Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 17: Bất thường

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong đôi mắt màu băng ngân trong suốt lạnh nhạt đột nhiên mang theo một tia ý cười khó có thể phát hiện.

Nhưng cho dù là ý cười rất nhỏ như vậy, cũng làm cho không khí chung quanh giống như sinh động hơn, trở nên nhu hòa.

Thượng Quan Tuyệt Trần lắc mình mà lên, lấy gốc cỏ huyên nhược hỏa ở trên đỉnh núi nhỏ. Nhìn kỹ, sau đó bỏ vào trong lòng.

Này, là thứ lúc trước vật nhỏ kia xin hắn.

Nhưng là, vật nhỏ kia rõ ràng không biết hàng!

Gốc này là cỏ huyên sinh ra từ trong khe hở của dung nham, quanh năm suốt tháng tích lũy nhiệt độ cao của dung nham mà hình thành cỏ huyên nhược hỏa.

Đây chính là dược liệu quý báu ngàn vàng khó mua, giá trị xấp xỉ Thánh quả Tuyết Khê.

Không ngờ, nha đầu kia lại dùng cỏ huyên nhược hỏa quý giá này để làm ký hiệu.

Nhưng là, cỏ huyên nhược hỏa này toàn thân đỏ rực, giữa một mảnh rêu xanh âm u là thực chói mắt, Thượng Quan Tuyệt Trần thật không biết là nên khóc hay nên cười.

Lắc đầu, bỏ qua tâm tình xa lạ kia, cẩn thận quan sát núi giả.

Trên núi giả, trừ bỏ gốc cỏ huyên nhược hỏa ra, vốn không có lưu lại ký hiệu khác, hơn nữa trên toàn bộ hòn giả sơn đều là rêu xanh hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không có chỗ nào bị phá hỏng. Chuyện này đã biểu hiện rõ hòn giả sơn này có huyền cơ.

Thượng Quan Tuyệt Trần nhẹ nhăn mày đẹp, nếu như không có huyền cơ mà nói, vật nhỏ kia vì sao sẽ đặt cỏ huyên ở đây để làm ký hiệu?

Phóng tầm mắt đánh giá chung quanh một chút, một mảnh từng bụi cỏ dại tươi tốt theo gió phiêu lãng, yên tĩnh mà điềm nhiên.

Đột nhiên, Thượng Quan Tuyệt Trần nghĩ đến cái gì, ngồi xổm xuống, đẩy cỏ dại chung quanh núi giả ra.

Ý cười dao động trong đôi mắt màu băng ngân.

Tìm ra.

Bàn tay tụ lực, đập lên rêu xanh trên giả sơn.

Nội lực giống như trâu đất xuống biển, không có chút tác dụng, không chỉ giả sơn không hề động, liền ngay cả rêu xanh trên giả sơn cũng không có bị chưởng của hắn tạo ra ấn ký.

Ngay lúc hắn đang không hiểu vì sao thì giả sơn đột nhiên dị động về sau, lộ ra một huyệt động.

Thượng Quan Tuyệt Trần không có chút do dự, nhảy vào trong động.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Buổi trưa canh ba.

Hiên Viên Minh đứng ở trên chỗ cao nhìn mặt trời chói chang, quay đầu, nói với Tiểu Thuận Tử:

“Tuyên bố nghi thức bắt đầu.”

“Nô tài tuân chỉ.”

Tiểu Thuận Tử xoay người, cung kính nói, sau đó đứng dậy, nói với văn võ bá quan cùng ngàn vạn tướng sĩ phía dưới:

“Hoàng Thượng có chỉ, giờ đã đến, nghi thức giao nhận binh phù, bắt đầu.”

Tiếng nói the thé chậm rãi kéo dài, không những thế âm cuối còn lớn hơn, làm cho tất cả mọi người có thể nghe rõ.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——”

Văn võ bá quan cùng ngàn vạn tướng sĩ cao giọng hành lễ.

Hiên Viên Minh không nói gì, chỉ là nâng cánh tay một chút, ý bảo miễn lễ.

Sau khi tất cả mọi người đứng dậy, Tư Không Minh cho Tiểu Thuận Tử một cái ánh mắt.

“Mời Tư Không Minh Đại tướng quân dâng binh phù ——”

Tiểu Thuận Tử hô.

Tư Không Minh quỳ một gối xuống:

“Vi thần tuân chỉ.”

Tiếng nói hùng hậu có chút tục tằng.

Nói xong, đứng dậy, từ trong lòng lấy một hộp nhỏ hình chữ nhật do hoàng kim chế thành.

Hộp này nhỏ hơn một bàn tay, nhưng là Tư Không Minh lại trịnh trọng nâng giữa đôi tay, vẻ mặt nghiêm túc, bước từng bước một lên tế đàn hình tròn.

Ông đi rất chậm, mỗi một bước, đều bước với tâm thế cực cung kính.

Rốt cục, đi lên đàn hiến tế, Tư Không Minh mở hộp nhỏ ra, từ giữa lấy ra lệnh bài bằng kim loại màu vàng nhạt nhỏ như lòng bàn tay. Đặt lệnh bài lên phần lõm xuống ở giữa thanh trụ được chạm khắc bằng ngọc cao khoảng một mét.

Sau đó đi đến trước người một thái giám hầu cận ở bên cạnh, cầm lấy thanh chủy thủ được khảm bảo thạch ngũ sắc do hắn cầm, quay trở về trước cột ngọc, dùng chủy thủ cắt một đường giữa lòng bàn tay. Máu đỏ tươi tràn ra, giống như hoa hồng nở rộ.

Tư Không Minh nhỏ máu lên trên cột ngọc.

Cột ngọc bóng loáng giống như bọt biển hút nước, hấp thụ hoàn toàn số máu không ngừng rơi trên thân nó.

Thời gian sau nửa chén trà nhỏ, máu Tư Không Minh càng chảy càng nhiều, máu cột ngọc hấp thụ cũng càng ngày càng nhiều, lệnh bài đặt giữa cột ngọc ẩn ẩn có chùm sáng mỏng manh nhấp nháy.

Sắc mặt Tư Không Minh đã trắng bệch, nhìn thấy chùm sáng mỏng manh, trong lòng biết là sắp hoàn thành.

Chúm sáng phóng ra từ lệnh bài càng ngày càng chói mắt, càng ngày càng sáng rực lên … cuối cùng, cột ngọc màu xanh ngọc bích bắt đầu chậm rãi nhạt dần … nhạt dần.

Ngay lúc cột ngọc gần như biến thành trong suốt, một chùm sáng chói mắt lấy cột ngọc làm trung tâm, nổ tung.

Chùm sáng chói mắt nổ tung, không có chút âm thanh, mọi người chỉ cảm thấy ánh sáng trắng hiện lên một cách mãnh liệt, có chút chói mắt, đều nhịn không được theo bản năng trừng mắt nhìn.

Nhưng là ở trong khoảnh khắc mọi người đang cố trừng mắt nhìn thì Tư Không Minh vốn đang đứng ở trước cột ngọc ngã xuống mặt đất.

Tư Không Huyền Dịch nhìn Tư Không Minh ngất trên mặt đất, một lần nữa đánh giá mọi người xung quanh.

Bọn họ dường như không cảm thấy kỳ lạ chút nào. Nếu không vì sao không có ai có phản ứng?

Ngay lúc hắn cảm thấy kỳ lạ thì mọi người bắt đầu lớn tiếng bàn luận.

“Là binh phù thật.”

“A, là thật. Cột tế thiên cũng kiểm nghiệm rõ, không sai được.”



Hiên Viên Minh nhìn thoáng Tư Không Minh ngã giữa đàn tế. Sau đó ngoắc tay với Tiểu Thuận Tử. Tiểu Thuận Tử ngầm hiểu đưa lỗ tai lại. Hiên Viên Minh thấp giọng nói gì đó, Tiểu Thuận Tử ©υиɠ kính gật đầu, sau đó đứng dậy, tiến lên hai bước, cất cao giọng:

“Hoàng Thượng có chỉ —— “

Mọi người vốn đang thấp giọng thảo luận tức thời an tĩnh lại, cẩn thận nghe.

“Tư Không Minh Đại tướng quân mệt nhọc, ban ân nghỉ ngơi ở trong cung ——”

Tiểu Thuận Tử nói xong, dẫn theo hai tiểu thái giám, nâng Tư Không Minh còn đang hôn mê rời đi.

Trong nhóm quần thần, có vài vị lão đại thần nhìn Tiểu Thuận Tử đưa Tư Không Minh đi mà nghi hoặc không thôi.

Lúc giao nhận binh phù, chuyện người giao binh phù bị hôn mê là chuyện rất bình thường, sau khi hôn mê đều đưa về phủ, nhưng lần này lại lưu Tư Không Minh ở trong cung. Hoàng Thượng rốt cuộc là đang âm mưu cái gì?

“Tư Không Huyền Dịch.”

Hiên Viên Minh trầm giọng gọi.

Tiểu Thuận Tử đi lên, chuyện tiếp theo giao cho ông là được.

“Có vi thần.”

Tư Không Huyền Dịch quì một gối.

“Ngươi đi lên đi.”

“Vi thần tuân chỉ.”

Tư Không Huyền Dịch nói xong, liền đứng dậy đi lên đàn tế.

Lúc này, cột ngọc trên đàn tế đã hoàn toàn biến thành trong suốt, vừa nhìn, binh phù màu vàng nhạt kia giống như đang lơ lửng giữa khoảng không.

Tư Không Huyền Dịch vừa bước lên đàn tế, một thái giám liền nâng một cái khay dùng vải gấm lót dưới, phía trên bình phù cùng một thanh chủy thủ sắc bén.

“Tư Không thiếu gia, mời người dùng máu tươi để ký kết năm năm quan hệ với binh phù.”

Cuối thắt lưng, cung kính nói.

“Ừ.”

Tư Không Huyền Dịch gật gật đầu, chậm rãi cầm chủy thủ trên khay, sau đó đi đến trước cột ngọc đã biến thành trong suốt.

Rút chủy thủ ra, dùng lưỡi dao sắc bén cắt một đường thật nhẹ nhàng giữa lòng bàn tay.

Máu đỏ tươi tràn ra, giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong đêm đen, lộ ra một loại vẻ đẹp yêu dã.

Từng giọt máu giống như vòng trân châu bị đứt dây, từng giọt không nhừng rơi xuống cột ngọc trong suốt.

Cột ngọc giống như vải bông hút nước, hấp thụ toàn bộ máu đỏ tươi.

Không phải biết có phải là vì bây giờ cột ngọc đang ở trạng thái trong suốt hay vì nguyên nhân gì khác. Sau khi máu Tư Không Huyền Dịch bị hấp thụ cũng không phải không có chút dấu vết nào như là Tư Không Minh lúc trước.

Trong cột ngọc, từng chấm nhỏ màu đỏ dần tiến gần nhau… Cuối cùng, tụ thành một ngọn lửa có dạng đồ án.

Chùm sáng màu đỏ từ đồ án ngọn lửa kia phát tán ra xung quanh.

Thanh âm vũ khí va chạm vang lên, thanh âm thiết kỵ dẫm trên mặt đất, thanh âm trống trận trào dâng… Tất cả những thanh âm nên xuất hiện trên chiến trường giờ phút này lại như từ trên bầu trời phía trên đàn tế truyền đến.

Từ nhẹ đến vang, từ mông lung đến rõ ràng, thanh âm này ở trong không khí toát ra, bao trùm, quanh quẩn…

Nghe thanh âm này, mọi người chỉ cảm thấy bản thân đang ở giữa một chiến trường chiến đấu kịch liệt, mỗi một tướng sĩ đều lên chiến trường thúc ngực gϊếŧ địch, sái nhiệt huyết…

Thời gian khoảng chừng một chén trà nhỏ, chiến trường được tạo thành từ âm thanh làm cho người ta như tiến vào cảnh giới kỳ lạ mới dần dần yếu dần yếu dần… Cho đến im lặng.

Những người có mặt!

Trừ bỏ Tư Không Huyền Dịch ra những người có mặt ở đây đều trợn ngược mắt nhìn trên đàn tế

Trong ánh mắt của nhóm binh lính thanh niên tràn ngập chiến ý, dường như trạng thái chiến đầu do thanh âm vừa rồi mang lại vẫn còn chưa đủ để bọn họ thể hiện hết sự nhiệt huyết trong người.

Một ít lão thần cùng Tướng quân cùng Tư Không Minh đều trừng lớn đôi mắt, trong mắt đều hiện ra sắc thái giật mình đến ngây người.

Sao có thể?

Tại sao có thể như vậy?

Trước kia, căn bản là không có tình huống như vậy xảy ra a!

Nhưng là, ngay lúc bọn họ còn đang hoang mang thì trên đàn tế lại bắt đầu xảy ra biến hóa mới.

Trên cột ngọc trong suốt bắt đầu hiện ra hoa văn phong cách cổ xưa, từng bông lửa nhỏ tạo thành hoa văn thần bí.

Một đóa, hai đóa, ba đóa… Hoa văn chậm rãi tăng nhiều, cuối cùng, cột ngọc trong suốt lại bị hoa văn này bao phủ.

Chùm sáng đỏ rực từ mỗi một đóa hoa văn phát tán ra.

Lúc này, tất cả hoa văn dường như biến thành vật thể sống, bắt đầu di chuyển vòng tròn trong cột ngọc, ban đầu chỉ là từ bước di chuyển, về sau càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh…

Hoa văn sống dường như mang theo ma lực khác thường, như đang triệu hồi cái gì đó.

Mọi người kinh ngạc nhìn chùm sáng đỏ trên đàn tế càng ngày càng rực rỡ, đôi mắt không nỡ chớp một cái, như sợ chỉ cần họ nháy mắt thì liền bỏ lỡ cảnh tượng phấn khích đến không thể tưởng tượng được đang xảy ra trước mắt họ.

Giờ phút này Tư Không Huyền Dịch không có chút tâm tư nào để quan tâm đến vẻ mặt của mọi người, bởi vì, hắn đang ở trong một thế giới kỳ diệu.

Một mảnh biển lửa ảo diệu…

Những ngọn lửa kia hợp với nhau tạo thành một biển lửa ảo diệu. Tư Không Huyền Dịch đang đứng ở giữa biển lửa. Nhìn những ngọn lửa xung quanh giống như có sinh mệnh, muốn đốt cháy thân mình để khiến cho không khí xung quanh bị bỏng đến vặn vẹo.

Nhưng hắn lại không có cảm giác này.

Hắn không phát hiện, giờ phút này, mái tóc đỏ rực của hắn lại óng ánh hơn cả những đoàn lửa kia.

“Lấy máu của ngươi, đổi lấy lòng trung thành của ta, giữ vững lời thề của ngươi…”

Âm thanh cổ xưa không phân biệt được nam nữ, truyền vào trong tai Tư Không Huyền Dịch.

Có người!

Tư Không Huyền Dịch cảnh giác đánh giá bốn phía.

Nhưng là không có một bóng người.

Thanh âm kia, cứ như vừa sinh ra đã ở nơi này, không phải là lời nói của bất kỳ ai.

“Lấy máu của ngươi, đổi lấy lòng trung thành của ta, giữ vững lời thề của ngươi…”

Âm thanh cổ xưa uy nghiêm truyền đến.

Tư Không Huyền Dịch nhíu mày.

Chết tiệt!

Rốt cuộc là ai đang giả thần giả quỷ.

Tay trong tay áo nắm chặt thành quyền.

Bởi vì dùng sức qua lớn, lòng bàn tay Tư Không Huyền Dịch truyền đến một trận đau đớn.

Tư Không Huyền Dịch mở rộng bàn tay, nhìn miệng vết thương nhợt nhạt trên đó.

Là vết thương lúc trước hắn cắt.

Có cảm giác a!

Nhưng là vì sao hắn lại không cảm thấy độ nóng của những ngọn lửa kia?

Bởi vì vừa rồi dùng sức qua mạnh, ấn sâu vào miệng vết thương nên máu lại bắt đầu tràn ra.

Một giọt máu đỏ tươi, từ bàn tay trắng nõn của hắn chảy xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »