Chương 1: Lấy oán báo ân

"Tôi yêu cầu quản lý ra đây nói chuyện. Cái loại phục vụ thấp hèn như cô đừng ở đây lắm lời."

Giọng nói ồm ồm cay nghiệt của người đàn ông yêu cầu Phương Hoa câm miệng. Hắn chỉ thẳng vào cô, dùng sức vóc nam giới dồn ép thiếu nữ lùi về phía sau hai bước.

Trong lòng Phương Hoa thoáng hoảng sợ, đôi mắt bắt gặp khuôn mắt tái mét của em đồng nghiệp mà mình đang bảo vệ. Rõ ràng cô đã thấy em bị hắn ta quấy rối cơ thể khi đang bưng đồ uống, bàn tay không biết xấu hổ kia đã động chạm vào đâu cô đều biết. Cô vội chạy tới nhắc nhở tên đó hành xử cho đúng mực, đồng thời che chắn cho nạn nhân.

Hắn ta bị vạch trần, thẹn quá hóa giận mới đòi gặp quản lý. Lẽ phải thuộc về cô, Phương Hoa bình tĩnh lên tiếng:

"Thưa anh, quán chúng tôi làm dịch vụ đàng hoàng. Mong anh hãy chú trọng lời nói tránh ảnh hưởng những vị khách khác. Nếu không tôi buộc phải gọi bảo vệ."

"Im đi đồ xấu xí. Tôi trả không ít tiền cho mấy món nước phát tởm này đấy. Quản lý đâu rồi?"

Hắn vin vào lý do tiền bạc để mạnh mồm. Lời qua tiếng lại thu hút sự chú ý, có người hào hứng lấy điện thoại ra ghi hình nhưng không một ai muốn giúp đỡ hai nữ bồi bàn tội nghiệp.

Em gái bị sàm sỡ không chịu nổi căng thẳng đã chạy thẳng vào trong. Phương Hoa đành một mình đối chọi với hắn. Không lâu sau, quản lý xuất hiện với bộ mặt tươi cười nịnh nọt. Phương Hoa ghét biểu cảm ấy.

Quản lý chưa bao giờ đứng về phía nhân viên. Châm ngôn của anh ta đúng chuẩn phường buôn bán: Khách hàng là thượng đế.

Vấn đề cứ thế qua đi mà không có nổi một câu xin lỗi từ kẻ quấy rối. Thậm chí, hắn còn được miễn phí hóa đơn để bồi thường cho trải nghiệm "đáng tiếc" ngày hôm nay.

Phương Hoa giận đến nỗi tức ngực. Cô phải nhìn bộ mặt câng câng đắc thắng của tên đó tới tận cuối ca làm, hắn ta cố tình sỉ nhục cô.

Nhưng xui xẻo chưa dừng lại ở đó, anh quản lý cho gọi Phương Hoa và em gái kia vào phòng nói chuyện.

"Phương Hoa, đây đã là lần thứ hai trong tháng em sinh sự với khách. Rốt cuộc em có vấn đề gì vậy?"

"Em thấy rõ hắn quấy rối Tiểu Di. Không tin anh cứ kiểm tra cam ạ."

Cô kiên quyết nói. Tiểu Di đứng bên cạnh cúi đầu lặng lẽ.

"Thôi, em đừng vẽ sự. Tiểu Di, anh hỏi em, khách có thực sự động vào người em hay không?"

Bị điểm tên, em đồng nghiệp từ từ ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp bày tỏ nỗi bất an ghê gớm.

Tiểu Di nhìn quản lý và người đã bảo vệ em một lần. Sau đó ấp úng nói:

"Kh... Khách không làm gì. Chị Phương Hoa nhìn nhầm đấy anh."

Phương Hoa trừng mắt ngạc nhiên. Cô quay sang định khuyên bảo em ấy nên thành thật với quyền lợi cá nhân nhưng Tiểu Di đã ngoảng đi nhanh chóng.

Thế là cô ngậm miệng. Cố giảng giải cho một người không muốn nghe thật ngu ngốc, Phương Hoa bị sự thất vọng bào mòn đủ mệt rồi.

Em gái được phép rời đi. Quản lý lại nhắm vào cô.

"Chính Tiểu Di khẳng định không có sự việc xấu xảy ra. Em vui lòng giải thích vì sao lại gây náo động cửa tiệm mình hả Phương Hoa?"

"Đó không hoàn toàn là lỗi do em gây nên."

Cô chẳng buồn thanh minh mà chỉ bác bỏ luận điểm công kích kia.

Như chỉ đợi đến lúc này, quản lý cao giọng trách móc:

"Xét về thời gian em cống hiến cho quán, anh thực lòng cảm ơn. Tuy nhiên hai lỗi lớn trong một tháng là quá nhiều, anh không thể tiếp tục làm việc với em nữa."

"Em sẽ sửa đổi..."

Phương Hoa níu giữ kế sinh nhai nhưng quản lý chẳng để cô nói hết lời.

"Không được, lần trước em cũng nói thế."

Phải rồi, 3 tuần trước cô ngăn một đứa trẻ quậy phá trong quán. Người mẹ mải nghịch điện thoại, nào biết bộ dáng con trai giật đổ cái giá đựng hoa có bao nhiêu "dũng mãnh". Nếu Phương Hoa chậm tay giúp thì chậu hoa sẽ an tọa trên đầu nó chứ không phải nền nhà...

́y thế nhưng bà mẹ vẫn làm ầm lên và mắng mỏ Phương Hoa thậm tệ.

Chi phí đền bù đồ đạc cũng do cô chịu.

Tiệm cà phê này dặt một lũ bất lương, tình nghĩa bạc bẽo như rắn độc...

Phương Hoa nguyền rủa chúng.

"Tiền lương của em đây. Nhớ dọn hết đồ, ngày mai đừng tới làm phiền."

Quản lý thảy 100 tệ về phía cô như bố thí trong khi công lao động chính thức phải cao hơn. Phương Hoa yêu cầu anh ta chi trả cẩn thận. Ngoài ra còn có tiền cọc thuê đồng phục không thể không nhắc tới.

Người đàn ông đối diện bật cười thành tiếng khi nghe cô nói. Anh ta nghiêng về phía trước, ánh mắt muôn phần khinh bỉ trả lời:

"Cái chậu hoa em làm vỡ được nhập khẩu từ Pháp, công lắp đặt lại khung thép cũng không hề rẻ. Tôi đã trừ hao hết sức cho em, vậy nên bớt cằn nhằn đi... Khuyên em một câu: Làm người đừng tham làm quá."

"Anh... anh..."

Kẻ giả nhân giả nghĩa trước mặt khiến Phương Hoa buồn nôn.

Anh ta tiếp lời:

"Còn bộ đồng phục trên người, em vui lòng mang về luôn, coi như chúng tôi bán đứt. Ở đây không có chỗ cho những người béo ục ịch như em đừng hòng phá hoại chuyện làm ăn... Bây giờ, xin mời em cùng đôi chân cột đình đó biến khỏi tầm mắt tôi."

Cảm xúc trong tâm vỡ vụn, Phương Hoa cắn môi ngăn bản thân bật khóc. Cô nhặt lấy tờ 100 tệ, chút tiền tài này là mồ hôi nước mắt của cô, bỏ lại nó chỉ khiến tên quản lý đó càng thêm mừng rỡ.

Phương Hoa bước ra ngoài. Tiểu Di liền tiến lại gần:

"E- em cảm ơn chị..."

Thiếu nữ nhỏ nhắn xinh đẹp ấy còn định nói thêm, Phương Hoa mệt mỏi cắt ngang rồi gật đầu cho qua.

Việc ân nghĩa chỉ đến vậy. Em tự hạ thấp nhân phẩm, né tránh rắc rối là cách em sống.

Ngoan cường đối chọi với đời là phong cách tồn tại của Phương Hoa.

Cô không trách mắng em.

Bị buộc rời khỏi nơi làm việc bấy lâu, trong tâm trí cô cũng có đôi ba phần bực tức khó chịu.

Tối hôm đó Phương Hoa không buồn động đũa dù đang đói lả. Cô nghiêm túc tính toán số tiền bản thân đang sở hữu, chắt chiu từng đồng bạc lẻ và đi đến kết luận: Cô sẽ sống tốt trong 2 tuần, lượng thời gian vừa đủ để tìm kiếm một công việc mới.

Nhu cầu sinh tồn được thỏa mãn, Phương Hoa nằm suy nghĩ vu vơ.

Bỗng, một ý tưởng bất chợt xuất hiện trong tiềm thức. Cô ngồi bật dậy, ngón tay nhanh chóng mở bức ảnh chụp toàn thể nhân viên trong điện thoại.

Những cô gái khác đều mảnh mai, chân tay thon thả ưa nhìn hết mực. Riêng trường hợp của Phương Hoa có thể ví như "gà trong bầy hạc".

Đường nét trên khuôn mặt Phương Hoa cũng không tệ, thậm chí rất dễ thương, nhưng mọi người hễ trông thấy thân hình to béo lừng lững là lại chê cô xấu xí.

Phương Hoa đưa tay sờ nắn chiếc má bao bánh, sau đó đến vùng bụng mềm mại và đôi chân khỏe mạnh của mình.

Có lẽ đã đến lúc phải nói lời chào tạm biệt với các bé cưng.

Cô phải thay đổi để tiếp tục sống.

Kể từ giờ phút này, kế hoạch giảm cân của Phương Hoa bắt đầu...

(Tbc)

_____

Khởi tạo hành trình mới,

Cùng theo mình viễn chinh!!

Cảm ơn các bạn đã tới đây, nếu thích tác phẩm, hãy ủng hộ bằng cách theo dõi, vote, bình luận hoặc bất cứ điều gì trong tầm tay của bạn ʕ•ᴥ•ʔ