Quyển 2 - Chương 22: Kĩ xảo nhỏ của tình địch

“Phụ hoàng hy vọng nhi thần làm như thế nào?”

Hiên Viên Nhược Ngôn hỏi ngược.

“Ha ha.”

Hiên Viên Minh cười kéo Hiên Viên Nhược Ngôn ngồi lên nhuyễn tháp, chính ông cũng ngồi ở bên người Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Ngôn Nhi muốn làm sao, Phụ hoàng đều ủng hộ con, Hiên Viên quốc này đã giao cho con, về sau phải dựa vào con mà phát dương quang đại.”

Đây là lần đầu tiên hai phụ tử nói chuyện gần gũi như vậy suốt hai mươi mấy năm qua.

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn cúi đầu không nói một lời, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Haiz.!”

Hiên Viên Minh than nhẹ một tiếng, có chút không biết làm sao:

“Ngôn Nhi còn đang trách Phụ hoàng đúng không?”

Trách, mới là phải đạo.

Chỉ vì ông yếu đuối, để cho Ngôn Nhi còn nhỏ như vậy lại chứng kiến cảnh mẫu thân hắn chết thảm.

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn không nói…

Trách?

Chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên sao?

Mẫu hậu, là người thương hắn nhất trên thế giới này, chẳng lẽ hắn không hẳn là trách ông sao?

“Ngôn Nhi, chuyện năm đó, thật là Phụ hoàng làm không đúng, nhưng là người cũng đã qua đời… Phụ hoàng hiện tại thỉnh cầu con tha thứ, chẳng lẽ thật sự khó như vậy sao?”

“Đừng nói chuyện này, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính sự thì hơn.”

Hiên Viên Nhược Ngôn trầm giọng nói.

Người đã qua đời?

Tha thứ?

Nếu thật sự là muốn tha thứ mà nói, vậy tha thứ cho hắn không có cách nào tha thứ cho ông đi!

“…”

Hiên Viên Minh giật giật môi, nhưng dù chỉ một chữ cũng không nói ra.

“Nhi thần cảm thấy, nghi thức đăng cơ hẳn là phải trì hoãn một thời gian.”

Hiên Viên Nhược Ngôn làm như không có phát hiện Hiên Viên Minh muốn nói gì, cố ý chuyển đề tài.

“Trì hoãn?”

Hiên Viên Minh không hiểu:

“Nếu như trì hoãn mà nói, chỉ sợ sẽ đêm dài lắm mộng a.”

Hiên Viên Kỳ tuy rằng đã chết, nhưng là thế lực của hắn vẫn còn.

Hôm nay trên Hiên Viên điện, ông nhìn rất rõ ràng, thế lực của Hiên Viên Kỳ đã xâm nhập đến toàn bộ triều đình, mà ông lại chỉ cần là một Hoàng Đế trên danh nghĩa.

“Cho dù lắm mộng cũng chỉ có thể tới một cái thì phá một cái. Hiện tại Hiên Viên Kỳ vừa mới chết, nếu như hiện tại nhi thần đăng cơ mà nói, dễ dàng bị người hoài nghi.”

Tuy rằng Huyên Nhi nói rất đúng, lịch sử luôn do người thắng lợi viết ra, nhưng là miệng lươidx dân chúng vẫn cần ngăn chặn.

“…”

Hiên Viên Minh suy nghĩ một lúc lâu.

“Vậy xử lý theo ý của Ngôn Nhi, Phụ hoàng ngày mai sẽ hạ chiếu, đầy lùi đại lễ đăng cơ.”

Ha ha, đây là nhi tử của ông!

Có tầm nhìn có mưu lược!

Hiện tại nếu là vì Hiên Viên Kỳ chết mà đẩy dời đại lễ đăng cơ mà nói, không chỉ có thể miễn hoài nghi, ngược lại còn có thể có được mỹ danh trọng tình trọng nghĩa.

So với nhi tử trẻ tuổi này, ông thật sự là kém nhiều lắm.

Hiên Viên Minh cảm thán trong lòng.

“Vậy nếu Phụ hoàng không còn chuyện gì khác mà nói, nhi thần cáo lui trước.”

Hiên Viên Nhược Ngôn đứng dậy nói.

“Ngôn Nhi phải đi?”

Hiên Viên Minh vội vàng nói.

“Ừ.”

“Ngôn Nhi chẳng lẽ không… ở lại dùng bữa cùng Phụ hoàng?”

“Không cần.”

Hiên Viên Nhược Ngôn thẳng thắn từ chối.

Không biết tại sao, hôm nay hắn có chút tâm thần không yên, tự dưng muốn nhanh chóng chạy về khách điếm, muốn nhanh chóng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia, muốn nghe tiếng nói trong veo đó.

Ha ha, thật đúng là càng ngày càng không rời bỏ tiểu nha đầu kia.

Hiên Viên Nhược Ngôn ở trong lòng không biết làm sao mà cười.

“Vậy, vậy, vậy tên Tư Không Minh kia làm sao bây giờ?”

Hiên Viên Minh cuối cùng cũng tìm thấy lý do giữ hắn lại.

Hóa ra, muốn cùng nhi tử duy nhất của mình dùng bữa, cũng khó khăn như vậy.

“Nhi thần cảm thấy, tốt nhất vẫn giao cho Huyền Dịch đến xử lý.”

“A, như vậy cũng tốt.”

Hiên Viên Minh gật gật đầu.

“Hiện tại không có việc gì, nhi thần cáo lui trước.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cung kính hành lễ, sau đó không đợi Hiên Viên Minh đáp ứng, liền xuất môn.



Vừa đến cửa cung, Hiên Viên Nhược Ngôn liền thấy Tư Không Huyền Dịch một thân nhung trang, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.

Thân trước Tư Không Huyền Dịch là một áo giáp hồng sắc, trên đầu mang theo mũ giáp hình hỏa diễm, áo giáp cứng rắn, trợ giúp cả người hắn uy vũ bất phàm.

Ngũ quan quấn nghị cùng dáng người rắn rỏi làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn, giống như chỉ cần có hắn ở đây thì không có chuyện gì đáng sợ.

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn Tư Không Huyền Dịch như vậy, trong đầu đột nhiên hiện ra một từ — Chiến thần!

“Ha ha, Huyền Dịch, nếu ta là nữ tử, tất nhiên quỳ gối dưới chiến bào của huynh.”

Hiên Viên Nhược Ngôn trêu tức nói.

“Thôi đi, huynh cũng đừng bỡn cợt ta.”

Tư Không Huyền Dịch quăng cho Hiên Viên Nhược Ngôn một ánh mắt xem thường, sau đó xoay người xuống ngựa, đi đến trước người Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Huynh muốn đi đâu?”

“A, đương nhiên là phải đi về nha.”

“Vậy chờ ta một chút, ta đi bàn giao công tác xong ra ngay.”

“Ừ, ta ở trên xe ngựa chờ huynh.”

Hiên Viên Nhược Ngôn gật đầu, chỉ chỉ một chiếc xe ngựa thật tầm thường dừng ở cạnh cửa cung.

Dù sao, vừa lúc hắn có chuyện muốn nói với Huyền Dịch.

“Được, ta đi nhanh về nhanh.”

Nói xong, liền mang theo bốn vị Tướng quân thủ hạ vào cung.

Một khắc chung sau.

Tư Không Huyền Dịch báo cáo kết quả công tác trở về, lên xe ngựa.

Hiên Viên Nhược Ngôn nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp trên xe ngựa đọc sách, thấy Tư Không Huyền Dịch lên xe, nâng mắt:

“Trở lại? Rất nhanh.”

Tư Không Huyền Dịch nhún nhún vai:

“Hoàn thành.”

Nói xong, nhìn quanh bên trong xe ngựa một vòng, trên trán hiện ra ba vạch đen:

“Ta cứ cho rằng Thái tử Điện hạ là đang hăng hái thực hiện chế độ tiết kiệm, nào ngờ bên trong lại có càn khôn nha.”

Bên ngoài nhìn thì thấy không khác xe ngựa bình thường là bao nhưng bên trong lại dùng da bạch hổ để làm thảm, vân cẩm cùng tơ tằm lại như đại phú hào không tiếc tiền mà phủ hết tầng này đến tầng khác. Ngay cả vách xe ngựa cũng được bao phủ bởi bạch cẩm mềm mại.

“Ngươi đây là sợ không cẩn thận bị xước sao?”

Tư Không Huyền Dịch khinh bỉ nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Quả nhiên là cành vàng lá ngọc, chậc chậc vô cùng bạo tay a! Tuyệt đối bạo tay a!”

Quá xa xỉ!

Hiên Viên Nhược Ngôn nghe thấy cách hình dung “cành vàng lá ngọc ” này, cũng không giận:

“Ha ha, có thể không sợ không cẩn thận bị xước sao? Nếu như bị xước dù chỉ một chút, không chỉ ta đau lòng mà sợ ngay cả huynh cũng đau lòng đi?”

Trong mắt tím hiện lên chùm sáng trêu tức.

“Ta đau lòng? Buồn cười, huynh cũng đừng tự dát vàng lên mặt …”

Tư Không Huyền Dịch nói chưa nói xong, liền im bặt, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Hóa ra là bởi vì Huyên Nhi a! A, đích thực muốn hảo hảo bảo hộ mới được!”

Tư Không Huyền Dịch mang vẻ mặt đồng ý.

Huyên Nhi yếu đuối như vậy, nếu như ở trên xe ngựa xóc này bị xước, vậy không phải là hắn đau lòng muốn chết sao? Nhưng mà, công nhận Nhược Ngôn có đủ cẩn thận, ngay cả trên xe ngựa cũng đã an bài đầy đủ.

Nghĩ đến đây, Tư Không Huyền Dịch có chút không phục. Hiện tại, hắn cùng Nhược Ngôn nhưng là tình địch!

Nhược Ngôn cẩn thận, vừa lúc liền biểu hiện hắn sơ ý!

Như vậy, không tốt!

A, hắn hảo hảo suy nghĩ, Nhược Ngôn còn có chỗ nào không có chú ý tới.

Tư Không Huyền Dịch lâm vào cân nhắc.

Hiên Viên Nhược Ngôn nâng mắt, nhìn Tư Không Huyền Dịch đang “Suy nghĩ sâu xa”, cười lắc lắc đầu, sau đó căn dặn xa phu khởi hành. Một lần nữa chuyển tầm mắt về sách trong tay, Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không quấy rầy Tư Không Huyền Dịch.

Chỉ là, sau khi được Tư Không Huyền Dịch nhắc tới, sách của Hiên Viên Nhược Ngôn không biết vì sao nội dung…

Tất cả đều là mặt của người nào đó!

Cười ngọt ngào, cười đùa, cười mỉa, cười như kẻ trộm, xấu hổ, nghịch ngợm, điềm tĩnh, giả tức giận…

Lại lật vài trang, càng nhìn thì nỗi nhớ trong lòng lại càng nhiều lên, càng nhìn càng giống như nhìn thấy nàng.

Haiz!

Xe ngựa này chạy cũng thật chậm!

Hiên Viên Nhược Ngôn đơn giản buông sách ra, tự hỏi phải làm sao để tăng tốc độ xe ngựa.

“Có!”

Ngay lúc Hiên Viên Nhược Ngôn cân nhắc, Tư Không Huyền Dịch lớn tiếng kêu lên.

Hiên Viên Nhược Ngôn nâng mắt, nhìn về phía vẻ mặt đắc ý dào dạt của Tư Không Huyền Dịch, không hiểu.

“Hắc hắc!”

Tư Không Huyền Dịch chống lại mắt tím ánh ngọc của Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Ta cảm thấy, trên xe ngựa này, hẳn là dự bị chút điểm tâm Huyên Nhi thích ăn.”

Nói xong, còn phối hợp theo đó là cho Hiên Viên Nhược Ngôn một ánh mắt khıêυ khí©h.

Hừ hừ! Chuyện này, Nhược Ngôn khẳng định không nghĩ tới đi!

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không nói gì… chỉ chuyển tầm mắt sau đó giống như vô tình chạm nhẹ vào một cái tua rua trên vách xe.

Trong ánh mắt đắc ý dào dạt của Tư Không Huyền Dịch, bình tĩnh là lôi một cái … ngăn kéo ra.

Đắc ý trên mặt Tư Không Huyền Dịch nháy mắt đóng băng, trợn ngược mắt nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn tao nhã từ ngăn kéo lấy ra một bọc giấy dầu.

Trong đó, là cái gì?

Trong lòng Tư Không Huyền Dịch có một loại dự cảm chẳng lành.

Hiên Viên Nhược Ngôn không nhìn Tư Không Hiên Viên bất an không yên, động tác trên tay không ngừng, lập tức mở bọc giấy dầu ra.

Mùi đậu đổ nồng đậm giống như hoa tươi đua nở trong ngày xuân, mùi cứ thế lan tỏa bên trong xe ngựa nhỏ hẹp.

“A, lấy sai rồi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn giống như phiền não lẩm bẩm, sau đó bao lại giấy dầu như cũ, bỏ vào ngăn kéo, đẩy ngăn kéo về chỗ cũ.

Ngay lúc Tư Không Huyền Dịch còn đang bị đả kích, ngón tay ngọc thon dài của Hiên Viên Nhược Ngôn lại tiếp tục chạm vào tua rua khác.

Kéo nhẹ một cái.

Ặc… Lại xuất hiện một ngăn kéo.

Tương tự, Hiên Viên Nhược Ngôn bình tĩnh ung dung lấy một bọc giấy dầu ra, nhẹ nhàng mở.

Hương hoa quế thoáng chốc bao phủ, lấp đầy toàn bộ xe ngựa.

Sắc mặt Tư Không Huyền Dịch càng không tốt.

Sắc mặt Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không tốt lắm, nhíu mày nhẹ lẩm bẩm:

“Sao lại lấy sai nữa rồi?”

Lắc đầu, lại bọc kỹ quế hoa cao, cất vào.

Tiếp tục không nhìn vẻ mặt Tư Không Huyền Dịch, ngón tay ngọc thon thon một lần nữa kéo ngăn kéo ra, ánh mắt như có như không liếc qua khuôn mặt tuấn tú của Tư Không Huyền Dịch đang chịu đả kích, lại lấy một bọc giấy dầu ra, nhẹ nhàng mở:

“A, bánh đậu xanh, ha ha, cuối cùng cũng đúng.”

Lầm bầm lầu bầu một phen, Hiên Viên Nhược Ngôn cầm lấy một miếng điểm tâm tinh xảo màu xanh nhạt, bỏ vào trong miệng.

Mắt tím không dấu vết liếc liếc mặt mang vẻ tuyệt vọng của Tư Không Huyền Dịch.

Hừ hừ!

Tuy rằng là huynh đệ, nhưng đồng thời cũng là tình địch!

Hiên Viên Nhược Ngôn hắn đối với địch nhân, luôn luôn không lưu tình mà đả kích!

Quyết không lưu tình!

Tư Không Huyền Dịch âm thầm cắn răng.

Đại gia! Đừng cho rằng hắn không nhìn ra!

Phía trên đám giấy dầu đó đều có tên điểm tâm được ghi chú bằng mực đỏ.

Lấy sai rồi?

Hừ! Rõ ràng là muốn đả kích hắn, còn nói hợp tình hợp lý như vậy!

Không hổ là Hiên Viên Nhược Ngôn a!

Chỉ là…

Tư Không Huyền Dịch nhìn nhìn vách xe bên cạnh nhuyễn tháp, nhìn tua rua theo xe ngựa lắc lư không ngừng, nhất thời cảm thấy tiền đồ xa vời!

Đông cứng a!

Nhiều tua rua như vậy!

Chỉ cần nghĩ đễn mỗi sợi tua rua là một ngăn kéo. Như vậy trong này có biết bao nhiêu món điểm tâm a? Còn cho rằng tên Hiên Viên Nhược Ngôn này chỉ được cái giảo hoạt, không ngờ kết quả lại …

Sao chính hắn lại nhanh chóng đáng thương đến như vậy a?!

Trong lòng Tư Không Huyền Dịch kêu rên.

Kỳ thật hắn đoán không sai, phía dưới mỗi một sợ tua rua đều có một cái ngăn kéo, bên trong là các loại điểm tâm khác nhau, nhưng chắc chắn có một điểm chung đều là món người nào đó thích ăn.

Chiếc xe ngựa này có thể nói là Hiên Viên Nhược Ngôn tốn hết tâm tư tạo ra.

Huyền cơ lớn nhất bên trong xe ngựa, chính là đám ngăn kéo đó.

Tổng cộng có hai mươi hai ngăn kéo, chia làm hai hàng ngang sắp xếp ở vách xe cạnh nhuyễn tháp, bên ngoài ngăn kéo đều dùng bạch cẩm đắt tiền phủ lên từng lớp từng lớp.

Như vậy vừa không để người khác nhìn ra trên xe ngựa có ngăn kéo, cũng phòng ngừa về sau Nam Cung Vũ Huyên ở trên xe ngựa không cẩn thận đυ.ng u đầu.

Càng quan trọng hơn là, nhiều ngăn kéo như vậy, có thể bỏ vào rất nhiều rất nhiều đồ vật, có thể tránh cho lúc Nam Cung Vũ Huyên ở trên xe ngựa nhàm chán không có việc gì làm hoặc là lúc đói bụng không có gì để ăn.

Chiếc xe ngựa này cũng là Hiên Viên Nhược Ngôn tự tay bố trí.

Dùng thời gian một đêm, cuối cùng cũng an bài tốt lắm.

Bất quá, có một sự kiện nghẹn ở trong lòng Hiên Viên Nhược Ngôn, rất không thoải mái!

Đó là chiếc xe ngựa hắn tỉ mỉ bố trí cho Nam Cung Vũ Huyên nhưng người ngồi lên đầu tiên không phải Nam Cung Vũ Huyên mà là Tư Không Huyền Dịch.

“Hừ! Ta sẽ không nhận thua.”

Tư Không Huyền Dịch cuối cùng cũng từ trong tuyệt vọng giãy dụa thoát ra.

“Ha ha, bằng bản lĩnh của mỗi người.”

Hiên Viên Nhược Ngôn khıêυ khí©h cười.

A, cuối cùng ai có thể lấy trái tim của nha đầu kia còn không biết được, nhưng hắn sẽ không buông tay.

Cho dù đối phương là huynh đệ, cũng không thể ngăn cản tình cảm của hắn đối với nha đầu.

Vừa muốn giữ tình cảm huynh đệ, vừa muốn có được nha đầu, như vậy cách tốt nhất chính là bằng bản lĩnh của mỗi người. Dù về sau ai có được trái tim của muội ấy, cũng không có câu oán hận.

“Ai sợ ai!”

Tư Không Huyền Dịch sục sôi ý chí chiến đấu.

Mặc dù ở phương diện cẩn thận, hắn không bằng Nhược Ngôn, nhưng là không nhất định ở phương diện khác hắn thua hắn ta a.

Hiên Viên Nhược Ngôn nâng mắt.

Mắt tím chống lại mắt đen, ai cũng không lui bước.

Giờ khắc này, hai người cuối cùng cũng xác định quan hệ!

Trừ bỏ là huynh đệ ra, bọn họ còn là tình địch, còn là đối thủ cạnh tranh!

Nếu là tình địch, như vậy dưới tình huống không phá hư tình cảm huynh đệ ra thì sử dụng chiêu trò ngoài sáng trong tối gì cũng được.

Hai người trong lòng đều có chung suy nghĩ này!

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Di Hồng viện, thanh lâu lớn nhất Đế Kinh Hiên Viên quốc.

Trong nhã gian, một vị thiếu niên y phục đẹp đẽ quý giá đang quỳ trên mặt đất.

Một thiếu niên thanh y giản dị đưa lưng về phía hắn, cả người tản ra một loại khí lạnh khó có thể miêu tả thành lời. Dáng người rắn rỏi đứng ngạo nghễ như thanh gỗ trong gió tuyết. Tuy rằng chỉ đứng yên nhưng khí thế sắc bén vẫn lan tỏa quanh thân hắn.

“Vương gia, nhiệm vụ đã hoàn thành, không lưu lại manh mối gì, hơn nữa, là Tư Không công tử dẫn người tới cứu hỏa.”

Thiếu niên hoa phục thật cẩn thận nói, sau đó từ trong lòng lấy ra một bản viết tay:

“Đây là ghi chép giữa Hiên Viện Kỳ và trọng thần triều đình được tìm thấy trong thư phòng của lão. Bên trong có tội chứng mua quan bán chức, thu nhận hối lộ.”

Thiếu niên nói đâu vào đấy.

Đừng thấy hắn ở biểu hiện bên ngoài đang bình tĩnh, nhưng nội tâm sớm đã bồn chồn. Theo lý thuyết, nhiệm vụ lần này của bọn họ có thể xem như hoàn mỹ, nhưng là vì sao Vương gia cho hắn cảm giác như là không quá vừa lòng. Không, là rất không hài lòng nha?

Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không lý giải được, nhưng lại không dám hỏi.

Tuy rằng Vương gia không thường hồi Đế Kinh, nhưng là hắn vẫn có chút hiểu biết về vị Vương gia được gọi là nham hiểm này.

Tuy rằng dáng vẻ bên ngoài của Vương gia là hình tượng cà lơ phất phơ, cười tủm tỉm dễ đối phó, nhưng thực tế mà nói, hắn tuyệt đối là một vị chủ nhân tiếu lí tàng đao!

Chọc không được, lại càng không dám trêu chọc a!

Thiếu niên thanh y nghe thiếu niên hoa phục nói như vậy, khí lạnh tỏa ra khắp người giảm đi mấy phần, chậm rãi xoay người, đối mặt với thiếu niên hoa phục vẫn đang quỳ trên mặt đất, đưa tay nhận bản viết tay thiếu niên trình lên, cũng không thèm nhìn, tinh chuẩn ném lên bàn tròn bên cạnh.

Một đôi mắt hồ ly màu hổ phách gắt gao nhìn thiếu niên hoa phục trên mặt đất:

“Ám Tập a, nghe giọng điệu của ngươi, dường như cảm thấy nhiệm vụ lần này hoàn thành rất khá?”

Thiếu niên thanh y này rõ ràng chính là Đông Phương Dật Hàm.

Giờ phút này, hắn đang nhíu mày nhìn thiếu niên quỳ trên mặt đất, trong mắt hồ ly màu hổ phách ẩn chứa một loại nguy hiểm cùng hơi mù khó có thể gọi tên.

Mặc cho ai cũng đều đó có thể thấy được, hiện tại tâm tình hắn cực kỳ không tốt.

Thiếu niên được gọi là Ám Tập kiềm không được mà nuốt nước bọt, bắt buộc chính mình nhìn thẳng vào vệt nguy hiểm mang theo áp bách ép hắn đến mức không thở nổi:

“Thuộc hạ không biết Vương gia không hài lòng ở chỗ nào, mong Vương gia chỉ rõ.”

Ám Tập nơm nớp lo sợ nói.

Nếu lúc trước hắn chỉ là hoài nghi Vương gia nhà hắn đối nhiệm vụ lần này rất không hài lòng mà nói, vậy hiện tại hắn đã khẳng định Vương gia nhà hắn đối nhiệm vụ lần này là không hài lòng đến cực điểm!

Nhưng càng khiến hắn sợ hãi là hắn căn bản là không biết Vương gia nhà hắn đến cùng thì không hài lòng điểm nào a!

Hắn dám dùng nhân phẩm của hắn để thề, nhiệm vụ lần này tuy rằng là nhiệm vụ gian khổ nhất bọn họ nhận, nhưng cũng là nhiệm vụ bọn họ hoàn thành viên mãn nhất từ trước đến nay a!

Đám huynh đệ của hắn, còn đang chờ hắn trở về phục mệnh với Vương gia cùng mang phần thưởng về nha!

Nhưng là nhưng là, hiện tại là cái tình huống gì a?

Đừng nói khen cùng thưởng, hiện tại loại cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông này, làm cho hắn không nhịn được mà hoài nghi, hôm nay có phải là hắn sẽ bị Vương gia tử hình tại chỗ hay không!

Vương gia nhà hắn có thể chặt hắn luôn bây giờ hay không!

Ám Tập càng nghĩ càng cảm thấy kinh ngạc run rẩy, trên trán không ngừng toát ra từng hạt mồ hôi lạnh.

“Hừ! Chỉ rõ?”

Đông Phương Dật Hàm hừ lạnh một tiếng, mắt đồng vốn chỉ có một chút khí lạnh thì lúc này tỏa ra khí lạnh như huyền băng.

“Tiểu tử kia… Nam Cung Hiên vì sao lại bị thương? Bản vương không phải đã nói, muốn các ngươi vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ Nam Cung Hiên cùng Thượng Quan Tuyệt Trần sao?!”

Đông Phương Dật Hàm giận dữ!

Rõ ràng trước đó đã căn dặn, nhiệm vụ tuy rằng quan trọng, nhưng là ở lúc cần thiết, vẫn cần lấy nhiệm vụ bảo vệ tiểu tử kia cùng Tuyệt Trần thành nhiệm vụ quan trọng nhất.

Nhưng là, kết quả thì sao, tiểu tử kia bị thương!

Chuyện này sao hắn có thể không giận?!

Sao có thể không giận?!

“…, “

Ám Tập trợn mắt nhìn Vương gia nhà mình nổi bão.

“Vương, Vương gia, Nam Cung công tử bị thương? Nam Cung công tử võ công dọa người như vậy…”

Khi nhìn thấy tức giận trên mặt Vương gia nhà mình càng ngày càng tức hơn thì lời tiếp theo của Ám Tập như kẹt ở cuống họng:

“Thuộc hạ thất trách, mong Vương gia xử phạt.”

Ám Tập thức thời cúi đầu nhận tội.

Hắn căn bản không biết chuyện Nam Cung công tử bị thương, chẳng lẽ là khi đó…

Còn nhớ rõ lúc ấy hắn dẫn người gác quanh Nhϊếp Chính Vương phủ, sau đó một bóng người cực nhanh từ hậu viện đi ra, hắn vốn định dẫn người đuổi theo nhưng khi nhìn rõ bóng dáng người kia, hắn liền nhận ra là Thượng Quan công tử, cho nên không đuổi theo.

Khi đó hắn còn cho rằng Thượng Quan công tử là có chuyện gì quan trọng muốn làm, mới lòng như lửa đốt rời khỏi như vậy.

Hiện tại nghĩ đến, khi đó trong lòng Thượng Quan công tử dường như ôm cái gì, ặc không, là ôm người nào, chẳng lẽ là Nam Cung công tử bị thương?

Trời ạ!

Ám Tập bị ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu sợ tới mức hồn phi phách tán.

Bỏ qua mệnh lệnh của Vương gia không nói, chỉ nói Nam Cung công tử có võ công lợi hại đến làm người ta giận sôi cùng Thượng Quan công tử dụng độc đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, trên đời này, người có thể ở trước mặt Thương Quan công tử làm Nam Cung công tử bị thương, đó là người lợi hại đến cỡ nào, làm cho người ta sợ hãi đến cỡ nào?!

Lúc trước, hắn có chọn một đôi lớn người đến bảo hộ Nam Cung công tử cùng Thượng Quan công tử, nhưng là hai vị công tử đẹp mặt đến nhân thần cộng phẫn lại lợi hại hơn người thường rất nhiều lần.

Thượng Quan công tử vừa ra tay, độc dược vô sắc vô vị liền khiến cho một nửa số hộ viện cùng ám vệ trong Nhϊếp Chính Vương ngã.

Mà Nam Cung công tử vừa ra tay, a, lúc ấy hắn căn bản không phát hiện Nam Cung công tử là ra tay như thế nào!

Trong lúc như sấm chớp đó, một nửa số còn lại của Nhϊếp Chính Vương phủ cũng tiếp tục bị xử hơn một nửa.

Mà một nửa còn lại, liền do hắn mang theo hơn năm trăm huynh đệ, mất thật lớn khí lực mới bắt giữ.

Cho nên, lúc Nam Cung công tử cùng Thượng Quan công tử cự tuyệt bọn họ bảo hộ, hắn cũng liền vui vẻ đồng ý.

Bởi vì, ở trong mắt hắn, hai vị kia căn bản không cần bọn họ bảo hộ, nếu như đi theo bên người hai vị mà nói, nói không chừng còn thành cản trở.

Nhưng là không ngờ, Nam Cung công tử lại bị thương!

“Xử phạt?”

Đông Phương Dật Hàm cười như không cười nhìn Ám Tập trên mặt đất đã sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt:

“Hừ! Lần này ta sẽ không xử phạt các ngươi, nhưng…”

Tiếng Đông Phương Dật Hàm vừa chuyển:

“Để Nam Cung Hiên bị thương, phải xem thử các ngươi có thể thừa nhận nổi cơn tức giận của Nhược Ngôn cùng Huyền Dịch hay không.”

A, loại chuyện đóng vai ác này, hắn đương nhiên là không muốn làm, nhưng nếu nhìn nhóm Nhược Ngôn cùng Huyền Dịch xử phạt bọn họ mà nói, hắn rất thích ý xem.

Dù sao, hắn cũng cực thích tiểu tử kia, hơn nữa, đám thủ hạ này cũng lâu lắm không có giãn gân cốt.

“Thái, Thái tử Điện hạ cùng Tư, Tư Không công tử?”

Đầu lưỡi Ám Tập như quấn lấy.

“Ha ha, không phải bọn họ thì là ai!”

Đông Phương Dật Hàm mặt cười nhưng lòng không cười nói:

“Ngươi trở về đi, trước mắt, nên mua thật nhiều thuốc bảo mệnh hoặc thuốc trị thương, mời sẵn vài vị đại phu có y thuật cao về đi.”

Nhìn qua như là một câu nhắc nhở với ý tốt, trên thực tế mà nói lại làm cho sắc mặt Ám Tập nháy mắt mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy.

“Vương, Vương gia người, người sẽ không cứ thế trơ mắt nhìn bọn thuộc hạ bị chà đạp đi? Cứu mạng a Vương gia!”

Ám Tập thảm hề hề kêu lên.

Hai người Thái Tử cùng Huyền Dịch công tử, một người là mặt ngoài vô hại nội tâm hung ác, một người thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu bị bọn họ nắm trong tay, thoát một tầng da cũng xem như phần mộ tổ tiên linh thiên, tổ tông phù hộ!

“Cứu mạng?”

Đông Phương Dật Hàm nhíu nhíu mày:

“Chẳng lẽ ngươi muốn Bản vương cũng gia nhập hàng ngũ trừng phạt của bọn họ? Nếu là như vậy, Bản vương cũng chỉ có thể nhịn đau trừng phạt trừng phạt…”

Lời của Đông Phương Dật Hàm còn chưa nói xong, Ám Tập liền vội vàng đánh gãy:

“Không cần! Đại ân đại đức của Vương gia bọn thuộc hạ suốt đời khó quên, cho nên lần này cũng sẽ không khó xử Vương gia tới cứu bọn thuộc hạ, bọn thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt công tác chuẩn bị thừa nhận lửa giận của Thái tử Điện hạ cùng Huyền Dịch công tử.”

Bớt giỡn!

Thái tử Điện hạ cùng Huyền Dịch công tử đã muốn làm cho bọn họ ăn không tiêu!

Nếu như thêm cả Vương gia tiếu lí tàng đao nhà hắn nữa, hắn dám khẳng định, kết quả là hắn cùng đám huynh đệ đều sẽ hối hận vì đã xuất hiện trên thế giới này!

“Ừ, vậy còn không đi xuống?”

Mặt Đông Phương Dật Hàm không chút thay đổi nói.

“Vâng!”

Ám Tập như được đại xá đáp, sau đó nhanh như chớp biến mất.

Thời gian cấp bách a!

Hắn phải nhanh chóng chút đi chuẩn bị thuốc trị thương a, đại phu a cái gì.

“Haiz!”

Ám Tập đi rồi, Đông Phương Dật Hàm thở dài một hơi, đến bên cạnh bàn tròn, bỏ bản viết tay vào trong lòng, sau đó đứng dậy rời khỏi.

Kỳ thật, muốn rửa cổ sạch sẽ chờ Nhược Ngôn cùng Huyền Dịch trở về xử lý, không đơn giản là bọn Ám Tập.

Chính hắn cùng Tuyệt Trần chỉ sợ cũng có kết cục giống như bọn Ám Tập.

Nhưng là, lần này hắn cũng không tính tìm cớ hoặc là đẩy bọn Ám Tập ra trước.

Bởi vì, vừa nhớ lại dáng vẻ suy yếu của tiểu tử kia, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tươi cười nhưng vô lực, còn có những vệt máu đỏ tươi chói mắt đau lòng người kia, trong lòng hắn liền áy náy không ngừng, còn có … cảm giác đau lòng nhè nhẹ.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Thượng Quan Tuyệt Trần vì để cho Nam Cung Vũ Huyên ngủ đến thoải mái hơn, từ khi Đông Phương Dật Hàm rời khỏi, hắn vẫn nghiêng người tựa vào giường.

Đôi tay rắn chắc giữ lấy thân mình nhỏ nhắn xinh xắn dịu dàng của Nam Cung Vũ Huyên cố định ở trong lòng, ngăn cản nàng trong lúc ngủ mơ lộn xộn mà đυ.ng tới miệng vết thương.

Đôi mắt màu băng ngân một khắc cũng không rời nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như không nhiễm khói lửa nhân gian lại linh khí bức người kia của Nam Cung Vũ Huyên.

Bên trong đó là sự tập trung, giống như hắn cứ dịu dàng như vậy mà nhìn nàng, dù nhìn cả đời, nhìn đến kiếp sau cũng nhìn không đủ.

Nam Cung Vũ Huyên trong lúc ngủ tự nhiên không có thể nói chuyện, Thượng Quan Tuyệt Trần tập trung nhìn Nam Cung Vũ Huyên, cũng không nói gì. Liền yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập đều đặn, dường như có một loại cảm giác ấm áp cùng mông lung.

Nếu như cẩn thận nghe mà nói, nhịp thở cùng nhịp tim của họ như là đồng thời, giống như ở đây căn bản không phải là hai người mà là một người…

Không biết qua bao lâu, cách vách truyền đến thanh âm mở cửa cùng tiếng bước chân.

Thượng Quan Tuyệt Trần nâng tầm mắt, cuối cùng cũng không nhìn Nam Cung Vũ Huyên nữa. Không khó phát hiện, gương mặt anh tuấn bình thường gặp chuyện gì cũng không đổi sắc của Thượng Quan Tuyệt Trần giờ phút này lộ ra một chút mất mát cùng không nỡ.

Tầng lâu này, đã bị bọn họ bao, tiếng bước chân hắn cũng nghe rất rõ ràng.

Là tiếng bước chân rất quen thuộc.

Là Nhược Ngôn cùng Huyền Dịch.

Bọn họ trở lại, vậy ý nghĩa, hắn không thể yên tĩnh ôm Huyên Nhi như vậy nữa.

Nhưng là, hắn thật sự còn chưa ôm đủ.

Nếu như có thể mà nói, hắn thật hy vọng, có thể vĩnh viễn ôm nàng ở trong lòng.

Nghe tiếng bước chân quen thuộc càng ngày càng gần, gương mặt anh tuấn của Thượng Quan Tuyệt Trần một lần nữa treo vẻ mặt ngày thường.

Chỉ là, cặp mắt màu băng ngân kia, ánh sáng ẩn ẩn dao động, làm sao cũng không che dấu nổi nữa.

“Chi nha…”

Cửa gian ngoài bị đẩy ra.