Quyển 2 - Chương 31

“Tiểu Huyên Nhi, muội cảm thấy lời mấy lão nhân nói có thật không?”

Chờ sau khi bốn người Thượng Thiện rời đi, Gia Cát Mặc Húc nhìn nơi bốn người biến mất, hỏi.

Nam Cung Vũ Huyên nghịch tấm da dê trong tay, không quan tâm nói:

“Năm mươi, năm mươi đi.”

Không thể tin hết, cũng không thể không tin.

“Ừ.”

Gia Cát Mặc Húc gật gật đầu, sau đó nhìn tấm da dê trong tay, cười nhẹ:

“Ha ha, dù sao thì bí kíp cũng ở trong tay chúng ta, học nhiều một chút cũng tốt. “

Hơn nữa, mấy lão nhân, tuy rằng luôn muốn lười biếng, để phiền phức cho bọn họ, nhưng mà sẽ không làm chuyện gì khiến bọn họ bị thương tổn.

“Đúng vậy, học nhiều một chút.”

Sau một lúc lâu tạm dừng, Nam Cung Vũ Huyên oán hận mở miệng:

“Các huynh học nhiều hơn một chút thì nhiệm vụ của muội càng thêm gian khổ.”

Nghe Nam Cung Vũ Huyên nói như thế, bốn người cùng nhau nhìn về phía nàng.

Nhiệm vụ gì?

Nhiệm vụ gì mà liên quan đến việc bọn họ học thêm một chút bản lĩnh?

Bốn người không hiểu.

“Ha ha, muội quên muội còn chưa nói với mấy huynh a.”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn ánh mắt không hiểu của bốn người, thè lưỡi cười nói:

“Hì hì, muội muốn khiêu chiến với các huynh a.”

Khiêu chiến?

Bốn người càng thêm không hiểu.

“A, ý của muội là, các huynh cùng với bọn Nhược Ngôn ca ca nhất định phải xảy ra tranh đấu, cho nên muội muốn dùng năng lực của mội để ngăn cản các huynh, khiến cho các huynh có thể chung sống hòa bình!”

Ý chí chiến đấu của Nam Cung Vũ Huyên sục sôi, giải thích.

“…”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhíu mày:

“Tiểu Huyên Nhi, muội nói đúng, bọn huynh cùng với bọn Hiên Viên Nhược Ngôn nhất định sẽ xảy ra tranh đấu, nhưng muội phải đứng về phía bọn huynh! Làm gì mà còn phải khiêu chiến a?”

Giọng nói tràn đầy tính bá đạo.

Nam Cung Vũ Huyên nghe câu này của Quy Hải Lộng Nguyệt, liếc mắt:

“Vì sao muội phải đứng về phe các huynh? “

Thay vẻ mặt khác, nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt trêu tức:

“Chẳng lẽ Lộng Nguyệt ca ca huynh cảm thấy huynh đẹp hơn?”

Đối với nàng mà nói, bên này hay bên kia đều là như nhau, cho nên không có khả năng đứng về phía bên nào.

Nàng muốn ở giữa!

A, tiện thể thỉnh thoảng còn phải tìm cách để ngăn cản không cho bọn họ xây dựng hình tượng nhân vật phản diện!

Bây giờ nghĩ lại, thì khổ nhất chính là nàng!

Nàng với cả hai phe của bọn họ đều là “phe địch” a!

Nhưng mà nghĩ đi thì thế còn nghĩ lại thì như vậy không phải là càng có tính khiêu chiến hay sao? Hắc hắc!

Trong nháy mắt Nam Cung Vũ Huyên trở nên vô cùng phấn khích!

“Huynh…”

Quy Hải Lộng Nguyệt không có lời nào để nói.

Bởi vì nàng nói đúng, đúng là hắn không có tư cách gì để yêu cầu nàng phải đứng về phía bọn họ.

Bởi vì, từ khi nàng xuất hiện, thì nàng đã không phải là của một mình hắn.

Tuy rằng hắn bá đạo, nhưng mà cũng không đến mức không giảng đạo lý.

Trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt không biết làm sao.

“Ha ha, Tiểu Huyên Nhi của chúng ta đúng là dũng khí tăng vọt ~!”

Tây Môn Vân Ảnh yêu nghiệt nói, sau đó đưa khuôn mặt đẹp đến chấn động lòng người để sát vào Nam Cung Vũ Huyên:

“Nào, Tiểu Huyên Nhi, để cho Vân Ảnh ca ca nhìn rõ muội.”

Hơi thở ấm áp, mang theo hương vị dụ hoặc đặc trưng của hắn rơi vào trên khuôn mặt của Nam Cung Vũ Huyên.

Tim của Nam Cung Vũ Huyên đập có chút nhanh hơn, gương mặt mềm mại ửng hồng.

Nima! Đúng là một tên yêu nghiệt chết tiệt!

Nam Cung Vũ Huyên ngầm bực ở trong lòng, sau đó bình tĩnh lại, đưa năm ngón tay, nhẹ nhàng vỗ lên mặt của Tây Môn Vân Ảnh:

“Tiểu mỹ nhân Vân Ảnh, ngươi muốn dụ dỗ Gia? Vậy Gia sẽ thỏa mãn ngươi!”

Nói xong, khi mà Tây Môn Vân Ảnh còn không phản ứng được, nắm hai má mềm mại của hắn:

“Như vậy, tiểu mỹ nhân Vân Ảnh múa thoát y cho Gia xem để Gia có thể thấy được phong thái nổi bật cùng thân thể lẳиɠ ɭơ nào.”

Nói xong, nhân lúc những người có mặt ở đây còn chưa có phản ứng lại, nhanh chóng buông hai má của Tây Môn Vân Ảnh ra.

Thân mình nhỏ nhắn xinh xắn giống như một mũi tên vừa rời khỏi cánh cung, lao vυ"t đi.

“…”

A, tình huống gì đây.

Bốn người giật mình sững sờ, sau đó chợt lấy lại tinh thần:

“Ha ha ha ——”

Quy Hải Lộng Nguyệt, Gia Cát Mặc Húc cùng Công Tôn Lưu Dạ lên tiếng cười lớn.

“…”

Khuôn mặt tuấn tú của Tây Môn Vân Ảnh hết đỏ lại đen, không nói được một lời, sau đó bay nhanh như một tia chớp hướng về phía Nam Cung Vũ Huyên vừa mới rời đi.

Chết tiệt!

Cho tới bây giờ cũng chỉ có hắn đùa giỡn mỹ nhân, không ngờ rằng, hôm nay lại để cho tiểu nha đầu này đùa giỡn!

Điều này khiến cho mặt mũi của một nam nhân như hắn về sau biết để ở đâu a?!

“Nhóc con kia, đứng lại cho huynh!”

Tây Môn Vân Ảnh vừa đuổi theo vừa hét to.

Hắn bây giờ, làm sao còn dáng vẻ yêu nghiệt ngày thường, mà giống như một con sư tử bị chọc giận!

“Ha ha, mỹ nhân Vân Ảnh, huynh cần phải cố lên a, nếu như ngay cả Tiểu Huyên Nhi cũng đuổi không kịp, vậy một nam tử hán như huynh rất mất mặt!”

Quy Hải Lộng Nguyệt hét to về phía bóng dáng của Tây Môn Vân Ảnh.

Vốn dĩ Tây Môn Vân Ảnh còn đang hăng hái bay ở trên không nghe thấy những lời này của Quy Hải Lộng Nguyệt, cơ thể cứng đờ dừng lại một chút suýt nữa thì ngã từ trên không trung xuống.

Chết tiệt!

Ngay cả Tiểu Huyên Nhi cũng đuổi không kịp?

Hắn không tin, bọn họ lại là coi nhóc con đáng giận kia là một nữ tử yếu đuối!

Hắn không tin, bọn họ thật sự không biết võ công của nhóc con đáng giận kia khủng bố đến mức nào!

Nếu không phải từ trước đến nay hắn luôn luyện công khắc khổ, hơn nữa thiên phú của bản thân hắn cũng rất tốt, bây giờ thật đúng là không có cách nào có thể đuổi theo nhóc con kia.

Bây giờ, đuổi theo nàng có thể có chút khó khăn, nhưng mà vẫn có cơ hội!

Khẽ cắn môi, Tây Môn Vân Ảnh đẩy tốc độ đến nhanh nhất.

Nếu như hôm nay không đuổi kịp nhóc con kia, sau đó đùa giỡn ngược lại muội ấy, hắn dám khẳng định, mấy tên bạn xấu nhất định sẽ lấy chuyện này ra để giễu cợt hắn, giễu cợt hắn đến độ bản thân hắn muốn đi tự sát!

Nam Cung Vũ Huyên quay đầu, nhìn thấy Tây Môn Vân Ảnh sắp đuổi được nàng, cười gian xảo:

“Vân Ảnh ca ca, làm sao mà huynh có thể như thế được? Huynh là một nam tử hán, lại muốn ăn hϊếp một nữ tử yếu đuối như muội, huynh không biết xấu hổ hay sao?”

Tây Môn Vân Ảnh nghe thấy nhưng mà vờ như không nghe thấy.

Hừ!

Nữ tử yếu đuối?

Muội là nữ tử yếu đuối?

Vậy thì khắp thiên hạ này sẽ không có nữ nhân mạnh mẽ!

Nam Cung Vũ Huyên thấy Tây Môn Vân Ảnh không thèm để ý tới mình, nhún nhún vai, tiếp tục đi tới.

A, xem ra nhân phẩm bây giờ thực sự không tốt chút nào.

Về sau, nhất định phải cố gắng hoàn thiện nhân phẩm của bản thân hơn, nếu không thì không thể lừa người được. À không, không phải là không lừa được mà là cho dù có lừa được thì người khác sẽ không dễ dàng mắc mưu!

Đang tự hỏi phải làm thế nào để có thể hoàn thiện được nhân phẩm của bản thân, bỗng nhiên Nam Cung Vũ Huyên cảm giác được trên vai bị một bàn tay to dày nắm lấy.