Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 20: Từ băng bó đến cởi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thượng Quan Tuyệt Trần kiểm tra xong rồi, xác định không bị nứt miệng vết thương. Lúc này Đông Phương Dật Hàm bước từng bước lớn mang theo bạch cẩm sạch sẽ trở về.

“Dật Hàm ca ca.”

Nam Cung Vũ Huyên ngọt ngào gọi, tuy rằng tiếng nói còn chút suy yếu, nhưng là sắc mặt đã tốt hơn nhiều so với lúc trước.

“Tiểu tử này.”

Đông Phương Dật Hàm bước nhanh đến bên giường, nhìn lúm đồng tiền đang tỏa sáng kia, sờ sờ đầu Nam Cung Vũ Huyên.

Trái tim, lúc này mới buông lỏng.

Vừa rồi lúc đi tìm bạch cẩm, trước mắt hắn vẫn luôn hiện ra dáng vẻ nàng nằm trong vũng máu, hoảng hốt không thôi. Còn suýt chút nữa phế đi một người cản đường hắn. Nay thấy nàng không có việc gì, tảng đá đè trong lòng, cuối cùng cũng rơi xuống.

“Đã để bọn huynh lo lắng, thực sự xin lỗi.”

Nam Cung Vũ Huyên rất nhu thuận nói.

Vừa nghe nàng nói như thế, trong đôi mắt Thượng Quan Tuyệt Trần hiện lên vẻ xấu hổ:

“Huyên Nhi, huynh …”

Nam Cung Vũ Huyên biết hắn muốn nói gì, vì thế nhanh chóng đánh gãy lời hắn muốn nói:

“Tuyệt Trần ca ca, chúng ta không cần khách sáo như vậy.”

Thượng Quan Tuyệt Trần giật mình, chợt cười nhe răng:

“Ha ha, đúng vậy, không cần khách sáo.”

Nhưng là, cho dù không cần khách sáo, hắn vẫn đau lòng a.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn miệng Thượng Quan Tuyệt Trần nở nụ cười tao nhã tuyệt luân như vậy, hơi hơi xuất thần.

Nam nhân, dáng vẻ đẹp như vậy, cũng không khác nữ nhân bao nhiêu, đều là họa thủy a!

Đông Phương Dật Hàm nhìn về phía Thượng Quan Tuyệt Trần, mi gian nhíu lại.

Không biết vì sao, hắn có một loại cảm giác, Tuyệt Trần hình như có chút gì đó khang khác.

Cho dù bọn họ ở chung nhiều năm như vậy, nhưng là chưa từng thấy Tuyệt Trần cười đến mức … tia sáng ngày xuân như vậy.

“Dật Hàm ca ca, huynh làm sao vậy?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn dáng vẻ Đông Phương Dật Hàm như có chút suy nghĩ, quan tâm hỏi.

“Ha ha, không có việc gì.”

Đông Phương Dật Hàm hoàn hồn:

“Huyên Nhi bảo bối cuối cùng cũng tỉnh, cho nên huynh đang cao hứng.”

Lần này, Đông Phương Dật Hàm phá lệ không có “trêu đùa” Nam Cung Vũ Huyên.

“A, muội không phải là sợ các huynh lo lắng, cho nên mới cố gắng tỉnh dậy hay sao!”

Nam Cung Vũ Huyên ai oán, sau đó làm ra dáng vẻ mệt nhọc:

“Hiện tại, các huynh cũng không cần lo lắng, muội còn muốn ngủ.”

“Chờ một chút.”

Thượng Quan Tuyệt Trần đột nhiên giống như nhớ tới cái gì.

“Làm sao vậy?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên nhăn thành khổ qua.

Nà ní?

Không cho ngủ?

Sẽ không phải lại không cho nàng ngủ đi?

Trời biết, nàng hiện tại cả người vô lực, muốn ngủ đến phát cuống a!

“Ha ha, không phải không cho muội ngủ.”

Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn mặt khổ qua kia, cười nói:

“Là do huynh muốn giúp muội băng bó miệng vết thương một chút mà thôi.”

Nhìn từ trên xuống dưới, “hành vi ác liệt” của hắn lúc trước đã khiến cho tiểu tử này cực kỳ bất mãn nha.

Thượng Quan Tuyệt Trần không biết làm sao.

“À.”

Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng gật đầu, thở nhẹ nhõm một hơi:

“Vậy băng bó đi. Hì hì, băng bó xong rồi muội sẽ ngủ một giấc thật no.”

“Ừ.”

Thượng Quan Tuyệt Trần gật gật đầu, sau đó cầm bạch cẩm sạch sẽ, muốn ôm Nam Cung Vũ Huyên lên nhưng là bàn tay đưa đến giữa không trung, toàn bộ thân mình hắn cứng đờ, vẫn duy trì tư thế như vậy, không nhúc nhích.

Nam Cung Vũ Huyên đợi đến vội, không cảm giác Thượng Quan Tuyệt Trần có động tác tiếp theo, nâng mắt nhìn hắn.

Đập vào mắt, là Thượng Quan Tuyệt Trần giống như rối gỗ, thân mình hơi đổ về trước, đôi tay đưa về phía nàng nhưng không biết vì sao đôi tay kia lại dừng ở nửa đường không tiến tới.

“Tuyệt Trần ca ca?”

Nam Cung Vũ Huyên hồ nghi gọi.

Làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?

“A?!”

Tiếng nói trong veo mềm mại lại làm cho Thượng Quan Tuyệt Trần thực hoảng sợ, phản xạ có điều kiện cả kinh giật mình.

“Ặc.”

Nam Cung Vũ Huyên há hốc miệng.

Tuyệt Trần ca ca suy nghĩ cái gì a?

“Khụ khụ…”

Thượng Quan Tuyệt Trần ho nhẹ hai tiếng, gương mặt anh tuấn lại chậm rãi nổi lên đỏ ửng khác thường, ánh mắt có chút né tránh nhìn Nam Cung Vũ Huyên, sau đó chuyển khuôn mặt tuấn tú qua hướng khác:

“Huyên Nhi, muội… Huynh … nếu muốn băng bó mà nói…,,… Cởi y phục.”

Thượng Quan Tuyệt Trần cuối cùng cũng cực khó khăn nói ra lời muốn nói, nhất là ba chứ cuối cùng, nói còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi vo ve, dường như chỉ có chính hắn có thể nghe thấy.

“A?”

Nam Cung Vũ Huyên không hiểu nhìn hắn.

Hắn nói cái gì, nàng thật sự là không nghe thấy.

Chỉ biết hắn nói muốn băng bó mà nói, còn có cái gì nữa ở phía sau.

Không hiểu a!

Đông Phương Dật Hàm cũng hồ nghi nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Thượng Quan Tuyệt Trần:

“Tuyệt Trần, huynh lặp lại lần nữa, vừa rồi không có nghe rõ ràng.”

A, hẳn là điểm chính trong câu vừa rồi không hề nghe rõ nha.

Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Tuyệt Trần không còn là đỏ ửng nữa mà trong phút chốc biến thành tôm luộc chín đỏ.

Hầu kết trượt lên xuống vài cái, Thượng Quan Tuyệt Trần nuốt nước bọt, ra vẻ trấn định:

“Huynh, huynh, huynh nói, cởi y phục.”

Lần này âm lượng tuy rằng cũng cực nhỏ, nhưng lại đủ để cho hai người trong phòng đều nghe rõ ràng.

“Khụ khụ.”

Đông Phương Dật Hàm mãnh liệt ho khan hai tiếng, khuôn mặt tuấn tú cũng nổi lên màu hồng phấn mất tự nhiên.

Nhưng Nam Cung Vũ Huyên lại chỉ chớp mắt to, nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần không biết nói gì.

A, hiện tại đầu Thượng Quan Tuyệt Trần cuối hẳn xuống, híp tròng mắt, đôi tay siết lấy bạch cẩm trong tay, có chút cảm giác tay chân mất khống chế.

Nhưng là, theo góc độ của Nam Cung Vũ Huyên, nhìn qua liền thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác!

Trong mắt nàng, Thượng Quan Tuyệt Trần giờ phút này tuyệt đối là đang ngại ngùng cùng bối rối.

Lông mi dài dài cong cong hoàn hảo hơn cả của nữ nhân kia cũng như đôi bướm run rẩy mà đập cánh.

Môi mỏng hồng nhạt vì căng thẳng mà mím thành một hình dạng vừa đẹp mắt vừa mê người.

Trên má ngọc trắng nõn như phủ thêm một lớp má hồng, làm cho người ta chỉ muốn nhào tới cắn một phát.

Nam Cung Vũ Huyên nuốt nuốt nước miếng.

Mẹ nó!

Một nam nhân, lại thanh tú đáng yêu như vậy!

Chuyện này làm cho nữ nhân sống như thế nào được a?

Nhưng là!

Tuyệt Trần ca ca thật sự rất “thụ” a! Nếu như nàng là một nam nhân, còn là một tên hảo nam phong mà nói, khẳng định không nói hai lời, liền bổ nhào lên đặt hắn ở dưới thân, chà đạp hắn đến ào ạt như mưa, thở gấp không ngừng!

Lắc lắc đầu, dứt bỏ đám ý tưởng không thuần khiết kia đi, hắng giọng một cái:

“Khụ khụ. Cời liền cởi a!”

Sau đó vì che dấu sự chột da do ý tưởng đáng khinh vừa rồi của mình, Nam Cung Vũ Huyên cố ý liếc Thượng Quan Tuyệt Trần một cái:

“Tuyệt Trần ca ca, lại không phải muốn huynh cởi, huynh cần gì phải làm ra dáng vẻ như muội muốn phi lễ huynh?”

Đúng vậy! Đều là lỗi của hắn, nếu không phải hắn lộ ra loại dáng vẻ “thụ” vạn năm này, sao nàng lại có loại ý tưởng kia?

A, nàng là thuần khiết nhất, tuy rằng ngẫu nhiên yy nhóm mỹ nam bên người một chút, nhưng là bên trong, nếu muốn nàng làm thật, đánh chết nàng cũng không làm được.

Bởi vì… Cụ nó! Lúc trước nàng vừa mở miệng liền một tiếng ca ca hai tiếng ca ca. Khiến cho bản thân hiện tại thành “muội muội” của bọn họ nha!

Nếu thời gian có thể quay lại mà nói, nàng tin tưởng tuyệt đối sẽ không gọi bọn họ là ca ca!

Nàng sẽ trực tiếp gọi —— lão công!

Ặc, tuy rằng đó không phải là sự thật.

Nhưng là chỉ với nhiêu đó cũng đủ để nhận thấy hiện tại Nam Cung Vũ Huyên hối hận cách xưng hô không suy nghĩ lúc trước của nàng.

Lắc lắc đầu, Nam Cung Vũ Huyên rất nhận mệnh tiếp nhận sự thật không thể quay ngược thời gian.

Nhưng là nghĩ đi nghĩ lại, kỳ thật có nhiều ca ca tốt tài giỏi hơn người lại xinh đẹp vẫn rất hài lòng.

Bởi vì ít nhất về sau rất có thể sẽ có một nhóm tẩu tử khuynh quốc khuynh thành!

Oa hắc hắc! Đẹp mắt a!

Nàng người này không có sở thích gì, nhưng thưởng thức mỹ nam mỹ nữ lại là một trong số sở thích ít ỏi của nàng.

A, về sau…

Vài vị mỹ ca ca nàng đã có được!

Ha ha, sau đó chỉ cần tụ tập nhóm tẩu tử xinh đẹp mà thôi …

A, một người đấm lưng, một người xoa chân, một người ấn ấn vai, một người gọt vỏ hoa quả, một người bưng trà, một người biểu diễn tạp kỹ, một người kể chuyện cười, một người quét rác, một người giặt y phục, một người nấu cơm…

Trong đầu Nam Cung Vũ Huyên bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng rầm rộ trước nay chưa từng có.

Nàng không có phát hiện, những nhân vật được nàng gọi là tẩu tử đó trong vô thức đã bị nàng biến thành vật hi sinh chuyên nghiệp – nha hoàn.

Mà các vị mỹ nam phong hoa tuyệt đại lại nàng giấu từ trước ở trong đầu của mình!

Các loại hình ảnh vi diệu này, hiện tại nàng còn không nghĩ rõ ràng.

Mà ở lúc nàng còn đang tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp sau này mà chết mê chết mệt, Thượng Quan Tuyệt Trần gần như muốn chôn khuôn mặt tuyệt mỹ vô song kia đến tận cùng của cái cằm.

Chỉ sợ, hiện tại hắn đang cầu xin ông trời cho hắn một cái khe, để hắn nhảy vào trong đó trốn mấy ngày!

So sánh ra, Đông Phương Dật Hàm đã bình tĩnh hơn rất nhiều, trong giây lát giật mình ngây người xong, trên mặt Đông Phương Dật Hàm nổi lên một ý cười khiến người mơ màng.

Trong đôi mắt hồ ly màu băng ngân hiện rõ ý trêu tức, nhìn qua Thượng Quan Tuyệt Trần đang tìm khe để trốn, trong mắt hồ ly hiện lên một chùm sáng quỷ dị.

Hắc hắc!

Hiện tại hắn không có ý định bỏ qua cơ hội nghìn năm có một để “đùa giỡn” Thượng Quan Tuyệt Trần nha.

“A, Tuyệt Trần, huynh sao có thể như vậy? Huyên Nhi không phải sói lại không phải hổ càng không phải đạo tặc hái hoa, sao huynh có thể cho rằng Huyên Nhi muốn phi lễ huynh nha?”

Vẻ mặt nghiêm túc thuyết giáo, Đông Phương Dật Hàm giờ phút này nghiêm chỉnh biến thành một người biện hộ.

Làm cho người ta không khỏi hoài nghi tên vừa rồi trong mắt mang theo ý xấu có phải là hắn hay không.

Nam Cung Vũ Huyên vừa nghe Đông Phương Dật Hàm lên tiếng, liền từ trong trạng thái mơ màng thoát ra.

Một đôi mắt sáng trong suốt làm cho tim người ta đập nhanh mang đầy hứng thú nhìn Đông Phương Dật Hàm.

Hừ! Tên này, cũng không phải loại tốt lành gì!

Huynh đệ trong nhà, cũng có thể cà khịa!

A, bất quá, sở thich này cực hợp tâm ý nàng.

Đương nhiên, điều kiện hàng đầu là hắn không được dùng một bụng ý xấu này lên người nàng.

Nếu không, hừ hừ!

Thượng Quan Tuyệt Trần giờ phút này vốn đã lúng túng đến mức muốn treo trên cành đông nam, giờ thêm một câu của Đông Phương Dật Hàm, sự xấu hổ ảo não không khác gì nước sông Trường Giang cuồn cuộn không ngừng dâng lên như đại dương mênh mông bao quanh con thuyền nhỏ là hắn, lúc nào cũng có thể nằm trong cảnh nguy hiểm bị sóng lớn cắn nuốt.

Nhưng là Thượng Quan Tuyệt Trần cũng không phải hạng người dễ bị gạt, sau một đợt đấu tranh tư tưởng, căn cứ vào kinh nghiệm da mặt mỏng sẽ bị tên biếи ŧɦái thế giới cấp xxoo bắt nạt, hắn rất nhanh bình tĩnh lại.

Ngẩng đầu, tuy rằng áng mây hồng trên mặt còn chưa rút đi, nhưng là vẻ mặt đã tự nhiên hơn rất nhiều rất nhiều.

“Nếu Huyên Nhi muội không ngại, huynh liền… Giúp muội băng bó.”

Khẽ cắn môi, Thượng Quan Tuyệt Trần vẫn nói xong câu này.

Nhưng là nương theo câu nói này, trái tim như mặt hồ vốn còn chưa bình tĩnh của hắn lại như bị mấy đứa nhóc nghịch ngợm ném một tảng đá lớn vào, từng đợt gơn sóng mạnh mẽ lan tỏa khiến không khống chế được mà kích động.

“Dạ.”

Nam Cung Vũ Huyên thoải mái đồng ý.

Cởi y phục, cũng có đáng gì, chỉ cần có thể để cho miệng vết thương nhanh chóng tốt hơn là được.

Trong lòng nàng rất rõ ràng, lúc này, nếu như vết thương không nhanh tốt lên mà nói, nàng không những không thể giúp bọn họ, ngược lại còn liên lụy bọn họ.

Dù sao, ở giờ phút quan trọng này, chỉ vì cái bị gọi là rụt rè linh ta linh tinh, đều biến thành mây bay, không đáng giá a!

Huống chi, nàng vốn không phải nữ tử cổ đại a, dù sống ở cổ đại cũng gần chục năm, nhưng lúc nàng đến đây tư tưởng cũng đã bị thế kỷ hai mươi một đồng hóa, nàng không cần thiết vì cái gọi là danh tiết kia mà chôn xuống một mối họa.

Thượng Quan Tuyệt Trần từng bước một đến gần, sau đó ngồi ở bên giường, ra vẻ trấn tĩnh nhẹ nhàng nâng Nam Cung Vũ Huyên dậy.

Động tác vô cùng vô cùng cẩn thận, đặt Nam Cung Vũ Huyên ở trong lòng hắn, tránh đi miệng vết thương trên lưng nàng.

Nhưng là, vấn đề mới lại xuất hiện.

Tay hắn bận giữ lấy bả vai của nàng, căn bản là không thừa ra cánh tay nào để cởi y phục cùng băng bó.

Tuấn mi nhíu lại, Thượng Quan Tuyệt Trần chợt nhớ tới trong phòng còn có một người.

Nhưng là… Không biết sao, hắn theo bản năng không hy vọng Đông Phương Dật Hàm cũng gia nhập đội ngũ băng bó này.

Rối rắm một lúc lâu, Thượng Quan Tuyệt Trần vẫn là thở dài một hơi, ngẩng đầu:

“Dật Hàm, một mình ta không thể làm được, huynh tới giúp ta một tay.”

Không có gì quan trọng hơn thân mình của nàng, cho nên “sự chống cự” trong lòng hắn cũng rất nhanh biến thành mây bay.

“A?”

Đông Phương Dật Hàm xoay người, một thời gian còn chưa phản ứng kịp.

Ngay khoảnh khắc Tuyệt Trần nâng tiểu tử kia dây, hắn rất “biết điều” mà rời khỏi phòng, chỉ còn kém một bước nữa sẽ ra khỏi nội thất.

Nhưng là, ngay bước cuối cùng quan trọng nhất còn chưa kịp bước ra thì Tuyệt Trần lại phun ra một câu như vậy.

Một chút thời gian cho hắn chuẩn bị tâm lý cũng không có a, muốn hắn làm sao mà phản ứng cho kịp đây?

“Ta nói, huynh lại đây hỗ trợ.”

Thượng Quan Tuyệt Trần nói một lần nữa.

Kỳ thật nếu như có thể lựa chọn mà nói, hắn tình nguyện hắn mọc thêm hai tay, cho dù không thể thêm hai, thì thêm một cái cũng tốt a.

Nhưng là, không có lựa chọn nào khác a!

“Ặc, chuyện này… Không tốt lắm đâu?”

Mặt Đông Phương Dật Hàm lộ vẻ khó xử.

Kẻ ngu ngốc cũng biết, vết thương của tiểu tử kia là ở lưng, nếu như muốn băng bó mà nói, như vậy nhất định phải cởi hết xiêm y đi.

Này, này, này, nếu là tiểu tử trước kia, lúc thân mình còn không có trưởng thành thì còn tốt, nhưng hiện tại thân mình nàng không chỉ trưởng thành, lại còn có dáng người tốt như vậy…

Hắn tuy rằng còn không có trải qua việc nam nữ, nhưng là hắn cực kỳ không dám cam đoan hắn có thể ở trước mặt một cái vưu vật như vậy mà mặt không đổi sắc!

“Cắt!”

Nam Cung Vũ Huyên quăng cho Đông Phương Dật Hàm một cái ánh mắt xem thường:

“Chẳng lẽ Dật Hàm ca ca cũng là đang sợ muội đối với ngươi có mưu đồ gây rối?”

Thật là, một nữ nhân như nàng còn chưa nói gì, hai đại nam nhân này lại cứ nhăn nhăn nhó nhó.

Nếu chịu thiệt thì là nàng chịu thiệt có được không?

Vô luận là cổ đại vẫn là ở thế kỷ hai mươi mốt, nếu bị nhìn thân mình đều là nữ nhân chịu thiệt nhiều hơn có được không?

Người chắn chắc chịu thiệt là nàng còn chưa lên tiếng, ngược lại hai tên chiếm tiện nghi là bọn họ lại ở đây ngượng ngùng cái gì a.

Này có còn thiên lý hay không a?

“Khụ khụ, đương nhiên không phải.”

Đông Phương Dật Hàm ho nhẹ ho nhẹ, không biết nói sao.

Nhận mệnh đi trở về:

“Muốn ta làm như thế nào?”

Hiện tại, lựa chọn sáng suốt chính là vô điều kiện hỗ trợ!

Bởi vì, phía trước Tuyệt Trần bị hắn hung hăng trêu tức một phen, nếu như hiện tại hắn không làm được mà nói, hắn dám khẳng định, hắn sẽ không được thoải mái như Tuyệt Trần lúc nãy.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn đã sớm nhìn rõ ràng bội số lũy thừa về độ phúc hắc của tiểu tử kia, tuyệt đối cao hơn hắn nhiều lắm!

Trình độ chỉnh người hoặc cà khịa, hắn chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng.

A, đó, từ mức độ “mưu kế” âm hiểm lần này do nàng tùy tay bố trí liền có thể nhận ra.

Liền ngay cả hai tên cáo già là Tư Không Minh cùng Hiên Viên Kỳ đều xuống ngựa, huống chi hắn!

Cho nên, tôn chỉ hiện tại của Đông Phương Dật Hàm hắn là: ai cũng có thể chọc, chỉ là không thể chọc người nào đó!

A, cũng không phải hoàn toàn không thể chọc, chỉ cần không chọc tức giận thì tốt rồi!

Dù sao, nếu như không chọc tiểu tử này mà nói, cuộc đời này của hắn sắp sửa mất đi rất nhiều niềm vui.

A, tiểu tử kia tuy rằng giảo hoạt, nhưng là nếu thật sự muốn chỉnh hắn mà nói, hắn cũng không nhất định sẽ chết.

Nhưng nếu cuộc sống không còn niềm vui, như vậy hắn nhất định sẽ chết!

Sẽ nhàm chán đến chết!

“Huynh biết băng bó sao?”

Thượng Quan Tuyệt Trần hỏi.

“Không có.”

Đông Phương Dật Hàm vội vàng lắc đầu, làm phát giãy dụa cuối cùng.

Ý của hắn là: nhóm lão đại a, ta không biết nha, cho nên liền thả ta đi đi!

“Ừ.”

Thượng Quan Tuyệt Trần gật gật đầu, sau đó nói:

“Vậy huynh tới đây đỡ Huyên Nhi, cẩn thận đừng đυ.ng tới miệng vết thương của muội ấy.”

“Được.”

Đông Phương Dật Hàm ỉu xìu nói.

Ông trời thật sự là không chiều theo mong muốn của con người a!

Nhận mệnh đi qua tiếp nhận Nam Cung Vũ Huyên từ trong lòng Thượng Quan Tuyệt Trần.

Tuy rằng vẻ mặt Đông Phương Dật Hàm không muốn, nhưng là động tác lại dịu dàng thấy rõ.

Thượng Quan Tuyệt Trần hít sâu một hơi, sau đó run rẩy run rẩy đưa tay cởi vạt áo trước người Nam Cung Vũ Huyên.

Lúc trước hắn xé xiêm y của nàng cũng chỉ là ở mặt sau lưng, trước người vẫn hoàn hảo như lúc đầu, hơn nữa, nếu nhìn tử phía trước thì căn bản không khác gì ngày thường.

Cho dù đã ép buộc bản thân phải thật bình tĩnh, nhưng tay hắn vẫn vô ý thức mà run rẩy.

Mà Đông Phương Dật Hàm rõ ràng liền chuyển mắt qua hẳn chỗ khác, không nhìn tới.

Nhưng là trời biết, giờ phút này trong lòng hắn đang bồn chồn.

Trong số đám huynh đệ, kỳ thật hắn là người có tiếp xúc tứ chi với Nam Cung Vũ Huyên ít nhất.

Hiện tại, cảm xúc ấm ấm mềm mềm trên người nàng kết hợp với hương thơm khiến người ta không tự chủ được mà cảm thấy trái tim như được lấp đầy kia bao vây lấy hắn. Nếu như không phải hắn khả năng kiềm chế của hắn quá mạng, chỉ sợ giờ phút này thần chí đã sớm lạc đường.

Thượng Quan Tuyệt Trần cởi ngoại bào cùng trung y màu trắng, để lộ ra cái yếm màu lam nhạt thêu đồ án mây bay, trên trán nổi lên mồ hôi.

“Huyên Nhi, đắc tội.”

Thấp giọng nói một câu, Thượng Quan Tuyệt Trần chậm rãi nhắm mắt, đưa tay tinh chuẩn chạm đến cổ trắng noãn của Nam Cung Vũ Huyên.

Vốn muốn thật cẩn thận, tận lực không đυ.ng chạm đến da thịt của nàng, nhưng là nhắm lại mắt, cho dù cẩn thận cỡ nào cũng khó tránh khỏi đυ.ng chạm.

Lúc cảm giác non mềm từ ngón tay truyền đến, Thượng Quan Tuyệt Trần giống như bị điện giật đến, cả người cứng đờ, mồ hôi trên trán tăng lớn.

Yếu hầu của hắn lên xuống không ngừng, nuốt nước bọt mấy lần, Thượng Quan Tuyệt Trần mạnh mẽ cố gắng ổn định tâm tình, tiếp tục cởi dây nhỏ trên cổ nàng.

Mà Nam Cung Vũ Huyên cũng không dễ chịu là bao.

Lúc trước nói như vậy, nàng cho rằng bản thân sẽ giống như lúc nói, không ngại, không thèm để ý.

Nhưng là, khi đầu ngón tay hắn đυ.ng chạm đến da thịt của nàng, một dòng điện sẽ không chịu khống chế từ nơi da thịt hai người chạm nhau truyền ra, cảm giác mềm mại tê dại, làm cho Nam Cung Vũ Huyên hoảng hốt không thôi, trái tim nhảy lên từng đợt.

Rốt cục, mất đi sức chín trâu hai hổ, Thượng Quan Tuyệt Trần cuối cùng cũng mở ra.

Nam Cung Vũ Huyên cảm giác trước người chợt lạnh, cúi đầu nhìn lại.

Mặt cười đỏ chót.

Cái yếm đã chảy xuống, mà cảnh xuân bên trong…

Nam Cung Vũ Huyên trong lòng kêu khổ không ngừng.

Nhưng là nàng cũng không thể biểu hiện ra không được tự nhiên, bởi vì nàng có thể rõ ràng cảm giác được, trình độ thân hình hai vị mỹ nam trước sau người nàng cứng ngắc.

Nếu như nàng biểu hiện đi ra, ba người chỉ sợ sẽ càng xấu hổ thêm.

“Dật, Dật Hàm, huynh, huynh đưa bạch cẩm, cho ta.”

Thượng Quan Tuyệt Trần từ từ nhắm hai mắt, gian nan nói.

“Hả, ừ.”

Đông Phương Dật Hàm bị điểm danh, thân mình cứng đờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp.

Hơi nghiêng đầu đi, hắn thật cẩn thận dời tầm mắt từng tấc một, e sợ nếu như hắn di chuyển tầm mắt quá nhiều sẽ thấy được cảnh “phi lễ chớ nhìn.”.

Cuối cùng, nhìn thấy bạch cẩm, Đông Phương Dật Hàm hít một hơi, từ chút một tóm lấy bạch cẩm, sau đó lại quay mặt qua một bên.

“Nè.”

“Ta nhắm hai mắt, huynh đưa tới trên tay ta.”

Thượng Quan Tuyệt Trần nói.

Đông Phương Dật Hàm nhíu mày, quyết tâm, lại bắt đầu di chuyển tầm mắt từng chút một.

Nhưng là tay của Thượng Quan Tuyệt Trần ẩn sâu hơn bạch cẩm nhiều lắm, trên trán Đông Phương Dật Hàm cũng tràn mồ hôi.

Tầm mắt tiếp tục chuyển một tấc, Đông Phương Dật Hàm như bị sét đánh!

Mượt mà vai, da thịt trắng nõn tinh tế, làm cho người ta cảm giác óng ánh long lanh.

Tuy rằng chỉ là thấy vai của nàng, nhưng là, Đông Phương Dật Hàm đã không còn bình tĩnh, tầm mắt không dám tiếp tục chuyển.

Nam Cung Vũ Huyên tất nhiên là phát hiện không khí quỷ dị giờ phút này, sâu hít sâu một hơi.

Ở trong lòng nói với chính mình:

Dù sao da mặt tỷ dày cũng không chỉ một lần hai lần, hiện tại dày thêm một chút đi, không sao.

Huống hồ, hiện tại da mặt dày cũng không phải chuyện xấu, nói không chừng da mặt dày đến trình độ nhất định, còn có thể luyện thành “kim chung tráo thiết bố sam”!

Đến lúc đó tỷ lì lợm thiên hạ vô địch, cho dù là ám tiễn bay tới, ở trước mắt tỷ đây đều là mây bay. Nam Cung Vũ Huyên cũng càng cảm thấy có đạo lý.

Cho nên, tia ngượng ngùng còn sót lại trong lòng liền không cánh mà bay.

“Ai nha, các huynh nhưng là nhanh lên a, mở mắt cũng không sao, muội là một tiểu hài tử thôi! Các huynh sợ cái gì a? Lại nói, một nữ nhân như muội còn không sợ, hai người đại nam nhân các huynh lại còn sợ hãi rụt rè như vậy, đừng quá đáng.”

A, nếu quyết định muốn da mặt dày, vậy nàng còn kiêng kỵ nhiều như vậy làm cái gì?!

Đương nhiên muốn sắc bén một chút a, đương nhiên muốn làm cho chủ nghĩa nam nhân của bọn họ bị khiêu chiến a!

Đạo lý tương tự như phép khích tướng a!

“Huynh không sợ gì cả. Huynh nhưng là nam nhân chân chính!”

Chủ nghĩa nam nhân của Đông Phương Dật Hàm rất quyết đoán liền chiến thắng ngượng ngùng vừa rồi của hắn.

Thoải mái quay đầu lại đây, nhanh chóng tìm được tay Thượng Quan Tuyệt Trần, lấy tốc độ sét đánh đặt vào trong tay hắn, sau đó bình tĩnh ung dung quay đầu qua một bên.

Trong tim, gióng như một ngàn con nai đang không ngừng tung tăng. Nhóm nai con không ngừng chạm vào tim hắn, làm cho tim hắn như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Trời biết, vừa rồi tuy rằng hắn không có nhìn đến cái gì thật sự không thể nhìn, nhưng là … chỉ với bả vai cùng phần lưng đẹp đẽ kia, hắn lại thấy toàn bộ.

Chỉ có hai chữ để hình dung —— hoàn mỹ, mê người!

Ặc, bốn chữ?

Ừm, hiện tại trong đầu hắn là một mớ tương hồ, căn bản là đếm không nổi đến cùng là mấy chữ.

Mà Thượng Quan Tuyệt Trần lại quyết định muốn vứt bỏ chủ nghĩa nam nhân của hắn.

Bởi vì, mặc kệ hắn ở trong lòng thuyết phục chính mình như thế nào, vẫn không có cách nào mở đôi mắt ra, thân thể như là không chịu khống chế.

Thử vài lần, hắn cũng thật có lỗi nói lời tạm biệt đối với chủ nghĩa nam nhân của mình.

Nhắm hai mắt, thật cẩn thận tìm nơi cần băng bó.

Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, Thượng Quan Tuyệt Trần còn đang trong bóng đêm mà gian nan tìm đường.

Thời gian hai chén trà nhỏ trôi qua, hắc tuyến trên trán Nam Cung Vũ Huyên sớm đã nổi bạo:

“Tuyệt Trần ca ca, nếu huynh thật sự ngượng ngùng mở mắt ra mà nói, liền sờ đi.”

Thân mình Thượng Quan Tuyệt Trần đột nhiên cứng đờ.

Liền ngay cả Đông Phương Dật Hàm cũng giống như ăn ruồi bọ, tuy rằng hắn không có quay đầu nhìn lại, nhưng là khuôn mặt tuấn tú lại đỏ như màu gan heo.

“Phù!”

Nam Cung Vũ Huyên thở một hơi:

“Chúng ta hiện tại cứ vậy tốn thời gian cùng không phải là cách. Vẫn nên nhanh chóng xử lý tốt, sau đó đi làm chuyện chính. Cho nên không cần cố chấp với những suy nghĩ đó có được không.”

Lời này vừa nói ra, trong lòng hai đại nam nhân như là bị cái gì đột nhiên đập tỉnh.

Buồn cười là bọn họ tuổi hơn nàng, luôn tự nhận là nam tử hán đại trượng phu.

Nhưng là kết quả lại còn không có nhìn đến thông thấu như con nhóc con là nàng, nhìn đến rõ ràng.

Xác thực, hiện tại không phải lúc ở đây vì chuyện nhỏ này mà thẹn thùng.

Hiện tại là lúc quan trọng, nếu chỉ vì chuyện này mà lãng phí thời gian, không xử lý tốt chuyện tiếp theo, để cho hai người Huyền Dịch cùng Nhược Ngôn rơi vào hiểm cảnh mà nói, như vậy bọn họ muôn lần chết cũng khó thoát tội!

Thượng Quan Tuyệt Trần hít sâu mấy hơi, sau đó mở mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt lệ của Nam Cung Vũ Huyên:

“Huyên Nhi, đắc tội.”

Nói xong, nhìn không chớp mắt bắt đầu băng bó miệng vết thương cho nàng.

Nữ tử trước mặt này còn hơn đám nam nhân là bọn họ rất nhiều.

Không nói đến việc nàng bày mưu nghĩ kế bố trí toàn cục một lưới bắt hết thế lực của Hiên Viên Kỳ, chỉ nói chuyện trước mắt, dũng khí vì làm đại sự mà không để ý đến chuyện nhỏ. Đám được gọi là đại nam nhân như bọn họ kém xa.

Đông Phương Dật Hàm cũng dâng trào cảm xúc.

Trước tới giờ hắn vẫn luôn biết, tiểu tử này trí tuệ giảo hoạt, nhưng lại không biết, nàng lại có thể nhìn rõ ràng toàn bộ mọi chuyện như vậy.

Người thánh khiết như vậy, cực xứng với khối thân mình này của nàng, nhưng là tuổi…

Lại nói tiếp, nếu không phải chính mắt hắn nhìn tiểu gia hỏa này trưởng thành mà nói, như vậy hắn không nhất định sẽ tin tưởng tiểu tử này thật sự là chưa tới mười tuổi chứ không phải mười lăm mười sáu tuổi.

Bởi vì, nàng quá mức thông minh, nhìn mọi chuyện cực kỳ rõ ràng, một chút cũng không giống như là một tiểu hài tử.

Phía trên Hiên Viên điện.

Hiên Viên Minh ngồi nghiêm chỉnh trên long ỷ, vẻ mặt nghiêm nghị.
« Chương TrướcChương Tiếp »