Quyển 2 - Chương 25: Bao che khuyết điểm

Việc này không đơn giản chỉ là sự lo lắng mà trong sự lo lắng cũng cho nàng sự tôn trọng.

Cho dù ở thế kỷ hai mươi mốt, pa pa của nàng, là người mà nàng yêu nhất cũng là người yêu nàng nhất, cũng không cho nàng sự tôn trọng như vậy.

Việc mà pa pa làm, mức độ nguy hiểm nàng không cần nói, là công chúa nhỏ của tổ chức liên minh hắc đạo, mức độ nguy hiểm không cần nói cũng biết.

Papa luôn luôn bảo vệ nàng rất tốt trước khi chuyện nguy hiểm xảy ra, đi đến đâu cũng đều có bảo vệ ở nơi bí mật xung quanh.

Khi nàng gặp đươc nguy hiểm, trong lòng của pa pa tất nhiên cũng nóng như lửa đốt, nhưng mà khi nguy hiểm qua đi, lại đưa ra đủ điều cấm cho nàng, chỗ này không cho đi chỗ kia cũng không cho đi…

Cho đến tận khi papa xảy ra chuyện, nàng mới gạt bỏ tất cả mọi cản trở, ngồi lên chiếc ghế cao nhất của liên minh hắc đạo, không uổng phí cả đời vất vả của pa pa.

Mà bây giờ, không có đủ các lệnh cấm, không có yêu cầu nàng phải hạn chế tự do hoạt động…

Phần tôn trọng đến cực hạn này khiến cho nàng làm sao mà không cảm động cho được?!

“Huyền Dịch ca ca…”

Nam Cung Vũ Huyên mơ màng gọi Tư Không Huyền Dịch.

Đầu khẽ tựa vào l*иg ngực rộng lớn của hắn.

Bên trong viền mắt bỗng dưng thấy mỏi, nàng biết là vì sao, nhưng mà hình như nàng cũng không muốn khóc. Nam Cung Vũ Huyên nhắm mắt theo bản năng, muốn ngăn cản nước mắt tràn ra khỏi mi, nào biết được vốn dĩ nước mắt phải một lúc nữa mới có thể chảy xuống lại vì một cái nhắm mắt này mà chảy xuống.

Nhìn thấy hạt nước mắt trong suốt chảy xuống chậm rãi dọc theo khuôn măt nhỏ nhắn tinh xảo tuyệt mỹ của Nam Cung Vũ Huyên. Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Thượng Quan Tuyệt Trần biến sắc, liền ngay cả Đông Phương Dật Hàm cũng nhíu mi, nhưng mà ba người đều không có động tác gì.

Bởi vì, bọn họ dều cảm giác được, giọt nước mắt đó không phải là giọt nước mắt đau lòng, không phải là thống khổ mà là cảm động cùng lòng biết ơn.

Hai người cứ như vậy ôm nhau đứng im lặng.

Nam tử anh tuấn, kiên nghị giống như chiến thần yên lặng nhẹ nhàng ôm lấy nữ tử tuyệt mỹ, vẻ mặt dịu dàng có thể sánh với sông nước mùa xuân, mà nữ tử trong lòng nhắm mắt từ từ tựa đầu vào trong ngực của nam tử, dịu ngoan giống như một con mèo.

Không biết qua bao lâu, Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng rời khỏi ôm ấp của Tư Không Huyền Dịch.

Viền mắt đỏ ửng nhìn bốn vị mỹ nam trong phòng:

“Các ca ca, Huyên Nhi có lời muốn nói.”

Nàng quyết định nói tất cả với bọn họ.

Không giấu diếm gì, nói với bọn họ toàn bộ.

“Nha đầu muốn nói cái gì?”

Hiên Viên Nhược Ngôn hỏi, thanh âm mềm nhẹ giống như mây trắng trôi lơ lửng trên bầu trời, cẩn thận từng li từng tí, dường như sợ dọa đến người mà viền mắt còn hồng ở trước mặt.

“Muội tính vết thương tốt hơn thì sẽ trở về học viện.”

Nam Cung Vũ Huyên cúi đầu nói.

Vốn dĩ tình ngày mai liền trở về, nhưng mà để cho bọn họ không lo lắng nên đổi lại là đợi vết thương tốt hơn mới quay trở lại.

Bốn vị mỹ nam chăm chú nhìn bé con đang cúi đầu nhưng thái độ lại hết sức kiên quyết, sắc mặt đều hơi trầm trọng.

Nàng phải đi về, nhưng mà bọn họ lại không có cách nào có thể dứt ra để đi cùng với nàng.

Tình hình hiện tại của Hiên Viên quốc, giống như một căn phòng chứa toàn chất dễ cháy nổ chỉ cần không để ý một chút là sẽ nổ tung.

Sau khi im lặng một lúc lâu Hiên Viên Nhược Ngôn trầm giọng hỏi:

“Huyên Nhi, có thể chờ bọn huynh xử lý xong việc ở đây, cùng muội trở về có được không?”

Bây giờ, bốn người bọn họ đã bị bao vây trên đầu sóng ngọn gió, cho dù hiện tại chỉ có Huyền Dịch xuất hiện, nhưng mà bốn người bọn họ bị buộc cùng một chỗ, Huyền Dịch xuất hiện cùng với lại chiếu thư truyền ngôi thì nhiều người cũng đã đoán được bốn người bọn họ trở lại cùng nhau.

Bởi vì, trước khi đi đến học viện Triều Dương, cũng đã thông báo với thiên hạ là để bồi dưỡng nhân tài.

Hoàng Đế, Thừa tướng, Đại tướng quân còn có một vị Vương khác họ quản lý toàn bộ kinh tế buôn bán của cả nước, mỗi người bọn họ, nếu như muốn thành công để đứng được trên vị trí của họ đều phải trải qua muôn vàn khó khăn, cẩn thận từng bước.

Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó xoay người đi đến bên cửa sổ, nhìn đám người đi lại phía ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo:

“Nhược Ngôn ca ca, Huyền Dịch ca ca còn có… Tuyệt Trần ca ca, tình cảm của các huynh đối với Huyên Nhi, Huyên Nhi đã biết.”

Nam Cung Vũ Huyên nói xong lời này, liền dừng lại.

Nàng biết, bọn họ cần thời gian đến tiêu hóa.

Quả nhiên, Hiên Viên Nhược Ngôn, Tư Không Huyền Dịch cùng Thượng Quan Tuyệt Trần đều giật mình, ngẩn ngơ nhìn bóng dáng mỏng manh của Nam Cung Vũ Huyên.

Ngay cả Đông Phương Dật Hàm cũng sững sờ trong nháy mắt, chợt hoàn hồn.

Ha ha, có trò hay để xem!

A, nhưng mà nhóc con này thật đúng là khiến cho người ta khó hiểu!

Nếu như là nữ tử bình thường khi biết được có ba nam tử ưu tú như thế mến mộ chính mình thì phải mừng rỡ như điên mới đúng? A, cho dù nàng không phải là nữ tử bình thường, nàng thông minh hơn rất nhiều so với nữ tử bình thường, nhưng mà cũng có thể giả vờ không biết mới đúng a!

Nói ra hết như vậy, không phải là khiến cho mọi người đều xấu hổ, lúng túng hay sao?

Vẫn là nói… Chẳng lẽ trong lòng nàng đã có người?

Vậy, ý là hiện tại… Nàng phải đưa ra lựa chọn?!

Theo bản năng Đông Phương Dật Hàm thở nhẹ hơn, tập trung để nghe xem cuối cùng Nam Cung Vũ Huyên lựa chọn ai.

Mà giờ phút này Hiên Viên Nhược Ngôn, Tư Không Huyền Dịch cùng Thượng Quan Tuyệt Trần không “Nhàn hạ thoải mái” như hắn bây giờ.

Nàng… Biết rồi.

Trong đầu ba người bọn họ xoay quanh câu nói này thật lâu.

Cuối cùng, Tư Không Huyền Dịch cùng Hiên Viên Nhược Ngôn trở lại bình thường, sau khi hai người nhìn nhau, ánh mắt sâu âm u nhìn về phía Thượng Quan Tuyệt Trần đang cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tuyệt Trần… Cũng yêu nha đầu Huyên Nhi.

Nhưng mà chuyện này là khi nào? Vì sao bọn họ không hề phát hiện ra.

Thượng Quan Tuyệt Trần cảm giác được ánh mắt của hai người, nhưng mà lại vẫn cúi đầu không ngẩng lên.

Đáng nhẽ muốn làm một người ở phía sau yên lặng bảo vệ nàng, nhưng mà bây giờ lại bị phát hiện.

Nhưng không hiểu vì sao trong lòng hắn lại lại tràn ngập sự vui sướиɠ, thoải mái? Giống như hắn đang lén lút làm một việc nhưng bỗng nhiên bị bắt được, việc mà hắn đang làm lại được cho phép, mà bản thân của hắn cũng có cảm giác chuyển từ trong bóng tối đang lén lút ra ngoài ánh sáng.

Việc này khiến cho trong lòng hắn không hiểu vì sao cảm thấy vui sướиɠ!

Việc này, có phải có nghĩa là, hắn có cơ hội có thể quang minh chính đại ở lại bên cạnh nàng?

Trong lòng của Thượng Quan Tuyệt Trần giờ phút này có chút kích động lại có chút căng thẳng.

Tư Không Huyền Dịch cùng Hiên Viên Nhược Ngôn thu hồi ánh mắt, trong lòng cười khổ không biết phải làm sao.

Sớm đã biết, không phải chỉ có bọn họ có thể thấy được điểm tốt của nàng, bây giờ lại có thêm một tình địch nữa sao?

Vừa là huynh đệ vừa là tình địch, ha ha, chuyện tình cảm này cũng thật đủ rối rắm.

Đợi đã!

Trong não hai người đồng thời hiện lên một tia ánh sáng.

Huynh đệ!

Cùng nhau quay đầu, hai người nhìn về phía Đông Phương Dật Hàm.

Cho đến khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú của hắn không hiểu vì kích động gì mà ửng hồng, cùng với cặp mắt hồ ly đang chập chờn lóe sáng màu hổ phách ở trước mắt, đột nhiên Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Tư Không Huyền Dịch thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Làm huynh đệ mười mấy năm, làm sao bọn họ lại không biết hiện tại hắn đang phấn khởi vì có khả năng có “Trò hay” để xem!

Đột nhiên ánh mắt chợt lạnh, giống như kiếm sắc vừa ra khỏi vỏ, đâm thẳng Đông Phương Dật Hàm.

Muốn xem kịch của bọn họ?

Hừ hừ! Xem đi xem đi, bọn họ bản lĩnh khác thì không có gì, nhưng mà bản lĩnh ghi sổ tính nợ sau thì cũng là số một số hai!

Đang chìm đắm theo dõi diễn biến của “trò hay” đột nhiên Đông Phương Dật Hàm cảm thấy có gai ở sau lưng, quay đầu.

“Hí ~”

Hít vào một hơi khí lạnh, Đông Phương Dật Hàm ngoan ngoãn gục đầu xuống.

Ánh mắt của hai tên này, giống như muốn lột sạch hắn rồi quăng đến trên đường cái để mọi người có thể tham quan.

Đáng sợ!

Bị bọn họ dọa, bây giờ tâm trạng xem “trò hay” gì của hắn cũng không còn, toàn bộ đầu óc bây giờ suy nghĩ tìm cách xem hắn lên chạy trốn như thế nào để có thể bảo vệ được sự trong sạch của hắn.

Mà Nam Cung Vũ Huyên vẫn luôn quay lưng về phía bọn họ, nhúc nhích một chút cũng không có, dường như không cảm giác được động tác mờ ám lén lút của bọn họ. Nam Cung Vũ Huyên tiếp tục nói:

“Nhưng mà…”

Vừa mới nói hai từ, Nam Cung Vũ Huyên lại tạm dừng.

Bốn vị mỹ nam tử ở trong phòng, từ khi mà nàng bắt đầu nói đã mãnh liệt dừng mọi động tác lén lút mờ ám cũng như sóng ngầm, nín thở nghe nàng nói chuyện.

Nhưng ai ngờ, nàng lại tạm dừng!

Khiến cho trái tim của bọn họ, sững sờ treo lơ lửng, lên không được mà xuống cũng không xong.

Sau một lúc lâu, cuối cùng lương tâm của Nam Cung Vũ Huyên cũng trỗi dậy, giống như muốn giải thoát cho bốn vị mỹ nam, tiếp tục nói:

“Muội thật sự còn chưa chuẩn bị tốt, tình cảm của các huynh, bây giờ muội thật sự không có cách nào có thể đáp trả, cho nên muội đang tính để cho bản thân có thể yên lặng một chút, xem xét lại tình cảm của bản thân đối với các huynh.”

Nói xong, Nam Cung Vũ Huyên xoay người.

Đôi mắt đen láy giống như sao trên trời, khuôn mặt tinh tế tuyệt mỹ dường như có thể khiến cho mọi vật trong trời đất mất đi ánh sáng, ánh mắt kiên định của Nam Cung Vũ Huyên:

“Cho muội thời gian nửa năm được không? Chỉ cần nửa năm, muội nhất định cho các huynh câu trả lời thuyết phục.”

Tiếng nói trong veo lại mang theo sự sâu sắc không phù hợp với tuổi.

Hiên Viên Nhược Ngôn, Tư Không Huyền Dịch cùng Thượng Quan Tuyệt Trần sững sờ nhìn đôi mắt trong suốt sáng như sao kia, bỗng nhiên cười cười:

“Được.”

Ba người đồng thanh.

“Hì hì…”

Nam Cung Vũ Huyên nở ra một nụ cười có lúm đồng tiền tươi như hoa.

Giống như vì nụ cười thanh khiết tốt đẹp này mà những ngượng ngùng, xấu hổ, phiền não đều tan thành mây khói.

Bốn tấm lòng rộng mở cùng với bé con, không những không có vì những tình cảm rối rắm này mà trở nên xa cách, ngược lại cảm thấy trái tim lại càng thêm gắn bó, gần gũi không có ngăn cách.

Đông Phương Dật Hàm nhìn bốn người cười sảng khoái, trong đôi mắt hiện lên vẻ sâu xa, nhưng rồi lại trở lên thoải mái.

Ha ha, thật đúng là nhóc con vừa thông minh lại nhanh trí.

Nói ra mâu thuẫn tưởng chừng như không thể hòa giải, sau đó lại dùng sự chân thành của bản thân để hòa giải mâu thuẫn đó, lại khiến cho chính mâu thuẫn đó trở thành sợi dây gắn kết đặc biệt của bọn họ làm cho tình cảm của bọn họ không những không bị sứt mẻ mà lại còn thân thiết hơn.

Có sự thông minh như thế, chắc chắn nàng có thể giải quyết tốt vấn đề này.

Nhưng mà, hắn thật sự muốn biết, đến lúc đó nhóc con này dùng cách hay gì để có thể giải quyết vấn đề mà theo lý thuyết là không có cách nào có thể giải quyết.

Trong lòng của Đông Phương Dật Hàm đột nhiên tràn ngập chờ mong đối với tương lai.



Ngày tiếp theo.

Có thể nói giờ phút này Hiên Viên quốc liên tiếp xảy ra việc lớn.

Đại tướng quân thay người mới, Nhϊếp Chính Vương mất, Hoàng Thượng truyền ngôi cho Thái Tử…

Tất cả những việc lớn này, bây giờ trở thành chuyện phiếm của dân chúng sau khi cơm no rượu say.

“Hắc! Các ngươi có nghe thấy chuyện gì không? Thái tử Điện hạ từ trước giờ vẫn luôn ở Triêu Dương học viện hôm nay lại vào triều, hơn thế nữa chủ động ra lệnh nói Nhϊếp Chính Vương vừa mới qua đời hiện tại không thích hợp để tiến hành việc tổ chức đại lễ lên ngôi dời đến nửa năm sau..”

Bên trong quán trà ven đường, một nam nhân trung niên nói cùng với mấy người cùng bàn.

“Ha ha, đương nhiên ta có nghe nói. Nhưng mà Thái tử Điện hạ của chúng ta thật đúng là người rộng lượng, tốt bụng, nhân từ, trọng tình trọng nghĩa, thật đúng không hổ là học trò do bốn vị thánh Thượng Thiện dạy ra.”

Một vị nam tử trung niên mặc áo bào xám, mặt mày nho nhã, dáng vẻ thư sinh nói.

“Ah? Chu tú tài, lời này có nghĩa là sao?”

Một người nam tử khác mặc đồ đen hỏi.

Trong tất cả mọi người ngồi cùng bàn, thì Chu tú tài là một người đọc sách, tuy rằng nói vô dụng nhất chính là thư sinh, nhưng mà trong bụng của thư sinh lại chứa đầy những câu chuyện mà bọn họ thích nghe nhất, cho nên mọi người đều tha thiết nhìn Chu tú tài, hy vọng có thể nghe hắn phân tích thêm một chút.

Chu tú tài mỉm cười, nâng chén trà lên, uống một ngụm, chậm rãi nói:

“Ha ha, Nhϊếp Chính Vương hoành hành ngang ngược trên triều đình, thường xuyên không để Hoàng Thượng vào trong mắt giống như cơm bữa, ức hϊếp dân chúng như chúng a, cùng một lòng với bọn quan lại tham ô cũng không hề sợ hãi, chỉ có quỷ mới tin được hắn không có âm mưu chiếm đoạt ngôi vua. Những chuyện này ngay cả bản thân ta cũng có thể nghĩ ra được thì nói gì đến Hoàng Thượng cùng với Thái tử Điện hạ của chúng ta. Lần này Thái tử Điện cho Nhϊếp Chính Vương mặt mũi, theo ta thấy được hơn nửa đều là nhìn đến việc tuy rằng lão như thế nhưng trước đây cũng có không ít công lao…”

Chu tú tài đang nói hết sức say sưa trôi chảy, một chiếc xe ngựa hết sức bình thường đang chậm rãi đi qua bên cạnh quán trà.

Bên trong xe ngựa, Nam Cung Vũ Huyên không hề có hình tượng nằm trên người của Thượng Quan Tuyệt Trần, trong miệng ngậm đầy đậu đỏ cao nhưng mà lại không có chút cảm giác khó khăn khi nói:

“A, chiêu thu mua lòng người này của Nhược Ngôn dùng thật đúng là tốt a.”

Trải qua hơn một ngày nghỉ ngơi, tất cả nội lực của nàng đã khôi phục lại.

Cho nên Chu tú tài nói, nàng nghe được hơn nửa.

“Khi đang ăn thì đừng có nói, cẩn thận không bị sặc.”

Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn Nam Cung Vũ Huyên cưng chiều, điều chỉnh tư thế giúp nàng, không để vết thương của nàng bị động đến.

Nam Cung Vũ Huyên nuốt miếng đậu đỏ cao vào trong miệng, bẹp bẹp miệng liếc nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần, than thở nói:

“Thượng Quan đại nương đại ác.”

Tuy rằng âm thanh nhỏ như muỗi kêu, nhưng mà đối với hai vị mỹ nam trong xe mà nói thì khoảng cách gần như vậy cũng đủ để cho họ nghe rõ.

Nét mặt của Thượng Quan Tuyệt Trần cứng đờ, sau đó lại giả bộ như nghe không thấy.

Hắn cũng không biết mình bị làm sao, chỉ cần có nàng ở bên cạnh, miệng giống như là không thể kiểm soát được, luôn muốn nói.

A, bây giờ nghĩ lại, bản thân hắn đều cảm thấy có chút lải nhải.

Nhưng mà, hắn không thể kiểm soát được cái miệng của chính mình thì biết phải làm sao bây giờ a!

Chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy…

“Ha ha…”

Đông Phương Dật Hàm cũng nghe thấy được, cười khúc khích.

Từ trước đến nay cảm giác Tuyệt Trần mang đến cho mọi người đều là lạnh lùng không nhiễm bụi trần, ít nói, đối với mọi việc đều là không quan tâm, không để ý.

Mà bây giờ lại có dáng vẻ lải nhải như đại nương, thật đúng là không hề sai với tên gọi Thượng Quan đại nương!

Nghe thấy tiếng cười của Đông Phương Dật Hàm, sắc mặt của Thượng Quan Tuyệt Trần lúng túng.

Khóe mắt của Nam Cung Vũ Huyên phát hiện vẻ túng quẫn của Thượng Quan Tuyệt Trần, đưa mắt nhìn về phía Đông Phương Dật Hàm cười mà như không cười, bỗng nhiên cảm thấy hắn cười có chút chướng mắt, đôi mắt đẹp trừng:

“Đông Phương tiểu nhân, sủa cái gì đó! Đậu đỏ cao a.”

Thật là … , lại ăn hϊếp người thành thật!

Nếu Dật Hàm ca ca thích tên gọi khác như vậy, thì nàng cũng không ngại mà đặt cho hắn một cái.

“Ah, cái gì?”

Trên trán của Đông Phương Dật Hàm xuất hiện vạch đen, nhưng mà vẫn từ giấy dầu trong tay nhặt lên một miếng đậu đỏ cao, đút đến bên miệng của Nam Cung Vũ Huyên.

Đông Phương tiểu nhân? Cái gì là cái gì a?

“A, Đông Phương là Đông Phương trong Đông Phương Dật Hàm, tiểu nhân là tiểu nhân trong tiểu nhân vô liêm sỉ.”

Nhanh chóng nói xong, Nam Cung Vũ Huyên ăn đậu đỏ cao bên miệng không một chút khách khí, chẹp miệng hai tiếng nói tiếp:

“Cái này chính là nhũ danh của Dật Hàm ca ca sau này.”

A, ngày như thế này, thật đúng là thoải mái a!

Một mỹ nam để làm ghế tựa, một mỹ nam làm máy đút thức ăn, còn có thể thỉnh thoảng tình cờ trêu chọc một chút, chậc chậc, cuộc sống cỡ nào tốt đẹp oa!

Nam Cung Vũ Huyên trong lòng rất là vừa lòng.

Đông Phương Dật Hàm nghe được Nam Cung Vũ Huyên giải thích, khóe miệng hơi hơi run rẩy.

Trong đôi mắt màu bạc của Thượng Quan Tuyệt Trần, cuối cùng cũng không còn lúng túng nữa, thậm chí trong mắt lại có ý cười.

Ha ha, tuy rằng tên gọi khác của hắn là Thượng Quan đại nương khiến cho hắn không nói được gì, nhưng mà tên Đông Phương tiểu nhân này dường như thật không tệ.

Khóe mắt của Đông Phương Dật Hàm liếc đến gương mặt anh tuấn đang có ý cười của Thượng Quan Tuyệt Trần, đột nhiên có cái gì đó chợt lóe ở trong đầu rồi biến mất, ngay sau đó nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên đang ăn vui vẻ, hưởng thụ ở trong lòng của Thượng Quan Tuyệt Trần.

Bỗng nhiên tỉnh ngộ!

Thì ra là thế a!

Đông Phương Dật Hàm nở nụ cười.

Ngay tại thời điểm hắn nên khóc không ra nước mắt, hắn lại nở nụ cười!

“Ha ha, nhóc con, có phải vì vừa rồi huynh cười Tuyệt Trần cho nên muội đau lòng huynh ấy đúng không?”

Đông Phương Dật Hàm cười đến ngứa mắt.

Nam Cung Vũ Huyên đưa mắt nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn cười đến xứng đôi với nhũ danh mà nàng vừa đặt cho hắn:

“Đúng vậy, muội là đau lòng a.”

Vẻ mặt đứng đắn nói thẳng ra ý tưởng, suy nghĩ của bản thân.

“Ặc…”

Đông Phương Dật Hàm sửng sốt, làm sao hắn cũng không ngờ rằng nhóc con này sẽ thẳng thắn như thế.

Nàng thẳng thắn như thế, ngược lại khiến cho hắn không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Thân mình của Thượng Quan Tuyệt Trần bỗng nhiên cứng đờ, nhưng lập tức lại thả lỏng, khóe miệng giương lên một độ cong rất nhỏ.

Nàng, đau lòng…

Thật tốt.

“Muội… Khụ khụ.”

Đông Phương Dật Hàm kinh sợ mở miệng, nhưng vừa mới nói một chữ, liền phát hiện phản ứng của bản thân có chút quá mức, cho nên ho nhẹ hai tiếng để tâm tư bình tĩnh hơn:

“Vậy, huynh cũng là Dật Hàm ca ca thân yêu của Huyên Nhi không phải sao? Chẳng lẽ Huyên Nhi chỉnh huynh như thế, Huyên Nhi sẽ không đau lòng sao?”

Nhìn Nam Cung Vũ Huyên đầy oán trách, tố cáo nàng nặng bên này nhẹ bên kia.

“A, Huynh? Ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn Đông Phương Dật Hàm, nở nụ cười cổ quái:

“Dật Hàm ca ca huynh chỉnh người hẳn là quen rồi chứ, cho nên ngẫu nhiên nếm thử một chút cảm giác bị chỉnh vẫn là rất tốt.”

Khi Nam Cung Vũ Huyên nói lời này, vẫn là dáng vẻ đứng đắn, hoàn toàn là dáng vẻ “Muội chỉ vì muốn tốt cho huynh”.

“…”

Đông Phương dật hàm không còn gì để nói, nhưng rất nhanh lại ương bướng hỏi:

“Vậy Tuyệt Trần cũng chỉnh rất nhiều người, để cho huynh ấy nếm thử một chút cảm giác bị chỉnh không phải cũng rất tốt hay sao?”

Nói xong, vẫn đang đưa cho Nam Cung Vũ Huyên một ánh mắt tủi hờn.

Ý tứ giống như là đang nói: Xem đi, muội còn không thừa nhận muội bất công?! Muội chính là đang bất công! Nhanh chóng thừa nhận đi!

Nam Cung Vũ Huyên coi như không thấy ánh mắt tủi hờn của Đông Phương Dật Hàm, nhìn hắn khinh bỉ:

“Tuyệt Trần ca ca biết chỉnh người khác? Ha ha, huynh nói Huyền Dịch ca ca sẽ biết chỉnh người muội sẽ tin tưởng, nhưng mà Tuyệt Trần ca ca tuyệt đối không có khả năng!”

Nam Cung Vũ Huyên nói chắc chắn.

Ý ngoài lời: tiểu nhân hèn hạ, nói dối cũng không biết đường nói cho ra hồn!

“…”

Đông Phương Dật Hàm hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

A, bởi vì hắn phát hiện, bất kể hắn nói cái gì, nhóc con này đều có thể hoàn toàn đi phương hướng khác với hy vọng của hắn.

Mà gương mặt anh tuấn của Thượng Quan Tuyệt Trần, đã sớm tươi cười ngọt ngào, hạnh phúc nhẹ nhàng đã bao phủ khắp người hắn.

Nàng đang bảo vệ hắn… Nàng đang bảo vệ hắn… Nàng đang bảo vệ hắn… Ha ha…

Hạt giống hoa trong lòng của Thượng Quan Tuyệt Trần đang nảy mầm phát triển với tốc độ kinh người.

Đông Phương Dật Hàm liếc liếc mắt nhìn vẻ mặt giờ phút này đang cười đến dâʍ đãиɠ của Thượng Quan Tuyệt Trần, không hiểu làm sao trong lòng lại có một ngọn lửa bùng cháy.

Được, tốt lắm! Hai người này, một người là có người yêu liền không cần huynh đệ, một người khác thì có người yêu thương liền không cần “Ca ca” là hắn.

Thật sự là rất rất tốt a!

(Ụt: Đoạn này thật sự là tác giả dùng từ “dâʍ đãиɠ” ta đã check tất cả bản raw ta có rồi Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng - Quyển 2 - Chương 25: Bao che khuyết điểm ~ không hiểu sao tác giả lại dùng từ như thế cho Trần ca ca.)

A, nhưng mà vì sao nhìn đến nàng liên tục bảo vệ Tuyệt Trần, trong lòng hắn lại có cảm giác chua xót đây?

Chẳng lẽ là ghen tị?

Không!

Không không không!

Đông Phương Dật Hàm mờ mịt lắc đầu, lập tức phủ nhận ý tưởng đột ngột xuất hiện trong đầu mình không hề báo trước.

Hô! Ghen?

Suýt chút nữa bị chỉnh bản thân mình dọa đến mức chết khϊếp!

“Dật Hàm ca ca, cổ của huynh bị chuột rút hay sao?”

Nam Cung Vũ Huyên rất khéo léo hỏi.

Vốn dĩ muốn hỏi hắn có phải bị điên hay không, nhưng mà suy nghĩ kĩ hỏi như thế chẳng phải là độc miệng.

Tuy rằng cách mà nàng với hắn ở chung rất đặc biệt, đều là lấy việc ác miệng với đối phương làm niềm vui, nhưng vẫn là không thể ác độc như vậy!

Haiz, nàng là một bé con lương thiện!

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên thầm khen thưởng bản thân một phen.

“Không không không.”

Đông Phương Dật Hàm vội vàng phủ nhận.

Nam Cung Vũ Huyên nhíu nhíu mày nhìn Đông Phương Dật Hàm, nghi ngờ trong lòng.

Không bình thường!

Bây giờ Dật Hàm ca ca tuyệt đối không bình thường!

Nếu theo tình huống bình thường, câu trả lời của hắn đại loại có thể là: Chuột rút? Làm sao mà nhóc con biết được huynh bị chuột rút? Chẳng lẽ nhóc con có nhiều kinh nghiệm về vấn đề chuột rút này?

Chẳng lẽ có âm mưu?

Nam Cung Vũ Huyên nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Dật Hàm, chuẩn bị tốt tư tưởng tiếp chiêu.

Đúng lúc này, xe ngựa chậm rãi ngừng lại.

Một chiếc xe ngựa nhìn như có vẻ bình thường, chậm rãi dừng lại ngoài phủ Thái Tử.

Người đánh xe cao lớn khôi ngô kéo màn xe ra, một thân hình thon dài, tao nhã mặc đồ màu xanh nhạt xuất hiện, nhẹ nhàng bước xuống đất, lâp tức xoay người mặt hướng vào trong xe, dường như đang đợi người nào trong xe bước ra.

Lập tức, một thân hình thon dài mặc áo trắng đang ôm một bé con mặc đồ màu hồng, bước ra từ trong xe, cũng nhẹ nhàng bước xuống đất, sau đó thật cẩn thận để bé con trong lòng xuống, dịu dàng dặn:

“Cẩn thận chút.”

“Uh.”

Bé con mặc đồ màu hồng ngoan ngoãn gật đầu.

Ba người này, rõ ràng chính là Đông Phương Dật Hàm, Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Nam Cung Vũ Huyên.

Đông Phương Dật Hàm cùng Thượng Quan Tuyệt Trần bảo vệ Nam Cung Vũ Huyên ở giữa, cùng nhau đi vào phủ Thái Tử to lớn, tráng lệ này.

Vừa bước vào cửa lớn, một thân ảnh màu tím cùng một thân ảnh màu đen cùng tiến tới.

“Nhược Ngôn ca ca, Huyền Dịch ca ca.”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn người tới, cười ngọt ngào.

“Ha ha, Huyên Nhi, Tuyệt Trần, Dật Hàm.”

“Ha ha, nha đầu, Tuyệt Trần, Dật Hàm.”

Hai người nhìn người đi tới, cũng cười cười.



Trong một gian phòng trang trí hết sức cao quý, trang nhã.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn căn phòng to như vậy, nhìn có vẻ như hết sức trang nhã nhưng thực tế khắp mọi nơi đều trang trí vật có giá trị xa xỉ, líu lưỡi nói không nên lời.

“Ha ha, Huyên Nhi có thích hay không?”

Hiên Viên Nhược Ngôn có vẻ hết sức tùy ý hỏi.

Nhưng mà trong đôi mắt tím lại ẩn chứa sự căng thẳng.

Tuy rằng hắn đều trang trí dựa theo yêu thích của nàng, nhưng mà vẫn lo lắng nếu như nàng không thích thì phải làm sao.

Tư Không Huyền Dịch lại không hề che giấu sự căng thẳng, một đôi mắt đen chằm chằm nhìn Nam Cung Vũ Huyên, hận không thể cứ thế nhìn ra ý nghĩ trong lòng nàng.

Không biết làm sao giờ phút này biểu hiện của Nam Cung Vũ Huyên rất bí hiểm khó dò, cơ bản là làm cho người ta không có cách gì có thể đoán ra thái độ của nàng với căn phòng này cuối cùng là như thế nào.

Thượng Quan Tuyệt Trần cơ bản là không thèm liếc mắt nhìn căn phòng này một cái, tàn bộ tâm trí đều ở trên người của Nam Cung Vũ Huyên, giống như là trong phòng này cũng có thể xảy ra nguy hiểm bất ngờ, cho nên lúc nào hắn cũng đều phải cảnh giác tình huống ở bốn phía.

Mà Đông Phương Dật Hàm khinh bỉ nhìn nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Tư Không Huyền Dịch.

A, đây chính là phòng chính của phủ Thái Tử, lúc trước hắn đã tới.

Hai vị này trong thời gian ngắn như thế, có thể biến đổi từ phòng chính biến thành khuê phòng của nữ tử, thật đúng là chuyên nghiệp.

Hơn nữa nhìn trang sức trong phòng, chậc chậc, vô cùng mạnh tay a, tuy rằng không có vàng lóng lánh cùng với vẻ ngoài hào nhoáng, nhưng mà chỉ cần xem hai chậu huyết lan đặt ở bên cửa sổ chính là vật ngàn vàng khó cầu.

Nhìn nhìn lại phát hiện giẫm ở dưới chân, thảm hoa màu trắng dùng để lót sàn, nếu như nhớ không lầm, thì chỉ có tẩm cung của Hoàng Đế mới có thể dùng, một trượng ngàn vàng a!

Liếc liếc mắt nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn, Đông Phương Dật Hàm không khỏi hoài nghi người kia có phải sử dụng quyền lực của Hoàng Đế trước để đem thảm của tẩm cung mang vào đây hay không!

Mà chuyện xảy ra sau này sẽ chứng minh, nghi ngờ của hắn bây giờ là hết sức chính xác.!

Nói ngắn lại, sau khi nhìn quanh bốn phía, Đông Phương Dật Hàm đưa ra một cái kết luận, chính là: gian phòng này chính là dùng vàng chất thành!

“Đương nhiên thích!”

Sau khi Nam Cung Vũ Huyên líu lưỡi xong, mắt hoa lên nói.

Nói đùa, nàng không phải dế nhũi!

Lợi nhuận khổng lồ của “Thuyền Noah” khiến cho nàng trở thành một phú bà thực sự, trang sức trong phòng này, nếu như người thường thì có thể không nhìn ra cái gì, nhưng mà nàng là một phú bà gia tài bạc triệu a!

Nàng từng thấy rất nhiều vật có giá trị xa xỉ, cho nên giá trị của gian phòng này nàng rất rõ ràng.

Bạc a! Tiền a!

Ai sẽ không thích a?

“Ha ha, thích là được.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười nói, cuối cùng cũng thả lỏng.

Vẻ mặt của Tư Không Huyền Dịch cũng thả lỏng.

Nàng thích, nói lên việc hắn với Huyền Dịch ngay cả cơm cũng không ăn bận hết một buổi chiều, không có phí công!

Từ sau khi hạ triều trở về, bọn họ bắt đầu tự bản thân trang trí căn phòng này đến tận lúc thị vệ vào đây thông báo bọn họ cũng vừa hoàn thành.

Một câu yêu thích của nàng mang đến cho họ sự vui sướиɠ giống như bận rộn từ trưa cho đến bây giờ đối với bọn họ là việc dễ như ăn cháo.

“Ục ục…”

Đột nhiên, một loạt những tiếng động khác lạ truyền ra.

Những người có mặt đều nhìn chằm chằm bụng của Tư Không Huyền Dịch nghi ngờ.

A, nếu bọn họ không có nghe sai, chắc là bụng của Huyền Dịch ca ca ( Huyền Dịch ) đang kêu!

Tư Không Huyền Dịch đứng mặt đỏ tai hồng, che bụng cũng không phải mà không che cũng không phải, chân tay luống cuống.