Chương 47: Tính Kế

Tâm tư Quý Phong Yên có chút rối loạn, vẫy vẫy tay, làm Lăng Hạc trước rời đi, bản thân lại bắt đầu nghi hoặc.

Nàng nhìn khối U Mộng thạch lấy lại từ trong tay Lăng Hặc, lại nhìn khối trong phòng, trong lòng nàng lặng yên hình thành một suy đoán lớn mật.

Người tu tiên tu luyện, phần lớn lấy linh khí làm cơ sở, hòa vào tinh hoa thiên địa vì nhất thể, tại thời điểm nàng lấy đi linh khí trên khoáng thạch, ở phương diện nào đó, khoáng thạch cũng hấp thu tinh hoa thiên địa từ nàng, cho nên....

Việc Quý Phong Yên tu luyện chẳng những sẽ không làm cho khoáng thạch trở thành phế thải, ngược lại còn có thể tăng lên phẩm chất của chúng nó!

Phát hiện này, làm Quý Phong Yên hoàn toàn vừa lòng!

Vừa không chậm trễ tu luyện, lại còn có thể kiếm tiền, nàng thích!

Sau khi có đáp án, Quý Phong Yên không còn lo lắng gì nữa, hoan hỉ chạy đến trong phòng tiếp tục tu luyện, trong lúc nàng còn đang đắm chìm trong cảm xúc thỏa mãn, không chú ý tới, thân ảnh Lưu Hỏa không biết từ khi nào xuất hiện ở lối vào sân của nàng, trầm mặc không tiếng động nhìn bóng hình Quý Phong Yên dần dần đi mất.

Trong đôi mắt đen nhánh, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bên này Quý Phong Yên chuyện tốt liên tục kéo đến, nhưng là, tại trong phủ thành chủ, lại là tình cảnh bi thảm.

Từ lúc Tô Linh Sanh trở về từ cửa hàng đổ thạch, liền sốt cao không lùi, hiện giờ còn nằm trên giường hôn mê vô pháp đứng dậy, Lôi Mân ngồi cạnh mép giường thủ nửa ngày, thẳng đến khi đại phu uy dược cho Tô Linh Sanh, mới bị Lôi Tự kêu qua đi.



"Chuyện này là như thế nào? Không phải thời điểm Linh Sanh ra cửa còn tốt sao? Như thế nào lúc trở về liền biến thành bộ dáng như vậy? Mân Nhi, rốt cuộc là làm sao vậy? Linh Sanh chính là người bên cạnh Đại công chúa, nếu xảy ra bất trắc, Đại công chúa trách tội, ta và ngươi đều đảm đương không nổi à!" Lôi Tự cau mày ngồi trong đại sảnh, nhìn sắc mặt âm trầm của Lôi Mân quở trách.

Tâm tình Lôi Mân cũng không tốt, bị lời nói của Lôi Tự kí©h thí©ɧ, càng thêm bực bội, chỉ có thể đem toàn bộ sự tình phát sinh ở cửa hàng một năm một mười nói ra.

“Cái gì? Nha đầu Quý Phong Yên cự nhiên ở đổ thạch phương diện thắng Linh Sanh?” Lôi Tự khó có thể tin trừng lớn đôi mắt, cảm thấy đây là chuyện buồn cười nhất hắn nghe được trong hôm nay.

“Thật sự, ta cũng không biết cụ thể là chuyện thế nào.” Lôi Mân trầm giọng nói.

Lôi Tự nheo nheo mắt, ánh mắt phức tạp nan giải.

“Nha đầu Quý Phong Yên kia so với ta tưởng tượng còn phiền toái hơn, thành chủ Quý Thành tuyệt đối không thể giao cho nàng, nếu không sẽ hỏng đại sự của chúng ta!” Lôi Tự nghiêm túc nhìn nhi tử của mình.

“Trước kia nàng cũng không phải như vậy, cũng không biết mấy năm nay ở đế đô đã xảy ra chuyện gì, tính tình cự nhiên trở nên cứng rắn như vậy, bất quá…… nàng nếu lại chủ động đi tìm Linh Sanh gây phiền toái, thuyết minh nàng cũng không phải nhìn tùy ý như mặt ngoài, sợ là đối với quan hệ giữa ta và Linh Sanh đã sớm sinh tâm ghen ghét đố kị.” Lôi Mân đắc ý mở miệng.

“Sự tình giữa nàng cùng Tô Linh Sanh ta mặc kệ, nhưng nếu không mau chóng làm nàng cùng ngươi thành hôn, sự tình nàng là tân thành chủ sớm hay muộn cũng sẽ bị phơi bày, chuyện này cần xử lý nhanh chóng." Lôi Tự sờ sờ cằm, nói: “Bất quá cũng may tuổi nàng còn nhỏ, ta nhìn những người nàng mang đến, cả người đều đeo băng tang, Quý Thành là lãnh địa của chúng ta, muốn bắt lấy một cái tiểu nha đầu cũng không phải việc gì khó khăn."

"Nói như vậy, phụ thân đã có chủ ý?” Ánh mắt Lôi Mân chợt hơi sáng ngời.

Lôi Tự cười gật đầu nói: “Đế đô bên kia đã đưa tới tọa kỵ, ngày mai, ngươi liền cùng ta cùng nhau đem những tọa kỵ đó đưa cho Quý Phong Yên chọn lựa.”