Quyển 2 - Chương 16: Đều mang ý xấu

Đại thần đứng ở phía sau, phía trước là quân đội áo giáp trú kinh.

Tam quân chuẩn bị, đàn tế chiếm diện tích hơn hai trăm mẫu giờ phút này được lấp đầy.

Lên tới hàng ngàn, hàng vạn binh lính mặc khôi giáp mang vẻ mặt cung kính nhìn Tư Không Huyền Dịch cùng Tư Không Minh ở trung ương của tế đàn.

Này, là thời khắc kích động lòng người nhất.

Bọn họ, nghênh đón một vị tướng lĩnh thống lĩnh khác.

Tuy rằng giao binh phù giao cho Tướng quân trẻ tuổi đến quản lý, nhưng là người có xuất thân từ Triêu Dương học viện, làm sao có thể kém đi đâu được?

Triêu Dương học viện, không chỉ là nơi như thần linh trong lòng toàn bộ nhân dân Hiên Viên quốc, còn là nơi thần thánh nhất trong lòng người khắp thiên hạ.

Bốn vị Thượng Thiện lão Viện trưởng của Triêu Dương học viện, từng cứu bàn dân thiên hạ từ trong nước sôi lửa bỏng ra.

Uy danh của bọn họ, dù đã qua ba mươi năm, cũng không có bị thời gian làm phai mờ, ngược lại từ lúc xuất hiện càng nhiều tinh anh cùng rồng phượng trong loài người do bọn họ dạy dỗ đi ra càng làm cho người đời kính ngưỡng.

Hiện tại, bọn họ có vinh hạnh được học sinh đích truyền của Thượng Thiện lão Viện trưởng thống lĩnh, trong lòng bọn họ tràn ngập khát khao đối với tương lai.

Mà nhóm Tướng quân đứng trước đám binh lính còn kính động hơn, bọn họ nhiều hơn là không phục.

Chinh chiến nửa đời, muốn cho bọn họ về sau nghe lệnh của một tên nhóc lông vàng không hề có chút kinh nghiệm, chuyện này muốn bọn họ làm sao mà tiếp nhận được?!

(Ụt: Ta nhớ Dịch ca ca là lông đỏ, không phải lông vàng nha =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]~ )

Huống hồ, trong đó còn có những người là thân tín một tay Tư Không Minh đề bạt lên, có ích lợi quan hệ trực tiếp với Tư Không Minh, Tư Không Minh xuống ngựa, đối với bọn họ mà nói là trăm hại mà không chút lợi!

Ánh mắt bọn họ như có như không hướng về phía Tư Không Minh một thân hắc chiến giáp, dường như đang chờ đợi một ánh mắt của ông để bọn họ ngay lập tức gây khó dễ.

Mà Tư Không Minh đối với ánh mắt xung quanh ông xem như không thấy. Không chớp mắt nhìn chằm chằm tế đàn hình tròn, sâu trong mắt âm u như là đêm tối không chút ánh sáng. Không biết đang suy nghĩ cái gì.

Giờ phút này, bất an nhất không phải các Tướng quân, cũng không phải Tư Không Minh, càng không phải Hiên Viên Minh một thân long bào vàng nhạt cao cao tại thượng, mà chính là các vị triều thần đứng ở phía sau quân đội.

Vị trí đứng đầu của quần thần trống không, Hiên Viên Kỳ trước tới nay làm chủ bọn họ, sai đâu đánh đó đã đến buổi trưa canh ba rồi còn không xuất hiện.

Nếu như buổi trưa canh ba Nhϊếp Chính Vương còn chưa xuất hiện mà nói, nghi thức giao nhận binh phù vẫn muốn bắt đầu.

Trong đám bọn họ, chín phần mười đều ở ngoài sáng trong tối nhận chỉ thị của Hiên Viên Kỳ. Lúc nghi thức giao nhận binh phù thanh công, sẽ nương cơ hội này thay thế Hiên Viên Minh trở thành Hoàng Đế Hiên Viên quốc.

Vì thế, đến hiện tại, Hiên Viên Kỳ lại còn không đến.

Quần thần tự nhiên là mỗi người một suy nghĩ sâu xa, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hoặc là Hiên Viên Kỳ vẫn đang nghĩ cách thực hiện đại kế.

Mà đang lúc mọi người đang mỗi người một suy nghĩ thì ở Nhϊếp Chính Vương phủ lạ là một mảnh xơ xác tiêu điều.

Rất nhiều hắc y nhân, lúc trời còn chưa sáng, liền lặng yên không một tiếng động âm thầm bao vây toàn bộ Nhϊếp Chính Vương phủ.

Trong tiền viện Nhϊếp Chính Vương phủ.

Thượng Quan Tuyệt Trần mặc áo trắng phiêu dật, không nhiễm hạt bụi nhỏ.

Đôi mắt màu băng ngân giống như hàng nằm đắm mình trong suối băng trên đỉnh thiên sơn, trong suốt lại không mang một chút độ ấm.

“Hiên Viên Kỳ đã chết, các ngươi cần gì cố ý chống cự?”

Giống như cặp mắt băng ngân kia, tiếng nói của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng không có một chút tình cảm.

Trước người hắn, hơn trăm tên hắc y nhân y phục rách nát, bên trong lộ ra da dẻ vết thương đầy rẫy, máu tươi nhè nhẹ tràn ra, trên lớp vải màu đen làm tôn thêm một loại cảm giác yêu dã.

Không thể nghi ngờ, lời của Thượng Quan Tuyệt Trần khiến cho bọn họ vô cùng khϊếp sợ.

Đã chết…?

Hắn, hắn đang nói Vương gia chết…

Không!

Không có khả năng!

“Ngươi rốt cuộc là ai? Lại dám dũng cảm như thế, đến kết thù với Nhϊếp Chính Vương phủ?!”

Người nói chuyện là một nam tử trung niên, trên mặt có một vết sẹo do đao tạo thành kéo từ trên trán bên trái tới gần tai phải. Diện mạo vốn trung thực nhưng bởi vì vết sẹo này mà trở nên dữ tợn, không lý do làm cho người ta cảm thấy trên thân ông tràn ngập sát khí.

“Đầu hàng đi.”

Thượng Quan Tuyệt Trần như không nghe thấy lời của hắc y nam tử, lập tức nói.

Vẻ mặt trên mặt không thay đổi, liền ngay cả giọng điệu cũng không thay đổi, trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước.

“…”

Hắc y nam tử gắt gao nhìn chằm chằm Thượng Quan Tuyệt Trần, từ lúc tiểu tử tuấn mỹ tuyệt luân, khí chất như trích tiên này xuất hiện, vẻ mặt trên mặt vẫn lạnh nhạt như nước.

Trong thời gian một chén trà nhỏ, đánh trọng thương một trăm mười hai người bao gồm ông. Trên mặt hắn vẫn không có chút biến hóa.

Hiện tại, hắn giống như lúc hắn xuất hiện, lãnh thanh tuyệt trần.

Một thân áo trắng, cả người không dính chút vết máu.

Trái lại huynh đệ bọn ông, ai ai cũng bị thương không ít thì nhiều, không ai tránh khỏi.

Tuy rằng trước đó bọn họ vô cớ trúng độc, nhưng là hơn một trăm người đối kháng một người, cũng có thể có phần thắng.

Nhưng là bọn họ cứ thế không thể không thua, từ lúc đối phương hiện thân đến nay, chính là áp đảo bọn họ. Cán cân thắng lợn chưa từng nghiêng về phía bọn họ dù chỉ một chút.

“Độc là ngươi hạ.”

Hắc y nam tử vẫn hỏi ra.

Tuy rằng lúc trước ông từng hoài nghi, nhưng là không biết vì sao, ông lại phủ định nghi vấn trong lòng mình.

Bởi vì, bạch y thiếu niên này, thoạt nhìn tuy rằng lạnh nhạt, nhưng hẳn là sẽ không âm hiểm hạ độc như vậy mới đúng.

Nhưng là hiện tại, ông cũng không xác định được việc ông phủ định lúc nãy là đúng hay sai.

Bởi vì bạch y thiếu niên giờ phút này liền giống như người qua đường, từ trong xương để lộ ra một tia hơi thở lạnh nhạt, làm cho người ta căn bản là không tin người lúc trước lấy một địch một trăm lại là hắn.

Cho nên, nguyên nhân lúc trước xuất hiện hiện tượng quỷ dị này, ông quyết định vẫn hỏi ra thì hơn.

Nhưng là lời vừa ra khỏi miệng, ông liền có chút hối hận.

A! Hỏi thì sao, nếu như là hắn làm thì hắn cũng sẽ quả quyết không thừa nhận nha.

Nhưng là phản ứng của Thượng Quan Tuyệt Trần lại làm cho mắt ông như rơi xuống đất.

“Đúng.”

Thượng Quan Tuyệt Trần gió thoảng mây trôi nói.

Vẻ mặt trên mặt vẫn là hờ hững, giọng điệu vẫn là trong trẻo nhưng lạnh lùng như vậy, khí chất người này vẫn là không nhiễm bụi trần như vậy.

“…”

Hắc y nam tử trợn ngược mắt.

Đây, đây là tình huống gì?

Thừa nhận?

Rồi chợt sinh lửa giận:

“Nhóc con âm hiểm, lại dùng loại thủ đoạn thấp kém là hạ độc!”

Đường đường nam tử hán, sao có thể dùng mưu kế âm hiểm để thắng?!

“Đầu hàng đi.”

Thượng Quan Tuyệt Trần lại không nhìn hắc y nam tử, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói. Dường như hắn cũng chỉ biết nói một câu này.

Nam tử trung niên trong cơn giận dữ, nhìn về phía một đám hắc y nhân phía sau:

“Các huynh đệ, Vương gia đối với chúng ta không tệ, lúc trước chúng ta đi theo Vương gia, liền thề cả đời nguyện trung thành, cho dù hôm nay chết nơi đây, chúng ta cũng không thể khom lưng đầu hàng a! Các huynh đệ, gϊếŧ a!”

“Gϊếŧ ——!”

Một đám hắc y nhân lập tức hưởng ứng, sau đó giơ kiếm công tới Thượng Quan Tuyệt Trần.

Tuy rằng khí thế rất đủ, nhưng là bước chân phù phiếm của bọn họ lại xác minh một chuyện thực:

Bọn họ miệng cọp gan thỏ.

Thượng Quan Tuyệt Trần nhíu mày, sau đó tuấn mi nhẹ nhăn, môi mỏng hé mở:

“Phiền toái.”

Hai chữ này giống như một cơn gió thoảng. nháy mắt biến mất trong không khí, giống như hắn chưa từng nói gì.

Thân hình Thượng Quan Tuyệt Trần lui về phía sau cực nhanh, tay phải trắng nõn như ngọc đưa về bên eo, như dòng chảy lưu loát rút nhuyễn kiếm ra.

Ánh bạc chợt lóe, mũi nhuyễn kiếm ở trong không khí tạo thành một đường cong thật đẹp, như quỹ tính của sao băng.

Một đám hắc y nhân quần công mà lên, trong đôi mắt người người đều có sắc thái điên cuồng.

Thượng Quan Tuyệt Trần rất nhanh liền nhị giam ở giữa đám hắc y nhân, một thân bạch y không nhiễm bụi trần làm cho hắc đặc biệt chói mắt khi đứng giữa bầy quạ đen.

Tuy rằng ở mặt ngoài, hắn là bị vây ở giữa vòng công kích của hắc y nhân.

Nhưng là, nếu nhìn kỹ, chu vi ba bước quanh hắn, không có một hắc y nhân nào.

Thượng Quan Tuyệt Trần một thân bạch y bị vây giữa một đám hắc y nhân, liền giống như một đóa hoa nở rộ trong đêm đen.

Bộ pháp dưới chân, như dựa vào gió, theo gió mà chuyển, làm cho người ta không thấy rõ bộ pháp của hắn.

Hắc y nhân bước chân chậm chạp, vĩnh viễn không đuổi cũng không cản nổi bước chân của Thượng Quan Tuyệt Trần.

Rốt cục, sát ý chợt lóe rồi biến mất trong đôi mắt màu băng ngân, môi mỏng của Thượng Quan Tuyệt Trần khẽ mở:

“Phiền toái.”

Tiếng nói nhỏ như muỗi, bị che dấu dưới tiếng đao kiếm va chạm và thanh âm nhóm hắc y nhân thở dốc nặng nề. Thân ảnh Thượng Quan Tuyệt Trần giống như một vệt chớp màu trắng, hăng hái không hề có kết cấu xuyên qua đám hắc y nhân, ẩn ẩn còn có từng vệt ánh bạc lóng lánh lúc có lúc không.

Cuối cùng, Thượng Quan Tuyệt Trần xông ra khỏi vòng vây của hắc y nhân.

Đưa lưng về phía hắc y nhân, Thượng Quan Tuyệt Trần đứng yên ở cách nhóm hắc y nhân khoảng năm bước.

“Bang bang phanh ——!”

Tiếng vật nặng đổ xuống cũng theo đó mà liên tục truyền đến.

Tất cả hắc y nhân phía sau hắn đều đổ xuống đất, mang theo đôi mắt không thể tin cùng hoảng sợ nhìn bóng dánh tuấn đỉnh thanh tú kia.

Sao có thể?

Sao có thể?!

Đám người bọn họ không ai biết hắn ra tay như thế nào, chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe bóng trắng, sau đó liền thành như bây giờ.

Cho tới bây giờ, cũng chưa từng thấy loại võ công quỷ dị như vậy.

Hắn, rốt cuộc là ai?

Thượng Quan Tuyệt Trần không quan tâm tình huống phía sau.

Đôi mắt màu bạc nhìn nhuyễn kiếm trong tay.

Trên thanh kiếm mỏng như cánh ve, có một đường chỉ đỏ uốn lượn.

Tuấn mi nhíu lại, Thượng Quan Tuyệt Trần cân nhắc trong chớp mắt, sau đó dùng tay trái cách không vuốt nhẹ theo đường chỉ đỏ.

Đường chỉ đỏ trên thanh kiếm, nháy mắt tiêu tán.

Thần sắc Thượng Quan Tuyệt Trần cuối cùng cũng lạnh nhạt như trước, đeo nhuyễn kiếm về hông.

Hắn, không thích trên thân kiếm của hắn để lại chút vết máu nào, liền giống như hắn không thích trên y phục hắn dính chút vết bẩn nào.

Ngẩng đầu, Thượng Quan Tuyệt Trần đối với không khí, nhẹ giọng nói:

“Canh giữ, ai cũng không thể từ nơi này đi ra.”

Nói xong, bước chân nhàn nhã, Thượng Quan Tuyệt Trần hướng về hậu viện.

Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng khẽ bay bay trong không trung, nhưng lại vẫn quanh quẩn ở lại nơi đây thật lâu, hòa cũng không hòa tan được. Giống như thân ảnh trắng thuần của hắn, tiếng nói dường như vĩnh viễn đọng lại trong không khí.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Hậu viện Nhϊếp Chính Vương phủ.

Nếu nói Nhϊếp Chính Vương phủ tiền viện là một vị thiếu niên anh tuấn oai hùng bừng bừng phấn chấn, như vậy hậu viện này liền giống như lão ông hơn năm mươi tuổi có dấu hiệu sa sút.

Từng bụi cỏ dại cao bằng nửa thân người, tường đất hoang vu tổn thương thảm đến mức làm cho người ta căn bản là không thể tin nơi này là Nhϊếp Chính Vương phủ.

Thượng Quan Tuyệt Trần đứng ở giữa bụi cỏ dại, đôi mắt màu băng ngân đánh giá bốn phía. Bỗng nhiên, ánh mắt dừng lại ở một hòn giả sơn lớn toàn rêu xanh.

Hòn giả sơn ở nơi sâu ẩn dấu trong bụi cỏ dại.

Thượng Quan Tuyệt Trần đi vào, nâng mắt nhìn về phía đỉnh hòn giả sơn bị đám rêu nồng đậm bao vây.