa thật nửa giả nói.

Lúc nói ra lời này, vẻ mặt trên mặt hắn tuy rằng bình tĩnh như thường, nhưng là trong lòng lại bất an không yên ′trời biết, hắn rất sợ hãi nàng sẽ cứ thế mà trực tiếp cự tuyệt hắn’.

“Phốc xuy ——, đã lâu không gặp, miệng của Nhược Ngôn ca ca, sao lại trở nên ngọt như vậy?”

Nhưng mà, nàng hình như cực thích hắn nói ngọt như vậy nha!

“Ặc, hình như huynh trước giờ đối với muội vẫn như vậy nha?”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhíu nhíu mày nói.

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới đột nhiên nhận ra.

Nàng trong lòng hắn, hóa ra vẫn luôn là một loại tồn tại đặc biệt.

“Có hơm~?”

Nam Cung Vũ Huyên kề sát vào Hiên Viên Nhược Ngôn, hỏi từng chữ một.

Hừ! Chuyện trước kia còn dám nhắc tới sao, tên nhóc bên ngoài dịu dàng bên trong xa cách.

Nhưng là, hiện tại cuối cùng cũng đã trước sau như một.

“Khụ khụ, chúng ta vẫn là nhanh chóng trở về đi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn đổi đề tài. Trong lòng kêu khổ không ngừng.

Ặc, tuy rằng nàng vẫn luôn là sự tồn tại đặc biệt, nhưng là đãi ngộ cùng địa vị này hình như ở thời điểm khác nhau thì sẽ khác nhau.

Hiện tại người nào đó nghĩ sẽ tính sổ sau, hắn vẫn nên nhanh chóng lừa dối qua cửa này đi.

Haiz! Vậy về sau nhất định phải đối với nàng rất tốt rất tốt, tốt đến làm cho nàng quên việc hắn trước kia đối với nàng không tốt!

Trong lòng Hiên Viên Nhược Ngôn thầm hạ quyết tâm.

= = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = =

Nam Cung Vũ Huyên đứng trong gian phòng lớn đèn đuốc sáng trưng, cúi đầu, giống như một hài tử đã làm sai.

Sắc mặt Tư Không Huyền Dịch không tốt, ngồi ở ghế đối diện nàng, mái tóc đỏ rực bởi vì tức giận mà trở nên càng chói mắt.

Hiên Viên Nhược Ngôn có chút xấu hổ ngồi ở bên trái Tư Không Huyền Dịch.

Ặc, hiện tại hắn cũng là một người mang tội, căn bản là không có cách nào cầu tình cho nha đầu a.

Đông Phương Dật Hàm ngồi ở bên phải Tư Không Huyền Dịch, trong mắt hồ ly màu hổ phách có chút niềm vui ác ý khi xem kịch.

Mà Thượng Quan Tuyệt Trần lại ngồi ở một cái bàn hơi xa, nhàn nhã uống trà, như không đếm xỉa đến, ngay cả ánh mắt cũng không liếc về bên này một cái.

“Ặc, Huyền Dịch ca ca, huynh đừng nóng giận à, muội sai rồi oa ~!”

Nam Cung Vũ Huyên thật sự chịu không nổi sự im lặng làm cho người ta hít thở không thông này, kiên trì, tiến lên một bước, nhận sai nói.

“Hừ!”

Tư Không Huyền Dịch quay đầu qua một bên, không nhìn vẻ mặt đáng thương hề hề của nàng.

“Haiz a ¨!”

Nam Cung Vũ Huyên thấy có hy vọng, không ngừng cố gắng kéo cánh tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc:

“Huyền Dịch ca ca ~, Huyền Dịch ca ca ~, huynh liền đại nhân có đại lượng, tha thứ Huyên Nhi lần này à ~! Huyền Dịch ca ca ~”

Tiếng nói trong veo, mỗi lần nói lại tạm dừng một chút, cố ý kéo âm cuối đến vừa đủ, không chút nào khiến cho người ta cảm thấy làm bộ.

“…”

Tư Không Huyền Dịch không nói, trong lòng thầm thở dài một hơi.

Quả nhiên, hắn vẫn là không có sức chống cự với công phu làm nũng của nàng.

Nam Cung Vũ Huyên sâu sắc bắt giữ đến vết nứt trong mắt Tư Không Huyền Dịch, trong lòng mừng rỡ, tăng thêm công lực:

“Huyền Dịch ca ca ~, Huyên Nhi về sau sẽ không bao giờ lại làm loạn nữa, lúc đi đâu, nhất định sẽ nói cho huynh, không hề cho huynh lo lắng. Huyền Dịch ca ca ~”

Rõ ràng nàng là người làm sai, nhưng lại làm cho người khác tự nhiên cảm thấy nàng chịu oan ức, làm họ yêu thương.

“Hô ~!”

Tư Không Huyền Dịch phun ra một hơi thật mạnh, tức giận đương nhiên đã biến mất hơn phân nửa:

“Đây là muội nói, về sau không cho phép lấy an nguy của bản thân làm trò đùa. Muội cũng biết, hiện tại là phi thường thời kỳ, các muội mạo hiểm chạy đi ra như vậy, nếu như gặp được thích khách Hiên Viên Kỳ phái ra, vậy nguy hiểm biết bao nhiêu.”

Tuy rằng tức giận bị nàng làm cho hao mòn gần hết, nhưng là lửa giận không có biến mất.

“Vâng.”

Nam Cung Vũ Huyên liên tục gật đầu, sau đó chân chó nói:

“Huyền Dịch ca ca nói cái gì, liền là cái đó.”

“Được rồi, nhanh đi rửa mặt chải đầu một chút, chạy lâu như vậy, trên thân hẳn là không thoải mái.”

Tư Không Huyền Dịch thấy nàng dáng vẻ chân chó như vậy, dở khóc dở cười.

“Tuân mệnh!”

Nam Cung Vũ Huyên làm ra tư thế hành lễ, sau đó ở chỗ Tư Không Huyền Dịch không thấy, quăng một cái mặt quỷ cho Hiên Viên Nhược Ngôn.

“Khụ khụ.”

Thượng Quan Tuyệt Trần đột nhiên ho nhẹ.

A, bị trà sặc đến.

Tầm mắt mọi người cùng nhau chuyển dời đến trên thân Thượng Quan Tuyệt Trần.

Thượng Quan Tuyệt Trần yên tâm thoải mái nhận ánh mắt của mọi người, thản nhiên nói:

“Không có việc gì.”

Chẳng qua, ở chỗ sâu trong cặp mắt băng ngân kia, đã có một tia ý cười đậm đến không thể tan được.

Ặc, nên nói như thế nào nha?

Hắn hình như thấy người kia làm mặt quỷ.

Thật sự là tiểu tử không an phận.

Thượng Quan Tuyệt Trần nói thầm trong lòng.

“Vậy muội đi tắm rửa sạch sẽ oa ~!”

Nam Cung Vũ Huyên nói xong, nhảy nhót đi ra ngoài cửa.

Lúc trước bọn họ đặt hai gian phòng, một gian khác ngay cách vách, cho nên hiện tại nàng đi qua đó để tắm.

Tư Không Huyền Dịch lập tức đứng dậy:

“Ta đi thủ vệ.”

Nói xong liền nâng bước muốn đi.

“Huyền Dịch đợi đã.”

Hiên Viên Nhược Ngôn gọi Tư Không Huyền Dịch lại.

“Hử?”

Tư Không Huyền Dịch không hiểu nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Có việc?”

“Ta có lời muốn nói với ngươi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn trầm giọng nói, sau đó chuyển hướng nói với người đến vì muốn xem kịch vui là Đông Phương Dật Hàm:

“Dật Hàm, ngươi đi thủ cửa cho nha đầu.”

“Ặc…”

Khóe miệng Đông Phương Dật Hàm run rẩy, sau đó không biết làm sao đứng dậy:

“Được.”

Thật là, hắn ngồi như vậy cũng bị trúng đạn?!

Vận khí thật đúng là không bình thường!

Đông Phương Dật Hàm suy nghĩ như vậy, căm giận mà nhận mệnh đi ra ngoài.

“Ta cũng đi.”

Thượng Quan Tuyệt Trần đứng dậy, bỏ lại ba chữ, liền nâng bước mềm mại ra ngoài.

Bầu không khí trong phòng có chút quỷ dị, vì không chọc phiền toái, vẫn lảng tránh thì hơn.

Trong phòng, liền chỉ còn lại hai người Tư Không Huyền Dịch cùng Hiên Viên Nhược Ngôn.

Hai người cứ yên tĩnh đứng như vậy, một đỗi cũng không nói gì.

Cuối cùng, Tư Không Huyền Dịch không chịu nổi:

“Chuyện gì, nói đi.”

Không biết vì sao, hôm nay hắn vừa nhìn thấy Nhược Ngôn, liền cảm thấy trong lòng phiền muộn, cho nên giọng điệu cũng có chút lạnh lùng.

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn trầm mặc một lúc lâu. Dường như đang khổ não nên mở miệng như thế nào. Cuối cùng, hít một hơi thật sâu:

“Huyền Dịch, ngươi đối với nha đầu có phải cũng…”

Hiên Viên Nhược Ngôn muốn nói lại thôi.

Giờ phút này, hắn mới nhận thấy được mình nhát gan như vậy, liền ngay cả hỏi một câu cũng không dám hỏi ra miệng, chuẩn bị lâu như vậy vẫn là không có cách nào hỏi ra.

Có lẽ trong lòng hắn là đang sợ hãi, nếu như từ trong miệng Tư Không Huyền Dịch có được câu trả lời khẳng định chắc chắn, hắn nên làm như thế nào, lựa chọn thế nào?

“Hử, cái gì?”

Tư Không Huyền Dịch mang vẻ mặt không hiểu.

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn cảm thấy ngổn ngang.

“Ngươi có phải cũng thích nha đầu?”

Hô ~! Hỏi sớm cũng tốt.

Đối mặt sớm luôn tốt hơn luôn trốn tránh.

“Ha ha.”

Tư Không Huyền Dịch cười, nhìn về vẻ mặt nghiêm túc của Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Đương nhiên thích. Huynh cũng thích không phải sao? Trong đám người bọn họ, ai cũng thích có được không?”

Thật là, mất nửa ngày, chỉ vì muốn hỏi chuyện này?

Vấn đề này, căn bản là không cần gì hỏi, có được không?

Huyên Nhi thông minh lại đáng yêu như vậy, ai không thích a?

“Ta nói, không phải loại thích này, mà là giữa nam nữ… Yêu.”

Suy tư sau một lúc lâu, Hiên Viên Nhược Ngôn cuối cùng từ trong đầu tìm tòi ra một từ dùng để hình dung cảm tình đối với Nam Cung Vũ Huyên.

Yêu?!

Chữ này vừa ra khỏi miệng, liền ngay cả chính hắn cũng ngây ngẩn cả người.

Đã không đơn giản là thích, mà là biến thành yêu sao?

Hiên Viên Nhược Ngôn hoảng hốt trong lòng.

“…”

Tư Không Huyền Dịch như bị sét đánh lăng lăng nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn.

Yêu?

Yêu!

Cảm giác với Huyên Nhi, là yêu sao?

“Ta… Không biết.”

Sau một lúc lâu, Tư Không Huyền Dịch rốt cục tìm thanh âm về, mở miệng nói.

Xưa nay không biết cảm giác yêu.

Tình yêu giữa nam nữ với hắn mà nói, xa lạ như vậy. Có thể nói trong đầu hắn, yêu cũng chỉ là một định nghĩa.

Cũng giống như những từ khác, chỉ là một cái ký hiệu.

Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, cảm tình đối với Huyên Nhi là yêu hay là thích.

Một thời gian, trong phòng lại lâm vào im lặng.

“Hô! Ngươi là yêu đi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn lẩm bẩm, giọng điệu có chút không biết làm sao.

Nếu như không yêu, vậy căn bản là sẽ không nói ra hai chữ”Không biết”, nói thẳng “Không yêu” là được.

Hiện tại bản thân Huyền Dịch có lẽ còn không có nhìn rõ ràng tình cảm của hắn ta, nhưng hắn lại thấy rất rõ ràng.

Bởi vì, lúc trước có một đoạn thời gian, hắn cũng là mờ mịt như vậy.

Nhưng là đến bây giờ, tất cả sương mù đã tan đi. Hắn mới rõ ràng phát hiện, cảm tình đối với nàng đã muốn khắc sâu như vậy, căn bản là không có cách nào bỏ qua.

Yêu, chữ này, thế nhưng có thể từ trong miệng hắn nói ra, đủ thấy ở trong lòng hắn, đã yêu nha đầu sâu đến mức đô mà chính hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

“…”

Tư Không Huyền Dịch vẫn cứ không nói.

Hắn muốn hảo hảo tự hỏi vấn đề này một chút.

Lý trí biết rõ ràng không nên xuất hiện loại tình cảm này, cũng biết rõ ràng nên phủ nhận.

Nhưng là vô luận cố gắng như thế nào, vẫn không có cách nào nói hai chữ “Không yêu” ra miệng.

Chẳng lẽ thật là yêu Huyên Nhi?

“Ặc, Tuyệt Trần ca ca? Dật Hàm ca ca? Hai người các huynh ở chỗ này để làm gì?”

Ngay lúc Tư Không Huyền Dịch cùng Hiên Viên Nhược Ngôn giao chiến, Nam Cung Vũ Huyên mang vẻ mặt không nói gì nhìn hai đại mỹ nam đứng ở cửa.

Không nói gì a, nàng vừa rồi xuống lầu căn dặn tiểu nhị đưa nước ấm lên, nhưng là lúc trở về chỉ thấy hai “thần tượng” tuấn mỹ này, một trái một phải đứng ngoài cửa bảo vệ.

“Ha ha, Huyên Nhi nhà chúng ta khuynh quốc khuynh thành như vậy, chúng ta tự nhiên là ở chỗ này bảo vệ, để tránh có người mưu đồ gây rối hoặc là tặc hái hoa thừa dịp Huyên Nhi tắm rửa nhìn lén nga!”

Đông Phương Dật Hàm trêu tức.

Một đôi mắt hồ ly màu hổ phách nhìn kỹ mặt thanh tú vô lo vô nghĩ của Nam Cung Vũ Huyên.

A, thật là rất đẹp a!

Trước kia chưa từng cẩn thận quan sát, hiện tại cẩn thận nhìn kỹ, thật đúng là đẹp đến mức làm cho người ta kinh ngạc run rẩy.

Tuy rằng hiện tại nàng đang một thân nam trang, nhưng là dung nhan tuyệt mỹ như vậy, cũng không phải y phục cùng phục sức có thể che dấu được.

Chả trách Nhược Ngôn cùng Huyền Dịch đều dồn dập xuống ngựa.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân a! Hóa ra câu nói này đều là sự thật.

Đông Phương Dật Hàm thầm than trong lòng.

Mà Thượng Quan Tuyệt Trần kiên trì thái độ đối bất cứ chuyện gì cũng không để bụng như trước.

Không trả lời câu hỏi của Nam Cung Vũ Huyên, cũng không nhìn Nam Cung Vũ Huyên như Đông Phương Dật Hàm, chỉ là sau khi Đông Phương Dật Hàm trả lời, nhẹ nhàng gật đầu, ý chỉ lời Đông Phương Dật Hàm nói là sự thật.

Thái dương Nam Cung Vũ Huyên phủ đầy vạch đen:

“Ha ha, vậy hai vị ca ca vất vả ha.”

Nam Cung Vũ Huyên cố kéo ra một khuôn mặt tươi cười nói.

“Không vất vả, không vất vả! Việc tốt như vậy, huynh là cầu còn không được nha! Ha ha, giờ phút này chỉ sợ có một số người đang hâm mộ vị trí này của bọn ta.”

Đông Phương Dật Hàm sờ sờ cái mũi nói, trong đôi mắt màu hổ phách chợt lóe tia sáng rồi biến mất.

Nam Cung Vũ Huyên tự nhiên là bắt giữ được tia sáng trong mắt Đông Phương Dật Hàm, trong lòng không hiểu.

Kết hợp với lời hắn nói, có cái gì quái lạ chợt lóe qua trong đầu nàng rồi biến mất, nhưng nó lướt qua quá nhanh, giống như tia chớp.

Nhanh đến mức lúc nàng muốn nắm bắt lại không thấy bóng dáng.

Đôi mi thanh tú Nam Cung Vũ Huyên nhíu nhẹ.

Sao lại cảm thấy trong lời Dật Hàm ca ca nói có thâm ý?

Nhưng là rốt cuộc là cái gì?

Đông Phương Dật Hàm gắt gao nhìn vẻ mặt trên mặt Nam Cung Vũ Huyên, không bỏ qua bất cứ dấu vết nào. Khi thấy trong đó là một mảnh sáng như sao, trong lòng dở khóc dở cười.

Tiểu nha đầu, còn có thể ngốc thêm được nữa không?

Liền hắn cũng có thể nhận ra, hôm nay Nhược Ngôn cùng Huyền Dịch tuy rằng ở mặt ngoài là gió êm sóng lặng, nhưng âm thầm lại dao động mãnh liệt.

Mà nàng tên “Đầu sỏ gây nên” này lại còn mê mang.

Haiz!

Huyền Dịch cùng Nhược Ngôn đáng thương a!

Nhưng là… đột nhiên xuất hiện một người có thể phá hỏng niềm kiêu ngạo của hai tên kia, vẫn là không tệ!

Trong lòng Đông Phương Dật Hàm có chút vui sướиɠ khi người gặp họa mà nghĩ.

Kỳ thật, tuy rằng bốn người bọn họ đều là huynh đệ, nhưng là ở một lúc nào đó, vẫn là rất thích thấy nhau khó xử!

Nói tới Hiên Viên Nhược Ngôn, Đông Phương Dật Hàm sớm khó chịu với mặt nạ đối với bất cứ ai cũng ôn hòa vô hại của hắn. Mà với Tư Không Huyền Dịch sao, quá manh động, cũng không làm người yêu thích.

Đông Phương Dật Hàm suy nghĩ suy nghĩ, ánh mắt không cẩn thận lướt qua Thượng Quan Tuyệt Trần.

Một vệt sáng bạc xẹt qua trong đầu hắn!

Nếu… Tuyệt Trần người này, cũng giống hai người kia xuống ngựa mà nói… Như vậy…

Ặc ặc hắc hắc hắc… Thú vị a thú vị!

Đông Phương Dật Hàm cười gian trong lòng.

“Dật Hàm ca ca, huynh lại tại đánh nghĩ ra ý hư gì a?”

Tiếng nói của Nam Cung Vũ Huyên vang lên bên tai hắn khiến Đông Phương Dật Hàm hoàn hồn, ánh vào đôi mắt đó là một cái mặt cười thật lớn:

“A —— “

Hét thảm một tiếng, vội vàng lùi về sau một bước, Đông Phương Dật Hàm vuốt lên trái tim bị sợ đến suýt nữa nhảy ra ngoài.

“Huyên Nhi bảo bối a! Sao muội lại làm huynh sợ như vậy a?”

Thật là, không có việc gì sao lại cách hắn gần như thế?

Sợ tới mức trái tim nhỏ của hắn đập thình thịch a!

Nam Cung Vũ Huyên nhìn Đông Phương Dật Hàm, nhíu nhíu mày, buồn bã nói:

“Huynh đang có tật giật mình.”

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định:

“Thành thật khai báo, Dật Hàm ca ca hiện tại huynh đang suy nghĩ ý đồ xấu xa gì?”

Hừ hừ! Người kia, chính là một con hồ ly giảo hoạt!

Một bụng ý xấu!

Vừa rồi hắn cười âm trầm như vậy, nàng đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

“Không có a.”

Đông Phương Dật Hàm nhún vai buông tay, vẻ mặt vô tội. Nhưng trong lòng lại hoảng hốt.

Sức quan sát của nha đầu này thực sâu sắc a, lại phát hiện!

Về sau cẩn thận chút mới được.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên từ chối cho ý kiến, bình tĩnh nhìn Đông Phương Dật Hàm trong chốc lát.

“Ha ha, Huyên Nhi mới mặc kệ Dật Hàm ca ca có hay không! Dù sao Huyên Nhi tin tưởng Dật Hàm ca ca sẽ không dùng mưu ma chước quỷ ở trên thân Huyên Nhi.”

Nam Cung Vũ Huyên dùng vẻ mặt ngây thơ nói, bỗng nhiên nở nụ cười óng ánh:

“Hì hì, nếu như Dật Hàm ca ca thật sự luẩn quẩn trong lòng, dùng mưu ma chước quỷ ở trên thân Huyên Nhi mà nói, Huyên Nhi nhưng là sẽ…”

Nói tới đây liền im bặt.

Nguyên nhân đang nói mà dừng rất đơn giản, bởi vì Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên nghĩ đến một câu kinh điển—— lúc này vô thanh thắng hữu thanh!

Cho nên, nàng muốn thử xem đồng hài Bạch Cư Dịch có gạt người hay không!

(Bạch Cư Dịch: ô ô ô, câu từ này, không dùng như thế này a thân ái! )

Quả nhiên, trong lúc trầm mặc này, vẻ mặt trên mặt Đông Phương Dật Hàm càng ngày càng cứng ngắc.

Nam Cung Vũ Huyên thu vào trong mắt, trong lòng vừa lòng đến cực điểm.

A, quả nhiên là “Cổ nhân không gạt người!”, đồng hài Bạch Cư Dịch nói là sự thật.

Gặp thời cơ đã đủ, Nam Cung Vũ Huyên mới chậm bổ sung câu nói kia:

“Khóc.”

Tiếng nói trong veo, giờ phút này lại có một loại cảm giác khiến người ta sợ hãi.

Nam Cung Vũ Huyên nói xong, liền lập tức đẩy cửa ra, đi vào, không tiếp để ý hai môn thần.

Đông Phương Dật Hàm nhẹ lau mồ hôi trên trán.

Khóc?

Nàng sẽ khóc?

Nàng sẽ chỉnh hắn khóc mới đúng!

Việc cho tới bây giờ, nếu như còn nghĩ rằng tiểu nha đầu này chính là con thỏ nhỏ đáng yêu vậy liền sai hoàn toàn!

Vừa rồi, trong nụ cười ngây thơ vô tội của tiểu nha đầu có hơi thở lạnh băng, hắn cảm nhận được hoàn toàn a.

Liếc mắt nhìn cửa phòng, trong lòng Đông Phương Dật Hàm kêu khổ không ngừng.

Hắn có phải là chọc vào tổ ong vò vẽ hay không a? Hơn nữa, hình như, bên trong tổ ong này còn là nữ vương ong!

Giờ phút này Đông Phương Dật Hàm vì đang rối rắm không biết có phải bản thân chọc phải rắc rối hay không không có phát hiện ngay lúc cửa phòng đóng lại, cặp mắt không quan tâm bất cứ chuyện gì của Thượng Quan Tuyệt Trần bên phải hắn chợt lóe lên màu băng ngân đầy hứng thú.

A, cảm thấy thú vị nha!

= = = = = = = ta là mành chuyển cảnh= = = = = = =

Đông Phương Dật Hàm cùng Thượng Quan Tuyệt Trần dứng ngây người nhìn tiểu nhân nhi trước mặt, một thời gian quên phản ứng.

Giờ phút này trên thân Nam Cung Vũ Huyên chỉ xuyên một chiếc quần lụa mỏng thuần trắng.

Mái tóc sau khi gội xong nhỏ giọt, từng giọt từng giọt như mưa, hai gò má bởi vì nóng mà phủ đỏ ửng.

Một đôi mắt trong suốt sáng ngời, rực rỡ như sao.

Mái tóc ướt dán lên hai má của nàng, phụ trợ thêm cho khuôn mặt vốn tinh xảo không gì sánh bằng của nàng cảm giác quyến rũ.

Lông mi rậm nhướn lên, giống như cánh bướm run rẩy sẽ thuận gió bay đi.

Không giống nữ tử bình thường đẹp lại càng đẹp, trên thân nàng có một loại khí chất linh động, làm cho tầm mắt người khác nhịn không được nhìn theo.

“Ặc, Dật Hàm ca ca? Tuyệt Trần ca ca? Các huynh đang làm gì thế?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn ngơ ngác hai người đang nhìn nàng, gọi.

Tiếng nói trong veo giống như thiên âm, mềm nhũn lại cực kỳ rõ ràng.

“Khụ khụ…”

Đông Phương Dật Hàm hoàn hồn, ho nhẹ hai tiếng, ý đồ che dấu sự lúng túng của chính mình.

Chết tiệt, lại nhìn tiểu nha đầu này đến mê mẩn!

Hắn lại không phải Nhược Ngôn cùng Huyền Dịch!

Đông Phương Dật Hàm ngầm bực trong lòng.

“Ừ.”

So với việc Đông Phương Dật Hàm không được tự nhiên, Thượng Quan Tuyệt Trần có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn gật gật đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Nhưng là, trong đôi mắt màu băng ngân lại hiện ra một tia lúng túng.

Nam Cung Vũ Huyên thu hoàn toàn vẻ mặt của hai người vào đáy mắt, nhất thời rõ ràng cái gì, mặt mày hớn hở:

“Ha ha, các huynh nói thực ra, có phải bị sắc đẹp của muội mê hoặc hay không?”

“Khụ khụ…”

Thượng Quan Tuyệt Trần lần thứ hai trong một ngày bị nước miếng sặc đến.

Nếu như không tính lần trước bị nước trà sặc đến, nếu tính vậy hôm nay hắn liền bị sặc những ba lần!

“…”

Thân mình Đông Phương Dật Hàm cứng đờ, nói cái gì cũng không nói ra.

“Phốc xuy ——!”

Nam Cung Vũ Huyên thấy biểu hiện hai người có chút chật vật, phụt cười, sau đó sóng mắt chuyển, phong tình vạn chủng nhìn hai người:

“Người ta biết dáng vẻ người ta đẹp, cho nên sẽ không cần ngượng ngùng à!”

Mắt như nước mùa thu, thổi khí như lan, trong thanh thuần có xinh đẹp, trong mị hoặc có giảo hoạt.

Nam Cung Vũ Huyên như vậy, lại làm cho hai người sửng sốt.

Dường như trong nháy mắt, tim hai người dừng đập.

“Ha ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn dáng vẻ hai người, tâm tình tốt lên cười lớn tiếng, sau đó ở lúc hai người còn chưa phản ứng lại liền bước nhẹ nhàng hướng về phòng cách vách mà đi.

Phì, hiện tại trong lòng nàng là vui đến lật trời!

Cho tới bây giờ còn chưa bao giờ thấy dáng vẻ bọn họ thất thố như thế a!

Lúc nãy nàng vừa tắm xong, vừa mở cửa ra chỉ thấy hai người này ngây ngẩn cả người, một hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại.

Hiện tại nghĩ đến dáng vẻ khi đó bọn họ, thật đúng là buồn cười!

Oa hắc hắc, trước kia từng xem thấy một quyển tiểu thuyết xuyên không, nữ chủ xuyên không đến cổ đại xong, đều là mị loạn thiên hạ!

Như vậy, nàng có muốn đi lên con đường đó hay không a?

Nam Cung Vũ Huyên yy lung tung trong đầu.

Vẫn là câu nói kia, ông trời luôn không chiều ý người!

Bởi vì, hiện tại nàng không biết, chưa tới ngày nàng mị loạn thiên hạ thì nàng đã sớm bị một số người ăn sạch sẽ, trói ở bên người.

Cái gọi là mị loạn thiên hạ, cuộc đời nàng này chỉ có thể nghĩ trong đầu cho đỡ nghiện!
« Chương TrướcChương Tiếp »