Chương 44: Quỳ Cho Tốt

Quý Phong Yên hơi hơi nhướng mày, hoàn toàn không để ý đến ánh mặt kinh hoảng của lão bản, đôi mắt mang theo ý cười nhìn thẳng về phía khối U Mộng thạch nhan sắc thuần tịnh.

Lão bản chú ý tới ánh mắt của Quý Phong Yên, trong lòng đột nhiên chấn động, theo bản năng chắn trước U Mộng thạch, cau mày tức giận nói: “Vị khách nhân này, nơi này không phải địa phương ngươi nên tới, thỉnh ngươi lập tức rời đi, nếu không, đừng trách ta đối ngươi không khách khí.”

“Không khách khí?” Quý Phong Yên cười khẽ một tiếng, chẳng những không có ý tứ rời đi, ngược lại kéo kéo ghế dựa, trực tiếp ngồi ở ngay trước cửa, hai chân bắt chéo, khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn sắc mặt xanh mét của lão bản nói: “Ngươi cầm nguyên thạch của ta, trong đánh cuộc động tay động chân, còn tưởng đối ta không khách khí? Ta nhưng thật ra muốn nhìn xem, ngươi có hay không bản sự này.”

Quý Phong Yên cuồng vọng nói, làm sắc mặt lão bản trở nên càng thêm khó coi, hắn từ trên xuống dưới đem Quý Phong Yên đánh giá một phen, chỉ thấy tiểu thiếu nữ trước mắt dáng người nhỏ xinh, quần áo mộc mạc, nhìn ngang nhìn dọc đều không giống người có bối cảnh, tức khắc tự tin nói.

“Vị khách nhân này, nói chuyện cần có chứng cứ, ngươi cũng không thể ngậm máu phun người, cửa hàng của ta mở cửa làm ăn buôn bán, sao có thể nói động tay là động tay, ngươi lại cứ ăn nói bừa bãi như vậy, ta đành phải gọi người.” Lão bản lạnh lùng nói.

Quý Phong Yên hơi hơi nhún vai, “Chứng cứ ta không có, bất quá…… cùng kẻ như ngươi, ta từ trước đến nay không thích dong dài.”

Mày lão bản nhăn lại, cảm thấy nha đầu này chính là tới tìm đánh, việc bí mật đoạt nguyên thạch ở cửa hàng của hắn là sự tình thường xảy ra, chưa từng có ai dám tìm tới cửa đòi lại, hơn nữa, Quý Phong Yên còn đắc tội Tô Linh Sanh cùng Lôi Mân, lão bản căn bản không để nàng vào trong mắt, lập tức đi về phía cửa, chuẩn bị kêu người đem Quý Phong Yên ném ra ngoài.



Ngay khi lão bản còn cách cửa hai bước chân, Quý Phong Yên lại cười tủm tỉm lấy từ trong ngực ra một tiểu người giấy to bằng bản tay, tại lúc lão bản còn chưa phản ứng lại, tiểu người giấy mong manh từ Quý Phong Yên bay ra ngoài, trực tiếp dán sau lưng lão bản.

Chỉ trong nháy mắt, vốn dĩ lão bản còn muốn đi tới cửa kêu người đột nhiên cơ thể cứng đờ, đứng bất động, tay còn đang giơ trong không trung, đôi mắt khó có thể tin trừng lớn, ánh mắt tràn ngập kinh hoảng cùng khϊếp sợ nhìn Quý Phong Yên, giọng nói như bị ai đó đè nén, nửa chữ cũng không tài nào thốt lên được.

Quý Phong Yên lười biếng ngồi ở trên ghế, nhìn lão bản bị đình trệ tại chỗ, tươi cười càng thêm xán lạn.

“Thật là xin lỗi a, con người ta đâu…… tính tình có chút cổ quái, người khác không chọc ta cũng liền thôi, nếu là chọc ta, con người ta vốn nhỏ mọn, sẽ không bao giờ làm sự tình như lấy ơn báo oán à.” Quý Phong Yên cười tủm tỉm mở miệng, dưới ánh mắt kinh sợ, nàng hơi hơi nâng lên tay, đầu ngón tay hơi hơi chuyển động, nguyên bản lão bản đang đông cứng tại chỗ, cả người lập tức không chịu khống chế, cứng đờ lùi về sau vài bước, thẳng tắp quỳ trước mặt Quý Phong Yên!

Bất quá, lần quỳ này, lão bản cảm giác được đầu gối của mình thiếu chút nữa vỡ tan nát!

Dưới cơn đau tra tấn, từng giọt mồ hôi như hạt đậu từ cái trán nhỏ hẹp lăn xuống, sợ hãi vô hình bao phủ toàn thân, một màn trước mắt này, không biết vì sai, nhưng làm hắn nhớ tới hình ảnh Tô Linh Sanh không hiểu sao đột nhiên quỳ xuống trước mặt mọi người!!!!