Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 15: Hiện tượng bản xuân cung đùa giỡn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hiên Viên Minh gắt gao nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn, lúc nhìn đến một vệt kiên định vững vàng trong mắt Hiên Viên Nhược Ngôn, ông nhắm mắt:

“Thôi… Theo ý con.”

Lúc nói ra những lời này, thanh âm của Hiên Viên Minh có chút run rẩy.

Hiên Viên Minh tiêu phí suốt nửa giờ, thay hơn mười tấm gấm lụa, lúc này mới viết xong chiếu thư.

Nhìn thật kỹ chiếu thư đã viết tốt trước mắt, Hiên Viên Minh run rẩy lấy ngọc tỷ ra, nhắm mắt lại mà ấn tỷ ấn lên chiếu thư.

Đưa chiếu thư tới tay Hiên Viên Nhược Ngôn, Hiên Viên Minh dường như lập tức già đi mười tuổi.

Ông trời ơi! Ông hiện tại đang đưa nhi tử duy nhất của ông vào ngõ cụt sao?

“Tạ Phụ hoàng.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn chiếu thư cuối cùng cũng xong, đọc qua, sau đó trả cho Hiên Viên Minh:

“Ngày mai, còn mong Phụ hoàng không cần quên lời đã đáp ứng nhi thần. Nhất định phải công bố trước mặt mọi người.”

Hiên Viên Minh không có nhấc mắt lên, chỉ là nặng nề gật gật đầu.

Hiên Viên Nhược Ngôn không có nói chuyện, chỉ là cầm tay Nam Cung Vũ Huyên, đi ra ngoài cửa.

Chuyện này, xong xuôi, hắn cũng không cần thiết ở lại chỗ này.

Nam Cung Vũ Huyên hồi đầu nhìn nhìn gương mặt dãi dầu sương gió kia của Hiên Viên Minh, khẽ cắn phấn môi, sau đó như là quyết tâm hạ quyết định gì:

“Hoàng Thượng, mong người đừng lo lắng. Nhược Ngôn ca ca nhất định không có chuyện gì, Huyên Nhi nhất định hảo hảo bảo hộ huynh ấy.”

Tiếng nói trong veo, tuy rằng mềm mại nhưng là đã có một loại cảm giác làm cho người ta an tâm.

Thân mình Hiên Viên Nhược Ngôn chấn động, nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên, trong mắt tím lại có chút ánh nước, lòe lòe sáng long lanh.

Đột nhiên, hắn cười cười:

“Ha ha, muội nha đầu này.”

Bàn tay to, cầm thật chặt tay mềm mại của nàng.

Như vậy, là đủ rồi… Có nàng, là đủ rồi…

Hiên Viên Minh mở mắt ra, bình tĩnh nhìn bóng dáng Nam Cung Vũ Huyên.

Đối phương tuy rằng chỉ là một nữ tử, nhưng lại làm cho ông hốt hoảng cảm thấy bên trong thân mình nhỏ nhắn kia ẩn chứa sức lực thật lớn khiến cho người khác không nhịn được mà thần phục nàng.

Lần đầu tiên, ông rõ ràng nguyên nhân Ngôn Nhi chán ghét ông hơn mười năm.

Nhớ tới nữ tử dịu dàng yếu đuối kia, nghĩ tới ánh mắt tràn đầy cừu hận cùng chán ghét của Ngôn Nhi, ông đột nhiên cảm thấy kỳ thật ông có thể không yếu đuối như vậy.

Hiên Viên Minh nhìn chiếu thư trên bàn, phút chốc nhẹ nhàng dịu dàng vuốt ve:

“Ngôn Nhi, Phụ hoàng nhất định sẽ làm được.”

Trong lời nói thì thầm nỉ non nay lại ẩn chứa sự kiên định cả đời này ông chưa từng có.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Nhϊếp Chính Vương phủ.

“Ừ… Nga…’Gia, nhẹ chút…”

Tiếng rêи ɾỉ mềm mại đáng yêu của nữ nhân làm cho không khí ái muội tăng gấp bội.

Trên nóc nhà, Nam Cung Vũ Huyên nhấc miếng ngói nhìn khung cảnh trắng trơn bên dưới, hai mắt tỏa ánh sáng.

Oa hắc hắc, “cưỡi ngựa gieo giống” bản hiện trường a! Khó được khó được oa!

Hiện tại nếu như không xem giải nghiện mà nói, sẽ bị thiên lôi đánh xuống! Thiên lý không tha a!

Nhưng là, vấn đề là dáng người nam chính kém chút, nữ chính rêи ɾỉ không đủ kí©h thí©ɧ.

Nam Cung Vũ Huyên tiếc hận lắc đầu.

Chuyện đáng yêu như vậy lại bởi vì dáng người không đẹp của nam chính cùng tiếng rên không chuyên nghiệp của nữ chính mà bị giảm chất lượng.

Chậc chậc, mẹ nó, thật sự lỗ a!

Đột nhiên, đôi mắt bị che mất.

Nam Cung Vũ Huyên không kiên nhẫn phất mở bàn tay to ngăn tầm mắt của nàng. Quay đầu dùng ánh mắt cảnh cáo bốn vị mỹ nam đã sớm mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng không thôi phía sau.

Thật rõ ràng, cũng không biết lần thứ bao nhiêu cảnh cáo bọn họ đừng đánh nhiễu việc nàng ngắm phong cảnh, nhưng là độ ăn ý giữa nàng và bọn họ đột nhiên bị giảm sút, dám nhìn không hiểu ý trong ánh mắt nàng!

Lần này, trong tròng mắt của Nam Cung Vũ Huyên dường như ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, ánh mắt ý là:

Ai lại quấy rầy ta, ta liền diệt người đó!

Bốn mỹ nam phía sau người người đều đã mặt đỏ tai hồng, e thẹn bay tứ tung. Thanh âm ái muội bên dưới rơi vào trong tai bọn họ, khiến bọn họ không biết nên phản ứng như thế nào.

Mà vật nhỏ này, còn nhìn đến sung sướиɠ!

Nhưng nếu động tác nặng một chút, lại e sợ bị người bên dưới phát hiện.

Dù sao, Nhϊếp Chính Vương phủ thủ vệ sâm nghiêm, bọn họ tiến vào nhưng là mất không ít công phu.

Nếu như bị phát hiện, vậy càng khó vào được.

Cho nên, bọn họ cũng chỉ có thể đánh nhỏ nháo nhỏ hết che rồi lại ngăn đôi mắt của nàng.

Nhưng là mỗi lần bọn họ che mắt nàng, nàng liền phất tay bọn họ ra. Hơn nữa còn tặng thêm một ánh mắt uy hϊếp.

Loại chuyện này, một nữ hài tử như nàng, sao có thể không tránh không kiêng kị a?

“A… Liễu Nhi… Liễu Nhi…”

Thân mình to mọng của nam nhân không ngừng nhấp nhô trên thân nữ tử, trong miệng tràn ra hơi thở thô gấp như vui vẻ lại như thống khổ. Theo nhịp nhấp nhô, say mê gọi tên nữ tử.

Nam Cung Vũ Huyên vừa nghe được tên này, đầu óc lập tức phản ứng lại.

Liễu Nhi?!

Quay đầu, nhìn về phía Tư Không Huyền Dịch.

Gương mặt tuấn tú của Tư Không Huyền Dịch gần như đỏ đến gần bằng với mái tóc đỏ của hắn.

Nhận được ánh mắt xem xét của Nam Cung Vũ Huyên, cả người Tư Không Huyền Dịch chấn động, sau đó nhanh chóng cúi đầu.

Chết tiệt, trạng huống hiện tại của hắn rất không tốt rất không tốt! Sắp bị dục hỏa đốt người!

Nha đầu kia hiện tại quay đầu lại là muốn lửa cháy đổ thêm dầu sao?

Hiện tại hắn đã biết hắn yêu nàng, nữ tử mình yêu thương ở trước mắt, lại có không khí ái muội như thế bao trùm, sao hắn có thể không miên man suy nghĩ?

Tuy rằng biết lúc này không nên sớm nắng chiều mưa như vậy, nhưng là nhưng là… Hắn là không khống chế được a!

Tư Không Huyền Dịch cúi đầu, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa thẹn, hận không được tìm cái động chôn mình vào.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy dáng vẻ Tư Không Huyền Dịch, nhíu mày, sau đó nhìn về phía ba vị mỹ nam khác.

Cũng giống như Tư Không Huyền Dịch, khi nàng vừa tiếp xúc với ánh mắt bọn họ, nhóm mỹ nam đều cuối đầu.

Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày.

Đến mức này sao? Loại trình độ yếu kém đến mức này cũng không chịu nổi?

Haiz! Cổ nhân a cổ nhân! Quả nhiên đều là nín nhịn!

Quay đầu lại, tiếp tục nhìn phía dưới.

Một tiếng rêи ɾỉ bén nhọn cùng tiếng gầm hùng hậu vang lên, cục thịt to kia giống như cuối cùng cũng mềm nhũn, nằm đè lên trên thân nữ tử mà thở hổn hển.

Nam Cung Vũ Huyên muốn thấy rõ dáng vẻ của nữ nhân, nhưng là nhìn như thế nào cũng không thấy được.

Liễu Nhi?

Liễu Nhi này cùng Liễu Nhi trong miệng Tư Không Minh là cùng một người sao?

“Gia, người thật là lợi hại, biến người ta hiện tại thành cả người vô lực, xấu lắm.”

Thanh âm có chút khàn khàn của nữ nhân yếu đuối truyền ra.

“Ha ha, chẳng lẽ vừa rồi Liễu Nhi không thoải mái?”

Nam nhân dường như bởi vì câu nói khẳng định năng lực kia của hắn đầy đủ, tâm tình tốt lắm, nói.

“Ôi ~! Gia, người thật là xấu ~!”

Nữ nhân ra vẻ thẹn thùng.

“Ha ha, Bản vương nếu như không xấu, vậy sao có thể đặt Hoàng Hậu nương nương của chúng ta dưới thân ta đây?”

Nam nhân rất đắc ý, nói.

Hoàng Hậu nương nương?!

Nam Cung Vũ Huyên trừng lớn mắt sáng.

Quay đầu nhìn về phía bốn người phía sau.

Bốn người đó đang tập trung tinh thần nghe hai người nói chuyện.

Áng mây đỏ trên mặt chưa rút đi, nhưng là vẻ không được tự nhiên đã bị tin tức hiện tại đạp bay lên tận chân trời.

Thấy Nam Cung Vũ Huyên quay đầu nhìn về phía bọn họ, bọn họ hướng nàng gật gật đầu, ý bảo tiếp tục nghe.

“Hừ ~! Nếu thϊếp phải làm Hoàng Hậu nương nương, cũng chỉ muốn làm Hoàng Hậu của gia người a ~! Hiên Viên Minh tên vô dụng kia, có thể không vào được mắt người ta ~!”

“A? Vậy lúc trước vì sao nàng phải tiến cung?”

“… Gia ~! Thϊếp cũng là bị buộc không biết làm sao a ~!”

Nữ nhân tạm dừng một lúc lâu, mở lời:

“Gia, người suy nghĩ, nếu như thϊếp không tiến cung mà nói, vậy không phải không kích nổi hận ý của Tư Không Minh đối với Hiên Viên Minh sao? Gia người không phải thiếu một con chó sao?”

Nam Cung Vũ Huyên nghe đến đó, trong lòng cười lạnh.

Quả nhiên là Liễu Nhi gì gì của Tư Không Minh a! Ha ha… Còn thật thú vị.

“Ha ha, đúng vậy.”

Nam nhân cười nói, nhưng là trong thanh âm có chút suy nghĩ, nhưng lập tức lại nói:

“Tư Không Minh tên vô dụng, ngay cả nhi tử của hắn cũng không khống chế được, nếu không phải còn cần dùng tới hắn, Bản vương đã sớm tiễn hắn…”

“Ha ha, đương nhiên, phế vật kia sao có thể so với gia?”

Nữ nhân phụ họa.

“Liễu Nhi, nàng còn phải ổn định hắn. Nói với hắn, sau khi cho Tư Không Huyền Dịch binh phù, quay về lại mạnh mẽ cướp.”

“Gia yên tâm, cho dù thϊếp phải sử dụng chiêu thức cả người cũng sẽ giúp gia nắm chặt con chó này, ha ha…”

“Ừm, vẫn là Liễu Nhi tốt nhất. Liễu Nhi yên tâm, chờ Bản vương lấy được thiên hạ, nàng vẫn là Hoàng Hậu.”

“Nô tì tạ chủ long ân.”

“Ha ha ha ha ha…”

Nam nhân thoải mái cười lớn, lập tức hừ lạnh một tiếng:

“Hừ! Lúc trước Phụ hoàng bất công, chọn Hiên Viên Minh tên hèn nhát này làm Hoàng Đế, còn muốn hắn gϊếŧ Bản vương, nếu không phải Bản vương phát hiện sớm, diễn một khúc huynh đệ tình thâm, Bản vương đã sớm… Hừ! Mười mấy năm, Bản vương cũng nhẫn nại đủ, nên lấy giang sơn này về tay!”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía Hiên Viên Nhược Ngôn đang vẻ mặt tối tăm, trong ánh mắt truyền đi sự quan tâm.

Hiên Viên Nhược Ngôn đối với Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo hắn không có việc gì.

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, sau đó đối bốn người làm ra một cái dấu tay ok.

Bốn người cùng nhau gật đầu.

Ngay sau đó, bốn bóng người như quỷ mỵ biến mất khỏi nóc nhà.



“Là…”

Nhìn bốn người không một tiếng động xuất hiện ở trong phòng, đôi mắt trừng lớn, vừa định lên tiếng, lại bị điểm trúng huyệt đạo.

“…”

Mà hình dáng nữ nhân cả người trần trụi xuất hiện trong mắt Nam Cung Vũ Huyên. Chỉ thấy bà xinh đẹp không gì tả được, đôi mắt hoa đào câu hồn trừng lớn, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Nếu không phải bị điểm huyệt đạo chỉ sợ giờ phút này bà hẳn là cả người run rẩy không ngừng khóc thét.

Nam Cung Vũ Huyên cảm thấy tán thưởng.

Mỹ nhân a mỹ nhân! Thật là ta gặp còn thương.

Đáng tiếc, Nam Cung Vũ Huyên nàng không phải là nam nhân, cho nên cái tiết mục thương hương tiếc ngọc sẽ không xuất hiện tại người nàng, quay đầu nhìn bốn vị mỹ nam phía sau.

“Phì… haha.”

Nam Cung Vũ Huyên nhất thời cười ra tiếng:

“Các vị ca ca, nơi này là có mãnh hổ dã thú gì sao? Các huynh sao đều sợ hãi không dám nhìn nha?”

Trong tiếng nói trong veo, hương vị trêu tức nồng đậm dấu không được.

Thật đúng là ngây thơ oa!

Phía trước bọn họ phi lễ chớ coi phi lễ chớ nghe, hiện tại lại đều chôn đầu xuống mặt đất.

Nam Cung Vũ Huyên cười thầm.

“Huyên Nhi, mau giải quyết nữ nhân đó.”

Tư Không Huyền Dịch rầu rĩ nói.

Giải quyết mới có thể nhanh chóng rời khỏi nơi xui xẻo này.

Nam Cung Vũ Huyên nhíu nhíu mày:

“A, điều này sao có thể sao? Mỹ nhân như thế, ta nhưng là không hạ thủ được.”

Nam Cung Vũ Huyên bĩu môi, chùm sáng giảo hoạt trong mắt sáng chợt lóe rồi biến mất:

“Nếu không, các huynh ngẩng đầu nhìn xem, đây chính là một vưu vật a! Bảo đảm các huynh nhìn, các huynh cũng không đành lòng xuống tay.”

Nghe Nam Cung Vũ Huyên nói một câu như vậy, trong đôi mắt nữ nhân hiện ra một chút hy vọng.

Sợ hãi trong mắt hoa đào tiên tan, hơi nước cứ thế dâng trào.

Hảo một cái mị nhãn như tơ!

“Đúng, bà ta còn không thể gϊếŧ. Nhưng là nha đầu, muội tìm mảnh vải thô chùm lên người bà ta đi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn ra vẻ trấn định mở miệng.

Hừ! Trần Tiên Liễu, Trần Hoàng Hậu!

Không thể để cho bà ta bị chết thoải mái như vậy.

Hiên Viên Nhược Ngôn bung khí lạnh ra bốn phía.

Nam Cung Vũ Huyên nhận thấy Hiên Viên Nhược Ngôn biến hóa, nhíu mày.

Nhược Ngôn ca ca đối nữ nhân này, dường như có cừu hận rất sâu.

“Ừ, biết.”

Nam Cung Vũ Huyên đánh giá bốn phía một chút, ánh mắt dừng trên màn giường, một tay kéo lấy màn giường màu vàng nhạt kia, vung đại lên trên người nữ nhân.

“Được rồi nha.”

Nam Cung Vũ Huyên vừa dứt lời, bốn mỹ nam liền ngẩng đầu.

Hiên Viên Nhược Ngôn liếc liếc mắt nhìn nữ nhân chỉ còn lộ một cái đầu ra ngoài, ánh mắt sắc bén nghiêm nghị.

Nữ nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, trong đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi thật sâu cùng tuyệt vọng đến tột đỉnh.

Hắn, hắn, hắn là… Hiên Viên Nhược Ngôn?

Đôi mắt tím kia, đời này bà không thể quên.

“Chết tiệt!”

Tư Không Huyền Dịch chửi nhỏ một tiếng, sau đó kéo Nam Cung Vũ Huyên gần trong lòng, tay lớn che khuất mắt sáng của nàng.

“Ặc…”

Nam Cung Vũ Huyên nhất thời không phản ứng kịp, chợt rõ ràng hắn vì sao như vậy, thấp giọng cười nói.

“Ha ha, Huyền Dịch ca ca không biết là hiện tại che mắt người ta đã chậm sao? Vừa rồi lúc các huynh tìm con kiến, người ta đã xem hết những thứ không nên xem nha!”

Trong giọng nói có hưng phấn không thể tả.

Kỳ thật nha, loại người dáng người như heo của Hiên Viên Kỳ, nàng nhìn chỉ thấy tởm. Lúc vừa tiến vào, nàng liền điểm huyệt của ông, sau đó không thèm nhìn ông lấy một lần.

Bớt giỡn!

Nàng là bị kinh tởm! Nếu nôn hỏng bụng nàng tìm ai bồi thường a?!

Nhưng là, trước mắt có một cơ hội tốt để đùa giỡn nhóm mỹ nam nhà nàng, sao nàng có thể cứ thế cho qua được?

Cho nên, nói vẫn là nói ra!

Nam Cung Vũ Huyên vừa thốt ra lời kia, hơi thở trên thân Tư Không Huyền Dịch chợt biến lạnh, sát khí chợt lóe qua, liền nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

Ngay sau đó, Tư Không Huyền Dịch nghiến răng nghiến lợi nói:

“Hiện tại sạch sẽ. Muội nên xóa bỏ những ký ức lúc nãy muội thấy được.”

Giọng điệu tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng là trong đó lại ẩn chứa một loại hơi thở nguy hiểm.

Chết tiệt! Nàng còn chưa từng nhìn hắn, lại đi nhìn nam nhân khác!

Tư Không Huyền Dịch phiền não trong lòng.

Hắn không có phát hiện, suy nghĩ lúc này của hắn có bao nhiêu …

Nam Cung Vũ Huyên rụt lui cổ, sau đó rất nhu thuận gật gật đầu.

Ặc, cần gì nghiêm túc như vậy oa?

Không phải chỉ là một lời nói dối thôi sao?

Huống hồ, người bị xem cũng không phải nàng, cũng không phải là nàng bị chịu thiệt a!

Tư Không Huyền Dịch thấy Nam Cung Vũ Huyên gật đầu, sau đó đưa cho Hiên Viên Nhược Ngôn một cái ánh mắt.

Hiên Viên Nhược Ngôn ngầm hiểu kéo một cái màng giường còn nguyên vẹn khác, che lên thi thể trần trụi của Hiên Viên Kỳ.

Lúc này Tư Không Huyền Dịch mới buông bàn tay đang che mắt Nam Cung Vũ Huyên lại.

Đôi mắt Nam Cung Vũ Huyên vừa lấy được tự do, liền nhìn về phía nữ nhân gọi là Trần Tiên Liễu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng là lại nhúc nhích không được. Không đồng ý nói:

“Các huynh nhìn xem, các huynh nhìn xem, các huynh nhóm không hiểu thương hương tiếc ngọc. Một mỹ nhân đang yên đang lành lại bị các huynh dọa đến mức này, thật sự là nghiệp chướng a nghiệp chướng…”

“Huyên, Nhi!”

Tư Không Huyền Dịch từ trong hàm răng phun ra hai chữ, đánh gãy lời Nam Cung Vũ Huyên.

Ý uy hϊếp vô cùng rõ ràng.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía Tư Không Huyền Dịch, dùng khuôn mặt tươi cười mà nịnh nọt, yếu đuối nói:

“Hắc, hắc hắc a, vậy, muội đây ngoan ngoãn ha! Không nói loạn oa ¨!”

Hôm nay cơn tức của Huyền Dịch ca ca có vẻ như thật lớn oa!

Vẫn là không chọc thì hơn!

Nam Cung Vũ Huyên rất thức thời quyết định trong lòng.

“Nhược Ngôn, huynh tính xử trí bà ta như thế nào?”

Đông Phương Dật Hàm đi đến bên người Hiên Viên Nhược Ngôn, hỏi.

Hiên Viên Nhược Ngôn là biểu ca của Đông Phương Dật Hàm, cho nên, ân oán giữa Hiên Viên Nhược Ngôn và Trần Tiên Liễu, hắn hiểu biết một ít.

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn cân nhắc một lúc lâu.

“Lăng trì.”

Thanh âm gió thoảng mây trôi, giống như đang nói hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm.

“Ặc, đợi đã.”

Nam Cung Vũ Huyên lên tiếng.

Bốn vị mỹ nam cùng nhau nhìn về phía nàng.

Nha đầu kia, lại muốn chơi trò gì?

“Khụ khụ.”

Nam Cung Vũ Huyên thanh thanh cổ họng,

“Nàng còn có giá trị lợi dụng, trước không thể gϊếŧ. Dùng xong rồi gϊếŧ, cũng không muộn.”

Nói xong, bất mãn liếc mắt nhìn nhìn bốn vị mỹ nam một cái.

Cái loại ánh mắt gì nha?!

Thật là, chẳng lẽ nàng ở trong lòng bọn họ, liền chỉ có thể làm chuyện xấu nghịch ngợm sao?

Nàng là đang nói chính sự có được không oa?!

“Giá trị lợi dụng?”

Hiên Viên Nhược Ngôn không hiểu.

“Ừ.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu:

“Địa vị của bà ta ở trong lòng Tư Không Minh không thấp, cho nên, có thể lợi dụng bà ta để thử kiềm chế Tư Không Minh.”

Tuy rằng không biết có thể thành công hay không, nhưng là y theo trình độ bọn họ hiện tại, thêm một quân cờ kiềm chế Tư Không Minh vẫn tốt hơn là cứng đối cứng.

“… Đúng vậy.”

Tư Không Huyền Dịch suy nghĩ một chút, cũng mở miệng nói.

Phía trước Huyên Nhi từng nói với hắn, chuyện trong ám cách ở án thư của Tư Không Minh có cất giấu khăn tay.

Mặc kệ nữ nhân trước mặt này có dùng được hay không, vẫn nên thử mới biết được.

“Ừm, vậy mang về đi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn đồng ý.

Dù sao nợ này cũng đã đợi hơn mười năm, thêm mấy ngày nữa cũng chả sao.

“Vậy, hiện tại xử lý nơi này một chút.”

Nam Cung Vũ Huyên nói xong, liền tiến lên vạch trần màn giường che trên thi thể Hiên Viên Kỳ.

“Chúng ta làm là được, muội ở im đó.”

Tư Không Huyền Dịch tay mắt lanh lẹ giữ chặt Nam Cung Vũ Huyên.

Nam Cung Vũ Huyên nhún nhún vai.

“Được rồi.”

A, nên nói như thế nào?

Nàng vốn chính là một người lười, nếu như có thể không làm việc, đương nhiên là không còn gì tốt hơn.

Ha ha, hiện tại kế hoạch về cơ bản đã muốn thành công một nửa, liền chờ ngày mai hoàn thành một khác nửa.

Ngày tổ chức nghi thức giao nhận binh phù.

Tế đàn Hoàng cung Hiên Viên quốc.

Hiên Viên Minh đứng ở trên cao, quan sát các vị đại thần phía dưới, lúc nhìn thấy vị trí đứng đầu quần thần trống trải thì trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Ngày quan trọng như vậy, Hoàng huynh sao lại không xuất hiện được chứ?

Nhưng là…

Hoàng huynh không ở, như vậy yêu cầu của Ngôn Nhi, ông càng có thể hoàn thành.

Nghĩ đến đây, trên mặt Hiên Viên Minh lộ ra một nụ cười an tâm.
« Chương TrướcChương Tiếp »