Quyển 2 - Chương 32: Đổi cái tư thế được không?

Trên đường núi gập ghềnh, uốn lượn, một nam tử mặc y phục màu đỏ cười tươi như ngọc, bước chân nhẹ nhàng, tất cả mọi thứ đều nói lên rằng tâm trạng bây giờ của hắn vô cùng tốt.

“Vân Ảnh ca ca, huynh nói xem huynh có thể đổi tư thế khác để ‘Ôm’ muội được không a?”

Giọng nói rầu rĩ của Nam Cung Vũ Huyên truyền ra từ nách của Tây Môn Vân Ảnh.

Giờ phút này, Nam Cung Vũ Huyên đang bị Tây Môn Vân Ảnh dùng một tư thế không được đẹp lắm “Ôm” ở dưới nách.

“Ồ?”

Tây Môn Vân Ảnh hững hờ thốt ra một tiếng, nhưng mà ánh mắt lại không nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Ha ha, tâm trạng bây giờ của hắn rất tốt!

Thật vất vả mới đuổi kịp nhóc con này, hơn nữa thật vất vả mới khiến cho nhóc con này chủ động xin đi gϊếŧ giặc, ngoan ngoãn phối hợp với hắn, để cho hắn có một chút thể diện trước mặt mấy tên bạn xấu kia.

Chuyện tốt này không phải ngày nào cũng có!

Nếu như cố tình, thì hắn không thể tự tin chắc chắn một trăm phần trăm thắng được nhóc con này.

Cho nên, nàng chịu phối hợp thì chính là chuyện tốt nhất!

Hắn mới mặc kệ cái gì mà thắng một cách vẻ vang, quang minh không mờ ám, bởi vì việc này không đáng!

Hắc hắc, lần này hắn trở về với tư thế thắng lợi tuyệt đối mang nhóc con này về, xem mấy tên bạn xấu kia có còn dám trêu đùa hắn hay không!

Sĩ diện a sĩ diện! Tới cũng thật là đúng lúc!

Nam Cung Vũ Huyên liếc nhìn Tây Môn Vân Ảnh vẫn đang đắm chìm trong tưởng tượng mình sắp sửa làm “Anh hùng”.

“Vân Ảnh ca ca! Huynh có thể tập trung nghe lời muội nói hay không, có thể suy nghĩ những lời mà muội nói một chút hay không? “

Âm thanh phát ra từ kẽ răng mang theo tức giận.

Bị mang đi như thế này, thật đúng là khó chịu!

Vừa rồi cũng không biết nàng điên cái gì mà khi bị hắn đuổi theo, liền “Đầu hàng” vô điều kiện, sau đó còn xung phong nhận việc làm “Tù binh”, để cho hắn hưởng thụ một chút vui sướиɠ của việc “Không đánh mà thắng”!

Bây giờ, hắn rất vui sướиɠ!

Nhưng mà, bây giờ nàng gặp rắc rối!

“Ha ha, Tiểu Huyên Nhi, tư thế này rất tốt, muội chịu khó một chút, rất nhanh là về tới nơi.”

Tây Môn Vân Ảnh dịu dàng dụ dỗ.

Tiếng nói của hắn vốn dĩ trầm thấp, ấm áp, lại thêm dịu dàng, khiến cho người nghe không tự chủ được mà đắm chìm trong đấy.

Mà bây giờ Nam Cung Vũ Huyên không hay ho chính là “người nghe” đó.

Nam Cung Vũ Huyên khó khăn ngẩng đầu, nhìn hai má của Tây Môn Vân Ảnh đang hết sức hào hứng, rạng rỡ.

Không thể không nói, giọng nói của hắn, thật sự thật sự rất —— gợi cảm!

Hơn nữa, khiến cho người ta không thể dời mắt chính là khuôn mặt đẹp đến mức chấn động lòng người!

Nam Cung Vũ Huyên vô ý thức nuốt nuốt nước miếng, nhưng mà vẫn giãy dụa yếu ớt nói:

“Nhưng, như thế này rất không thoải mái! Huynh có thể buông muội ra trước sau đó khi gần đến nơi thì lại kẹp muội nha. “

Khí thế của Nam Cung Vũ Huyên giờ phút này hết sức yếu ớt.

Không thể không nói, tạo hóa thật là vĩ đại!

Khi mà khuôn mặt đẹp đến một mức độ nào đó thật đúng là đem lại rất nhiều ưu đãi!

Ví dụ như bây giờ, chỉ số háo sắc trong đầu của sắc nữ nào đó đã tăng lên nhanh chóng, dưới sự mê hoặc của sắc đẹp, ngay đến việc bị mang theo với tư thế như thế này cũng không còn khó chịu như ban đầu.

“Ha ha, Tiểu Huyên Nhi, cố gắng chịu đựng một chút nữa?”

Dường như Tây Môn Vân Ảnh phát hiện trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên trở nên vặn vẹo, giọng nói lại càng dịu dàng hơn:

“Đưa muội trở về như thế này, mới giống như thật a ~, nếu như buông muội ra, nhỡ đâu bọn họ đuổi theo, gặp được ở giữa đường thì phải làm sao bây giờ?”

Sau khi tạm dừng một lúc, Tây Môn Vân Ảnh dùng vẻ mặt và ánh mắt gần như là ai oán nói:

“Chẳng lẽ, Tiểu Huyên Nhi muội muốn đổi ý?”

Đôi mắt màu xanh ngọc long lanh nước mắt nhìn thẳng vào Nam Cung Vũ Huyên.

Trong đôi mắt màu xanh giống như một loại bảo ngọc khiến cho người ta có cảm giác kinh diễm lại tràn đầy sự oan ức cùng ai oán.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên bị đôi mắt đẹp khiến cho người ta ngừng thở của hắn làm cho sững sờ trong chớp mắt, bỗng nhiên phản ứng lại:

“Muội, muội không có!”

Sau khi vội vàng phủ nhận, dường như Nam Cung Vũ Huyên sợ hắn không tin, vội vàng tỏ vẻ quyết tâm của chính mình:

“Thật ra mang như thế này cũng rất tốt, chúng ta cứ như thế trở về à! Ha ha, thật ra như thế này cũng rất thú vị, cảm giác giống như là ngồi ở vòng xoay ngựa gỗ!”

Nói xong, còn thêm một khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào.

Nhưng mà, sau khi làm một loạt động tác “Khó hiểu”, ngay lập tức Nam Cung Vũ Huyên hận không thể đánh chết bản thân!

Nima!

Đầu nàng bị lừa đá hay sao?

Làm sao có thể nghĩ một đằng làm một nẻo như thế!

Miệng nói một nẻo còn chưa tính, vấn đề là sau khi nghĩ một đằng nói một nẻo như thế thì vẫn là bản thân nàng chịu khổ!

Điên rồi điên rồi!

Đang đắm chìm trong sự hối hận vô cùng Nam Cung Vũ Huyên không phát hiện ra.

Khi nhìn thấy dáng vẻ hối hận đến mức hận không thể một cái đập mà đập chết bản thân, môi mỏng màu son của Tây Môn Vân Ảnh nhẹ nhàng giương lên một độ cong nhỏ.

Trong đôi mắt sáng giống như bảo ngọc màu xanh, hiện lên ý cười khi thực hiện được ý xấu.

Ha ha, nói như vậy, giả vờ đáng thương để tranh thủ sự đồng tình từ người khác là việc mà nhóc con kia hiểu nhất, bây giờ hắn chỉ mượn chiêu này của nàng mà thôi.

Không những thực hiện đến không để lại dấu vết gì, còn lừa được cao thủ trong việc “Giả vờ đáng thương” là nàng.

Ha ha, đây chính là cảm giác thành tựu a!

Tâm trạng của Tây Môn Vân Ảnh rất tốt, khí chất xinh đẹp lại càng thêm mê hoặc người.

Hắn giống như hoa bỉ ngạn sinh ra ở trong địa ngục, đung đưa theo gió.

Tuy rằng cả người toát ra một loại hơi thở nguy hiểm không tên, nhưng mà, sự lay động đến cực hạn ấy lại luôn khiến cho người ta không nhịn được mà đến gần hơn một chút.

Cho dù biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng cam tâm tình nguyện bị hắn bắt làm tù binh.

Cho dù biết rõ sẽ tan xương nát thịt, cũng khiến cho người ta vui vẻ chịu đựng.



“Trở về.”

Gia Cát Mặc Húc đứng ở trên nóc nhà, nhìn bóng dáng màu đỏ phía trước chậm rãi đi đến, lên tiếng nói.

“Nga?”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn theo tầm mắt của Gia Cát Mặc Húc.

Cũng rất nhanh!

Nhưng mà, Tiểu Huyên Nhi thì sao?

Ặc, bên tay phải của Vân Ảnh kẹp… Là cái quái gì?

Quy Hải Lộng Nguyệt giật mình ngây ra.

“Tiểu Huyên Nhi?”

Công Tôn Lưu Dạ không biết khi nào cũng xuất hiện ở bên cạnh của Quy Hải Lộng Nguyệt cùng Gia Cát Mặc Húc.

A, nếu như mà nhìn không nhầm, thì chính là Tiểu Huyên Nhi.

Nhưng mà, vì sao sẽ bị mang về ở tư thế này… Kẹp trở về?

“Ha ha, xem ra có thể là võ công của Vân Ảnh cao hơn một bậc.”

Gia Cát Mặc Húc khẽ cười nói, trong đôi mắt màu lam hiện lên tia sáng sâu xa.

Tư thế áp chế như thế, chỉ có thể có hai khả năng.

Khả năng thứ nhất chính là thắng lợi hoàn toàn, mà một khả năng khác… Ha ha, đương nhiên là… Người nào đó “Gian dối”, sau đó có thể đắc ý ở trước mặt bọn họ!

Nghe xong Gia Cát Mặc Húc nói, Công Tôn Lưu Dạ cùng Quy Hải Lộng Nguyệt liếc nhau, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn sang bóng dáng đỏ tươi lẳиɠ ɭơ càng ngày càng gần đang lấy tư thế “Đắc thắng trở về”.

“…”

Công Tôn Lưu Dạ im lặng, trong đôi mắt màu xanh lam hoàn tàn không có biểu cảm gì, tàn bạo khiến cho người ta không thể chống đỡ được.

“Ha ha, thật ra ta cảm thấy khả năng mà Mặc Húc nói không thể xảy ra.”

Trong đôi mắt màu vàng của Quy Hải Lộng Nguyệt hiện lên vẻ bí hiểm.

Về phần cái gọi là khả năng kia, hắn không cần phải nói ra, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.

Tây Môn Vân Ảnh nằm mơ cũng không ngờ rằng, tuy rằng tư thế áp chế như vậy hết sức là phong cách, nhưng mà lại không hề có tính chân thật.

Mọi người đều biết thực lực của Nam Cung Vũ Huyên.

Mà để chứng minh “Chiến thắng” của bản thân hết sức quang vinh, hắn lựa chọn trở về với tư thái hết sức vương giả lại trái ngược hoàn toàn với sự hiểu biết của mọi người.

Ba người bạn xấu này của hắn, không có một người nào là ngu ngốc hay là hỏng não.

Bọn họ cũng đều biết đôi khi thành ngữ “Mắt thấy là thật” cũng là giả dối không thể tin được!

Cho nên, trong nhận thức của mọi người, tư thế “vương giả thắng lợi” này của hắn, có vẻ như không hề có tác dụng gì.

Tây Môn Vân Ảnh giống như một con công kiêu ngạo, bước những bước đi tao nhã, lẳиɠ ɭơ, mang theo Nam Cung Vũ Huyên trở về trong sân nhỏ.

Trong đôi mắt có ánh sáng giống như bảo ngọc nhìn thoáng qua ba người đang đứng ở trên nóc nhà, ba người đang nhìn hắn hết sức bình tĩnh.

A, cũng không biết là do tác dụng của tâm lý hay là vì lý do khác, dù sao thì bây giờ hắn cũng cảm thấy trong mắt của ba người đang tràn ngập sùng bái cuồng nhiệt!

Dù sao thì hắn cũng cảm thấy giờ phút này hắn trở thành anh hùng trong mắt, trong lòng ba người bọn họ.

Kiêu ngạo thu ánh mắt lại, Tây Môn Vân Ảnh mang theo Nam Cung Vũ Huyên đi đến giữa sân nhỏ, sau đó cuối cùng cũng đặt Nam Cung Vũ Huyên đang bị kẹp đến chết lặng xuống đất.

Tao nhã ngồi ở trên ghế đá, liếc nhìn ba người còn đang ngưỡng mộ nhìn hắn:

“Ta đã quay về.”

Giọng điệu lại khôi phục giống như ngày thường.

Nhưng mà không khó để nghe ra, bây giờ hắn đang kiêu ngạo!

Mặt của Nam Cung Vũ Huyên không hề thay đổi liếc mắt nhìn ba người một cái, sau đó mặt mày xám xịt đi về phía sau của Tây Môn Vân Ảnh, đấm lưng bóp vai cho hắn.

A, việc này chính là hiệp nghị mà bọn họ thống nhất ở trên đường.

Vì để chứng minh Tây Môn Vân Ảnh đánh bại nàng, cho nên phải vâng vâng dạ dạ với hắn.

“Ừm ~, bên trái một có chút… Ừ, đúng… Bên phải một chút…”

Tây Môn Vân Ảnh khép hờ hai mắt hưởng thụ, thỉnh thoảng còn không quên truyền ra mệnh lệnh.

Đang chìm đắm trong “Vui sướиɠ của thắng lợi” Tây Môn Vân Ảnh không nhìn thấy, trong đôi mắt của Nam Cung Vũ Huyên đang ngoan ngoãn bóp vai đấm lưng ở phía sau hắn hiện lên tia sáng gian xảo xấu xa.

Hừ hừ!

Thực sự cho rằng nàng có thể dễ dàng phối hợp với hắn như vậy?

Không phải hắn muốn “Thắng” đẹp đẽ hay sao?

A, vậy thì để cho hắn “Thắng” đẹp đẽ!

Hắc hắc, “Đẹp đẽ ” đến một trình độ nhất định thì sẽ không giống thật!

Cái gọi là không giống thật, chính là… Giả!

Đúng như những gì Nam Cung Vũ Huyên tính toán.

Đến khi nhìn thấy nàng “Nghe lời phục tùng” như thế, ngoan ngoãn làm nha hoàn của Tây Môn Vân Ảnh, trong đôi mắt ba người ở trên nóc nhà hiện lên một tia sáng.

Ha ha, tình huống bây giờ.

Bọn họ đã khẳng định được tám phần!

Đây, chính là một người đưa ra ý kiến, còn một người phối hợp để diễn kịch!

Cái gọi là thắng lợi hoàn toàn, tất cả chính là một phần của vở diễn!

Quy Hải Lộng Nguyệt, Gia Cát Mặc Húc cùng Công Tôn Lưu Dạ bay từ trên nóc nhà xuống, đứng ở bên cạnh của Tây Môn Vân Ảnh.

“Ha ha, Vân Ảnh, trở về cũng thật rất nhanh a!”

Quy Hải Lộng Nguyệt cười nói.

Miễn cưỡng nâng lên mí mắt, Tây Môn Vân Ảnh nói không hề để ý:

“A, cũng bình thường.”

Nói xong, lại nhắm mắt lại:

“Ừm ~, thật thoải mái… Dùng sức một có chút… Ừm… A ~, thoải mái a ~”

Trên mặt của Tây Môn Vân Ảnh đều là vẻ hưởng thụ.

Tiếng nói trầm ấm cùng với một chút khan khan, khiêu gợi khiến cho người nghe dễ dàng sinh ra xúc động tâm sinh lý!

Động tác của Nam Cung Vũ Huyên theo tiếng rêи ɾỉ của hắn, trở nên có chút cứng ngắc cùng chậm chạp.

Làm một sinh vật giống cái duy nhất, nàng thật sự không thể kháng cự được với loại âm thanh này a!

Giời ạ, đây là nàng đang xoa bóp mát xa, cũng không làm gì, rên trầm bổng như vậy để làm gì?!

Được rồi, trầm bổng thì trầm bổng đi!

Vấn đề là, hắn có cần thiết mỗi phút mỗi giây đều như yêu tinh như vậy hay không?

Có thể đừng mê hoặc người khác như vậy hay không?!

Mê hoặc lại trầm bổng! Nàng tự nhận là chịu không nổi!

Trời ạ, nếu như mà bởi vì bây giờ nàng mát xa một chút mà chỉnh nàng khiến cho toàn thân nàng dục hỏa đốt người, vậy thì có chết hay không!

Đây đúng là không có chút lãi nào a!

“Ha ha, Vân Ảnh rất được a, có vẻ như võ công của huynh lại tăng lên không ít a!”

Gia Cát Mặc Húc cười nói.

“A, cũng tạm được.”

Vẻ mặt của Tây Môn Vân Ảnh vẫn kiêu ngạo!

Đang đắm chìm trong kiêu ngạo hắn không phát hiện, ý cười trong mắt của Gia Cát Mặc Húc mang theo vẻ trêu trọc.

Mà Nam Cung Vũ Huyên lại tinh mắt phát hiện ra, sau đó dùng ánh mắt liếc Quy Hải Lộng Nguyệt cùng Công Tôn Lưu Dạ.

Không ngoại lệ, trong mắt của Quy Hải Lộng Nguyệt cùng Công Tôn Lưu Dạ đều có ý trêu trọc.

Hì hì! Phát hiện ra không thích hợp a!

Cũng không tệ lắm a! Hì hì…

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên cười thầm, nhưng mà ở bên ngoài lại không làm ra hành động khác thường gì.

A, Vân Ảnh mỹ nhân đáng thương a!

Còn cho rằng nàng thực sự sẽ nghe lời như vậy hay sao?

Cảnh giới chỉnh người cao nhất, chính là đẩy người ta lên chỗ cao nhất sau đó bất ngờ khiến cho người ta ngã xuống!

“Có vẻ như, võ công của Huyên Nhi bị tụt giảm?”

Công Tôn Lưu Dạ tàn bạo nói.

Dường như một câu vô tư không hề có ý khác, nhưng lại khiến cho trong lòng của Tây Môn Vân Ảnh lập tức căng thẳng.

Dừng kiêu ngạo lại, trong lòng của Tây Môn Vân Ảnh âm thầm đoán.

Dường như hắn đã bỏ qua chuyện gì!

Hiện tại đột nhiên phát hiện, dường như… tất cả mọi chuyện đều không giống thật!

Thân mình bỗng nhiên cứng đờ, vẻ kiêu ngạo trên mặt bỗng nhiên cứng ngắc, Tây Môn Vân Ảnh sâu sắc cảm giác được dường như bản thân mình bị người khác coi như… Trẻ trâu.

Không thể!

Tìm cơ hội cứu chữa mới được!

“Ha ha, các huynh bị lừa đúng không?”

Tây Môn Vân Ảnh lập tức đứng dậy, cười đến thoải mái.

Ặc!

Tình huống gì đây?

Nam Cung Vũ Huyên, Quy Hải Lộng Nguyệt, Công Tôn Lưu Dạ cùng Gia Cát Mặc Húc đối với tình huống bất ngờ xảy ra đều không phản ứng kịp.

Thật ra cũng không trách được, bây giờ bọn họ không ngờ được rằng Tây Môn Vân Ảnh đã nhạy bén đến trình độ như thế này, câu nói đầu tiên của Công Tôn Lưu Dạ đã khiến cho hắn có thể phát hiện ra.

Tây Môn Vân Ảnh nhìn dáng vẻ sững sờ của bọn họ, tiếp tục nói:

“Hì hì, thực ra, Tiểu Huyên Nhi muốn xem, xem trong các huynh ai là người ngốc, cho nên liền diễn một vở kịch với ta.”

Tạm dừng một lúc, Tây Môn Vân Ảnh tiếp tục nói:

“Hì hì, bị lừa đi? Ha ha ha ——”

Nói xong, Tây Môn Vân Ảnh cười lớn rời khỏi.