Quyển 2 - Chương 26: Nửa đêm, đến phòng nàng để làm gì

Trong phòng ăn rộng rãi, sáng sủa, trang trí hết sức trang nhã, Nam Cung Vũ Huyên cẩn thận, tỉ mỉ gắp thức ăn cho Tư Không Huyền Dịch.

“Huyền Dịch ca ca, ăn nhiều chút.”

Gắp một miếng thịt cá, cẩn thận nhặt bỏ xương, Nam Cung Vũ Huyên bỏ vào bát của Tư Không Huyền Dịch, dịu dàng nói.

“Uh.”

Tư Không Huyền Dịch gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nếm thử.

Đồ nàng gắp cho, tất nhiên là hắn không từ chối gì cả!

Hiên Viên Nhược Ngôn cũng ngồi ở trước bàn cơm, dùng cơm hết sức thanh nhã.

Bên ngoài nhìn vào thì có vẻ như là đang tập trung ăn cơm, nhưng nếu quan sát kĩ, chắc chắn sẽ phát hiện, trong đôi mắt màu tím kia, thỉnh thoảng có một tia hâm mộ đặt ở trên người của Tư Không Huyền Dịch.

Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Đông Phương Dật Hàm nhìn Tư Không Huyền Dịch đang có vẻ mặt hạnh phúc và Hiên Viên Nhược Ngôn đang mất tập trung ăn cơm, trong đầu hiện ra một câu.

Người ngốc có ngốc phúc, sau khi bụng kêu đói chắc chắn sẽ có được báo đáp tốt!

A, vốn dĩ bụng của Huyền Dịch kêu vì đói, nhưng mà nếu như sau khi bụng kêu đói lại có một vị mỹ nhân gắp thức ăn cẩn thận, sau đó lại dùng lời nói nhỏ nhẹ, mềm mại, dịu dàng, ngọt ngào dặn ăn nhiều một chút, đói cũng đáng giá!

“Nào, Huyền Dịch ca ca, uống một ngụm canh trước.”

Nam Cung Vũ Huyên buông chiếc đũa ra, dùng thìa múc một thìa canh gà ngon, thổi cho đến khi độ ấm vừa phải, sau đó đưa đến bên miệng của Tư Không Huyền Dịch.

“Uh.”

Tư Không Huyền Dịch cười uống xong, sau đó dịu dàng nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Huyên Nhi, vết thương của muội còn chưa khỏi, để huynh tự ăn là được.”

“Hì hì, vết thương của muội ở vai trái, bây giờ đang dùng tay phải để gắp thức ăn cho huynh, không có việc gì?”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói.

“Nhưng mà…”

Vẻ mặt của Tư Không Huyền Dịch do dự, còn muốn nói cái gì, lại bị Nam Cung Vũ Huyên chen ngang.

“Không có nhưng gì hết.”

Lại múc một thìa canh gà, đưa đến bên miệng nhẹ nhàng thổi thổi, rồi đưa tới bên miệng của Tư Không Huyền Dịch:

“Nào, uống một ngụm nữa.”

Hiên Viên Nhược Ngôn thấp thỏm ăn cơm trắng trong bát, liếc nhìn bụng của mình, trong lòng buồn phiền không dứt.

Vì sao bụng của hắn lại không kêu a!

Nếu như mà kêu, thì bây giờ hưởng thụ đãi ngộ như thế này, chỉ sợ cũng là hắn!



Sau khi chờ Tư Không Huyền Dịch cùng Hiên Viên Nhược Ngôn ăn no nê, có một vị khách đến phủ Thái Tử.

Hiên Viên Minh ngồi ở trên vị trí chủ nhà trong phòng khách, cả người tràn đầy hơi thở dịu dàng.

Thượng Quan Tuyệt Trần, Đông Phương Dật Hàm, Tư Không Huyền Dịch cùng Hiên Viên Nhược Ngôn đều đứng hết sức cung kính.

Nam Cung Vũ Huyên cũng đứng ở phía sau của mấy người, cúi đầu không nói.

Vị khách này, có thể khiến cho bốn người đều đứng, thân phận tất nhiên không cần phải nói nhiều.

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên hiểu rõ.

“Ha ha, tất cả đều đứng làm gì? Hôm nay ta cải trang để xuất cung, đến thăm mọi người, không cần phải đa lễ. Mọi người nhanh tìm ghế mà ngồi xuống đi.”

Hiên Viên Minh nói dịu dàng.

“Nhi thần tuân chỉ.”

“Thần tuân chỉ.”

“Thảo dân tuân chỉ.”

“Dân nữ tuân chỉ.”

Năm người cùng đồng thanh nói.

Sau đó lại tự tìm vị trí để ngồi xuống.

Hiên Viên Minh nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên:

“Vị này là?”

Vừa rồi trong một loạt âm thanh của nam tử, lại có giọng nói ngọt ngào của nữ tử, tuy rằng âm thanh không lớn nhưng mà vẫn có cảm giác hạc trong bầy gà.

Nàng biết thân phận của ông, nhưng mà ông lại không biết nàng.

Trong lòng của Hiên Viên Minh có một chút tò mò đối với Nam Cung Vũ Huyên.

Nam Cung Vũ Huyên nhận được ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu của Hiên Viên Minh, đang định trả lời, lại bị Hiên Viên Nhược Ngôn trả lời trước.

“Hồi bẩm Phụ hoàng, đây là Nam Cung Vũ Huyên, là bạn của nhi thần.”

Hiên Viên Nhược Ngôn đứng dậy, bước lên trước một bước để trả lời, nhìn một bước có vẻ như vô ý, nhưng mà vị trí mới lại rất tốt, chắn được ánh mắt của Tư Không Minh nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên.

“Ha ha, hóa ra là bạn của Ngôn Nhi a.”

Hiên Viên Minh cười nói, trên mặt vẫn luôn dịu dàng.

Đương nhiên ông có thể nhìn thấy được Ngôn Nhi rất căng thẳng đối với vị gọi là “Bạn” này, nếu không thì cũng không cho ông nhìn dù chỉ là một chút.

“Dạ.”

Hiên Viên Nhược Ngôn trầm giọng nói.

“Ha ha.”

Hiên Viên Minh cười đứng dậy, đây là lần đầu tiên nhi tử nhà mình tích cực trả lời mình như vậy!

Ngay lập tức bước qua Hiên Viên Nhược Ngôn, coi như không nhìn thấy Hiên Viên Nhược Ngôn hơi nhăn mi, Hiên Viên Minh đi đến trước Nam Cung Vũ Huyên.

Nam Cung Vũ Huyên lúng túng đứng dậy, cúi người hành lễ:

“Hoàng…”

Nhưng mà còn chưa kịp hành lễ, Hiên Viên Minh liền nâng Nam Cung Vũ Huyên lên:

“Ha ha, nếu là bạn của Ngôn Nhi, thì cũng không cần hành lễ.”

Nói xong, Hiên Viên Minh lấy một viên ngọc bội màu xanh lục ra từ trong lòng:

“Lần đầu gặp mặt, bá phụ cũng chưa kịp chuẩn bị quà, cái này coi như là quà cho lần đầu tiên gặp mặt.”

Nói xong, đưa ngọc bội tới trước Nam Cung Vũ Huyên.

“Huyên Nhi cảm ơn bá phụ.”

Nam Cung Vũ Huyên mỉm cười ngọt ngào, xưng hô theo cách mà Hiên Viên Minh tự nói ra, sau đó cung kính nhận ngọc bội cất đi.

“Ha ha, không cần cảm ơn.”

Hiên Viên Minh vẫn cười dịu dàng như trước, sau đó xoay người quay trở lại chỗ ngồi.

Trong lúc này, ánh mắt của ông nhìn thấy hết biểu cảm căng thẳng của Hiên Viên Nhược Ngôn.

Ha ha, bây giờ ông dám khẳng định, chữ “Bạn” trong miệng của Ngôn Nhi ý tứ không khác gì người trong lòng!

Trong lòng của Hiên Viên Minh cười thầm.

Mà trong căn phòng này, chỉ sợ có một mình Hiên Viên Minh có tâm trạng tốt.

Trước không nói đến Nam Cung Vũ Huyên, bỗng nhiên không hiểu vì sao Hoàng Đế lại cho nàng một viên ngọc bội ở bên người, trước măt nàng lại tự xưng là bá phụ, chuyện này thực sự làm cho nàng không đoán được cuối cùng là ý gì.

Hiên Viên Nhược Ngôn, Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Tư Không Huyền Dịch cũng vì hành động khác thường này của Hiên Viên Minh mà lo lắng không biết có âm mưu gì với Nam Cung Vũ Huyên hay không.

Sâu trong đôi mắt màu hổ phách của Đông Phương Dật Hàm cũng là sự lo lắng, hắn không đoán được là cuối cùng Hoàng Thượng muốn làm cái gì.

Hiên Viên Minh làm Hoàng Đế hơn hai mươi năm, tuy rằng bảo là một người yếu đuối, nhưng mà năng lực quan sát so với người bình thường lại tốt hơn rất nhiều.

Tự nhiên ông cũng phát hiện được không khí khác thường, ý cười ở trong đáy mắt càng sâu:

“Ha ha, Ngôn Nhi, Tuyệt Trần, Huyền Dịch, Dật Hàm a, là do ta căn cứ vào tâm trạng của một người lớn gặp một người nhỏ tuổi, tặng cho Huyên Nhi một viên ngọc bội, các con cần gì phải căng thẳng như vậy làm gì?”

Hiên Viên Minh trêu đùa nói.

Nữ oa Huyên Nhi có dáng vẻ giống như tiểu tiên nữ này, không chỉ có vị trí cao trong lòng của Ngôn Nhi, mà ở trong lòng của Tuyệt Trần, Dật Hàm cùng Huyền Dịch vị trí cũng là không thấp!

Phản ứng của mấy người, khiến cho Hiên Viên Minh càng thêm tò mò đối Nam Cung Vũ Huyên.

“Phụ hoàng nói đùa.”

“Hoàng Thượng nói đùa.”

Bốn người đồng thanh nói.

“Ha ha, như thế nào? Thật không tin ta chỉ có ý này không có ý khác hay sao?”

Hiên Viên Minh cười đến có chút không biết làm sao.

Ông nào biết đâu rằng, chỉ cần là việc có liên quan đến Nam Cung Vũ Huyên, các vị mỹ nam sẽ luôn luôn là đặc biệt cẩn thận, thế nên sẽ luôn nghi thần nghi quỷ.

“Nhi thần không dám.”

“Vi thần không dám.”

“Thảo dân không dám.”

Bốn người lại đồng thanh nói.

Tuy rằng ngoài miệng nói không dám, nhưng mà lời nói lại chắc nịch không một chút chần chờ, bối rối thể hiện ra ý tứ “dám” của bọn họ.

“Haiz! Thôi thôi, các con vẫn là trở lại chỗ ngồi đi, chúng ta nói đến chính sự đi.”

Hiên Viên Minh không biết làm sao thở dài một hơi.

Căn cứ vào thái độ của bọn họ, ông biết, hôm nay, cho dù ông ở chỗ này nói “Không có ý gì khác, không có ác ý” nói đến trời tối, đối với bọn họ cũng là vô dụng.

Cho nên, tốt nhất là tránh đề tài này đi.

“Tuân chỉ.”

Bốn người lại đồng thanh trả lời, sau đó quay trở lại chỗ ngồi của bản thân.

Hiên Viên Minh nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Huyên Nhi a, ta muốn nói chuyện quan trọng cùng với bọn Ngôn Nhi, con xem nên tránh đi một chút…”

“Phụ hoàng, ah, mọi việc Huyên Nhi đều biết hết, cho nên không cần tránh đi chỗ khác đâu.”

Gương mặt anh tuấn của Hiên Viên Nhược Ngôn nhăn lại, trầm giọng nói.

“Này…”

Gương mặt luôn cười dịu dàng của Hiên Viên Minh bỗng nhiên cứng đờ.

Không cần tránh mặt?

Cho dù là người yêu đi chăng nữa khi mà nam nhân nói chuyện về công việc thì đều nên tránh đi không phải hay sao?

Ngôn Nhi không phải là người không biết nặng nhẹ!

Ngay khi trong lòng của Hiên Viên Minh đang rối rắm không hiểu, Tư Không Huyền Dịch cũng cất cao giọng nói:

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Huyên Nhi là người mà chúng thần tin tưởng nhất.”

Hiên Viên Minh nhìn về phía Tư Không Huyền Dịch, sau đó ánh mắt nhìn qua nhìn lại ba người Thượng Quan Tuyệt Trần, Đông Phương Dật Hàm cùng Hiên Viên Nhược Ngôn, thấy ba người đều gật đầu chắc chắn, Hiên Viên Minh trầm giọng nói:

“Vậy được rồi.”

Trong lòng của ông rõ ràng, bốn người bọn họ đều không phải là người dễ lừa gạt, cho nên nếu được sự tin tưởng của cả bốn người thì chắc chắc là có thể tin được.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy bốn vị mỹ nam như thế, trong lòng sinh ra một cảm giác cảm động bao phủ cả người nàng.

Sự tin tưởng không hề có lý do, không hề do dự thì mặc kệ là ai đi chăng nữa cũng đều sẽ cảm động.

Nam Cung Vũ Huyên gục đầu xuống, che dấu đi viền mắt hồng bởi vì cảm động.

Phần tình cảm này, nàng vĩnh viễn không thể báo đáp.

“Huyền Dịch a, ta đã dựa theo mong muốn của con đưa phụ thân con sung quân đến biên giới, nơi mà vĩnh viễn hắn không thể trở về Kinh thành, cũng không thể tham gia vào triều đình nữa.”

Sau khi tạm dừng một lúc lâu Hiên Viên Minh tiếp tục nói:

“Nếu như bây giờ đổi ý, còn kịp.”

“Ơn lớn của Hoàng Thượng, Huyền Dịch luôn khắc sâu trong lòng.”

Tư Không Huyền Dịch quỳ một gối xuống, thành khẩn nói.

Vốn dĩ là muốn tự tay gϊếŧ chết Tư Không Minh khiến ông ta trả giá cho việc làm cho mẫu thân chịu khổ sở những năm gần đây, nhưng mà Huyên Nhi nói đúng, đừng để máu dơ bẩn của ông ta làm bẩn tay của bản thân mình.

Cho nên, hôm qua khi Hoàng Thượng hỏi hắn muốn xử lý như thế nào, hắn dứt khoát kiên quyết lựa chọn một phương pháp để cho Tư Không Minh tự sinh tự diệt.

“Ha ha, Huyền Dịch không phải khách khí, về sau Ngôn Nhi còn cần sự giúp đỡ của con.”

Hiên Viên Minh nâng Tư Không Huyền Dịch dậy, cười nói.

Hiên Viên Nhược Ngôn dường như không có nghe được, vẻ mặt anh tuấn không hề khác ngày thường.

Nam Cung Vũ Huyên nghe Hiên Viên Minh nói như thế, ánh mắt liếc nhìn Hiên Viên Minh.

Kỳ thật, khí chất dịu dàng như ngọc trên người của Nhược Ngôn rất giống ông, đối với vị Hoàng Đế của Hiên Viên quốc này, phụ thân của Nhược Ngôn ca ca, nàng có nghe thấy sơ qua.

Trong lời đồn đại, ông yếu đuối không có năng lực, mới khiến cho quyền lực của Hiên Viên quốc đều bị Nhϊếp Chính Vương Hiên Viên Kỳ nắm giữ.

Nhưng mà, bây giờ nhìn thấy, cái gọi là yếu đuối kỳ thật chính là lạnh nhạt, cái gọi là vô năng chính là ông lười, không muốn để cho sự việc của thế gian đến quấy rầy cuộc sống của bản thân.

Nếu như là một người bình thường, Hiên Viên Minh không thể nghi ngờ chính là một người rất xuất sắc, nhưng mà bản thân là Đế Vương, lại không có dã tâm, không có ham muốn quyền lực, thì trong mắt người đời ông chính là một quân vương yếu đuối, hèn nhát, không có năng lực.

Ha ha, thử hỏi, nếu như thật sự yếu đuối không có khả năng như lời đồn, làm sao mà có thể ở dưới mí mắt của con sói già Hiên Viên Kỳ có thể ngồi vững ngôi Hoàng Đế hơn mười hai năm?

Quan trọng hơn nữa, nàng có thể cảm giác được ông thật lòng yêu thương Nhược Ngôn ca ca.

“Hoàng Thượng nói quá lời, được phục vụ cho Thái tử Điện hạ cùng với Hiên Viên quốc, là trách nhiệm vì nghĩa không thể từ chối của Huyền Dịch, nói chi đến chuyện giúp đỡ..”

Tư Không Huyền Dịch trả lời đúng mực, không kiêu ngạo không nịnh nọt.

Thật ra Nhược Ngôn rất hạnh phúc, có thể có một người phu thân như thế, thật là một chuyện hết sức hạnh phúc…

Tư Không Huyền Dịch cảm thán trong lòng.

“Ha ha, Huyền Dịch có thể nghĩ như thế, thì không có gì có thể tốt hơn.”

Hiên Viên Minh vừa lòng gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Đông Phương Dật Hàm cùng Thượng Quan Tuyệt Trần:

“Dật Hàm, Tuyệt Trần a, tình hình hiện tại của Hiên Viên quốc, như vậy hai con cũng biết. Các con có thể trở lại vị trí của bản thân, tất cả cùng đoàn kết lại, bây giờ ta đã không có cách nào có thể giúp đỡ được các con, cho nên muốn làm như thế nào thì phải dựa vào chính bản thân các con..”

“Vi thần đã rõ.”

“Thảo dân đã rõ.”

Đông Phương Dật Hàm cùng Thượng Quan Tuyệt Trần cùng đồng thanh trả lời.

Việc đó, bọn họ đều biết.

Hiên Viên Kỳ nắm giữ triều chính lâu như vậy, cơ bản quyền lực đều tập trung trong tay của ông ta, bây giờ Hiên Viên Kỳ đã chết, nhưng mà thế lực của ông ta vẫn còn.

Hai người bọn họ nếu như muốn dựa theo kế hoạch, để có thể trở lại vị trí của bản thân thì nhất định phải đẩy người hiện tại đang ngồi ở vị trí đó đi mới được.

Trông đôi mắt của Nam Cung Vũ Huyên có ánh sáng chợt lóe.

Có lẽ, nàng đoán được suy nghĩ của vị Hoàng Thượng này!

Ha ha, kỳ thật vị Hoàng Thượng nhìn có vẻ như dịu dàng, vô hại này cũng là một người rất nguy hiểm!

So với bất kì ai thì ánh mắt của ông đều nhìn xa hơn!

Sở dĩ ông mặc kệ cho Hiên Viên Kỳ nắm giữ triều đình có lẽ vì xây dựng cho bọn họ một sàn đấu để trưởng thành.

Sàn đấu này, ông đã bố trí ngay từ đầu.

Được học viện Triều Dương đào tạo ra, đều nhân tài hết sức ưu tú không thể nghi ngờ, nhưng mà điểm thiếu sót duy nhất chính là thiếu kinh nghiệm thực tế, thiếu năng lực khống chế quyền lực.

Nếu như một đất nước mà người đứng đầu cùng với các quan lớn không nắm chắc quyền lực thì cho dù có có lợi hại như thế nào đi chăng nữa thì cũng là một thân không có tài cán gì.

Nhưng mà, bây giờ tình hình của Hiên Viên quốc như vậy, đối với mấy người bọn họ mà nói chính là một cơ hội khiêu chiến cùng với tăng thêm kinh nghiệm.

Bọn họ có thể học được đủ kinh nghiệm trong việc mưu quyền đoạt lợi, mà chính những kinh nghiệm đó bọn họ có thể dùng được cả đời, hơn nữa, những điều đó còn có thể tạo phúc đến toàn bộ Hiên Viên quốc.

Một vị có tầm nhìn xa trông rộng nhưng lại muốn làm một Hoàng Đế bình thường!

Đây là đánh giá trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên đối với Hiên Viên Minh.

Nghe được câu trả lời của Đông Phương Dật Hàm cùng Thượng Quan Tuyệt Trần, trong lòng của Hiên Viên Minh âm thầm khen.

Mục đích lần này ông đến, chính là nói với bọn họ, bọn họ phải tự dựa vào sức mình để mà chiến đấu, giành lấy quyền lực mà họ mong muốn.

Bây giờ mục đích cũng đạt được, cho nên câu chuyện tiếp theo của Hiên Viên Minh đều quay xung quanh việc nhà.

Cuối cùng, mặt trời ngả về phía tây thì Hiên Viên Minh đứng dậy trở về cung.

“Hì hì, thật ra, muội cảm thấy có một từ hết sức thích hợp với Hoàng Thượng.”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn xe ngựa của Hiên Viên Minh đi xa, khẽ cười.

Bốn vị mỹ nam cùng nhau nhìn về phía nàng, bốn đôi mắt có màu sắc khác nhau đều tò mò chờ đợi câu tiếp theo của Nam Cung Vũ Huyên.

Đôi môi ngọt ngào như mật của Nam Cung Vũ Huyên khẽ mở:

“Minh Châu bị phủ bụi.”

Nói xong, trừng mắt nhìn bốn người, sau đó xoay người đi về phủ.

Bốn vị mỹ nam nhìn thân hình nhỏ nhắm yêu kiều của Nam Cung Vũ Huyên càng lúc càng xa, ánh mắt trở nên sâu xa.

Minh Châu bị phủ bụi…?

Bọn họ, nên suy nghĩ sâu xa một chút.



Mười ngày sau.

Phủ Thái Tử của Hiên Viên quốc.

Trời còn sớm, mới tờ mờ sáng, một thân hình lén lút rón rén đi ra từ trong phòng chính của phủ Thái Tử.

Sắc trời còn chưa sáng rõ, nhìn xem người đang im lặng lén lút là ai thì chỉ có thể nhìn ra dáng người yêu kiều, nhỏ nhắn, bước chân nhẹ nhàng trên lưng lại có một bọc đồ nho nhỏ.

Thân hình lờ mờ nhìn xung quanh một chút, không thấy có người nào, sau đó thật cẩn thận khép cánh cửa màu đỏ lại, không có phát ra tí tẹo tiếng vang nào.

Bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển, thân ảnh lén lút rất quen thuộc mà tránh thoát khỏi sự canh gác nghiêm ngặt của phủ Thái Tử.

Thân hình lén lút đi đến bên cạnh của tường vây, nhìn thử sân phía sau, hít sâu một hơi, sau đó lắc mình nhảy ra tường vây.

Vừa định nhún chân, tiếng nói quen thuộc liền truyền đến:

“Ha ha, Huyên Nhi!”

Tư Không Huyền Dịch hết sức vui mừng nhìn thân hình quen thuộc đang định trèo tường trốn đi, hơi kích động kêu lên.

Nam Cung Vũ Huyên bị hắn dọa, chân khí đang ngưng tụ ngay lập tức bị tiêu tán hết, thân mình chợt mất đà nghiêng đi ngã xuống đất:

“Nha!”

“Huyên Nhi!”

Tư Không Huyền Dịch vừa kêu lên sợ hãi vừa nhanh tay nhanh mắt vững vàng ôm được thân mình nhỏ nhắn xinh xắn của Nam Cung Vũ Huyên vào trong lòng:

“Không có chuyện gì chứ?”

Tư Không Huyền Dịch thân thiết nhìn bé con trong lòng, thân thiết hỏi.

Nam Cung Vũ Huyên nháy mắt mấy cái, ngốc chưa hồi thần nói:

“Không, không có chuyện gì.”

Đến tận bây giờ nàng còn chưa biết, vì sao mà Huyền Dịch ca ca sẽ xuất hiện ở chỗ này?!

“Ha ha, không chuyện gì là được.”

Tư Không Huyền Dịch thở ra một hơi, đặt nàng xuống:

“Cẩn thận đứng vững, đừng để lại bị ngã.”

Nghe Tư Không Huyền Dịch nói một câu như vậy, Nam Cung Vũ Huyên bỗng nhiên tức giận:

“Ngã? Nếu không phải Huyền Dịch ca ca huynh đột nhiên lên tiếng, làm sao mà muội lại bị dọa giật mình a? Không bị dọa thì sẽ không bị ngã a!”

Ý ngoài lời: đều lỗi của huynh!

“Ách, là do huynh nhìn thấy muội, vui mừng quá mức.”

Tư Không Huyền Dịch yếu đuối nói.

Hắn cũng biết, vừa rồi do hắn đột nhiên lên tiếng dọa đến nàng, nhưng mà lúc ấy hắn không nghĩ nhiều như thế, chỉ biết nhìn thấy nàng hắn hết sức vui mừng, cho nên theo bản năng gọi nàng.

“Vui vẻ?”

Nam Cung Vũ Huyên há hốc miệng, chợt lấy lại tinh thần, theo bản năng nghiêng người, muốn che dấu bọc đồ trên lưng.

A, nếu là vui vẻ…

Như vậy khẳng định hắn còn không biết mục đích nàng trèo đi ra.

Nếu bây giờ bị bắt, thì che dấu một chút mục đích thì sẽ tốt hơn, miễn cho sau khi bị bắt về, bọn họ sẽ cảnh giác, nếu muốn đi thì sẽ khó khăn hơn.

Tư Không Huyền Dịch phát hiện động tác nhỏ của Nam Cung Vũ Huyên, nhìn bọc đồ nhỏ trên vai còn chưa giấu hết của Nam Cung Vũ Huyên, phì cười:

“Ha ha ——! Muội đừng giấu, huynh thấy hết rồi.”

Thật rõ, Huyên Nhi ngu ngốc, thật đúng là khiến cho bọn họ không biết phải làm sao?

“Ặc, nhìn, thấy?”

Nam Cung Vũ Huyên lại há hốc miệng.

Nếu đã nhìn thấy bọc đồ thì không có lý do gì hắn không đoán được nàng chuẩn bị trốn về học viện Triêu Dương!

Nếu như đoán được, thì làm sao hắn lại cao hứng như vậy?

Thật là khác thường a!

“Đúng vậy, thấy.”

Ngay tại lúc Nam Cung Vũ Huyên hết sức không hiểu, Tư Không Huyền Dịch lại khẳng định nói, sau đó bình tĩnh nhìn vào mắt của Nam Cung Vũ Huyên:

“Bọn huynh biết Huyên Nhi muốn trở về học viện, cũng biết muội đi không chào tạm biệt là vì sợ thấy bọn huynh đau lòng rồi lại không nỡ đi.”

“…”

Nam Cung Vũ Huyên ngẩn ngơ nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm giống như hố đen vũ trụ của Tư Không Huyền Dịch, ngay khi nàng cảm giác được mình sẽ bị đôi mắt của hắn hút vào khiến nàng hít thở khó khăn, cuối cùng cũng lấy lại được lý trí, hai mắt mở to:

“Huynh, huynh, các huynh vụиɠ ŧяộʍ nhìn thư của muội!”

Không phải nghi ngờ mà là khẳng định.

Chết tiệt!

Ngày đó ngay một chút dấu vết biểu hiện nàng muốn đi cũng không lộ ra, chỉ có viết cho mỗi người một bức thư, nói ra việc khó khăn khi nàng phải rời khỏi.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chỉ có lý do là bọn họ nhìn lén thư của nàng viết là hợp lý nhất!

“Ah…”

Tư Không Huyền Dịch không nói được gì.

Ah, bọn họ thật là có xem thư nàng viết cho bọn họ.

Nhưng mà, nhưng mà nhưng mà…

“Huyên Nhi, việc này không thể tính là lén lút xem thư đi? Muội viết thư rõ ràng là viết cho bọn huynh, bọn huynh chỉ là xem trước mà thôi.”

Tư Không Huyền Dịch hiểu rõ việc này, nói một cách đúng lý hợp tình.

“…”

Trán Nam Cung Vũ Huyên xuất hiện vạch đen.

Vì sao nàng cảm giác Huyền Dịch ca ca càng ngày càng vô sỉ nhỉ?!

Lúc trước rõ ràng là một nhóc con trong sáng, bây giờ lại học được cách nói dối!

Nhất định là “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”, bị Nhược Ngôn ca ca cùng Dật Hàm ca ca hai người dạy hư mất rồi!

Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên chắc chắc.

Nhưng mà nàng một chút cũng không thể ngờ rằng, thật ra bản thân nàng trước kia cũng là một người đen tối bên cạnh của Tư Không Huyền Dịch trong sáng!

“Uh, được rồi, các huynh không có lén nhìn, các huynh chỉ là xem trước.”

Nam Cung Vũ Huyên nghiến răng nghiến lợi nói lời này, sau đó cười như không cười hỏi:

“Như vậy bây giờ, chúng ta thảo luận một vấn đề khác.”

Tạm dừng một chút, Nam Cung Vũ Huyên tiếp tục âm trầm nói:

“Làm sao các huynh lại biết được muội viết thư cho các huynh?”

Hừ! Từng đấy bức thư đều là nàng lợi dụng buổi tối để viết, căn bản bọn họ không nên biết mới đúng!

“Ah, là, là, là bọn huynh vô tình nhìn thấy.”

Tư Không Huyền Dịch chột dạ, lắp bắp nói.

“Ah, huynh, huynh, làm sao mà các huynh lại không cẩn thận nhìn được?”

Nam Cung Vũ Huyên học Tư Không Huyền Dịch dáng vẻ trông mong, lắp bắp hỏi, còn không biết là cố tình hay vô ý nhấn mạnh lại ba chữ “Không cẩn thận”.

“Trước, trước, ngày hôm trước, khi muội ngủ, không cẩn thận rơi ra từ trong ngực.”

Tư Không Huyền Dịch lại lắp bắp nói.

May mắn là sắc trời bây giờ còn chưa sáng, nếu như sáng như ban ngày, khẳng định Nam Cung Vũ Huyên có thể phát hiện, khi mà Tư Không Huyền Dịch đang nói câu này, trên mặt hiện ra sắc mặt màu hồng không bình thường.

Thật ra, không phải vì Tư Không Huyền Dịch bị bệnh hoặc là phát sốt.

Mà là trong đầu của hắn trong đầu hiện ra cảnh ban đêm hôm trước, y phục của nàng lỏng lẻo, lộ ra bờ vai trắng nõn dưới ánh trăng lại khiến cho người ta mê muội.

Mặc cho ai nghĩ đến dáng vẻ khiêu gợi của người yêu mình như vậy đêu không thể bình tĩnh.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên sửng sốt, bỗng nhiên cảm giác được trên mặt nóng lên:

“Muội, muội, khi muội ngủ? Khi muội ngủ, huynh, huynh, các huynh vào, vào, vào để làm gì?”

Thề với trời! Nam Cung Vũ Huyên tuyệt đối không phải cố ý lắp bắp!

Chắc chắn chỉ là một hiện tượng vật lý hết sức bình thường mà hiện ra lắp bắp.

Loại hiện tượng vật lý này chính là —— tim đập nhanh khiến cho tâm trí rối loạn, sau đó tự nhiên bỗng căng thẳng, quá căng thẳng, sau đó cũng rất tự nhiên mà lắp bắp!

Từ khi Hiên Viên Nhược Ngôn công khai xuất hiện, bọn họ vẫn luôn ở phủ Thái Tử.

Mà nàng cũng rất tự nhiên ở trong phòng chính do Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Tư Không Huyền Dịch hao hết thời gian, tâm tư trang trí ra.

Vốn dĩ bốn người bọn họ muốn ở trong viện nhỏ khác, nhưng vì lo lắng đến vấn đề an toàn, cho nên bọn họ kiên trì ở bên cạnh không rời để bảo vệ nàng, tất nhiên là bao gồm cả buổi tối, khi nàng ngủ..

Dù sao, buổi tối khi ngủ cũng chính là lúc mà lơ là, nguy hiểm nhất.

A, vấn đề này!

Bốn người bọn họ thì cuối cùng chọn ai?

Thượng Quan Tuyệt Trần, Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Tư Không Huyền Dịch đều là tình địch đương nhiên tranh thủ thời gian này có cơ hội để ở chung với nàng!

Sau đó không biết Đông Phương Dật Hàm phát điên cái gì, chạy tới góp vui.

Vì thế, mấy người tranh giành, cuối cùng do Nam Cung Vũ Huyên quyết định!

Tất cả mọi người đều có phần!

A, kết quả bốn vị mỹ nam đều ngủ gian bên ngoài của phòng chính.

Nàng ngủ phòng trong, bốn người bọn họ đều ngủ ở gian ngoài.

Nhưng mà… Ai đến nói với nàng, cả một buổi tối bọn họ không có chuyện gì hay sao, nhân lúc nàng ngủ lại đi vào phòng trong của nàng a?!

“Ah, ngủ, ngủ, ngủ không được, sau đó muốn đi vào nhìn muội.”

Bệnh lắp bắp của Tư Không Huyền Dịch nhất định sẽ kéo dài thật lâu.

“…”

Tim của Nam Cung Vũ Huyên đập nhanh hơn.

Không được!

Đổi chuyện khác, bằng không nàng nóng không chịu được!

“Khụ khụ, vậy, vậy vừa rồi vì sao huynh lại vui mừng như vậy a?”

Nếu đã biết nàng phải đi, vì sao lại vui mừng như thế?

Chẳng lẽ nàng phải đi, đối với bọn họ mà nói, lại chính là một việc hết sức vui mừng?

Vui mừng đến mức sáng sớm phải dậy để đi bộ, để phân tán bớt sự hưng phấn, vui mừng?!

Nghĩ đến khả năng như thế, trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên không vui, khiến cho sắc mặt cũng chìm xuống.

“Ha ha…”

Nói đến chuyện này, Tư Không Huyền Dịch lại bắt đầu cười ngốc nghếch.

Nam Cung Vũ Huyên nghe được tiếng cười này của hắn, bỗng nhiên thấy có chút đáng ghét, khó chịu:

“Huyền Dịch ca ca, nói nhanh.”

Kìm nén sự tức giận trong lòng, Nam Cung Vũ Huyên nghiến răng nghiến lợi nói.

“À.”

Tư Không Huyền Dịch gật gật đầu, sau đó cười nói:

“Ha ha, bởi vì bọn huynh biết hôm nay muội muốn đi, cũng biết muội đã quyết tâm muốn làm việc gì thì đều không có cách nào thay đổi, cho nên liền tôn trọng quyết định của muội, cho nên muội cứ đi a.”

Nói tới đây, Tư Không Huyền Dịch tạm dừng một chút, lại tiếp tục nói:

“Nhưng mà, để muội đi một mình, khẳng định bọn huynh không yên tâm, mà bây giờ bọn huynh lại không có cách nào có thể đi cùng với muội, cho nên nghĩ ra cách mỗi người canh một phía tường, nếu muội đi ra từ tường phía bên nào thì người canh giữ ở phía tường đó sẽ được đưa muội trở về. “

Nàng muốn lén lút rời khỏi, đương nhiên sẽ không ngang nhiên đi ra từ cửa chính, cho nên chỉ còn cách duy nhất chính là —— trèo tường!

“…”

Nam Cung Vũ Huyên cúi đầu không nói, sau một lúc lâu, mạnh mẽ nhào vào l*иg ngực của Tư Không Huyền Dịch.

“Huyền Dịch ca ca, muội nhất định sẽ nhanh chóng đưa ra một câu trả lời thuyết phục cho các huynh.”

Không muốn nói cảm ơn, bởi vì giữa bọn họ không cần nói cảm ơn.

“Ha ha, nhóc con muội phải nhớ rõ những lời chính muội nói bây giờ a.”

Ngay khi Nam Cung Vũ Huyên cảm động rối tinh rối mù, tiếng nói của Hiên Viên Nhược Ngôn truyền đến từ phía sau nàng.