Quyển 2 - Chương 14: Chúng ta tính kế

“Ầm ầm ầm ——”

Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên.

Trong phòng, Hiên Viên Nhược Ngôn và Tư Không Huyền Dịch vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân bị kéo trở về.

“Ai?”

Tư Không Huyền Dịch trầm giọng hỏi.

“Là muội nha, Huyên Nhi.”

Thanh âm trong veo của Nam Cung Vũ Huyên vang lên.

“Huyên Nhi?”

Tư Không Huyền Dịch vội vàng đi đến cạnh cửa, đưa tay mở cửa.

Nhưng là tay vừa vươn, liền cứng đờ.

Tay Hiên Viên Nhược Ngôn gần như cũng cùng lúc đưa lên.

Tư Không Huyền Dịch ngưng một lát, rút tay lại, hạ mi mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Bên trong mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn có chút do dự, sau đó vẫn là đẩy cửa ra.

Hắn biết, Huyền Dịch là suy nghĩ rõ ràng.

Hắn cũng biết, nếu như hôm nay hắn không mở đầu câu chuyện, Huyền Dịch chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn rất khó phát hiện tình cảm của hắn đối với nha đầu.

Nhưng là, hiện tại hắn vẫn không hối hận.

Bởi vì, hắn không muốn mất đi huynh đệ thân thiết từ nhỏ đến lớn này.

Cho dù hai người đều yêu cùng một người, hắn cũng hy vọng tình bạn giữa bọn họ sẽ không bởi vì tình yêu dành cho nha đầu mà tan vỡ.

Tin rằng nha đầu cũng tất nhiên không hy vọng nhìn thấy bọn họ vì nàng trở mặt thành thù.

“Ặc…”

Hiên Viên Nhược Ngôn mở cửa xong cũng giống hai người vừa rồi, sửng sốt tại chỗ.

Rất đẹp!

Trước tới nay đều biết muội ấy rất đẹp. Nhưng là nàng bây giờ, trong sự mê hoặc lại chứa một loại thanh thuần cùng hòa hợp làm cho người khác không có cách nào chống cự.

Trong da dẻ trắng nõn óng ánh lại lộ ra cảm giác non mềm ướŧ áŧ. Tuy rằng chưa hề trang điểm nhưng so với đã trang điểm lại càng khiến cho tim người khác đập thình thịch.

“Ha ha, không hổ là nha đầu, thật đẹp.”

Hiên Viên Nhược Ngôn lập tức hoàn hồn, cũng không bởi vì chính mình vừa rồi thất lễ mà cảm thấy lúng túng, ngược lại thoải mái khen ngợi.

“Hì hì, đó là đương nhiên.”

Nam Cung Vũ Huyên nhận lấy lời khen này của hắn. Nàng vốn xinh đẹp mà vì tâm tình trở nên tốt hơn mà càng thêm xinh đẹp, rắm thối đáp.

“Huyên, Huyên Nhi, muội, không phải muội đi tắm rửa đi sao?”

Tư Không Huyền Dịch cũng thực kinh diễm một phen, lời nói ra cũng có chút lắp bắp.

“Ặc…”

Trên trán Nam Cung Vũ Huyên hiện ra ba vạch đen thô thô:

“Muội đã muốn tắm rửa xong rồi.”

Hồn Huyền Dịch ca ca là đang bay ở đâu sao?!

“Ha ha ha…, xem ra, bị thất thần không chỉ ta cùng Tuyệt Trần a!”

Tiếng cười thoải mái của Đông Phương Dật Hàm từ phía sau Nam Cung Vũ Huyên truyền đến:

“Ta còn còn cho rằng chỉ có ta cùng Tuyệt Trần nhìn đến ngốc, không ngờ, Huyền Dịch còn nâng thêm một tầng a! Bội phục bội phục!”

A, hắn vốn đang ảo não bản thân lại bị sắc đẹp của người nào đó mê hoặc, nhưng hiện tại lại thêm hai người bị “lưu lạc thiên nhai”, tâm tình tự nhiên là tốt lên.

Nhìn đi!

Không phải chỉ mình hắn chưa từng va chạm xã hội, chưa từng thấy mỹ nhân mà là vì người nào đó thực sự đẹp đến khiến người khác tức điên.

Cho nên, thất thần là chuyện đương nhiên!

“…”

Khuôn mặt tuấn tú của Tư Không Huyền Dịch hết đỏ lại đen ˉ nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của hắn, đích thực ngu như bò đội nón, cho nên không thể cãi lại.

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn âm thầm may mắn trong lòng. Cũng may hắn vừa rồi chậm hơn Huyền Dịch một bước.

Vừa rồi, hắn vốn cũng muốn hỏi như Huyền Dịch hỏi, nhưng là còn chưa nói ra miệng, Huyền Dịch cũng đã hỏi ra.

Kỳ thật, không thể trách hai người bọn họ bị ngốc đi như vậy!

Đều là do vừa rồi hai người bọn họ đều rơi vào trạng thái tự hỏi. Toàn tâm toàn ý hỏi chuyện quan trọng, cho nên căn bản không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

“Phù, vẻ ngoài này nọ đều là mây bay, mọi người cũng đừng tiếp tục rối rắm vấn đề này. Huống chi ai chả thích chưng diện, mọi người thấy muội xinh đẹp nên nhìn đến thất thần là chuyện bình thường.”

Nam Cung Vũ Huyên mang vẻ mặt bí hiểm nói.

“…”

Bốn vị mỹ nam sửng sốt.

“Ha ha ha…”

Tiếng cười của bốn người như hợp tấu vang lên, liền ngay cả Thượng Quan Tuyệt Trần hiện tại cũng cười đến thoải mái.

Hài tử này, cũng nhập vai quá đi?

Ha ha, nhưng là thật đáng yêu a!

Nam Cung Vũ Huyên bị những nụ cười này làm cho nét mặt già nua nhất thời đỏ bừng, nhưng là ở mặt ngoài vẫn muốn sĩ diện, hung tợn nói:

“Cười cái gì? Có cái gì buồn cười?!”

“Phì… Ha ha ha…”

Tiếng cười của bốn người càng mãnh liệt thêm.

Đây là thẹn quá thành giận trong truyền thuyết sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng giờ phút này đã muốn đỏ bừng, nhưng lại còn ra vẻ hung ác mà hét lên với bọn họ.

Đáng yêu đến cực hạn!

“…”

Mặt Nam Cung Vũ Huyên đen như đáy nồi:

“Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, vẫn nên tranh thủ nói chuyện chính đi.”

Lời này vừa ra, như bong bóng bị xì hơi, không có chút lực nào.

Tuy rằng nàng tự nhận da mặt không xem như là mỏng, nhưng là ít nhất là da thật!

Là da thật, vô luận dày hay mỏng, cũng sẽ ngượng ngùng đến mặt đỏ có được không?!

Cho nên, nàng rất sáng suốt chuyển đề tài.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Trong phòng khách tao nhã ung dung, năm người ngồi quanh bàn.

“Ta cảm thấy chúng ta hẳn là ra tay trước để chiếm lợi thế.”

Tư Không Huyền Dịch ngồi ở Bên người Nam Cung Vũ Huyên, trầm giọng nói.

“Ừ, đúng vậy, chỉ là muốn xuống tay thế nào? Ta dám khẳng định, kế hoạch muốn soán vị của Hiên Viên Kỳ đã không phải một ngày hai ngày, thế lực ẩn dấu to lớn, chúng ta hiện tại căn bản là không thăm dò được.”

Đông Phương Dật Hàm nhắc tới chính sự, cũng nghiêm túc hơn nhiều. Không còn dáng vẻ phóng đãng không kiềm chế được trong ngày thường. Đôi mắt hổ phát hiện lên vẻ cẩn thận.

“Huyền Dịch nói đúng, Dật Hàm nói cũng không phải không có lý.”

Hiên Viên Nhược Ngôn tổng kết:

“Chúng ta đã lâu không ở Hiên Viên quốc, tuy rằng trong âm thầm cũng nắm không ít thế lực, nhưng là so với thế lực Hiên Viên Kỳ trù bị đã lâu liền giống như giọt nước so với xô nước, căn bản là không nắm chắc chiến thắng.”

Đây là vấn đề quan trọng nhất trước mắt.

Phụ hoàng yếu đuối, hơn nữa Hiên Viên Kỳ lại là Hoàng huynh của Phụ hoàng, tuy rằng ở mặt ngoài Phụ hoàng mới là Hoàng Đế Hiên Viên quốc, nhưng là trên thực tế mà nói người cầm quyền lại là Hiên Viên Kỳ.

Có thể nói, Hiên Viên Kỳ chẳng qua chỉ thiếu thân phận quang minh chính đại mà thôi, trên thực tế cũng đã là Hoàng Đế Hiên Viên quốc!

Nghĩ đến đó, trong lòng Hiên Viên Nhược Ngôn hiện ra một ít thê lương.

“Huyên Nhi, muội thấy thế nào?”

Tư Không Huyền Dịch đột nhiên nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên, hỏi.

Hắn vừa hỏi, Đông Phương Dật Hàm, Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Hiên Viên Nhược Ngôn trong thời gian ngắn chưa kịp phản ứng.

Kỳ thật cũng khó trách bọn họ vì sao phản ứng không kịp. Bởi vì bọn họ chưa từng chứng kiến cảnh Nam Cung Vũ Huyên đùa giỡn mưu kế. Mà chuyện cứu Lâm Hiểu Nhã lần này Tư Không Huyền Dịch vẫn chưa kịp nói với bọn họ.

Cho nên, trong mắt bọn họ, Nam Cung Vũ Huyên cũng chính là một quỷ linh tinh thông minh nhanh trí.

Quốc gia đại sự, đặc biệt là dạng âm mưu quỷ kế nguy cơ bốn phía như vậy, chỉ dựa vào thông minh nhanh trí là không thể.

Nam Cung Vũ Huyên cũng không có để ý ánh mắt không thể hiểu được của ba người, cân nhắc hồi lâu nói:

“Đánh đòn phủ đầu là nhất định, nhưng là chúng ta phải dùng đến tính kế, đùa đòn hiểm.”

Tạm dừng một lúc, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người:

“Hắc hắc, xung đột chính diện mà nói, chúng ta căn bản là không có thắng khả năng, huống hồ ‘Người thắng là vương người thua là tặc, lịch sử đều do người thắng viết, ai quan tâm đến người thua a? Chúng ta cho dù là tính kế, chỉ cần thắng lợi, cũng không ai có thể nói chúng ta cái gì. Hơn nữa, Nhược Ngôn ca ca là Thái Tử, đây chính là danh hiệu quang minh chính đại!”

Lời này vừa nói ra, trong bốn đôi mắt đồng thời tỏa sáng.

“Vậy, y theo cái nhìn của nha đầu muội, bọn huynh cụ thể hẳn là làm như thế nào?”

Hiên Viên Nhược Ngôn hỏi.

Trong mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên chùm sáng xấu xa chợt lóe qua, hướng về phía bốn người lộ ra một cái lúm đồng tiền âm hiểm:

“Nghe cho tốt nha!”





Đêm trước ngày chuyển giao binh phù.

Hoàng cung Hiên Viên quốc.

Hai bóng người lén lút lướt qua trên ngói lưu ly màu đỏ chói.

Trong Ngự thư phòng đèn đuốc sáng trưng.

“Hoàng Thượng, đêm đã khuya, người nên nghỉ tạm, bảo trọng long thể mới là quan trọng nhất.”

Một thái giám dáng trung hậu nói với Hiên Viên Minh đang ngồi sau án thư phê duyệt tấu chương.

“Haiz!”

Hiên Viên Minh nặng nề thở dài một hơi, để bút xuống, nhìn về phía thái giám:

“Tiểu Thuận Tử, ngươi theo Trẫm cũng mười mấy năm. Trẫm không phải là càng sống càng uất ức sao?”

Rất khó ngờ một người ở trên vị trí cực cao lại có thể hỏi ra lời này. Cay đắng cùng với bất đắc dĩ ở bên trong lời này làm cho ai nghe thấy cũng nhịn không được mà thấy chua xót.

“Hoàng Thượng, người đang nói cái gì a? Người trời sinh tính tình ôn hòa, không thích tranh đoạt với người khác, đây là hạnh phúc của dân chúng trong thiên hạ a!”

“Ha ha, ngươi đừng nói những lời này để làm Trẫm vui, Trẫm tự biết mình là Hoàng Đế không có năng lực nhất trong lịch sử Hiên Viên quốc.”

Hiên Viên Minh đứng dậy, một thân long bào màu vàng nhạt ở trên người ông, chẳng những không khiến cho người ta có cảm giác vênh váo hung hăng, ngược lại sinh ra cảm giác nhẫn nhục chịu đựng không nên xuất hiện ở trên người một Đế Vương.

“Hiện tại trên triều đình, Trẫm nói mười câu cũng không bằng Hoàng huynh nói một câu, Hoàng Đế là Trẫm đây như thùng rỗng kêu to a!”

Lúc trước Phụ hoàng lâm chung truyền chỉ, truyền ngôi Hoàng Đế cho ông.

Ông còn nhớ rõ, lúc trước Phụ hoàng nói, nếu so về tài trí hay đạo trị quốc, ông thua xa Hoàng huynh, nhưng là Hoàng huynh trời sinh tính cách tàn bạo, nếu như huynh ấy lên ngôi Hoàng Đế, tất nhiên sẽ thành một đời bạo quân. Đến lúc đó hẳn sẽ mất đi non sông Hiên Viên quốc.

Tuy rằng ông tư chất bình thường, nhưng là tính cách ôn hòa, cho dù mưu lược trị quốc không tốt, nhưng nhiều nhất cũng chỉ khiến cho quốc lực của Hiên Viên quốc yếu một ít, cũng không đến mức mất giang sơn.

Giữa hủy diệt cùng gầy yếu, Phụ hoàng của bọn họ rõ ràng là lựa chọn gầy yếu.

Lúc ấy, việc đầu tiên Phụ hoàng muốn ông làm sau khi lên ngôi chính là gϊếŧ Hoàng huynh. Phụ hoàng nói Hoàng huynh tất nhiên sẽ không phục việc ông lên ngôi Hoàng Đế, rất có thể sẽ soán vị ở một ngày không xa.

Nhưng là, ngay sau khi ông lên ngôi, trước một ngày định hạ lệnh truy sát Hoàng huynh thì Hoàng huynh lại hẹn ông đi săn thú. Ông gặp phải một con gấu đen. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hoàng huynh không để ý đến tính mạng mà cứu ông khỏi tay gấu đen.

Lúc đó, Hoàng huynh hôn mê hơn một tháng.

Mà ông cũng dứt khoát kiên quyết vi phạm lời giáo huấn trước lúc lâm chung của Phụ hoàng.

Cho nên, ngay hôm nay có cục diện như vậy đều là do ông tự tạo nghiệt, không thể oán người khác.

“Hoàng Thượng…”

Tiểu Thuận Tử đau lòng nhìn chủ tử ông chăm sóc mười năm, muốn nói lời an ủi nhưng lại bị Hiên Viên Minh đánh gãy:

“Tiểu Thuận Tử, ngươi cũng không cần thiết an ủi Trẫm. Hiện tại Trẫm cũng nhìn thấu, sức nặng của giang sơn này, là Trẫm nâng không nổi… Hoàng huynh đã muốn, Trẫm cũng là không thể ngăn cản. Chỉ là… hài tử Ngôn Nhi đáng thương. Hoàng huynh nếu như muốn quanh minh chính đại có được ngôi vị Hoàng Đế tất nhiên sẽ ra tay với Ngôn Nhi.”

Trong ánh mắt, để lộ ra một loại từ phụ rực rỡ:

“Chỉ mong rằng Ngôn Nhi có thể thu được tin tức mà Trẫm phái người đứa đến học viện Triêu Dương. Sau này liền ở lại học viện Triêu Dương, không cần trở về Hiên Viên quốc.”

Giọng điệu Hiên Viên Minh rất bình tĩnh.

Nhưng là trong bình tĩnh này, bao hàm rất nhiều chua xót khiến lòng người cảm giác vô lực.

Trên nóc nhà, cặp mắt thủy tinh tím của Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn không thấy nét ưu tư, không nhận ra chút manh mối nào từ gương mặt anh tuấn này.

“Nhược Ngôn ca ca.”

Nam Cung Vũ Huyên nhẹ giọng gọi.

“Huynh không sao chứ?”

Tuy rằng trên mặt hắn nhìn không ra cái gì, nhưng nàng lại có thể rõ ràng cảm giác được lệ khí trên thân hắn.

Nói thật, nghe xong này của Phụ hoàng Nhược Ngôn ca ca, nàng dâng trào cảm xúc.

Phụ hoàng của Nhược Ngôn ca ca, đích thực không thích hợp làm Hoàng Đế a!

“Không có việc gì.”

Hiên Viên Nhược Ngôn đáp.

“Chúng ta đi xuống đi.”

Hiện tại không có người ở, là thời cơ tốt.

“Ừm.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu.

Nhìn quanh bốn phía, chờ thị vệ tuần tra đi ra xa, bóng dáng hai người giống như quỷ mỵ, từ nóc nhà bay xuống.

“Ai?!”

Tiểu Thuận Tử nhận thấy được có người, hét lớn tiếng, đồng thời bảo hộ Hiên Viên Minh ở sau người, một đôi mắt khôn khéo cảnh giác nhìn bốn phía.

Võ công ông cao cường, không chỉ là thái giám bên người Hoàng Thượng, còn là thị vệ bên người Hoàng Thượng.

“Là ta.”

Tiếng nói ôn nhuận từ ngoài cửa truyền ra:

“Ta là Hiên Viên Nhược Ngôn.”

“Ngôn Nhi?”

Hiên Viên Minh khϊếp sợ, lấy lại tinh thần liền tiến lên, lại bị Tiểu Thuận Tử ngăn lại:

“Hoàng Thượng, vẫn là để cho nô tài đi trước.”

“Ừ.”

Hiên Viên Minh gật đầu.

“Chi nha.”

Tiểu Thuận Tử nhẹ nhàng đẩy cửa Ngự thư phòng ra một cái khe, vừa thấy ngoài cửa là một đôi mắt thủy tinh tím óng ánh.

Vui sướиɠ nổi lên trên mặt, Tiểu Thuận Tử mở cửa ra, hành lễ:

“Nô tài tham kiến Thái…”

“Không cần đa lễ, trước để cho chúng ta tiến vào.”

Hiên Viên Nhược Ngôn đánh gãy hành động hành lễ của Tiểu Thuận Tử.

Bọn họ là vụиɠ ŧяộʍ tiến cung, không thể để cho người ta phát hiện, nếu như ở chỗ này lãng phí thời gian, như vậy nhóm thị vệ tuần tra sẽ phát hiện mất.

Tiểu Thuận Tử sinh sống trong Hoàng cung như chảo nhuộm này cũng hơn ba mươi năm, cũng là người tinh khôn, nhìn thấy Hiên Viên Nhược Ngôn một thân dạ hành, cũng đoán được chút gì.

Lập tức tránh thân mình.

Chờ Hiên Viên Nhược Ngôn nắm tay Nam Cung Vũ Huyên vào Ngự thư phòng, Tiểu Thuận Tử nhìn nhìn ngoài cửa, xác định không có người phát hiện, lúc này mới đóng chặt cửa phòng.

“Ngôn Nhi.”

Hiên Viên Minh chào đón, một đôi mắt hơi mỏi mệt mang theo vui sướиɠ cùng ngoài ý muốn vừa nhìn liền thấy rõ.

“Nhi thần tham kiến Phụ hoàng. Thỉnh an Phụ hoàng, Phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không có nhìn Hiên Viên Minh một cái mà là chuyên tâm hành lễ.

Nam Cung Vũ Huyên thấy Hiên Viên Nhược Ngôn như thế, trong lòng than nhẹ một tiếng, sau đó cũng hướng Hiên Viên Minh thỉnh an:

“Dân nữ Nam Cung Vũ Huyên tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn thấy Nam Cung Vũ Huyên quỳ xuống đất, mi nhíu lại.

“Mau mau đứng dậy, đều đứng dậy đi.”

Hiên Viên Minh nói.

“Tạ Phụ hoàng.”

Hiên Viên Nhược Ngôn trả lời xong, cũng không có đứng dậy trước mà là nâng Nam Cung Vũ Huyên dậy.

Ặc….’

Nam Cung Vũ Huyên sửng sốt một chút.

Hình như, nàng còn không được miễn lễ nha.

“Ngôn Nhi, vị này là?”

Hiên Viên Minh vì phản ứng lúc trước của Hiên Viên Nhược Ngôn, cuối cùng cũng nhìn kỹ Nam Cung Vũ Huyên.

“Nàng là Huyên Nhi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn thản nhiên nói ra một lời giới thiệu không phải là lời giới thiệu cơ bản.

Nam Cung Vũ Huyên xấu hổ.

Trên mặt Hiên Viên Minh cũng có chút không nhịn được, nhưng vẫn rất hiền hoà hướng về phía Nam Cung Vũ Huyên cười cười.

Nam Cung Vũ Huyên hồi lấy một cái lúm đồng tiền long lanh.

Nhưng là lúm đồng tiền này, trong mắt Hiên Viên Nhược Ngôn, lại phá lệ chói mắt, nhíu nhíu mày, nhưng là cũng không nói cái gì.

Hiên Viên Minh đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Rất lâu không thấy, Ngôn Nhi trưởng thành thiệt nhiều.”

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn không nói.

Tươi cười trên mặt Hiên Viên Minh thêm một phần cay đắng.

Xem ra Ngôn Nhi còn không có tha thứ ông đi!

“Đúng rồi Ngôn Nhi, con đi mau!”

Hiên Viên Minh đột nhiên nhớ tới trạng huống hiện tại của Hiên Viên quốc, lo lắng nói.

Trong mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn chợt lóe ánh sáng lạnh:

“Vì sao phải đi?”

“Haiz! Ngôn Nhi, nghe Phụ hoàng một lần được không? Hiện tại về nước rất nguy hiểm, Triêu Dương học viện mới là nơi an toàn nhất, con mau trở về, về sau cũng không cần quay lại đây.”

Thư, là hôm qua đưa đi, hôm nay Ngôn Nhi đã trở lại, liền chỉ có thể nói rõ Ngôn Nhi còn không có nhận được thư.

“Ha ha…”

Hiên Viên Nhược Ngôn nở nụ cười.

Thanh âm của hắn vốn rất êm tai, cho nên tiếng cười cũng rất dễ nghe.

Chỉ là, trong tiếng cười này lại làm cho người ta rõ ràng có thể cảm giác được sự châm chọc.

“Vẫn là không thay đổi a, hơn mười năm trôi qua, Phụ hoàng vẫn… Yếu đuối như vậy.”

Mặt Hiên Viên Nhược Ngôn không chút thay đổi, châm chọc.

“Ngôn Nhi…”

Vẻ mặt Hiên Viên Minh thêm nét cay đắng, muốn nói lại thôi.

Kỳ thật, nói gì cũng vô dụng.

Ông biết, nói cái gì, đời này Ngôn Nhi cũng không có khả năng tha thứ cho ông.

Hơn nữa, lời Ngôn Nhi nói, vốn là là sự thật.

Ông, thật là rất yếu đuối.

Nam Cung Vũ Huyên lôi kéo tay áo Hiên Viên Nhược Ngôn, ý bảo hắn đừng kích động.

Tuy rằng không biết trước kia giữa Hiên Viên Nhược Ngôn và Hiên Viên Minh từng xảy ra chuyện gì, nhưng là Nam Cung Vũ Huyên khẳng định, vừa rồi Hiên Viên Nhược Ngôn không bình tĩnh.

Bởi vì, Hiên Viên Nhược Ngôn cho tới nay, đều giữ hình tượng công tử nhẹ nhàng, ôn nhuận như ngọc. Mà lời nói đâm chọc như vừa rồi tất nhiên không phải là Hiên Viên Nhược Ngôn ở trạng thái bình thường có thể nói ra được.

Hơn nữa, tuy rằng Hiên Viên Minh này thật là yếu đuối đến mức nàng không thể chấp nhận được nhưng là trong ánh mắt Hiên Viên Minh nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn nàng liền biết Hiên Viên Minh vẫn là thương yêu Hiên Viên Nhược Ngôn từ đáy lòng.

Hiên Viên Nhược Ngôn đưa cho Nam Cung Vũ Huyên một ánh mắt yên tâm, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của hắn.

“Phụ hoàng, nhi thần lần này đến, là muốn hướng Phụ hoàng thỉnh cầu muốn một thánh chỉ truyền ngôi.”

Tạm dừng một chút, Hiên Viên Nhược Ngôn lại bổ sung:

“Mời Phụ hoàng truyền ngôi vị Hoàng Đế cho nhi thần.”

“…”

Hiên Viên Minh trừng đôi mắt nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn mặt không chút thay đổi.

“Ngôn Nhi… Con…”

“Mong Phụ hoàng ân chuẩn.”

Hiên Viên Nhược Ngôn đánh gãy lời Hiên Viên Minh.

“Ngôn Nhi, sao con lại có suy nghĩ này? Việc này tuyệt đối không thể a.”

Hiên Viên Minh lo lắng nói.

“Mong Phụ hoàng ân chuẩn.”

Hiên Viên Nhược Ngôn vẫn là câu nói này.

Tuy rằng chỉ là năm chữ ngắn ngủn, nhưng là kiên định trong đó không cần nói cũng biết.

“Ngôn Nhi… Con cũng biết, nếu như Phụ hoàng hạ thánh chỉ này, đó là đẩy con về vực sâu đầy nguy hiểm a!”

Không phải ông luyến tiếc giang sơn này, chỉ là, nếu như hạ chỉ, vậy Hoàng huynh sẽ không bỏ qua cho Ngôn Nhi.

“Chuyện này Phụ hoàng không cần quan tâm, Phụ hoàng chỉ cần hạ chỉ liền được.”

Tạm dừng một chút, Hiên Viên Nhược Ngôn lại bổ sung:

“Sau đó ngay lúc tiến hành nghi thức chuyển giao binh phù ngày mai thông cáo thiên hạ là được.”