Quyển 2 - Chương 21: Thượng Quan Tuyệt Trần yêu

Các vị đại thần cùng Tướng quân im lặng đứng ở dưới điện, tâm tư khác nhau.

Hôm nay Hiên Viên Minh cho bọn họ có một loại cảm giác thật khác biệt .

Hoàn toàn không xứng với hình tượng yếu đuối ngày thường.

Mặc dù các đại thần cùng các Tướng quân ở dưới điện đa số là người của Hiên Viên Kỳ cùng Tư Không Minh, nhưng là nay Hiên Viên Kỳ cùng Tư Không Minh không có ở đây, bọn họ có chút cảm giác rắn mất đầu.

Tư Không Huyền Dịch im lặng đứng phía trước hàng ngũ võ tướng, cúi đầu không nói. Hắn hiện tại đang tự hỏi tình hình hiến tế lúc vừa rồi. Hắn đã muốn từ trong biểu hiện của chúng thần cùng Hiên Viên Minh, nhìn ra tình huống như vừa rồi là chưa từng xảy ra.

Là phúc hay họa, hắn không biết. Nhưng là vô luận thế nào, hắn cũng phải giữ chắc khối binh phù này, bởi vì khối binh phù này, là bùa cứu mạng tất cả bọn họ.

Hiên Viên Minh nhìn mọi người có mặt ở đại điện, nở nụ cười:

“Ha ha, các vị ái khanh, hôm nay là ngày đại hỉ, mọi người vì sao đều im lặng như vậy?”

Lời này, làm cho mọi người không hiểu ra sao.

Đại hỉ?

Là chỉ lễ giao nhận binh phù sao?

Hiên Viên Minh nhìn dáng vẻ mọi người nghi hoặc, giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái trán:

“Ha ha, nhìn Trẫm, hóa ra còn chưa nói a! Ha ha, xem ra là cao hứng quá mức, cho nên hồ đồ.”

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Hiên Viên Minh nhìn về phía Tiểu Thuận Tử:

“Tiểu Thuận Tử, tuyên chỉ đi, làm cho các vị ái khanh cùng cao hứng với Trẫm.”

Hiên Viên Minh cười như ánh sáng ngọc, gương mặt tuấn tú nho nhã có chút bãi bể nương dâu giờ phút này lại như trẻ hơn mười mấy tuổi, cả người tản ra một loại chùm sáng dìu dịu đầy độ lượng.

Tiểu Thuận Tử từ đáy lòng hiểu rõ lời này, từ trong tay áo lấy ra một cuộn thánh chỉ, mở ra:

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Thái Tử Hiên Viên Nhược Ngôn đã ở Triêu Dương học viện khổ học hơn mười năm, nay học thành trở về, Trẫm đã kiểm tra thấy đạo trị quốc còn cao hơn cả Trẫm, nay nếu thành Quân, chắc chắn sẽ thành hy vọng của Hiên Viên quốc, hạnh phúc của bách quan, lợi ích cho vạn dân! Vì thế đặc biệt ban ra chiếu thư này, truyền ngôi cho Thái Tử Hiên Viên Nhược Ngôn, mười ngày sau cử hành đại lễ đăng cơ, khâm thử.”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Bách quan cao giọng nói.

Này, là quy củ, vô luận có đồng ý nội dung chiếu thư hay không, sau khi thánh chỉ được truyền ra, đều hô to vạn tuế.

“Ha ha, các vị ái khanh bình thân.”

Tâm tình Hiên Viên Minh tốt lắm.

“Tạ Hoàng Thượng.”

“Ân. Như vậy có việc khởi tấu, vô sự bãi triều.”

Hiên Viên Minh nói.

Hừ! Giữ nổi bình tĩnh sao? Ông ngược lại muốn nhìn, bọn họ còn có thể vững vàng hay không. Hôm nay, chuyện cần giải quyết đều phải giải quyết sạch sẽ.

Giải quyết xong, con đường sau này của Ngôn Nhi cũng ít đi chút trở ngại. Áy nãy với Ngôn Nhi hơn mười năm, hiện tại xem như bồi thường một ít đi.

“Hoàng Thượng, thần có bản tấu.”

Lưu Minh tiến lên một bước, hành lễ nói.

“Thừa tướng mời nói.”

Biểu hiện trên mặt Hiên Viên Minh không khác là bao.

Lưu Minh, Thừa tướng do Hiên Viên Kỳ đề bạt lên, cũng xem như là nhân tài.

Hiện tại suy nghĩ lại, Hiên Viên Kỳ tuy rằng ham muốn ngôi vị Hoàng Đế, nhưng là ở phương diện đề bạt nhân tài, còn chưa từng để cho hạng vô tài đảm nhiệm.

Xem ra hắn suy nghĩ rõ ràng Hiên Viên quốc sớm hay muộn gì cũng rơi vào tay hắn, cho nên mới lo lắng hết sức như thế.

“Hoàng Thượng, người hiện tại tuyên bố thoái vị, thực có chút nhanh, thần mời Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Lưu Minh nói rất kiên quyết, giọng điệu ngang ngược.

“Hoàng Thượng, thần cho rằng Thừa tướng đại nhân nói đúng cực kỳ! Hiện tại, Nhϊếp Chính Vương không ở đây, Hoàng Thượng từng hỏi ý của Nhϊếp Chính Vương sao? Hoàng Thượng người không thể khư khư cố chấp a!”

Một đại thần phụ họa.

“Cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”

“Cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”



Phía trên Hiên Viên điện, trong phút chốc liền quỳ xuống một mảnh, hô to cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Hiên Viên Minh cũng không ngăn cản, sắc mặt không thay đổi nhìn chung quanh dưới điện.

Hiện tại, số người không theo đám lớn đại thần cầu ông thu hồi mệnh lệnh đã ban còn có hơn mười người.

Lễ bộ Thượng thư Chu Nguy Hựu, tân khoa Trạng nguyên Ngụy Vũ, đại học sĩ Lưu Thanh Vân, Công bộ Thượng thư Khâu Hạo Nhiên. Ừm, năm người còn lại đều là võ tướng, Tư Không Huyền Dịch là miễn bàn, bốn người còn lại, nhìn qua đều là người trẻ tuổi, nhưng chức quan của bọn họ rõ ràng không cao lắm, bởi vì Hiên Viên Minh không biết bất kỳ người nào.

Xác thực, mấy người này chức quan không cao, nếu không phải hôm nay Hiên Viên Minh mệnh lệnh, bọn họ cũng không đủ tư cách bước vào Hiên Viên điện này.

Nhưng là bốn người cũng là bốn vị Tướng quân nổi tiếng dũng mãnh trong quân đội, cũng là tháng trước vừa bị đề bạt đi ên, bọn họ nhậm chức tất cả đều dựa vào thực lực xuất sắc nổi trội. Theo một phương diện nào đó mà nói, bọn họ còn không có bị Tư Không Minh cùng Hiên Viên Kỳ lôi kéo.

Mặt Hiên Viên Minh mang theo mỉm cười nhìn trường hợp náo nhiệt hừng hực dưới điện, cũng không ngăn cản, tùy ý bọn họ kêu gào.

Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, tiếng hô của chúng thần vẫn to như trước.

Thời gian hai chén trà nhỏ trôi qua, tiếng hô giảm nhỏ chút.

Thời gian một khắc chung trôi qua, tiếng hô so với lúc vừa mới bắt đầu, rõ ràng giảm nhỏ.

Nửa giờ trôi qua, tiếng hô to đã muốn biến thành tiếng hô khàn khàn.

Hiên Viên Minh đứng dậy:

“Các vị ái khanh, ta muốn hỏi một chút, Hiên Viên quốc này hiện tại đến cùng là thiên hạ của Trẫm hay là thiên hạ của Hiên Viên Kỳ?”

Thanh âm ôn hòa như thường.

“…, “

Im lặng một lúc lâu, chúng thần cuối cùng vẫn đáp:

“Tự nhiên là thiên hạ của Hoàng Thượng.”

Tuy rằng là đồng thanh đáp nhưng cường độ thanh âm không lớn, cho dù nhiều người cùng nhau trả lời như vậy, cũng có chút cảm giác được thanh âm có chút khàn khàn.

Bớt giỡn, dù cho là bất kỳ ai kêu gào hết nửa canh giờ thanh âm còn có thể không khàn đi sao?

“Ha ha, nếu là thiên hạ của Trẫm vậy sao lại có cách nói phải hỏi ý Nhϊếp Chính Vương?”

Hiên Viên Minh cười nói, sau đó sắc mặt nháy mắt trở nên nghiêm túc hơn.

“Hiên Viên quốc hiện nay, vẫn do Trẫm làm chủ!”

Mọi người dưới điện sửng sốt.

Đây là tình huống trước nay chưa từng có a!

Trong mộy khoảng thời gian bọn họ còn chưa kịp phản ứng.

Vì sao Hoàng Thượng yếu đuối trước kia nay lại sắc bén như vậy, cảm giác giống như thay đổi thành người khác.

Là vì Nhϊếp Chính Vương không ở đây sao?

Nhưng là, nếu như hiện tại Hoàng Thượng truyền ngôi cho Thái Tử, vậy kế hoạch Nhϊếp Chính Vương khổ tâm chuẩn bị bấy lâu không phải là uổng phí sao?

Lợi ích sắp rớt lên đầu bọn họ cũng sẽ bốc hơi!

Không thể!

Không thể để cho chuyện như vậy xảy ra!

“Hoàng Thượng, Nhϊếp Chính Vương cúc cung tận tụy vì Hiên Viên quốc ta, cống hiến hết nửa đời, sao Hoàng Thượng có thể không tôn trọng một lão thần như thế sao? Huống hồ, Thái Tử còn trẻ, căn bản là khó có thể đảm nhiệm trọng trách a! Nếu như Hoàng Thượng khư khư cố chấp, thì chẳng khác nào vứt bỏ tiền đồ của Hiên Viên quốc ta a Hoàng Thượng!”

Lưu Minh dùng thanh âm khàn khàn kích động nói.

“Tôn trọng? Tôn trọng trong mắt Thừa tướng là có ý gì?”

Sắc mặt Hiên Viên Minh chưa từng thay đổi:

“Thừa tướng là đang cho rằng Thái Tử còn trẻ? Ha ha, Tiên hoàng năm đó mới vừa mười tám tuổi liền đăng cơ. Mà Trẫm, cũng là hai mươi liên ngồi lên long ỷ. Thái Tử hiện tại đã mười chín, tại sao có thể gọi là còn trẻ? Trẫm thân là Quốc quân của Hiên Viên quốc, đương nhiên sẽ quan tâm tiền đồ của Hiên Viên quốc hơn bất kỳ ai trong số các ngươi. Thái Tử là môn sinh đắc ý của bốn bị thánh nhân Thượng Thiện, do bốn vị thánh nhân cố ý bồi dưỡng lên, không phải là người mà Thừa tướng ngươi có thể nghi ngờ.”

Trong lời nói của Hiên Viên Minh có khí phách.

Lưu Minh sửng sốt, á khẩu không trả lời được.

Từ xưa đến nay, trong lịch sử rất nhiều Thái Tử còn trẻ hơn cả Thái Tử hiện tại đã kế vị, mà trong số đó người được cho là thánh minh cũng không ít. Cho nên dùng cái cớ Thái Tử còn trẻ là không có tác dụng.

Lại nói, Thái Tử thật sự là do bốn vị thánh nhân dốc lòng bồi dưỡng, người khắp thiên hạ đều biết.

Uy tín của bốn vị thánh nhân trong lòng mọi người là không thể khiêu chiến, uy tín của bọn họ trong lòng dân chúng, chỉ sợ sớm vượt qua thiên tử Hiên Viên quốc cùng Quy Hải quốc!

Cho nên, hiện tại Hiên Viên Minh kéo bốn vị Thượng Thiện vào, không thể nghi ngờ là một tấm bình phong cực kỳ vững chắc!

“Hoàng Thượng, tuy là nói như thế, nhưng là người đừng quên binh gia thường nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”

Một võ tướng đứng ra, hắn tên là Đỗ Vĩ, là thủ hạ Tư Không Minh – Tả Tướng quân.

“Thái Tử Quy Hải quốc – Quy Hải Lộng Nguyệt, cũng là môn sinh đắc ý của bốn vị thánh nhân, cũng được dốc lòng bồi dưỡng. Thái Tử cùng Quy Hải Lộng Nguyệt là đồng học, chỉ sợ độ hiểu biết giữa bọn họ về nhau là rất sâu, cứ thế xem ra, làm môn sinh của bốn vị thánh nhân cũng không phải là ưu thế, ngược lại còn là một hoàn cảnh xấu. Không biết chừng trong tương lai, khi hai nước giằng co, hành động của nước ta không chừng đều nằm trong tay của đối phương.”

“À?”

Hiên Viên Minh nhìn Đỗ Vĩ:

“Hòa ra Đỗ ái khanh cho là như vậy.”

“Đúng thế.”

Đỗ Vĩ cung kính nói, nhưng là trong cung kính này, ẩn ẩn mang theo chút hương vị không coi ai ra gì.

Cho dù đối phương là Hoàng Đế, nhưng là những người có mặt đều biết Hoàng Đế này yếu đuối vô năng, cho nên hắn tự nhiên cũng không cần sợ hãi.

“Ha ha, xem ra Đỗ ái khanh còn không hiểu rõ tình huống hiện tại nha.”

Hiên Viên Minh cười nói:

“Như vậy, khiến cho Trẫm giải thích nghi hoặc cho Đỗ ái khanh.”

Hiên Viên Minh tạm dừng sau một lúc lâu, tiếp tục nói:

“Giữa hai nước, đấu tranh lớn nhất là ở phương diện quân sự chứ không phải là chính sự. Quốc quân là người nắm chắc toàn cục, thống trị quốc gia cho tốt, để cho dân chúng càng ngày càng giàu có. Chuyện bảo vệ quốc gia là do Binh mã Đại tướng quân phụ trách. Mà Hiên Viên quốc ta có được Huyền Dịch, an toàn của nước ta là không cần phải lo lắng.”

“Hoàng Thượng, người đừng quên, Tây Môn Vân Ảnh của Quy Hải quốc cũng là môn sinh của bốn vị thánh nhân, hơn nữa truyền thuyết Tây Môn Vân Ảnh võ công cao cường, gần như xấp xỉ với bốn vị thánh nhân.”

Đỗ Vĩ đáp.

“Ha ha, Đỗ ái khanh, thân là một Tướng quân, ngươi hẳn biết, trên chiến trường cũng không phải chỉ cần một người mạnh mẽ là có thể mang thắng lợi về. Tuy rằng Tây Môn Vân Ảnh có võ công cao cường tới đâu cũng vẫn là lực của cá nhân, sao có thể dùng để là tiêu chuẩn đánh giá? Lại nói, tuy rằng Huyền Dịch cùng Tây Môn Vân Ảnh đều là đồ đệ của bốn vị thánh nhân nhưng là Đỗ ái khanh dường như đã quân. Huyền Dịch có trong tay … là hỏa phù.”

Hiên Viên Minh thong dong nói.

“Hít….”

Lời này vừa nói ra, trên đại điện liền truyền đến tiếng hít không khí không ngừng.

Hỏa phù?

Là hỏa phù!

Tại toàn bộ đại lục Triêu Dương, vô luận là Hiên Viên quốc hay là Quy Hải quốc, đều lưu truyền một chuyện xưa:

Ở thời viễn cổ, trên đại lục yêu ma hoành hành, gϊếŧ hại sinh linh. Ở lúc nhân loại sắp diệt vong, xuất hiện hai vị chiến thần, một người tên Nhược Hỏa, một người tên Nhược Thủy, một người nắm trong tay hỏa phủ, một người nắm trong tay thủy phù. Quân đội dưới tay bọn họ cũng theo đó được gọi là Hỏa Nhược cùng Thủy Nhược. Hai nhánh quân đội giống như lợi kiếm không gì có thể cản nổi, chỉ cần nơi họ đi qua thì yêu ma sẽ như bốc hơi. Cũng là nhờ vào hai vị chiến thần Nhược Thủy cùng Nhược Hỏa mà nhân loại mới không bị diệt vong, đại lục Triêu Dương mới có thể tiếp tục phát triển.

Hỏa phù!

Rõ ràng chính là binh phù trong tay Nhược Hỏa trong truyền thuyết.

Hơn nữa, còn có truyền thuyết kể rằng người có được hỏa phù có thể triệu hồi được thần binh Hỏa Nhược trong thời kỳ viễn cổ.

Mọi người trên đại điện trừ Tư Không Huyền Dịch người từ nhỏ đã sinh hoạt ở trên núi Triêu Dương ra thì không ai không biết truyền thuyết về hỏa phù này.

Một lần nữa liên tưởng đến cảnh tượng tưởng như là ảo giác ở trên đàn hiến tế, mọi người mới nhận ra bọn họ cách truyền thuyết chỉ xuất hiện trong sách gần như vậy.

Đặc biệt là nhóm lão thần từng chứng kiến nghi thức giao nhận trước kia càng tin tưởng đây là sự thật.

Lần nghi thức giao nhận binh phù trước kia căn bản không xuất hiện dị tượng này.

Càng không cần nhắc tới việc dáng vẻ binh phù thay đổi so với dáng vẻ ban đầu.

Mà nhóm lão thần này, phần lớn đều là người của Hiên Viên Kỳ cùng Tư Không Minh.

Nay lại được Hiên Viên Minh đề điểm thì bọn họ căn bản không còn lý do gì để biện luận nữa.

Hiên Viên Minh nhìn thoáng qua các đại thần dưới điện:

“Các vị ái khanh, các ngươi còn có lời gì muốn nói?”

“…”

Chúng binh im lặng…

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái tử Điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Tư Không Huyền Dịch quỳ một gối xuống, hô to.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái tử Điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Trừ bỏ Tư Không Huyền Dịch ra, chín người còn chưa quỳ xuống lúc trước cũng quỳ xong hô to.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái tử Điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Nhóm đại thần còn lại cũng khàn khàn hô to.

Tư Không Huyền Dịch hơi cúi thấp đầu, khóe miệng giương lên một độ cong không rõ ràng.

Ha ha, xem ra Hoàng Thượng cũng không phải yếu đuối như trong truyền thuyết a.

Tuy rằng kém Nhược Ngôn, nhưng cũng là một nhân vật mặt ngoài vô hại nhưng thực tế lại rất nguy hiểm.

Lần này, hắn xem như thấy rõ ràng.

Một người yếu đuối sao có thể đối mặt với bốn mươi năm mươi đại thần phản đối kịch liệt mà mặt không đổi sắc, còn không chút tiếng động làm cho đám đại thần này khó chịu mà nuốt đắng.

Ha ha, cổ họng đám đại thần này, chỉ sợ đau một đoạn thời gian.

“Ha ha, chúng ái khanh bình thân.”

Hiên Viên Minh cười nói.

“Tạ Hoàng Thượng.”

Tuy rằng bị vướng mắc bởi chuyện hỏa phù xuất hiện nhưng đa số đám đại thần ở trong lòng vẫn còn đang gửi gắm hy vọng ở Hiên Viên Kỳ, hy vọng khi Hiên Viên Kỳ lên triều lại xoay chuyển tình thế.

“Ừ, vậy bãi triều …”

“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Chuyện lớn không tốt!”

Lời của Hiên Viên Minh còn chưa nói xong, một thái giám nghiêng ngả lảo đảo, té lên té xuống đi vào trong đại điện.

Sắc mặt Hiên Viên Minh không thay đổi, ôn hòa như bình thường:

“Chuyện gì kích động như thế?”

“Hồi Hoàng Thượng, Nhϊếp Chính Vương phủ ch.., ch.., cháy…”

Thanh âm của thái giám có chút run rẩy, đủ để thấy hắn sợ hãi cỡ nào.

Các vị đại thần đang đặt hy vọng cuối cùng lên người Hiên Viên Kỳ nghe xong tin tức này sắc mặt đột nhiên biến.

“Cháy?!”

Hiên Viên Minh cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt:

“Sao có thể cháy?”

“Nô tài không biết.”

Trong tiếng nói của thái giám mang theo nức nở:

“Người đến bẩm báo nói, hỏa thế hiên ngang không gì sánh kịp, căn bản không có cách đi vào, hơn nữa … hơn nữa …”

Thái giám nói “hơn nữa” hết nửa ngày, vẫn không nói ra được câu tiếp theo, gần như sắp khóc ra tiếng.

“Hơn nữa cái gì, còn không nói nhanh!”

Hiên Viên Minh đã giận tái mặt.

“Hơn nữa, Nhϊếp, Nhϊếp Chính Vương còn ở bên trong phủ, chưa ra.”

Thái giám lại tiếp tục nói.

Lời này, không thể nghi ngờ là ném một hòn đá vào mặt hồ yên tĩnh. Bên trong Hiên Viên điện nhất thời ồn ào ầm í không thôi.

“Cái gì?”

“Trời ạ, tại sao có thể như vậy?”



Nhóm đại thần cùng một phe với Hiên Viên Kỳ cuối cùng không bình tĩnh được, sắc mặt tái nhợt cả kinh nói.

“Ngươi cũng biết ngươi đang nói cái gì?!”

Hiên Viên Minh giận dữ.

“Hồi, hồi Hoàng Thượng, nô tài là nói thật, Hoàng Thượng minh giám a!”

Thái giám nước mắt giàn dụa.

Ô ô, sớm biết đây không phải là một chuyện tốt, nhưng là nếu như không đến báo mà nói, sẽ còn thảm hại hơn!

“Tư Không Huyền Dịch!”

Hiên Viên Minh kêu lên.

“Có vi thần.”

Tư Không Huyền Dịch quỳ một gối xuống.

“Ngươi hiện tại là Binh mã Đại tướng quân, tự ngươi điều khiển quân đội, nhanh chóng đến Nhϊếp Chính Vương phủ cứu hoả!”

Trên mặt Hiên Viên Minh là vẻ nóng vội không thôi.

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Nói xong, Tư Không Huyền Dịch đứng dậy, nhìn chung quanh đại điện một vòng:

“Ngươi, ngươi, ngươi còn có ngươi, bốn người các ngươi theo ta.”

Tư Không Huyền Dịch lựa chọn bốn người, rõ ràng chính là bốn Tướng quân trẻ tuổi lúc trước không có phản đối Hiên Viên Nhược Ngôn đăng cơ.

“Mạt tướng tuân mệnh!”

Bốn người quỳ một gối xuống, lĩnh mệnh.

“Hoàng Thượng, chúng thần xin cáo lui!”

Tư Không Huyền Dịch lần thứ hai hành lễ với Hiên Viên Minh.

“Ừ, mau đi đi.”

Hiên Viên Minh nâng tay ý bảo hắn đi nhanh.

“Vâng.”

Tư Không Huyền Dịch đứng dậy, mang theo bốn người vô cùng lo lắng rời khỏi.

Ha ha, hắn đã nói, người ngồi trên ngôi vị Hoàng Đế mấy mười năm, sao có thể là người yếu đuối vô năng.

Hoàng Thượng, rất nguy hiểm.

Lần này giao nhiệm vụ này cho hắn, không chỉ có thể cho hắn có cơ hội xóa đi khả năng lưu lại manh mối, lại còn là một cơ hội để triển lãm năng lực của hắn. Nay không có chiến sự, cứu hoả trùng hợp chính là một cơ hội tốt để thể hiện năng lực chỉ huy!

“Các vị ái khanh, các ngươi nguyện ý đi cứu hỏa hay là ở chỗ này cũng Trẫm nóng ruột chờ tin tức?”

Tư Không Huyền Dịch đi rồi, Hiên Viên Minh trầm giọng hỏi.

“…, “

Im lặng trong chớp mắt sau đó chúng thần cùng đáp:

“Thần cấp nguyện ý cùng Hoàng Thượng nóng ruột chờ tin tức.”

Bớt giỡn, đó là cứu hỏa a!

Nước lửa vô tình, Nhϊếp Chính Vương biết võ công còn không ra được, càng đừng nói đến đám quan văn đa số không biết võ công như bọn họ.

Tuy rằng giữa họ và Hiên Viên Kỳ tồn tại quan hệ ích lợi, nhưng mạng nhỏ của mình vẫn có vẻ quan trọng hơn.

“Ừ, vậy các ngươi liền ở đây sốt ruột cùng Trẫm đi.”

Hiên Viên Minh gật gật đầu.

Ở mặt ngoài nhìn không thấy cái gì khác thường, nhưng là trong lòng Hiên Viên Minh lại nở nụ cười châm chọc.

Hiên Viên Kỳ, Hoàng huynh tốt của ông a, đến chết lại không có một người nguyện ý đi cứu hắn, ha ha, cho dù là biểu hiện bên ngoài cũng không có người làm nào giả vờ.

Thật sự là thật đáng buồn.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

“Dật Hàm, đưa nàng cho ta đi.”

Thượng Quan Tuyệt Trần nhẹ giọng nói.

Tiểu gia hỏa này, còn không có băng bó xong liền ngủ trong lòng Dật Hàm.

“Huynh đi rửa mặt chải đầu trước đi, đổi một thân xiêm y.”

Đông Phương Dật Hàm nhìn y phục toàn máu cùng tóc đã loạn hết cả lên của Thượng Quan Tuyệt Trần mà nói.

“Ha ha, cũng đúng.”

Thượng Quan Tuyệt Trần cười nói:

“Vậy huynh chiếu cố nàng một chút, đừng để cho nàng nhúc nhích, bằng không miệng vết thương rất dễ vỡ ra.”

“Ừ, đã biết.”

“Được rồi, ta đây đi tắm rửa chút.”

Thượng Quan Tuyệt Trần nói một tiếng, sau đó đi ra cửa.

Đông Phương Dật Hàm nhìn phương hướng Thượng Quan Tuyệt Trần rời đi, xuất thần.

Không biết là ảo giác của hắn hay là cái gì khác, hắn cứ cảm giác Tuyệt Trần hiện tại có hương vị con người hơn rất nhiều, không còn như một tiên nhân mà càng giống phàm nhân.

Đây vốn nên là chuyện tốt, nhưng ánh mắt Tuyệt Trần nhìn tiểu tử này lại càng ngày càng giống Huyền Dịch cùng Nhược Ngôn.

Vậy đã nói rõ, Tuyệt Trần cũng yêu tiểu nha đầu này?

Đông Phương Dật Hàm đột nhiên cảm giác có chút mê mang, trong bốn huynh đệ, lại có ba người đều yêu nàng.

Tuổi thực tế của nàng, trong mắt hắn không phải là vấn đề.

Bởi vì có những lúc nàng khiến cho người ta cảm giác nàng lớn hơn rất nhiều so với thân thể này.

Hiện tại hắn lo lắng đó là về sau nên làm sao cho phải.

Ba người này, có thể bởi vì một người là nàng, từ đoàn kết với nhau chuyển thành xa cách đối địch?

Thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên đang ngủ say.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt thế vô song, cho dù đang ngủ cũng lộ vẻ tươi cười thản nhiên, hạt gạo mờ mờ bên má làm cho dung nhan lúc ngủ của nàng cũng linh động vô song.

“Tiểu tử a, muội nói về sau nên làm sao bây giờ?”

Đông Phương Dật Hàm nhìn nàng ngủ đến điềm tĩnh, bần thần lẩm bẩm.

Hiện tại hắn không biết nên làm cái gì bây giờ.

Là nên ngăn cản ba người hay là muốn tùy ý bọn họ thuận theo tự nhiên phát triển.

Người xưa có câu: mỹ nhân thơm, mộ anh hùng.

Tiểu gia hỏa này, chẳng lẽ nhất định thành phần mộ của bọn họ sao?

Nếu là như thế, hắn nên làm như thế nào?

“Dật Hàm, huynh suy nghĩ cái gì?”

Thượng Quan Tuyệt Trần trở về, hồ nghi hỏi.

Hắn vào đến mà Dật Hàm lại không có phát hiện chút nào.

“A?”

Đông Phương Dật Hàm cả kinh.

“Không có gì.”

Chết tiệt, thế nhưng nghĩ đến thất thần.

“Ừm.”

Thượng Quan Tuyệt Trần gật đầu, cũng không đâm thủng hắn, chuyển tầm mắt lên Nam Cung Vũ Huyên:

“Đưa nàng cho ta đi.”

“À.”

Đông Phương Dật Hàm gật đầu.

Thượng Quan Tuyệt Trần thật cẩn thận tránh đi miệng vết thương trên vai Nam Cung Vũ Huyên, ôm nàng vào trong lòng mình, ánh mắt dịu dàng như nước.

“Tuyệt Trần…”

Đông Phương Dật Hàm muốn nói lại thôi.

“Hử?”

Tầm mắt Thượng Quan Tuyệt Trần vẫn không có rời khỏi Nam Cung Vũ Huyên dù chỉ một chút, đưa tay còn lại vén một luồng tóc mềm nhẹ bung ra qua sau tai nàng.

Đông Phương Dật Hàm nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần biến thành một vũng nước mềm mại, trái tim lạnh đi một nửa.

Cười khổ trong lòng.

Ha ha, hiện tại sự thật liền bày ra trước mắt.

Không còn nghi hoặc, Tuyệt Trần cũng yêu tiểu tử kia.

“Huynh chuẩn bị làm sao bây giờ?”

Đông Phương Dật Hàm hỏi, hắn biết Thượng Quan Tuyệt Trần có thể nghe hiểu.

Thượng Quan Tuyệt Trần nhẹ nhàng vuốt ve hai má Nam Cung Vũ Huyên, dịu dàng như vuốt ve trân bảo tuyệt thế, nghe thấy Đông Phương Dật Hàm nói thế, động tác của hắn không từng tạm dừng, dường như đã sớm dự đoán được Đông Phương Dật Hàm sẽ hỏi như vậy.

“Tính cách của ta huynh hẳn là rất rõ ràng.”

Tay cùng tầm mắt của Thượng Quan Tuyệt Trần vẫn không có rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên:

“Ta không tranh đấu cùng bọn họ, cũng sẽ không cướp với bọn họ, chỉ cần nàng có thể hạnh phúc, chỉ cần nàng có thể vẫn tiếp tục vui vẻ như vậy, ta không cầu gì hơn.”

Tiếng nói trong sáng, giống như từ tâng mây tận chân trời truyền đến, không chút khói lửa nhân gian, làm cho người ta tự dưng yên tâm.

Ý của Thượng Quan Tuyệt Trần rất rõ ràng, hắn tuy rằng chưa nói, nhưng lại thừa nhận sự thật hắn yêu Nam Cung Vũ Huyên.

Hắn cũng sẽ không vì có được Nam Cung Vũ Huyên mà đi làm chuyện ảnh hưởng đến tình nghĩa huynh đệ, vô luận về sau nàng lựa chọn ai, hắn đều chúc phúc, hắn đều ủng hộ.

Nếu như Nam Cung Vũ Huyên về sau yêu hắn, vậy đó là may mắn lớn nhất cuộc đời này của hắn.

Nếu như Nam Cung Vũ Huyên yêu người khác, vậy hắn cũng sẽ nắm chắc cương vị ca ca này, âm thầm bảo vệ nàng.

“Huynh ngốc.”

Tuấn mi Đông Phương Dật Hàm nhíu chặt.

“Ha ha, vui vẻ chịu đựng.”

“…”

Đông Phương Dật Hàm không nói, hắn biết nhiều lời vô ích, hơn nữa, cho dù hắn có nói nữa, Đông Phương Tuyệt trần cũng nghe không vào:

“Ta đi xử lý chuyện còn lại, huynh chăm sóc tiểu tử kia là được.”

Nói xong, cũng không chờ Thượng Quan Tuyệt Trần trả lời, liền lắc mình rời đi.

Đông Phương Dật Hàm đi rồi, Thượng Quan Tuyệt Trần thu hồi tay, nhưng tầm mắt vẫn dịu dàng dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên.

Sau một lúc lâu, ánh mắt Thượng Quan Tuyệt Trần dần mơ màng, cúi người, để sát môi mỏng của hắn vào phấn môi của Nam Cung Vũ Huyên.

Ở khoảng cách còn một hạt gạo nữa là chạm vào môi anh đào của nàng, Thượng Quan Tuyệt Trần ngừng lại, nhắm mắt, chuyển nụ hôn lên trên trán trơn bóng của nàng.

Huyên Nhi, huynh có phải là đang lợi dụng lúc muội gặp khó khăn sao?

Vừa rồi còn nói ra lời thề son sắt không mong không cầu, nhưng lúc này, lại…

Thời gian, như dừng lại giờ khắc này.

Ánh sáng mặt trời ấm áp như tinh linh nghịch ngợm bao phủ lấy hai người.

Thiếu niên dung mạo như tranh vẽ nhẹ nhàng đặt một dấu ấn yêu thương lên trán nữ tử trong lòng.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Không tốt, chuyện lớn không tốt!”

Thanh âm bén nhọn thái giám giống như kiếm sắc, cắt qua không gian yên tĩnh của Hiên Viên điện.

Lòng của đám đại thần trên điện như bị ai nắm chặt lấy.

Có một loại dự cảm không lành bao phủ quanh trái tim của họ.

“Chuyện gì mà hớt ha hớt hải như vậy?”

Giờ phút này Hiên Viên Minh thể hiện rõ ràng khí thế của một Quốc quân.

“Hồi, hồi Hoàng Thượng, Nhϊếp Chính Vương, Nhϊếp Chính Vương hoăng ~ ô ô ô…!”

Thái giám quỳ hai đầu gối xuống đất, khóc tang.

“…”

Trên Hiên Viên điện, lại lần nữa trở lại với sự câm lặng.

Những người có mặt đều trừng đôi mắt thật lớn, nhìn thái giám đang khóc không ngừng trên mặt đất.

Hoăng…?

Nhϊếp Chính Vương hoăng?

Vậy bọn họ không phải sẽ …

“Ngươi, ngươi nói cái gì?”

Hiên Viên Minh lấy lại tinh thần, vẻ mặt không tin hỏi.

“Hoàng, Hoàng Thượng, Nhϊếp Chính Vương, Nhϊếp Chính Vương hoăng ~”

Thái giám thê lương.

“Làm sao có thể? Làm sao có thể?!”

Hiên Viên Minh đứng dậy:

“Tư Không Huyền Dịch đâu? Trẫm không phải để cho hắn đi cứu hoả sao? Hắn đi chưa?!”

“Đại, Đại tướng quân đi, đi, nhưng là hỏa thế rất mạnh, lúc Đại tướng đi, Nhϊếp Chính Vương phủ cũng đã, đã trở thành, trở thành một vùng biển lửa. Dù là binh, binh của Đại tướng quân đi thần tốc, cũng, cũng không có, không có cách cứu chữa. Ô ô ô…, “

Vẻ mặt Hiên Viên Minh hiện lên đau kịch liệt đến nhắm chặt mắt, giống như trong chớp mắt mất đi tất cả khí lực, vô lực vẫy tay.

“Ngươi đi xuống đi.”

“Tạ, tạ Hoàng Thượng.”

Thái giám té lảo đảo ra đại điện.

Nguy hiểm thật!

Tin tức này, không có người dám đến báo, nhưng hắn mới tới, lại không thân với tổng quản, cho nên tổng quản liền chọn hắn lại đây báo tin.

Hắn cho rằng hôm nay báo tin tức này, hắn nhất định phải chết, không ngờ rằng còn có thể giữ lại cái mạng nhỏ.

“Bãi triều đi, Trẫm muốn yên lặng một chút.”

Hiên Viên Minh vô lực ngồi ở trên long ỷ.

“Vâng.”

Các vị đại thần nơm nớp lo sợ.

Nhϊếp Chính Vương đã chết, nay bọn họ…

Trời ạ!

Giờ nên như thế nào cho phải?

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Hoàng cung.

Nội uyển.

Tê Long điện – tẩm cung của Hiên Viên Minh.

Hiên Viên Nhược Ngôn yên tĩnh nhìn Tư Không Minh bị trói chặt, không nói.

Đôi mắt tím này đã dừng trên thân thể Tư Không Minh rất lâu, không có chút ý định dời tầm mắt.

“Hoàng Thượng giá lâm ————–“

Thanh âm Tiểu Thuận Tử truyền đến.

Hiên Viên Nhược Ngôn thu hồi tầm mắt, trong mắt tím hoàn toàn mông lung, không thấy rõ đang suy nghĩ gì.

“Chúng nô tài tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Chúng nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Ngoài cửa đồng thời vang lên tiếng thỉnh an.

“Bình thân.”

Thanh âm Hiên Viên Minh hơi mỏi mệt.

“Tạ Hoàng Thượng.”

“Chi nha …” cửa mở ra rồi lại khép lại.

“Nhi thần tham kiến Phụ hoàng.”

Hiên Viên Nhược Ngôn thấp giọng nói.

“Nhanh chóng miễn lễ.”

Hiên Viên Minh nâng Hiên Viên Nhược Ngôn dậy:

“Chuyện đã làm thỏa đáng, Ngôn Nhi kế tiếp muốn làm như thế nào?”