Quyển 2 - Chương 23: Vị trí miệng vết thương

Hiên Viên Nhược Ngôn và Tư Không Huyền Dịch đứng ở cửa, hai người nhìn nhau.

Trong hai đôi mắt tím và đen, có cùng tâm trạng là “việc cần làm thì cứ phải làm”.

Ngay sau đó, thu ánh mắt, hai người cùng nhau bước vào cửa, ai cũng không muốn bị chậm hơn.

Nhưng vì còn phải lo lắng đến việc duy trì mối quan hệ bên ngoài là huynh đệ tốt để cho ai đó không thể nhận ra sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người bọn họ, hai người cũng chỉ dám mặt thì mỉm cười nhưng âm thầm lại tranh đấu để phân cao thấp.

Hai người đều hiểu rõ ràng, nụ cười này, chắc chắn là dấu kim ở bên trong!

Nhưng mà vừa bước vào cửa, ngay lập tức nét mặt của hai người thay đổi! Trái tim đột nhiên nặng trĩu!

Máu!

Có mùi máu tươi!

Cuối cùng không thấy nàng, hai người lòng nóng như lửa đốt lập tức đi vào bên trong.

Khi nhìn đến tiểu nữ nhân làm cho bọn họ nhớ thương, sắc mặt hai người mới đỡ một chút. Nhưng mà ngay lập tức lại giận tái mặt:

“Tiểu Huyên Nhi muội làm sao vậy?”

Tư Không Huyền Dịch và Hiên Viên Nhược Ngôn đồng thanh nói, nhưng mà trong giọng nói đều có sự lo lắng như nhau.

Bọn họ có thể nhận ra tiểu Huyên Nhi đang ngủ, nhưng mà sắc măt của nàng lại hơi tái nhợt.

Hơn nữa rõ ràng lúc trước có mùi máu tươi, hình như họ đã đoán ra điều gì, nhưng họ không thể và cũng không muốn tin vào điều mà trong lòng họ đoán được.

Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn về phía hai người đang có vẻ mặt khẩn trương, nhẹ giọng nói:

“Hai người nói nhỏ thôi, muội ấy đang ngủ.”

Tiếng nói nhỏ của Thượng Quan Tuyệt Trần dường như truyền đến từ phía chân trời mang theo ma lực khiến cho người ta có thể yên tâm.

Hiên Viên Nhược Ngôn và Tư Không Huyền Dịch vừa nghe được lời nói của hắn, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều, cùng nhau đè nén lại sự hốt hoảng vừa rồi.

Hai người bước nhẹ hơn, đi đến bên cạnh giường, nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của Nam Cung Vũ Huyên.

Càng nhìn, hai trái tim lại càng nặng trĩu. Bọn họ dám khẳng định, Tiểu Huyên Nhi không chỉ ngủ bình thường như thế.

“Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?”

Hiên Viên Nhược Ngôn hỏi nhỏ.

Tuy rằng đã cố tình nhỏ giọng, nhưng sự lo lắng cùng với giận dữ trong lời nói lại không thể giấu đi.

“Muội ấy vì cứu ta, bị thương.”

Thượng Quan Tuyệt Trần khép mắt nói.

Hắn không muốn để cho bọn họ nhận ra tình cảm trong ánh mắt mà hắn dành cho nàng đã bị thay đổi. Không phải hắn không dám nhận, mà là vốn dĩ hắn đã quyết định hắn sẽ để cho phần tình cảm này trở thành bí mật mà hắn quý trọng nhất, quý trọng ở trong lòng cả một đời.

Lặng im bảo vệ, lặng im trả giá, chỉ cần nàng hạnh phúc, hắn liền không hối hận.

“Có bị thương nặng hay không?”

Hiên Viên Nhược Ngôn và Tư Không Huyền Dịch đồng thanh hỏi.

Lúc trước bọn họ đã đoán được một chút, nhưng mà bây giờ khi thấy sự thật, trong lòng vẫn không tránh khỏi sợ hãi, lo lắng, đau lòng.

“Là bị thương bởi kiếm, tuy rằng vết thương không nghiêm trọng, nhưng lại chảy nhiều máu, hơn nữa lại dùng rất nhiều nội lực, cho nên bây giờ còn rất yếu.”

Thượng Quan Tuyệt Trần nói rất nhỏ. Nhỏ đến mức dường như chỉ có một mình hắn có thể nghe thấy.

Nhỏ đến mức làm cho người ta không hiểu vì sao có cảm giác đau lòng.

Nhỏ đến mức làm cho người ta cảm thấy dường như giờ phút này hắn đang e sợ cái gì đó.

Nhưng mà đối với Tư Không Huyền Dịch và Hiên Viên Nhược Ngôn, trong không gian yên tĩnh như thế, mức độ âm thanh như vậy cũng đủ để cho bọn họ nghe rõ.

Trái tim, đều cảm thấy đau đớn.

Vẻ mặt luôn luôn mỉm cười hàng ngày của Hiên Viên Nhược Ngôn bị thay thế bởi sự lo lắng, trong đôi mắt tím không hề có một chút ấm áp nào, mà là sự lạnh lung khiến cho người ta sợ hãi.

Một đầu tóc đỏ của Tư Không Huyền Dịch cũng giống như lửa đang cháy, muốn đốt cháy hết tất cả mọi vật trên thế gian, hai tay nắm chặt trong tay áo, nổi đầy gân xanh.

Không khí trong phòng, bỗng dưng lạnh xuống như băng tuyết của đất trời, lạnh đến thấu xương.

“Là ai?”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhỏ giọng hỏi, giọng điệu rất bình tĩnh. Nhưng mà sự nguy hiểm không phải vì giọng điệu bình tĩnh mà giảm bớt.

Ngược lại làm cho người ta cảm thấy áp lực như trước khi giông bão ập đến.

Khi Hiên Viên Nhược Ngôn hỏi ra câu hỏi này Tư Không Huyền Dịch cũng đưa ánh mắt sáng quắc nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần.

“Là tử sĩ của phủ Nhϊếp Chính Vương. Nhưng mà bọn họ đều đã chết hết rồi.”

Giọng nói của Thượng Quan Tuyệt Trần vẫn rất nhỏ, cảm giác được bốn ánh mắt nóng rực nhìn hắn, hắn cũng không ngẩng đầu, vẫn cúi đầu, trả lời câu hỏi của họn họ.

“Vì sao lại để cho nàng cứu huynh?”

Tư Không Huyền Dịch nhìn chằm chằm Thượng Quan Tuyệt Trần, nhỏ giọng hỏi, nhưng lại dễ phát hiện ra có sự nghiến răng nghiến lợi trong đó:

“Nàng nhỏ nhắn, mảnh mai như vậy, làm sao mà có thể chịu được?”

Không phải là hắn không để ý đến tình nghĩa huynh đệ… Huyên Nhi là nữ tử, thân mình lại nhỏ nhắn, mảnh mai như vậy, vết thương do kiếm này ở trên thân thể của nàng thì nguy hiểm biết bao nhiêu?

Nếu như vết thương trên cơ thể của Tuyệt Trần, cơ thể của nam nhân vốn dĩ rất mạnh khỏe, cho dù bị đâm trúng một kiếm thì cũng không có việc gì.

Mười mấy năm qua ở học viện này, việc tập võ, luyện công bị thương đối với bọn họ mà nói đó là thói quen, còn có một lần có người vì luyện công bị thương mà chết.

Cho nên, bọn họ có thể sống đến bây giờ, sức sống đều rất mạnh mẽ!

Nhưng mà Huyên Nhi không giống như vậy a!

Cơ thể như ngọc có thể bị tổn thương ngay lập tức, bị kiếm sắc đâm vào một nhát như thế thì thương tổn lớn đến mức nào a?!

Tư Không Huyền Dịch buồn bực chính là vì thế.

So với sự tức giận của Tư Không Huyền Dịch, biểu hiện của Hiên Viên Nhược Ngôn lại bình tĩnh hơn, chỉ là dùng ánh mắt sắc bén để đánh giá Thượng Quan Tuyệt Trần và Nam Cung Vũ Huyên, không nói gì.

“Thực sự xin lỗi.”

Thượng Quan Tuyệt Trần vẫn không có ngẩng đầu, nhẹ giọng nói ra ba chữ.

Nghe ba chữ được nói ra không một chút suy nghĩ, lại làm cho người ta có cảm giác lo lắng. Không phải Thượng Quan Tuyệt Trần làm cho người ta lo lắng, mà là trong lời nói của hắn mang theo một cảm giác lo lắng.

Hắn nói, chẳng qua là mang tình cảm của hắn truyền ra mà thôi.

Hay nói cách khác, lời nói của hắn chỉ là trung gian, sự đau đớn, lo lắng là từ cảm giác của chính bản thân Thượng Quan Tuyệt Trần.

Nói cách khác, trái tim của Thượng Quan Tuyệt Trần giờ phút này đau đến cực hạn.

Hiên Viên Nhược Ngôn nghe được hắn nói, trong đôi mắt tím có một ánh sáng không biết tên chợt lóe, nhưng mà hắn không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Tuyệt Trần thản nhiên mang theo sự tìm tòi và nghiên cứu.

Tư Không Huyền Dịch nghe nói như thế, lại tức giận không thể kiềm chế.

“Thực sự xin lỗi?”

Tư Không Huyền Dịch cười châm chọc:

“Ha ha, bây giờ nói thực sự xin lỗi thì có ích gì? Một câu thực sự xin lỗi của huynh có thể đổi được một nụ cười vui vẻ của Huyên Nhi không…”

Tư Không Huyền Dịch chưa nói xong, liền bị Hiên Viên Nhược Ngôn chen ngang:

“Huyền Dịch, đừng nói nữa. Việc này, có lý do khác.”

Khi nói chuyện, Hiên Viên Nhược Ngôn đã thu hồi ánh mắt nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần.

“Lý do khác?”

Tư Không Huyền Dịch bị Hiên Viên Nhược Ngôn cản lại, cũng bình tĩnh nhiều hơn, tự hỏi sơ qua, liền không biết phải làm sao cười khổ:

“Ha ha, làm sao ta lại quên, tính cách của Huyên Nhi quật cường, chỉ cần nàng muốn cứu, ai cũng ngăn không được.”

Nha đầu chết tiệt này! Về sau nhất định phải tìm cách làm cho nàng từ bỏ cái tính tình này!

Tư Không Huyền Dịch âm thầm cắn răng.

“Không chỉ điểm này.”

Hiên Viên Nhược Ngôn tạm dừng, sau một lúc lâu lại hỏi:

“Tuyệt Trần, nha đầu là chắn kiếm giúp huynh từ sau lưng của huynh?”

Thượng Quan Tuyệt Trần gật gật đầu, tỏ vẻ Hiên Viên Nhược Ngôn đoán chính xác.

Nghe được câu trả lời khẳng định, Hiên Viên Nhược Ngôn đột nhiên nặng nề hít một hơi, từ từ nói:

“Kỳ thật, chúng ta phải thấy may mắn, lần này bị thương là nha đầu, may mắn chỉ là bị thương mà không phải là mất đi một huynh đệ.”

Dứt lời, Hiên Viên Nhược Ngôn xoay người đưa lưng về phía Thượng Quan Tuyệt Trần và Tư Không Huyền Dịch:

“Tuyệt Trần, huynh cũng không nên cảm thấy áy náy, chuyện này nha đầu làm rất tốt.”

Tạm dừng một chút, dường như Hiên Viên Nhược Ngôn cảm thấy bản thân hắn vẫn nên đem lời còn lại nói hết thì mới tốt:

“Các huynh nhìn xem vị trí bị thương của nha đầu, nhìn lại xem nếu như nhát kiếm kia mà đâm trên cơ thể của Tuyệt Trần thì sẽ là vị trí nào. Ta đi ra hít thở không khí.”

Trong giọng nói mang theo một chút buồn rầu.

Nếu như không đi ra hít thở không khí, hắn sợ sẽ phát điên!

Tuy rằng nói là rất may mắn, trong lòng cũng cảm thấy rất may mắn, nhưng mà… Vì sao trái tim lại đau như vậy?

Nhát kiếm ấy tuy rằng không phải là đâm bị thương trên cơ thể hắn nhưng mà chính là đâm vào tim của hắn!

Từ đầu đến cuối nhìn thấy bóng dáng của Hiên Viên Nhược Ngôn rời đi, Tư Không Huyền Dịch muốn nói cái gì, nhưng mà cuối cùng vẫn không nói gì.

Đưa ánh mắt nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần rồi lại nhìn đến Nam Cung Vũ Huyên, Tư Không Huyền Dịch bắt đầu nghĩ đến lời nói vừa rồi của Hiên Viên Nhược Ngôn.

Vị trí bị thương của Huyên Nhi?

Nếu như nơi Tuyệt Trần cố ý tránh đi, là ở trên lưng phía trên vai trái.

Vị trí này, nếu như là trên cơ thể của của Tuyệt Trần, chắn kiếm từ phía sau của Tuyệt Trần, như vậy…

Đột nhiên Tư Không Huyền Dịch trừng lớn hai mắt.

Tim, trái tim?

Cho dù hắn không học y, nhưng mà luyện võ nhiều năm như vậy, đối với các bộ phận trên cơ thể con người cũng biết được chút ít.

Nơi đó, rõ ràng chính là trái tim!

Kinh ngạc và hoảng sợ, Tư Không Huyền Dịch cúi đầu không nói.

Thượng Quan Tuyệt Trần cũng không nói gì.

Hắn từ lúc nhìn thấy vị trí vết thương của Huyên Nhi, cũng biết đó chính là vị trí của trái tim.

Nhưng mà, như vậy thì làm sao?

Cho dù vị trí đó là trái tim, hắn vẫn hy vọng một nhát kiếm đó, là đâm vào cơ thể của chính hắn, mà không phải đâm vào cơ thể của nàng.

Không khí im lặng, áp lực nặng nề, sau một lúc lâu, Tư Không Huyền Dịch đưa mắt nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần:

“Tuyệt Trần, thực sự xin lỗi, chỉ vì ta quá lo lắng cho Huyên Nhi, cho nên…”

Lời của hắn còn chưa nói xong, liền bị Thượng Quan Tuyệt Trần chen ngang:

“Không.”

Thượng Quan Tuyệt Trần ngẩng đầu, nhìn Tư Không Huyền Dịch.

Đây, chính là lần đầu tiên hắn ngẩng đầu lên từ lúc Hiên Viên Nhược Ngôn và Tư Không Huyền Dịch trở về.

“Huyền Dịch huynh không có lỗi với ta, huynh nói đều là sự thật, là ta rất vô dụng.”

Ánh mắt của Thượng Quan Tuyệt Trần trong suốt, chân thành, tha thiết, không hề có một chút chế nhạo nào.

“Tuyệt Trần, có khả năng huynh còn không hiểu rõ, so với Huyên Nhi, chúng ta đều rất vô dụng.”

Tư Không Huyền Dịch tự giễu nói.

Vài ngày ở chung, hắn đã phát hiện ra, cho dù là võ công hay là mưu trí, học thức thì mấy người bọn họ, kể cả bốn người của Quy Hải quốc, nếu so sánh riêng từng lĩnh vực thì bọn họ có thể sánh ngang với Huyên Nhi.

Nếu như so sánh toàn diện, không có một người nào có thể so với Huyên Nhi.

Tuy rằng tuổi Huyên Nhi còn nhỏ, nhưng sự hiểu biết của nàng không chỉ gấp mấy chục lần tuổi của nàng. Nhưng mà, không phải vì lý do này khiến hắn tự ti, ngược lại vì Huyên Nhi tài giỏi, ưu tú khiến cho hắn có động lực phấn đấu.

Hắn biết, nếu như không có đủ năng lực thì hắn cũng không xứng yêu Huyên Nhi, càng đừng nói đến việc giành được trái tim của Huyên Nhi!

“Ha ha, đúng vậy.”

Thượng Quan Tuyệt Trần cũng cảm động lây cười cười.

Người ở trong lòng hắn nhìn có vẻ như rất yếu ớt, mềm mại giống đóa hoa nhưng lại lợi hại khiến cho người ta giận sôi lên.

Xem ra, nếu hắn muốn bảo vệ nàng còn cần phải cố gắng nhiều hơn mới được a!

Bởi vì, việc hắn muốn làm, không phải là theo sau xách giày cho nàng mà là có thể cho nàng một chỗ che nắng che mưa, khiến cho nàng không gặp phải nguy hiểm gì!

“Vậy huynh cũng đừng tại vì lần Huyên Nhi bị thương này mà suy nghĩ, giống như lời Nhược Ngôn nói đây hẳn là việc may mắn mới đúng.”

Tư Không Huyền Dịch nói có chút cứng ngắc:

“Tuy rằng ta rất đau lòng Huyên Nhi bị thương, nhưng mà nếu như so sánh với tính mạng của huynh thì việc Huyên Nhi bị thương một chút cũng là chuyện tốt.”

Bị thương, nàng đau một chút, bọn họ đau lòng một chút, chuyện này rồi cũng sẽ qua.

Nhưng mà, nếu như tính mạng, như vậy bất kể là đau lòng như thế nào đều không thể làm gì.

Việc nào lợi việc nào hại, hắn vẫn hiểu được.

“Cảm ơn.”

Thượng Quan Tuyệt Trần nói nhỏ.

Giờ phút này, ngoài nói cảm ơn, thật sự hắn không biết nói gì.

“A, ta nhận, coi như là cái giá huynh phải trả vì để cho Huyên Nhi bị thương.”

Tư Không Huyền Dịch vô sỉ nói, sau đó đưa tay vỗ vai của Thượng Quan Tuyệt Trần:

“Ta đi tìm Nhược Ngôn bàn bạc một chút xem nên làm gì tiếp, huynh ở chỗ này trông Huyên Nhi, nếu như nàng lại xảy ra chuyện gì thì cho dù huynh có mất mạng cũng phải bảo vệ nàng thật lâu!”

“Ah…, uh.”

Nghe có vẻ giống một câu trọng sắc khinh bạn lại giống như uy hϊếp nhưng mà lại làm cho Thượng Quan Tuyệt Trần hiểu ý cười.

“A, ta đi đây.”

Tư Không Huyền Dịch nói xong, nặng nề nhìn thoáng qua Nam Cung Vũ Huyên còn đang ngủ say, trong đôi mắt tràn đầy sự đau lòng cùng lưu luyến.

Cuối cùng vẫn cắn răng một cái, xoay người đi khỏi.

Nhớ Huyên Nhi rất nhiều ngày, lâu như vậy, tuy rằng hiện tại hắn không muốn rời đi, nhưng mà hắn biết bây giờ Huyên Nhi cần yên tĩnh để dưỡng thương.

Hơn nữa, y thuật của Tuyệt Trần rất giỏi, hiện tại hắn là người có tư cách ở lại bên cạnh để chăm sóc Huyên Nhi nhất.

Nghe thấy tiếng cửa mở cùng với âm thanh và tiếng bước chân của Tư Không Huyền Dịch dần dần đi xa, vẻ mặt nhẹ nhàng gió thoảng mây trôi của Thượng Quan Tuyệt Trần ngay lập tức biến mất gần như là không còn.

Vẻ mặt dịu dàng cùng với thương tiếc hiện lên trên gương mặt anh tuấn.

Ánh mắt của Thượng Quan Tuyệt Trần dịu dàng như nước, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên:

“Huyên Nhi, kỳ thật huynh thật sự cũng rất muốn giống như bọn họ, có thể đem suy nghĩ và tình cảm của chính mình thể hiện ra… Nhưng mà, huynh biết nếu làm như vậy, sẽ đem lại rắc rối cho muội… Có Nhược Ngôn cùng Huyền Dịch, đã muốn đủ rắc rồi, nếu như thêm một người nữa là huynh muội sẽ rất buồn đúng không? Huynh không hy vọng tình yêu của huynh, sẽ làm cho muội phải suy nghĩ, cho nên huynh nguyện ý che dấu đi tình cảm của chính mình… Chỉ mong sao muội có thể vô tư không lo lắng suy nghĩ…”

Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại giống như áng mây, dường như là nói với Nam Cung Vũ Huyên, cũng lại giống như hắn tự lẩm bẩm nói với chính mình để thuyết phục bản thân không cần gây thêm “rắc rối” cho người yêu nhỏ bé.

Trong lúc ngủ mơ Nam Cung Vũ Huyên dường như cảm giác được sự rối rắm không biết phải làm sao của Thượng Quan Tuyệt Trần giờ phút này, đôi mi thanh tú run run nhăn lại.

Hô hấp của Thượng Quan Tuyệt Trần bị dừng lại.

Nàng, là đã tỉnh sao?

Những lời nói vừa rồi nàng nghe thấy sao?

Nín thở, Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên.

Chờ cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng lại khôi phục vẻ yên tĩnh bình thường khi ngủ, Thượng Quan Tuyệt Trần mới thở dài một hơi.

May mắn là nàng không tỉnh lại.

Thượng Quan Tuyệt Trần đang chìm trong sự vui sướиɠ “Sống sót sau tai nạn” không có phát hiện ra ở nơi hắn không nhìn thấy, bàn tay đang nắm chặt chiếc chăn không biết khi nào được đắp lên người nàng đang dần dần buông ra.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Hiên Viên Nhược Ngôn ngồi ở trên nóc nhà, nhìn bầu trời xanh thẳm như được gột rửa, ánh mắt suy tư, không biết suy nghĩ cái gì.

Cả người tự nhiên để lộ ra sự bàng hoàng cùng mê man.

Tư Không Huyền Dịch cũng ở trên nóc nhà, ngồi bên cạnh Hiên Viên Nhược Ngôn, cũng học dáng vẻ của hắn, nhìn về phía chân trời xa xôi:

“Huynh suy nghĩ cái gì?”

Mặc dù đang nói chuyện cùng Hiên Viên Nhược Ngôn, nhưng ánh mắt của Tư Không Huyền Dịch cũng không nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn, mà là chăm chú nhìn một dải mây trắng bồng bềnh phía chân trời.

Dải mây mỏng như vậy giống như một chiếc kẹp tóc hoa trân châu duy nhất của Huyên Nhi. A, một chiếc kẹp tóc trân châu duy nhất. Hình như không phải mới đúng. Trong mắt của Tư Không Huyền Dịch bỗng nhiên lóe lên một tia sáng sắc bén, toàn bộ mọi người bị chiếu sáng bởi tia sáng đó.

“Không nghĩ cái gì. Vậy huynh đang vui mừng vì điều gì?”

Ánh mắt của Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không nhìn Tư Không Huyền Dịch, nhưng vẫn có thể phát hiện ra sự thay đổi tâm tư của Tư Không Huyền Dịch.

Ha ha, người kia lại nghĩ đến chuyện gì? Tâm tư chuyển biến nhanh chóng như vậy.

“A, ta cũng không vui mừng gì a “

Tư Không Huyền Dịch nói dối mặt không đỏ tim không đập.

Hừ hừ! Người bên cạnh hắn hiện tại chính là tình địch của hắn, hắn không thể nào nói ra quyết định của mình?

“Huynh lên đây làm cái gì? Không ở dưới cùng nha đầu sao?”

Trong lòng của Hiên Viên Nhược Ngôn biết Tư Không Huyền Dịch không muốn nói, cũng không suy nghĩ vấn đề này nữa, thay đổi sang vấn đề khác.

“Haiz! Ta ở lại thì có ích gì?”

Tư Không Huyền Dịch nhún nhún vai:

“Y thuật của Tuyệt Trần, ta rất tin tưởng, có huynh ấy ở bên cạnh của Huyên Nhi, không có vấn đề gì.”

“Ha ha, hiện tại huynh đã nghĩ thông, không trách Tuyệt Trần không chăm sóc tốt cho nha đầu?”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười nói.

“Làm sao mà không trách? Đương nhiên là có trách có được không?!”

Tư Không Huyền Dịch thu hồi ánh mắt, khinh thường liếc Nhược Ngôn một cái:

“Nhưng mà, ta cũng biết được hai việc này việc nào quan trọng hơn. Tuyệt Trần cũng là huynh đệ tốt của ta từ bé cho đến lớn.”

“Ha ha, xem ra lần trở về này, huynh chín chắn hơn rất nhiều.”

Hiên Viên Nhược Ngôn lại khẽ cười nói.

Tư Không Huyền Dịch thật sự chính là một tên có tính tình nóng nảy, xúc động.

Lần này hắn nhanh chóng lấy lại lý trí như vậy, thật đúng là làm cho Hiên Viên Nhược Ngôn giật mình không ít.

“…, “

Tư Không Huyền Dịch bất giác im lặng một lúc lâu liền nói.

“Có thể không chín chắn sao? Cùng với Huyên Nhi trở về, không chín chắn thì chắc chắn chịu không ít đau khổ a ~!”

Tư Không Huyền Dịch nửa thật nửa giả nói.

Trong giọng nói rất dễ phát hiện ra có hương vị khoe khoang.

“Ha ha, thật không?”

Hiên Viên Nhược Ngôn rất sâu sắc nhận ra tâm tư kín đáo của Tư Không Huyền Dịch, cười nói:

“Ta nhớ rõ nha đầu rất là hiểu biết, tuyệt đối sẽ không gây ra rắc rối, hơn nữa cho dù là bình thường nghich ngợm, cũng đều là những hành động đáng yêu, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc lớn. Trừ khi đối mặt với kẻ địch thì nha đầu mới có thể ra chiêu hung ác.!”

Hừ hừ! Đừng cho rằng hắn không ở cùng với nha đầu, lúc hắn ở cùng với nha đầu thì người trước mặt này còn chưa có yêu nha đầu đâu!

Trong lòng của Hiên Viên Nhược Ngôn thầm nghĩ.

Mà Tư Không Huyền Dịch nghe xong Hiên Viên Nhược Ngôn nói, ngầm bực tức trong lòng.

Chết tiệt, làm sao hắn có thể quên được, Huyên Nhi cùng với tên gian xảo trước mặt này ở trên núi Tuyết Khê lâu như vậy, không hề thua kém khoảng thời gian mà hắn ở cùng với Huyên Nhi.

“Hừ! Ý của ta là Huyên Nhi tài sắc tuyệt vời nếu như ta không cố gắng thì sẽ không theo kịp bước chân của Huyên Nhi.”

Tư Không Huyền Dịch hừ lạnh nói.

Ý ngoài lời: là Huyên Nhi khiến cho hắn trưởng thành rất nhiều, vì Huyên Nhi hắn sẽ không ngừng cố gắng, tuyệt đối sẽ không bị Huyên Nhi vứt bỏ.

Hiên Viên Nhược Ngôn sẵng giọng cười, cười nhạt:

“Chín chắn? A, vừa rồi không biết là ai chưa biết rõ tình hình lại lên tiếng phê phán Tuyệt Trần.”

“Huynh…”

Tư Không Huyền Dịch á khẩu không trả lời được, nhưng ngay lập tức lại không sao cả nói:

“Cũng không phải mỗi một người đều có thể giống như huynh vậy, đối mặt với mọi việc đều có thể duy trì lý trí, do ta quá mức lo lắng cho Huyên Nhi “Quan tâm sẽ bị loạn” câu này chẳng lẽ huynh chưa từng nghe qua?”

Ý ngoài lời: Lúc trước hắn không bình tĩnh là do có nguyên nhân! Bởi vì chỉ cần là sự việc có liên quan đến Huyên Nhi hắn không có cách nào có thể bình tĩnh.

Hiên Viên Nhược Ngôn nghe Tư Không Huyền Dịch nói như vậy, cười khẩy:

“Ha ha, đối mặt với sự việc gì cũng có thể bình tĩnh, lý trí được hay sao? Rất chắc chắn sao.”

Câu này, dường như là nói với Tư Không Huyền Dịch, cũng như là nói với chính bản thân hắn.

Thật ra, lúc trước hắn cũng cho rằng chính bản thân hắn cũng là người có thể luôn luôn giữ vững lý trí trong mọi hoàn cảnh, nhưng mà bây giờ càng ngày hắn càng không thể khẳng định được điều đó.

Hắn phát hiện, chỉ cần là vấn đề có lên quan đến nha đầu kia, lý trí cùng với sự tỉnh táo của hắn, căn bản là không thể chịu nổi một tác động dù là nhỏ nhất.

Lấy ví dụ ngay như hiện tại.

Nếu như hắn có thể lý trí hơn, hắn có thể không đổi sắc mặt để bàn bạc việc tiếp theo cùng với Tuyệt Trần, mà không phải là ngồi trên nóc nhà để hóng gió, ngẩn ngơ.

“…, “

Tư Không Huyền Dịch không nói.

Tuy rằng hắn không thể đoán được hết tâm sự của Nhược Ngôn, nhưng tốt xấu gì cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên, hắn có một sự hiểu biết nhất định với Nhược Ngôn.

Hành động lên nóc nhà để hóng gió của Nhược Ngôn hôm nay, thật ra cũng là gần bộc phát, cho nên mới phải đi ra ngoài!

“A, kế hoạch của chúng ta, thay đổi.”

Sau một lúc lâu, Hiên Viên Nhược Ngôn lấy lại tinh thần, nhìn Tư Không Huyền Dịch.

“Uh, đúng vậy.”

Tư Không Huyền Dịch đồng ý nói.

Kế hoạch phía trước, phần lớn đều là do Huyên Nhi đặt ra, bây giờ Huyên Nhi bị thương, không thể để cho nàng lại tham gia vào vũng nước đυ.c này được.

“Thế vẫn muốn tiếp tục sử dụng phong cách âm hiểm của nha đầu lúc trước hay sao? A…”

Hiên Viên Nhược Ngôn vừa nghĩ đến dáng vẻ đứng đắn nghiêm túc của Nam Cung Vũ Huyên lúc nói ra một loạt kế hoạch chứa đầy âm mưu đen tối, buồn cười.

Còn nhớ rõ lúc ấy, vẻ mặt của nha đầu đứng đắn nhất mà từ trước đến nay chưa hề có.

Nhưng mà lại tạo ra một kế hoạch toàn những ‘chiêu thức xấu xa âm hiểm’ làm cho người ta không nhịn được sinh ra sợ hãi, lạnh tận đáy lòng.

Dựa theo cách nói của nha đầu:

Lấy thực lực của chúng ta hiện tại, cứng đối cứng khẳng định là không thể, cho nên chúng ta không thể để cho bọn họ có cơ hội cứng đối cứng cùng với chúng ta. Chúng ta phải ra tay trước họ, thu phục bọn họ.

Nhược Ngôn ca ca đi trước xin được chiếu thư truyền ngôi, sau đó chúng ta lại cùng nhau đi đến Nhϊếp Chính Vương phủ, xử lý xong Hiên Viên Kỳ, sau đó hủy diệt hết tất cả chứng cớ. Cùng lúc đó chúng ta còn phải giấu những người có mặt, biểu hiện tình cảm đau đớn kịch liệt khi Hiên Viên Kỳ ngoài ý muốn tử vong, sau đó Nhược Ngôn ca ca nhất định phải đi xin thánh chỉ, để cho Hiên Viên Kỳ được chôn cất một cách vinh dự.

A, cuối cùng liền rất đơn giản, mặt ngoài để cho tàn dư của thế lực Hiên Viên Kỳ rất nhiều ưu đãi, khiến cho bọn họ cảm thấy Nhược Ngôn ca ca có thành ý muốn mượn sức, sau đó lại âm thầm thúc đẩy mâu thuẫn giữa nội bộ bọn họ. Hắc hắc, tiếp theo đó là chờ đợi để cho bọn họ thanh lý lẫn nhau, Nhược Ngôn ca ca chỉ cần ngồi xem ai là sói tồn tại đến cuối cùng, sau đó làm hoàng tước là được.

Hắn còn nhớ rất rõ sau khi nha đầu nói xong một loạt những lời này, bốn người bọn họ, những người được coi là thiên tài này nhìn nàng đến ngây người.

Hoàn hoàn toàn toàn trốn trong bóng tối mà vẫn so cao thấp được!

Ở mặt ngoài giả vờ làm người tốt, nhưng mà bên trong cũng là Diêm La lấy mạng người, hơn nữa ngay cả thủ đoạn cuối cùng là gϊếŧ người không thấy máu nhất “Tọa sơn quan hổ đấu” đều dùng tới.

Hiên Viên Nhược Ngôn nghĩ đến tình hình lúc trước, không khỏi âm thầm lắc đầu. Nói vậy khi đó, ba người khác cũng có ý tưởng giống như hắn, chính là trăm ngàn không thể chọc tới nha đầu vừa là nữ tử lại thêm tiểu nhân này.

Duy nhất tiểu nhân cùng nữ tử khó nuôi, câu nói này thật đúng là không sai.

Nếu như trước kia bọn họ còn có gì hoài nghi đối với câu nói này, sau khi nha đầu nói những lời như thế xong, thì bọn họ hoàn toàn tin tưởng câu nói này không hề nghi ngờ.

“Đương nhiên là muốn tiếp tục. Ha ha, phong cách tốt như vậy thì chúng ta làm sao có thể bỏ qua?”

Hiên Viên Nhược Ngôn khẽ cười nói, trong đôi mắt tím cũng hiện lên ánh sáng vô sỉ:

“Kế hoạch của nha đầu, về cơ bản sẽ không thay đổi, chỉ có điều toàn bộ đều do bốn người chúng ta thực hiện, nha đầu chỉ cần dưỡng thương tốt là tốt rồi.”

A, kế hoạch lúc trước của nha đầu, nàng muốn cùng bọn họ tiến lên trận chiến, nhưng đối với tình huống hiện tại, thì chỉ có thể “Đá” nàng ra ngoài.

“Ha ha, đồng ý.”

Tư Không Huyền Dịch nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn đồng ý.

“Nhưng mà, ta tính đăng cơ chậm hơn một chút, lý do là Hoàng thúc vừa mới qua đời, không thích hợp tiến hành nghi thức đăng cơ long trọng ngay bây giờ.”

Hiên Viên Nhược Ngôn không chút để ý nói.

Trên thánh chỉ của Phụ hoàng, viết là mười ngày sau tiến hành đại lễ đăng cơ, nhưng mà mười ngày, thì không đủ để làm cho người ta có thể quên đi việc Hiên Viên Kỳ tử vong.

“Ha ha.”

Tư Không Huyền Dịch nở nụ cười:

“Hiện tại ta hoài nghi, sự giả dối cùng đen tối của Huyên Nhi đều là do bị ảnh hưởng bởi huynh.”

Tâm tư tư mã chiêu của Hiên Viên Kỳ, chỉ cần là người có chút thông minh đều rõ ràng.

Nếu như lúc này mà Nhược Ngôn nhớ tới tình cảm thúc chất mà làm lễ đăng cơ muộn lại, tự nhiên làm cho người ta cảm thấy hắn là người trọng tình trọng nghĩa, đồng thời cũng lôi kéo được không ít người.

Xem ở mặt ngoài, là Nhược Ngôn chịu thiệt, nhưng trên thực tế mà nói thì, hừ hừ!

“A, việc này huynh đổ oan cho ta.”

Vẻ mặt của Hiên Viên Nhược Ngôn oan ức:

“So với nha đầu gian trá, ta chỉ là trò đùa của trẻ con.”

Tư Không Huyền Dịch nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn ra vẻ oan ức, nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt đột nhiên nghiêm trọng lại:

“Nhưng mà hoãn việc đăng cơ có thể đêm dài lắm mộng hay không?”

Tuy rằng Hiên Viên Kỳ đã bị bọn họ xử lý, nhưng mà thế lực của ông ta vẫn rất vững chãi, nếu như để lâu, làm cho thế lực của ông ta có thời gian để thở dốc, như vậy không phải nguy hiểm sao?

“Ha ha, đêm dài lắm mộng?”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười lạnh:

“Sợ chính là mộng không nhiều lắm. Nếu mộng của bọn họ vẫn nhiều, bọn họ mộng một cái chúng ta liền diệt một cái, diệt xong rồi thì từ nay về sau đêm có dài hơn nữa, chúng ta vẫn có thể kê cao gối không phải lo lắng, cả một đêm không mộng.”