Quyển 2 - Chương 29: Chi mạnh tay

Ở nơi mà bốn người Thượng Thiên không nhìn thấy, không nghe được, năm người cười đến ngã trước ngã sau.

“Ha ha ha … Vẻ mặt vừa rồi của mấy lão nhân, ha ha, buồn cười chết mất, nhìn rất ngốc a! Ha ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên ôm bụng cười nói.

“Ha ha, đúng thật là rất ngốc.”

Tây Môn Vân Ảnh cười đến mị hoặc.

Nhưng mà cũng không thể trách mấy lão nhân ngốc, bởi vì người nào đó nói quả thật đạt đến trình độ khiến cho người ta sững sờ.

“Phụt…”

Nam Cung Vũ Huyên gần như muốn hộc máu, nhìn về phía bốn vị mỹ nam đang cười đến hết sức thoải mái:

“Hắc hắc, các huynh diễn cũng rất tốt nha! Ha ha, trẻ nhỏ dễ dạy!”

Mấy người bọn họ, người nào diễn xuất cũng rất tốt không thể đùa được!

Hành động của cá nhân thì không thể chê, nhưng mà bọn họ lại rất ăn ý, rất có tinh thần tập thể! Hiếm khi thấy!

Trẻ con… Dễ dạy?!

Trên trán của bốn vị mỹ nam xuất hiện mấy cái vạch đen.

Một nhóc con, nói bọn họ là trẻ con?! Nói bọn họ có thể dạy được?!

Cảm giác này, sao lại kì cục như thế a?!

“Tiểu Huyên Nhi, đừng cười, chúng ta mau trở về đi thôi, bây giờ cũng rất muộn rồi.”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn trăng sáng trên trời, nói.

“Hì hì.”

Nam Cung Vũ Huyên chớp chớp đôi mắt, nhìn thoáng qua Tây Môn Vân Ảnh, sau đó nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt nói:

“Vì thế giới hòa bình, chúng ta vẫn là nhanh chóng trở về, để cho Vân Ảnh ca ca có thể ngủ đủ giấc, sau đó xuất hiện trước mắt tất cả mọi người yêu kiều giống như hoa vậy!”

Nói xong, còn cố ý bày ra dáng vẻ háo sắc.

“Ha ha ha “

Quy Hải Lộng Nguyệt, Công Tôn Lưu Dạ cùng Gia Cát Mặc Húc bị dáng vẻ của Nam Cung Vũ Huyên chọc cười.

Khóe miệng của Tây Môn Vân Ảnh run rẩy.

Hắn sao lại có cảm giác xinh đẹp thật ra cũng không phải là chuyện tốt lắm!

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Ánh nắng mặt trời giữa trưa, bầu trời xanh thẳm như được gột rửa, từng đám mây trắng mềm mại, bồng bềnh giống như bông ở trên bầu trời trôi nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có một làn gió nhẹ thổi qua, khiến cho không khí đang yên lặng bỗng trở lên rộn ràng hơn.

Nam Cung Vũ Huyên, Tây Môn Vân Ảnh, Quy Hải Lộng Nguyệt, Công Tôn Lưu Dạ cùng Gia Cát Mặc Húc ngồi xung quanh bàn đá, năm người đang uống trà hết sức thoải mái, nhàn nhã, đối với bốn người đang đứng ở trước mặt bọn họ coi như không nhìn thấy.

A, tối hôm qua bọn họ chuồn hết sức thuận buồm xuôi gió, nhưng mà sáng nay trong nhà bọn họ lại có mấy vị khách không mời mà đến.

Những vị khách này không những không mời mà đến lại còn ăn chực cơm, sau khi cơm nước xong xuôi cũng lại không đi!

Cho nên, mấy người bọn họ cũng rất ăn ý mà coi như không nhìn thấy mấy người đó, coi mấy người đó giống như mây bay.

“Sách! Trà này… uống không giống trước kia.”

Mày đẹp của Quy Hải Lộng Nguyệt khẽ nhăn lại, nhìn về phía Gia Cát Mặc Húc:

“Mặc Húc, đây là trà gì a? Không phải trà ngân châm Tuyết sơn sao?”

Gia Cát Mặc Húc nhẹ nhàng cười:

“Đúng là trà ngân châm Tuyết sơn, nhưng mà trà này thu hoạch vào mùa đông, cho nên hương vị đương nhiên là không giống trước kia.”

“Ha ha, trà ngân châm Tuyết sơn được hái vào mùa đông.”

Tây Môn Vân Ảnh nhấp nhẹ một ngụm, nhíu nhíu mày nhìn về phía Gia Cát Mặc Húc:

“Mặc Húc quả nhiên là chi mạnh tay a, ngay cả ngân châm thu hoạch vào mùa đông huynh cũng có.”

Lời nói thong thả, chậm rãi, động tác tùy ý, nhưng mà lại khiến cho người ta có cảm giác được xinh đẹp, quyến rũ, rung động lòng người.

Y phục màu đỏ, môi mỏng đỏ mọng, đôi mắt đào hoa mị hoặc, da thịt trắng nõn mềm mại, tất cả đều chứng minh khí chất yêu nghiệt của Tây Môn Vân Ảnh.

Bốn người Thượng Thiện nhìn Tây Môn Vân Ảnh như vậy, nhớ lại lời nói của Nam Cung Vũ Huyên đêm qua, nuốt nuốt nước miếng.

Thật ra, tiểu nha đầu nói cũng có chút có lý!

Chính là tiểu tử Tây Môn này còn dụ hoặc hơn cả nữ nhân, nhìn rất đã mắt a! Mặc kệ hắn làm động tác gì, đều đẹp khiến cho người ta giận sôi! Ngay cả bình thường hắn luyện công đến mệt mỏi toàn thân dính đầy bụi cũng có một loại cảm giác đẹp đến động lòng người giống như yêu tinh!

Trẻ con bây giờ, làm sao mà có thể lớn lên đẹp đến mức không giống người?!

Trong lòng bốn lão nhân rất là cảm thán.

“Ha ha, bạc dùng để mua trà, đều là Lưu Dạ đưa cho, ta chỉ bỏ ra một chút sức mà thôi.”

Gia Cát Mặc Húc cười nho nhã, nâng chung trà lên, uống một ngụm trà nóng hết sức hưởng thụ.

Trà ngon không giống nhau! Mọi người đều biết trà ngân châm Tuyết sơn là loại trà tốt nhất, nhưng mà lại không biết, ngân châm Tuyết sơn cũng có phân loại theo cấp bậc. Cây trà ngân châm khác với các loại trà khác, một năm bốn mùa trà ngân châm đều cho thu hoạch. Nhưng mà mùa khác nhau lại cho ra trà có chất lượng khác nhau.

Xuân hạ thu đông bốn mùa, đó chính là căn cứ để phân chia cấp bậc của trà ngân châm Tuyết sơn.

Lá trà được hái xuống vào mùa xuân có cấp bậc thấp nhất, cũng chính là loại trà mà các phú hào trong dân gian hay thấy. Lá trà hái vào mùa hè, có cấp bậc cao hơn so với mùa xuân, đều là loại mà hào môn quý tộc nhà giàu hay dùng. Lá trà hái xuống vào mùa thu so với lá trà hái vào mùa xuân thì cao hơn không chỉ là một cấp bậc, chính là loại trà mà quan to hơn tam phẩm hoặc là Hoàng thân quốc thích mới có thể dùng.

Mà lá trà hái xuống vào mùa đông lại có cấp bậc cao cấp nhất!

Vốn dĩ sản lượng trà vào mùa đông là thấp nhất, loại trà được thu hoạch vào mùa đông đều được chia ra rồi đưa đến Hoàng cung của Hiên Viên quốc cùng với Quy Hải quốc để làm cống phẩm, ở ngoài không có bán.

Bây giờ, việc hắn có thể mua được ngân châm Tuyết sơn thu hoạch vào mùa đông, chính là do Lưu Dạ giàu a!

Trong lòng của Gia Cát Mặc Húc than thở.

Mà khi bốn lão nhân biết được chính là ngân châm Tuyết sơn mùa đông, trong mắt đều toát ra ánh sáng thèm thuồng. Ngân châm Tuyết sơn mùa đông a.!

Đây chính là ngân châm Tuyết sơn mùa đông!

Bọn họ đã được uống một lần, cũng chính là một lần duy nhất!

Tính cho đến bây giờ thì lần uống ngân châm Tuyết sơn đó cũng chính là sự việc của ba mươi mấy năm trước.

Nam Cung Vũ Huyên bưng chén trà, uống trà hết sức thanh nhã, nhưng khi ánh mắt liếc về hướng của bốn người bây giờ rõ ràng đã đang nuốt nước miếng, cười thầm trong lòng.

Ha ha, ngân châm Tuyết sơn mùa đông này, đúng là một loại trà tốt a.

Dùng nước sôi rót vào có thể uống ngay lập tức, tuy rằng nhìn nước trà có vẻ như rất nóng bỏng, nhưng mà khi uống vào trong miệng lại không có một chút cảm giác nóng nào, đúng là nhiệt độ thích hợp, mùi thơm thoang thoảng, không hề có vị chát, khi uống một ngụm trà vào bụng, có thể khiến cho toàn thân dễ chịu, tràn ngập sức lực, tinh thần sảng khoái.

“Mấy lão nhân, có muốn hay không?”

Nam Cung Vũ Huyên miễn cưỡng đứng dậy, đi đến bên cạnh bốn người, lắc nước trà trong chén chậm rãi đưa qua mắt của bốn người, độ mạnh nhẹ khống chế tốt hết sức, nước trà xanh lục trong chén ngọc không bị rơi ra ngoài một giọt nào.

Bốn người Thượng Thiện nhìn khuôn mặt tươi cười trong sáng, thuần khiết của Nam Cung Vũ Huyên, đột nhiên cảm thấy đây chính là ác ma lớn nhất trên đời này!

Nàng làm như thế này cố ý dụ dỗ lòng tham của bọn họ hay sao.

Dụ dỗ thì cũng thôi đi, nhưng mà nàng lại còn dùng ánh mắt ngây thơ, vô hại như vậy nhìn bọn họ!

Cả nhà nhà ngươi! Ngươi có thể làm rõ cuối cùng ai mới là người xấu có được không a?!

Bốn người khẽ cắn môi, cố nén xúc động muốn lôi Nam Cung Vũ ra cửa để đánh một chút (tạm thời không lo lắng đến việc bọn họ có thể đánh được Nam Cung Vũ Huyên sau khi đã ăn Thánh quả Tuyết Khê thực lực tăng lên rất nhiều hay không).

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy ánh mắt oán hận của bốn người, nhún vai:

“A, không uống thì thôi, làm gì mà nhìn người ta như vậy a? Người ta bị dọa sợ.”

Nói xong, dưới ánh nhìn của bốn người, uống hết một cốc nước trà không dư một giọt nào, sau đó vô tội liếc mắt nhìn bọn họ, xoay người ngồi lại trên ghế đá, sau đó lại rót ra một chén trà.

Bốn người Thượng Thiện đưa mặt nghiêng sang bên khác, không muốn nhìn!

Điểm chính là, bọn họ thật sự nhìn không được!

Nếu mà lại nhìn tiếp, thì rất có thể bọn họ sẽ bởi vì một ly trà mà kí kết một cái hiệp ước không bình đẳng.

Nếu như thế thì rất có thể mất nhiều hơn được!

Tuy rằng bọn họ rất muốn mất, nhưng mà hôm nay đến đây, là cần hoàn thành việc quan trọng, cũng không thể bởi vì tham ăn mà phá hỏng chuyện!

Đám người Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn bốn người Thượng Thiện có chút thương hại.

Chậc chậc, đáng thương mấy lão nhân, rơi vào trong tay của nha đầu, không chịu thương tổn về thân thể, cũng không phải chịu mười khổ hình nhưng mà sẽ bị tức giận đến hộc máu!

Cái này, chính là nội thương!

“Ah, mấy lão nhân?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn bốn người đang có dáng vẻ tinh thần thép, tiếp tục nói:

“Trong thời gian một chén trà nhỏ, đi ra khỏi sân nhỏ này, sau đó Mặc Húc ca ca sẽ đem tất cả trà ngân châm Tuyết sơn mùa đông đóng gói đưa cho các ông, có được hay không?”

Mấy lão nhân này, mỗi lần tìm đến nàng thì chưa có lần nào có chuyện gì tốt đẹp cả!

Tất cả những việc không hay đó, rõ ràng bản thân bọn họ có thể tự giải quyết, nhưng mà vì lười nên tất cả chuyển hết cho nàng!

Cũng không suy nghĩ, nếu như so lười cùng với nàng? Thì nàng cũng lười không thua kém bọn họ!

Nam Cung Vũ Huyên đưa ra điều kiện này, đối với bốn người mà nói không thể nghi ngờ là một cái dụ dỗ lớn. Nhưng … So với sự việc muốn nha đầu này giải quyết… Vẫn là một bữa ăn sáng!

Bốn người khẽ cắn môi, vờ như không có nghe thấy lời nói của Nam Cung Vũ Huyên.

Nhưng mà dáng vẻ nhịn đau của bọn họ, thực sự không thể lừa được người khác!

Đây chính là ngân châm Tuyết sơn mùa đông a! Cái này chỉ có thể nhìn nhưng mà lại không lấy được, không đau lòng mới là lạ!

Nhìn thấy quyết tâm lần này của bốn người Thượng Thiện, đôi mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên tối sầm lại, ngay sau đó lại khôi phục ánh sáng rực rỡ như nắng mặt trời, nhìn về phía bốn vị mỹ nam ngồi cùng bàn, cười nói:

“Hì hì, nếu như mấy lão nhân không cần, thì các vị ca ca, bản thân chúng ta tự uống.”

Sự việc mà bọn họ muốn nói lần này, sợ không phải là chuyện đơn giản.

Từ việc bốn lão nhân tham ăn mà có thể mạnh mẽ vượt qua được dụ hoặc của ngân châm Tuyết sơn mùa đông, Nam Cung Vũ Huyên là có thể đoán được. Nhưng mà, nếu như chính nàng hỏi thì chắc chắn nàng sẽ ở vị trí bị động.

Theo như sự hiểu biết của nàng đối với bốn lão nhân, nàng tin tưởng tuyệt đối là bọn họ có thể lừa nàng không chớp mắt!

Cho nên, chỉ có thể ép bọn họ đến mức không thể nhịn được sau đó tự mình nói ra.

Quả nhiên giống như kế hoạch của Nam Cung Vũ Huyên, nghe được câu nói của nàng, thân thể của bốn người Thượng Thiên cứng đờ, sau đó quay đầu nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Không được! Không thể nhịn nữa! Tốc chiến tốc thắng, rời khỏi nơi quỷ quái chết tiệt này, rời khỏi nơi mà trong không khí thoang thoảng hương vị của trà!

“Tiểu Huyên Nhi, lần này chúng ta đến đây, là muốn bàn với con một việc.”

Thượng Thiện Dương nói.

“A?”

Nam Cung Vũ Huyên nhấp một ngụm trà, bĩu môi, đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn Thượng Thiên Dương không hiểu. Ánh sáng chớp động phát ra từ đôi mắt to giống như biết nói, giống như bây giờ đang hỏi:

Chuyện gì a? Có chuyện gì muốn bàn bạc cùng ta hay sao?

Bốn người Thượng Thiện nhìn thấy dáng vẻ vừa đáng yêu vừa vô hại như vậy của nàng, cùng nhau lạnh cả người.

Nhiều năm ở chung như vậy, tính tình của nha đầu này, bọn họ cũng rất hiểu.

Khi mà vô hại nhất cũng là lúc mà độc nhất!

Nếu như ai bị dáng vẻ đáng yêu vô địch, thuần khiết không tỳ vết của nàng lừa, như vậy thì nhất định sẽ chết rất thảm!

Bọn họ rất rõ ràng, nhóc con này hẳn là đang cảnh cáo bọn họ không cần đưa ra một ít yêu cầu có thể khiến cho tâm tình của nàng trở nên không tốt!

Nếu mà đưa ra, thì cũng đừng trách nàng lòng dạ độc ác, tàn phá bốn lão nhân già yếu hơn năm mươi này!

Mà trong mắt của bốn vị tuyệt thế mỹ nam, giờ phút này Nam Cung Vũ Huyên quả thực đáng yêu vô địch!

Đôi mắt màu vàng, đôi mắt màu xanh lục, đôi mắt màu xanh lam cùng với đôi mắt màu xanh đều có chứa nhàn nhạt cưng chiều.

Ha ha, thật đáng yêu.

Trong lòng bốn người khen thầm.

“Hí hô”

Thượng Thiện Cơ thở dài một hơi, sau đó lấy tấm da dê từ trong lòng mở ra:

“Nha đầu, chúng ta muốn để cho các con học hết tất cả mọi thứ ghi trên đây.”

Nói xong, để tấm da dê trên mặt bàn.

Mấy người Nam Cung Vũ Huyên nhìn nhau, sau đó đưa ánh mắt nhìn sang tấm da dê.

“Này…”

Đôi mày thanh tú của Nam Cung Vũ Huyên khẽ nhăn.

“Đây không phải là thứ mà ta cùng với Nhược Ngôn ca ca tìm thấy, mang từ núi Tuyết Khê xuống hay sao?”

Lúc trước đó tấm da dê ở trong ngực của nàng lâu như vậy, sau đó khi trở về, đã đưa cho bốn lão nhân để lưu trữ!

Lúc trước khi nàng lấy ra, mấy lão nhân không để cho nàng giữ, việc này nói lên lúc trước bốn người bọn họ không có ý định để cho nàng học những thứ ghi trên tấm da dê.

Nhưng mà bây giờ vì sao lại đưa đến đây? Muốn nàng học để làm gì?

Có chuyện gì xảy ra sao?

“Đúng, vật này chính là vật mà các con mang từ núi Tuyết Khê xuống.”

Thượng Thiện Dương nói tiếp:

“Hôm nay chúng ta đến đây, chính là để cho các con học tất cả những thứ ghi trên tấm da dê này.”

Giờ phút này sắc mặt của Thượng Thiện Dương hết sức nghiêm trọng, không hề có một chút dáng vẻ đau lòng khi Nam Cung Vũ Huyên uống hết một chén trà lúc nãy.

“Cho một lý do.”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy Thượng Thiện Dương như thế, trong lòng biết đây là một chuyện hết sức nghiêm túc, cũng ngay lập tức đứng đắn không ba lăng nhăng nữa.

Làm việc gì, đều cần lý do.

Cho dù là bốn lão nhân Thượng Thiện này chính là ông của nàng, nhưng mà cho dù như thế cũng cần phải cho nàng lý do.

Việc mà không có lý do, thì nàng sẽ không làm.

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên kiên định nghĩ. Nhưng mà, nàng không ngờ rằng, nàng ở bên cạnh của tám đại soái ca căn bản là không hề có một chút lý do gì cả.

“Tiểu Huyên Nhi, Bây giờ… Còn không có cách để đưa lý do cho con.”

Thượng Thiện Cơ xấu hổ nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Ông biết, đem trọng trách này đè nặng lên thân mình nhỏ nhắn, xinh xắn của nàng, có khả năng sẽ không chịu được. Nhưng mà bọn họ nói là “Cho các con học tất cả mọi thứ ghi trên tấm da dê.” Mà không phải nói để cho nàng học một mình.

Tin tưởng chín người bọn họ, nhất định sẽ làm được.

Trên đời này, bây giờ cũng chỉ có chín người bọn họ có thể khiến cho bốn người bọn họ tin tưởng.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên sau khi im lặng một lúc lâu, nhìn về phía bốn vị mỹ nam ngồi cùng bàn, từ trong ánh mắt của bọn họ nhìn thấy suy nghĩ của bọn họ cũng giống như của nàng.

Gật đầu với bọn họ, Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía bốn người Thượng Thiện:

“Chuyện này, thật sự rất quan trọng?”

“Ừm.”

Bốn người Thượng Thiện đồng thanh, sau đó cùng nhau gật đầu.

“Được rồi, chúng ta sẽ làm.”

Nam Cung Vũ Huyên nói.

Khi bốn người cùng nghe được lời của Nam Cung Vũ Huyên, lộ ra sắc mặt hết sức vui mừng, Nam Cung Vũ Huyên lại mở miệng:

“Nhưng mà, ta có hai điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

Trong lòng của bốn người vừa thả lỏng lại trở lên căng thẳng, nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên.

Cô nãi nãi nhỏ này, vừa rồi đã đồng ý rồi, bây giờ lại muốn gì nữa?

Trong lòng của bốn người yên lặng cầu nguyện.

“Điều kiện thứ nhất chính là sau khi chúng ta học xong, mọi người phải nói cho chúng ta biết nguyên nhân vì sao không thể không học.”

“Được!”

Bốn người cùng đồng thanh nói.

Trên khuôn mặt già nua của bốn người, rõ ràng có thể thấy được bọn họ vừa thở ra một hơi.

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, hiển nhiên là vô cùng vừa lòng đối với sự đồng ý hết sức dứt khoát của bọn họ:

“Điều kiện thứ hai là, mọi người phải làm Viện trưởng của học viện Triêu Dương.”

A, nàng không muốn mắc mưu!

Mịa, vừa muốn học cái này, vừa muốn làm Viện trưởng mệt chết kia, bây giờ đối với nàng mà nói là hết sức vô lý, đầu của nàng là bị lừa đá đi?!

Cho nên, nhân cơ hội này đá cái chức Viện trưởng này đi cũng được!

Dù sao, bây giờ nàng cũng không cần làm lão sư của bọn họ nữa, cũng không cần bọn họ tôn trọng như lão sư nữa.

Bởi vì đêm qua nàng đã ngửa bài với bốn người Lộng Nguyệt ca ca, nói nàng muốn dùng sức lực của bản thân để ngăn cản bọn họ phát động chiến tranh cùng với bọn Nhược Ngôn ca ca, khiến cho bọn họ không xảy ra chiến tranh.

Mà thái độ của bọn họ cũng giống như bọn Nhược Ngôn ca ca, đồng ý quang minh chính đại “Đánh” một trận cùng với nàng!

Cho nên, chức vụ Viện trưởng này bây giờ đối với nàng mà nói, cơ bản chính là một sự trói buộc!

“Chuyện này…”

Điều kiện thứ hai này, khiến cho bốn lão nhân khó xử. Nếu như nàng không làm Viện trưởng nữa, thì những ngày tháng tự do, ung dung tự tại của bọn họ trở thành bọt nước hay sao?

Cho rằng rất vất vả mới có những ngày tháng thanh nhàn, thảnh thơi, nhưng mà không ngờ rằng nha đầu kia lại đưa ra điều kiện như thế. Chuyện này nên làm như thế nào cho phải a?!

Trong lòng của bốn người không biết phải làm sao.

“Ta nghĩ mọi người cũng biết, những thứ được ghi chép trên tấm da dê này, khác biệt rất lớn so với văn hóa của chúng ta, căn bản đây là một việc rất khó khăn không hề dễ dàng, nếu mà muốn học, nhưng ta còn giữ vị trí Viện trưởng thì cơ bản là không có thời gian để học tập những thứ này.”

Nam Cung Vũ Huyên nói từng chữ một hết sức rõ ràng.

Sau đó vươn bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng mở tấm da dê ra, thưởng thức chán chê, xem như giải trí trong lúc chờ đợi bốn người Thượng Thiên đưa ra quyết định.

Bốn người Thượng Thiện nhìn thoáng qua nhau. Trong lòng biết nàng nói đúng.

Tuy rằng bọn họ không biết làm sao mà nàng lại biết, nhưng mà tấm da dê này, quả thật không phải… Hô!

Thượng Thiện Lưu nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên:

“Chúng ta đồng ý.”

Nam Cung Vũ Huyên nghe được bốn người nói như vậy, gật gật đầu, sau đó ánh mắt chuyển từ tấm da dê sang bốn người.

Nhưng mà ánh mắt vừa di chuyển một chút, Nam Cung Vũ Huyên lại đột nhiên quay đầu, nhìn tấm da dê chằm chằm, nhíu chặt mày, Nam Cung Vũ Huyên đưa mũi để sát vào tấm da dê, ngửi ngửi, trong đôi mắt hiện lên vẻ âm u, thâm trầm.