Quyển 2 - Chương 30: Sự thật?

“Tấm da dê này, không phải do ta mang về.”

Ánh mắt âm u của Nam Cung Vũ Huyên nhìn bốn người Thượng Thiện.

Lúc trước, nàng đã xem qua tấm da dê kia, tuy rằng tấm da dê nàng đang cầm trong tay giống tấm da dê lúc trước nàng mang về chín phần, nhưng mà vẫn có một chút khác, có một số chỗ khó phát hiện đã được sửa lại một chút cho dễ hiểu hơn.

“À…”

Bốn người Thượng Thiên giật mình ngạc nhiên trong chớp mắt, nhưng mà lại khôi phục bình thường ngay sau đó, Thượng Thiện Dương cười nói:

“Đúng là cái con mang về, chẳng qua có một ít thay đổi.”

Ha ha, quả nhiên không có nhìn sai người, trong thời gian ngắn như vậy mà nha đầu kia có thể phát hiện ra chỗ bị sửa, thật sự là rất tinh ý.

“Là Ngân Tử sao?”

Nam Cung Vũ Huyên tiếp tục hỏi nghi vấn của bản thân, dường như cũng không có nghe được lời nói của Thượng Thiện Dương.

Coi giống như một câu nói râu ria không để ý, nhưng lại khiến cho trong lòng của bốn người Thượng Thiện hoảng hốt, nhìn Nam Cung Vũ Huyên giống như nhìn thấy quỷ.

“Nha, nha đầu, con …”

Thượng Thiện Cơ muốn nói gì, nhưng mà còn chưa nói xong, liền bị Nam Cung Vũ Huyên chen ngang:

“Ở trên này có hương vị của Ngân Tử, lại có cả mùi máu tươi.”

Khi nàng trở về, không nhìn thấy Ngân Tử, cũng chỉ nói là nó chạy mất.

Tuy rằng trong lòng có chút luyến tiếc, nhưng mà cũng không có hỏi nhiều, bởi vì động vật hoang dã không phải đều là theo đuổi tự do hay sao?

Tuy rằng Ngân Tử không giống với động vật bình thường, nhưng mà theo đuổi tự do chính là bản chất không thay đổi được.

Lúc trước nàng nghĩ như vậy, nhưng mà bây giờ xem ra Ngân Tử mất tích là do có nguyên nhân khác hay sao!

“…”

Bốn người Thượng Thiện im lặng một lúc lâu, sau đó liếc nhau, thỏa thuận xong qua ánh mắt, Thượng Thiện Dương mở miệng nói:

“Được rồi, chúng ta nói sự việc cho các con biết.”

Sau khi tạm dừng một lúc lâu, Thượng Thiện Dương trầm giọng nói:

“Thật ra chúng ta không phải là người của Quy Hải quốc, cũng không phải là người của Hiên Viên quốc, chúng ta đến từ một nơi hoàn toàn cách biệt với nơi này, một nơi mà người ở nơi này không hề biết đến. Ở nơi của chúng ta mấy tấm da dê này giống với bí kíp võ công, nhưng mà muốn mở được chúng ra thì cần phải có lễ cúng tế đặc biệt, sau khi chúng ta đến nơi đây sức mạnh trở nên suy yếu, không có cách nào hoàn thành lễ cúng tế, cho nên nhất định phải dùng máu tươi của thánh vật để cúng tế. Mà Ngân Tử, chính là thánh vật của nơi đó.”

Sau khi Nam Cung Vũ Huyên nghe xong, nhíu mày:

“Bây giờ Ngân Tử như thế nào?”

Dùng máu tươi để hiến tế, như vậy chả trách tấm da dê này không chỉ có hương vị của Ngân Tử mà còn có hương vị của máu tươi.

“Nó không có việc gì, chỉ là nguyên khí bị tổn hại nhiều, bây giờ đã đi đến núi Tuyết Khê để tu luyện.”

Thượng Thiện Dương đáp.

“Núi Tuyết Khê?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía Thượng Thiện Dương:

“Vì sao lại là núi Tuyết Khê?”

Trong đầu của Nam Cung Vũ Huyên có gì đó chợt lóe qua.

Thượng Thiện Dương nhìn thấy dáng vẻ của Nam Cung Vũ Huyên giống như đã hiểu ra được điều gì đó, trong lòng không biết phải làm sao.

Nha đầu này, cho dù bây giờ không nói với nàng, về sau rồi cũng có một ngày nàng nghĩ ra được, như thế thì còn không bằng nói với nàng.

“Núi Tuyết Khê, đó là nơi duy nhất trên thế giới này, có thể đi tới thông đạo để đi đến nơi của chúng ta, nơi đó tập trung nhiều linh khí, cho nên cũng là nơi tốt nhất để cho Ngân Tử tu luyện.”

Thượng Thiện Dương thành thực nói.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, sau đó nói:

“Ta đồng ý rồi, về phần bọn Lộng Nguyệt ca ca cùng Nhược Ngôn ca ca, thì do chính các ngươi tự đi nói.”

Ý của nàng rất rõ ràng, nàng đồng ý, không có nghĩa là bọn họ có thể đồng ý.

Nàng sẽ không can thiệp vào quyết định của bọn họ.

Khóe miệng của bốn lão nhân hơi hơi run rẩy.

Bọn họ tìm nha đầu này, không phải là hy vọng nàng có thể giúp bọn họ một chút, nhận lấy việc này, sau đó mấy tên tiểu tử kia nể mặt nàng cũng theo học ” bí kíp” này luôn hay sao?

Nhưng mà bây giờ, câu đầu tiên nàng nói lại là từ chối.

Vẻ mặt bốn người Thượng Thiện lộ khó xử nhìn về phía bốn vị mỹ nam đang ngồi.

Dáng vẻ của Tây Môn Vân Ảnh vẫn là yêu nghiệt, tà mị, ngón tay thon dài, trắng nõn nhẹ nhàng gạt tấm da dê đang chồng cũng một chỗ.

A, bí kíp giải bách độc, tu chân tâm pháp, phong lôi quyết, băng hỏa quyết, ngự kiếm quyết, ngự thú quyết, luyện chế đan dược cấp mười, kiếm pháp cấp bốn.

Đôi mắt đào hoa màu xanh lục nhìn sơ qua tiêu đề của mấy tấm da dê, sau đó lại phất tay một cái về phía Nam Cung Vũ Huyên.

A, là cửu trọng bí quyết.

“Ha ha, nhìn thoáng qua mấy thứ này đều là đồ tốt cả, nhưng mà ta có vẻ thích cái này hơn.”

Nhàn nhã nói xong, Tây Môn Vân Ảnh cầm lấy một tấm da dê.

Bí quyết ngự thú.

Bốn người Thượng Thiện nhìn về phía tấm da dê trong tay Tây Môn Vân Ảnh, vui mừng lộ rõ trên mặt.

Hắc hắc, như vậy đã nói lên, tiểu tử Tây Môn cũng đồng ý!

Thuyết phục người sau dễ hơn người trước!

Mà sự việc càng khiến cho bọn họ phải kinh ngạc đến rớt tròng mắt còn tiếp tục diễn ra!

Sau Tây Môn Vân Ảnh, Quy Hải Lộng Nguyệt, Công Tôn Lưu Dạ cùng Gia Cát Mặc Húc cũng lười biếng tự chọn một cái, sau đó bình tĩnh bỏ vào trong lòng.

Ặc…

Tình huống này là làm sao?

Bốn người Thượng Thiện hoàn toàn há hốc miệng!

Vốn dĩ bọn họ bản cho rằng sẽ phải trải qua muôn vàn khó khăn mới thuyết phục được mấy tên nhóc khó chọc này, nhưng mà hiện tại, bọn họ còn chưa kịp nói cái gì thì tất cả đã đồng ý.

Không đúng!

Bí kíp này, đối với bọn họ, thì tất cả tuyệt đối đều là bảo vật mà mọi người hao tâm tốn sức mong muốn có được, bây giờ bọn họ lại chủ động đưa tới cửa, mấy tên gian xảo này làm gì mà có chuyện không cần?!

Bọn họ, bị lừa!

Sau một lúc lâu bốn người nghi ngờ, cuối cùng cũng phản ứng lại!

“Vài tên nhóc các ngươi, lại còn tính kế lên đầu chúng ta!”

Thượng Thiện Dương phản ứng đầu tiên, dở khóc dở cười.

Đây chính là chuyện bị người đem đi bán lại còn giúp người ta đếm tiền hay sao?

“Ha ha, Dương lão nhân, làm sao ngươi lại nói như vậy? Có vẻ như chúng ta vẫn luôn bị mấy người tính kế mới phải nha ~!”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn Thượng Thiện Dương trêu chọc. Dùng ánh mắt khıêυ khí©h:

Thế nào? Chính là tính kế mấy người! Mấy người cắn chúng ta a!

“Hừ! Một đám nhóc con không có lương tâm!”

Thượng Thiện Lưu tức giận nói.

Chuyện này rõ ràng hẳn là bọn họ giữ quyền chủ động, khiến cho bọn nhóc con này phải tìm đến bọn họ để xin bí tịch, nhưng mà bây giờ, quyền chủ động đều bị bọn nhóc con này chiếm mất.

Từ nay về sau xem chừng muốn giao tiếp cùng với mấy tên nhóc con này, còn phải thật chú ý, nếu không thì đến xương cốt cũng không còn!

“Xem ra, chúng ta đã già.”

Thượng Thiện Cơ lắc đầu, hơi xúc động nói:

“Bây giờ ngay cả một con nhóc cũng không tính kế được.”

Lúc ban đầu, vẻ mặt của nha đầu kia có vẻ như không tình nguyện, không cam lòng tiếp nhận, sau đó lại vội vàng rũ bỏ trách nhiệm, nói không giúp bọn họ để thuyết phục mấy tên nhóc.

Bọn họ cũng không phòng bị mà đi theo hướng suy nghĩ mà nha đầu kia thiết kế, cho rằng mấy tên nhóc con này không hề có một chút suy nghĩ gì đối với bí kíp.

Thực tế mà nói, mấy tên nhóc con này đúng là biết nhìn hàng!

Ngay lập tức có thể chọn được cái mà bản thân muốn học!

Bây giờ bọn họ muốn đổi ý cũng không được a! Vật cũng đã rơi vào trong tay của mấy tên nhóc con này, cũng không thể lấy lại được!

“A, thật ra, chuyện này cũng không phải là mấy người không đấu lại ta. Kỳ thật trí thông minh của mấy lão nhân rất cao, nhưng mà do quá nóng vội nên quên mất giá trị của bí kíp ở trong tay, nên mới có thể như vậy!”

Nam Cung Vũ Huyên dùng vẻ mặt “Đây là việc thường tình” để an ủi bốn lão nhân.

Những lời nàng nói, là sự thật.

Mới ban đầu, những bí tịch này, bọn họ xem không hiểu, cho nên cũng không có giá trị gì, nhưng mà bây giờ bọn họ xem hiểu, không cần thì là ngu ngốc!

“Hừ hừ! Nha đầu xấu xa, con cũng đừng bày đặt mà nịnh nọt! Con cho rằng chúng ta không nhìn ra con vừa đánh một cái tát lại cho một viên đường để an ủi hay sao?”

Vẻ mặt của Thượng Thiện Ca là “Chúng ta đã sớm nhìn thấu ngươi”.

Thật ra, bọn họ ăn cái thiệt thòi này, đều do một tay nha đầu này tính kế!

Ông có thể nhìn ra được, tiểu tử Quy Hải, Tây Môn, Gia Cát cùng Công Tôn cơ bản là không hề tham gia ở trong đó.

Cho nên nói, tất cả mọi việc, đều là do nha đầu chết tiệt này làm ra!

“Hì hì, làm sao mà ta có khả năng đó a?”

Nam Cung Vũ Huyên cười hết sức xinh đẹp đáng yêu, sau đó ở trong khay trà, lấy ra một cái chén sạch, rót một chén trà, đưa cho Thượng Thiện Cơ:

“Hì hì, Cơ lão nhân, uống trà đi.”

Nói xong, Nam Cung Vũ Huyên lại xoay người rót trà, đưa cho bốn người Thượng Thiện.

Bốn vị mỹ nam vẫn đang ngồi ở trên ghế đá, cũng hết sức ăn ý đứng dậy mà nhường chỗ ngồi.

A, bọn họ chiếm được cái tốt, đương nhiên cũng phải có chút báo đáp đối với mấy lão nhân đáng thương bị lừa nha.

Hờn dỗi trong lòng của bốn vị Thượng Thiện cũng tan biến theo một chén trà đã thèm khát từ lâu.

Gia Cát Mặc Húc nhìn Nam Cung Vũ Huyên vừa rót trà vừa cười đến thuần khiết đáng yêu, khóe miệng giương lên.

Ha ha, đúng là một nữ tử thông minh nhanh trí!

Biết cách xoa dịu lửa giận của người khác rất đúng lúc.

Chỉ sợ mấy lão nhân này, bị lừa lần này, sau vẫn có thể mắc mưu lần nữa!

Chậc chậc! Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, đúng là chân lý a!

Nhìn nàng có vẻ như yếu đuối, thuần khiết nhưng mà nếu nói khả năng đùa giỡ gian xảo thì sợ rằng có ít người có thể sánh được!

Cuối cùng, chẳng mấy chốc ấm trà liền bị mấy lão nhân uống hết.

Uống hết trà, sự việc cũng đã nói xong (tuy rằng là bị lừa bịp), đương nhiên bốn người cũng muốn rời đi.

Ngay khi bốn người vừa mới rời đi, Nam Cung Vũ Huyên gọi bọn họ lại:

“Mấy lão nhân, đợi đã.”

Bốn người dừng bước chân lại, nhìn Nam Cung Vũ Huyên nghi ngờ.

Nam Cung Vũ Huyên liếc nhìn Gia Cát Mặc Húc một cái, Gia Cát Mặc Húc ngầm hiểu thong thả đi vào trong phòng.

“Ha ha, còn có đồ muốn đưa cho mấy người a.”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói.

Chỉ một lát sau, trong tay Gia Cát Mặc Húc cầm một cái hòm hình chữ nhật đi ra đưa cho Nam Cung Vũ Huyên.

Nam Cung Vũ Huyên nhận lấy cái hòm, sau đó đưa cho bốn người Thượng Thiện:

“Ở đây là phần ngân châm núi Tuyết mùa đông còn lại.”

A, mấy lão nhân này hôm nay bị lừa rất thảm nên là phải an ủi tốt một chút, cũng thuận tiện giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng khi mà lừa gạt mấy lão nhân.

Như vậy mới có thể thuận tiện… lừa tiếp lần sau nữa!

Nhìn hộp gỗ trong tay của Nam Cung Vũ Huyên, ánh mắt của bốn người Thượng Thiện phát ra ánh sáng thèm thuồng.

Nuốt nuốt nước miếng, tay của Thượng Thiện Lưu định đưa ra để nhận hộp gỗ.

“Ba ——!”

Thượng Thiện Ca đánh một cái vào tay của Thượng Thiện Lưu.

“Hí ——”

Thượng Thiện Lưu nhìn về phía Thượng Thiện Ca:

“Thượng Thiện Ca, ngươi muốn làm gì?!”

“Còn chưa được lấy.”

Thượng Thiện Ca trầm giọng nói, tuy rằng miệng thì nói như thế nhưng mà ánh mắt vẫn như có như không liếc hộp gỗ.

Thật sự… Rất muốn a! Nhưng mà… Nha đầu kia, cũng không có tốt bụng như thế nha?

“Nha đầu, ngươi nói một chút đi, điều kiện của ngươi là cái gì.”

Thượng Thiện Ca vờ bình tĩnh hỏi.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn dáng vẻ nghi thần nghi quỷ của mấy lão nhân, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nhún nhún vai:

“A, điều kiện là sau khi chúng ta lựa chọn xong bí tịch các ngươi phải đem số còn lại đưa đến cho bọn Nhược Ngôn ca ca để cho bọn họ chọn a.”

Ha ha, xem ra ở trong lòng của bọn họ thì nhân phẩm của nàng không tốt a.

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên than thở một tiếng.

“Chỉ thế thôi?”

Thượng Thiện Ca vẫn là lo lắng.

Chỉ đơn giản như thế là có thể cho bọn họ ngân châm núi Tuyết?

“Đúng vậy.”

Nam Cung Vũ Huyên nghiêm túc gật gật đầu.

“Thật không có yêu cầu khác?”

Cho dù như thế nào thì Thượng Thiện Ca đều có hoài nghi.

“…”

Trên trán của Nam Cung Vũ Huyên xuất hiện vạch đen.

Làm ơn đi, nhân phẩm của nàng cứ như vậy mà không có mức cuối cùng a?!

Nàng liền không đáng tin như vậy a?!

A, nếu mà như thế, vậy được.

“Không tin cũng được.”

Nam Cung Vũ Huyên không để ý nói một câu, sau đó chuẩn bị thu hộp gỗ lại.

“Đừng a!”

Thượng Thiện Lưu cầm hộp gỗ:

“Bọn họ không đưa, ta đưa!”

“Ha ha.”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói:

“Ừm.”

Sau đó buông hộp gỗ ra, cho Thượng Thiện Lưu.

Thượng Thiện Cơ, Thượng Thiện Ca cùng Thượng Thiện Dương há hốc miệng.

Thật là chỉ đơn giản như vậy?!