Chương 19: Khách Điếm

Từ cành cây này khẽ lay động đến cành cây khác. Vương Hạo muốn nhanh chóng rời khỏi Vương gia phủ đệ so với lúc dễ dàng nhưng lúc quay về quả thật có chút xa xôi.

Thiến Thiến ở tại không gian khác, nhìn ra phía sau thấy có không ít người đeo bám Vương Hạo rồi, nói:

- Nè phía sau ta thấy có rất nhiều muốn tìm ngươi bàn luận, còn ngươi thì bỏ chạy có chút mất mặt nam nhân quá rồi đó!.

Vương Hạo gương mặt lúc này mới giãn ra, nói:

- Nếu lúc này không phải linh lực không có ta đều chém bọn hắn.

Hắn cố động não suy nghĩ một chút:

- Nếu cứ chạy như vậy cũng không phải là cách nhưng số lượng người cũng không ít làm thế nào mới là tốt đây.

Nhìn con đường phồn hoa phía tấp nập tu sĩ đi tới ánh mắt hắn lấp loé hắn nhanh chóng cởi bỏ hắc y phục chen lẫn vào đám người phía dưới luồng lách như cá trạch biết mất vô ảnh vô tung.

Chỉ cách sau đó vài khắc liền có một đám tu sĩ đứng ngay tại lúc Vương Hạo dừng chân nhìn phía nhìn nhau.

Ở đây có khoản 9 người đều toát ra khí tức Luyện khí viên mãn.

- Tên này chạy cũng thật nhanh có tìm tiếp không.

- Nơi này quá đông người hắn lại là người Thất Tinh sát hội, tinh thông là ẩn nấp chúng ta khó mà tìm ra hắn ngày một ngày hai.

- Bỏ thôi nếu hắn quay về hội báo cáo lại việc này chúng ta liền chết không có chỗ chôn.

- Cũng có đạo lý, vậy thì các đạo hữu tại hạ mạn phép đi trước cáo từ ở đây.

Mọi người chấp tay với nhau rồi lần lượt tản ra còn Vương Hạo lúc này đang ở trên lầu 2 một quán khách điếm từ khe cửa sổ đưa mắt xuống quan sát khi thấy các người này đi hắn mới thu hồi ánh mắt.

“Thiến Thiến tỷ làm cách nào mới có thể cứu được a di” Vương Hạo hỏi, trong lúc chờ đợi hắn cầm tách trà tùy tiện lúc nãy gọi tiểu nhị đem ra đưa lên miệng nhâm nhi một miếng trong khách điếm này chỉ lai vãng vài khách nhân chứ không nhiều hắn lựa chọn nơi này tạm lánh nạn luôn.

Thiến Thiến tại một không gian khác trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:

- Ta sẽ đưa ra nhiệm vụ cho ngươi làm có thể quy đổi điểm lấy bất cứ thứ đồ nào trong cửa hàng hệ thống.

Nghe Thiến Thiến nói đến nhiệm vụ Vương Hạo có chút suy nghĩ:

- Vậy vẫn là không cứu được ngay, mất thời gian sao.

Mặc dù có chút thất vọng nhưng rất nhanh hắn cũng suy nghĩ thoáng mang theo nghi hoặc Vương Hạo hỏi:

- Vậy tỷ nói xem nhiệm vụ như thế nào.

- Tăng trưởng tu vi nhanh nhất có thể mỗi ngày hệ thống sẽ ban phát nhiệm vụ bất kỳ cho ngươi chỉ cần hoàn thành liền có điểm, khi điểm đủ nhiều quy đổi thứ cứu nha đầu đó cũng có tại cửa hàng vì ngươi nợ quá nhiều còn chưa hoàn trả hệ thống sớm đã cấm túc ta.

- Hả, Thiến Thiến tỷ là hệ thống khí linh còn bị cấm túc đây là ý gì.

Vương Hạo gương mặt mộng bức lẩm bẩm.

Thiến Thiến tức giận nói:

- Còn không phải là vì cứu cái đầu heo Vương Hạo ngươi ư.

“Ồ ra vậy” Vương Hạo như hiểu ra gật gù nhớ lại những lần mạo hiểm của mình mạng nhỏ của hắn đều do một tay Thiến Thiến kéo về.

Thiến Thiến thấy Vương Hạo không nói gì nữa thì quan tâm hỏi:

- Vậy ngươi có ý định làm gì kế tiếp chưa?.

Vương Hạo rơi vào trầm tư khẽ lắc đầu thật sự hắn bây giờ chỉ muốn cứu Vương Tố Tố chứ không có ý nghĩ gì khác, lúc này cũng không vội quay về Vương gia thôn hắn còn sợ nói ra sẽ hại Vương Kỳ Kỳ nữa đây hắn không muốn nàng biết chuyện này.

- Vậy ta đưa ngươi tham quan một chút không gian hệ thống cũng như những món đồ được trưng bài “Phục Sinh Đan” thứ cứu Vương Tố Tố cũng là một trong số đó.



- Thật sao? Thiến Thiến tỷ.

Vương Hạo dò hỏi thật sự đến nay hắn còn chưa thấy được không gian hệ thống của mình cách nó vận hành khi nghe Thiến Thiến muốn đưa mình vào thì không kinh hỉ mới là lạ.

- Ừm là thật nhắm mắt lại đi ta liền đưa ngươi vào.

Vương Hạo gật đầu cùng mong chờ đột nhiên hắn thấy xung quanh mình quay cuồng. Rồi khi hắn mở mắt ra đã thấy mình ở tại một không gian rộng lớn không có điểm dừng. Bên trong không phân biệt được ngày hay đêm chỉ có một màu đen. Cùng rất nhiều pháp bảo trôi nổi tự do làm điểm tô sáng cho không gian này, cùng số điểm để quy đổi pháp bảo. Vương Hạo như được khai nhãn lạc vào thế giới mới mắt hắn liên tục nhìn trái liếc phải đảo như rang lạc pháp bảo nhiều đến nổi có cả nghìn vạn cái trong này khiến hắn nhìn có chút chóng mặt hoa cả mắt.

Khi hắn lướt xẹt qua đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại trước mắt hắn một viên đan dược màu xanh lá nồng đậm phát ra khí tức sinh cơ mãnh liệt cổ lão đây không phải “Phục Sinh Đan” Thiến Thiến nói thì còn thứ gì vào đây.

“300 điểm để quy đổi sao cũng đắt đỏ quá đó Thiến Thiến tỷ” Vương Hạo tặc lưỡi nói, đi giáp vòng nhìn viên đan dược này cùng cái giá phải trả khi quy đổi.

Thiến Thiến tại chiều không gian khác khoanh tay trước ngực hừ một tiếng, nói:

- Hừ, đắt sao cứu một mạng người chỉ 300 điểm nếu không thích liền cứ để nha đầu đó chết xem ngươi có còn tiếc nữa không?.

- Tốt, tốt là ta sai Thiến Thiến tỷ đừng nóng giận vậy ta có thể biết khi nào hệ thống ban phát nhiệm vụ không có thể ngay lúc này càng tốt.

- Sớm sẽ có đừng nóng vội hôm nay nghỉ ngơi trước đã.

- Được vậy ta liền đợi tin tốt từ hệ thống.

Hắn cũng không ở trong này nữa mà thối lui khỏi không gian hệ thống.

Bên ngoài sắc trời cũng dần về đêm tối phố dưới đèn l*иg được thấp sáng cả thành trì Vương Hạo khẽ vươn vai một cái rời đi vào phòng ốc mà mình thuê nhìn lên các ngón tay có những chiếc nhẫn hắn bật dậy dùng thần thức đưa vào soi xét.

“Cũng thật nhiều tài liệu Vương Trác lão già này đúng là đại phú hào, ngày mai liền tìm thương hội nào gửi gấm những thứ này đổi thành linh thạch đi thật vướng víu” Vương Hạo nhìn bên trong từng chiếc nhẫn đa loại linh thạch có, tài liệu dược thảo luyện đan có, pháp khí có, pháp bảo lại có được vài món lẻ tẻ vì tu sĩ kiếm được pháp bảo không dễ gì mà lão Vương Trác này không biết ở đâu ra nhiều cái pháp bảo như thế.

Hắn liền cũng không ngủ được vì mong chờ đến ngày mai là ngày hệ thống ban phát nhiệm vụ không khỏi một trận hứng khởi đẩy cửa đi ra phòng mình.

- Quan khách ngài muốn ra ngoài tham quan Ô Vương thành sao? Có cần tiểu đệ đi cùng.

Một tên tiểu nhị cung kính vội chạy tới khi nhìn thấy Vương Hạo đi xuống từ bậc thang.

Vương Hạo không đáp mà chỉ gật đầu ném cho hắn một cái linh thạch tên này cúi đầu cảm tạ rối rít hiểu ý liền thối lui ra đi làm việc của mình nhường đường cho Vương Hạo đi ra ngoài.

Khi đi ra ngoài phố đêm ở Ô Vương thành Vương Hạo không khỏi cảm thán nơi này thật sự phồn hoa đập vào mắt hắn những gian hàng rông bán các loại đồ gia dụng của gia đình hoặc là có thể tu sĩ bán pháp khí dược liệu.

Hắn đi trên đường ngắm nhìn xung quanh cho đến khi thật tối mới quay về phòng mình chìm vào giấc ngủ.

“Phát Động Nhiệm Vụ khởi đầu gia nhập tông môn” Nội dung yêu cầu: gia nhập bất cứ tông môn nào chỉ cần sao khi gia nhập liền lĩnh 5 điểm quy đổi.

Vương Hạo như nghe được tiếng gọi từ thời sơ khai tiếng vô tình vô cảm của máy móc hắn bật dậy mở bản thông tin hệ thống của mình một màn hình ảo chậm rãi hiện hữu trước mặt hắn ánh sáng xanh này đã bao lâu chưa thấy khiến hắn có chút đau giác mạc nhưng liền thích ứng.

- Ký chủ Vương Hạo tuổi 16.

- Tu vi : Trúc Cơ sơ kỳ nhị trọng.

- Pháp bảo : Hắc Long kiếm.

- Công pháp : Nhất Tâm Long Phượng.

Vương Hạo dời mắt xuống một chút thì liền thấy mục lục nhiệm vụ hắn vui mừng quá đỗi như trẻ con liền nhảy cẩn lên hoan hô.

- Cuối cùng nhiệm vụ cũng đến gia nhập tông môn sao? Nhưng mà phải ở đâu mới tốt tìm một nơi cho mình một nơi dung thân được bảo kê cũng không tồi a.

Hắn nhanh chóng thay một bộ y phục bạch sắc khoác lên mình, khi đi phố đêm hôm qua mua lấy nhìn rất vừa mắt rất hợp mái tóc màu trắng kia của hắn một cây trâm búi mái tóc hắn ngược lên như đuôi ngựa gọn gàn như một thư sinh.

Đẩy cánh cửa đi ra ngoài đi xuống tiếng “lộc cộc” khiến bên dưới có khách nhân ăn uống khơi chú ý dời mắt lên chỗ Vương Hạo đi xuống thức ăn ngậm trong miệng đều phun ra hết.

- Mẹ nó đây là bạch công tử trong truyền thuyết sao?.

- Tiểu bạch kiểm này sao hắn đẹp dữ thần, ta ganh tị quá.



- A… hảo soái đệ đệ, tỷ muốn sinh thật nhiều hài tử cho đệ.

Nhiều tiến bàn luận nữ nhân có nam nhân có khi thấy Vương Hạo nữ thì mê luyến nhìn Vương Hạo không dời mắt nam thì giận dữ vì lão bà nhà mình đều muốn đi theo tên tiểu bạch kiểm này chỉ trong chốc lát khách điếm ở nên náo loạn như bầy vong vò vẻ vỡ tổ.

Vương Hạo lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm tiêu sái bước ra khỏi cánh cửa khách điếm rời đi nhưng vừa đi ra hắn liền quay vào nhìn mọi người trầm giọng khách khí mở miệng:

“Các vị thân hương phụ lão có biết tông môn nào chiêu thu đệ tử, Vương Hạo ta muốn đến thử sức một chút” Vương Hạo cúi đầu thật sâu cùng vẻ mặt thành khẩn.

- Tỷ biết đệ chỉ cần ngủ một đêm cùng tỷ, tỷ sẽ liền đưa đệ đến tông môn nhất lưu.

Một nữ nhân trang điểm loè loẹt không ra gì ẻo lả di chuyển sáp lại gần khiến Vuơng Hạo hắn thiếu chút nôn mửa tại chỗ, hắn cố lách mình tránh né nhưng nữ nhân này cứ như biết hắn quỹ đạo hướng né liền dời sang chặn trước mặt khiến hắn có chút ngây ra.

- Nữ nhân này không tầm thường là cường giả sao?.

- Cũng chỉ là Kết Đan viên mãn thật có chút bản lĩnh thiếu chút cơ duyên sẽ đột phá Nguyên Anh nàng chắc đã nhìn trúng ngươi nên muốn lôi kéo đây mà cứ thuận theo xem thế nào.

Thiến Thiến nhìn nữ nhân ẻo lả này lên tiếng nhắc nhở Vương Hạo cùng nói ra tu vi của nàng Vương Hạo gật đầu.

- Đệ tên Vương Hạo tỷ thích cái tên này.

Nữ nhân ẻo lả này không thấy Vương Hạo tránh né nữa đưa tay lên khuôn mặt Vương Hạo vuốt ve khiến môi hắn run cầm cập mặc dù biết nàng có tu vi Kết Đan nhưng đây cũng quá là xấu rồi xấu đến xúc phạm cái đẹp a.

- Thế đề nghị của tỷ đệ đã nghĩ thông suốt chưa nếu đáp ứng liền có thể lên phòng tỷ chúng ta hảo hảo bàn luận nhân sinh.

Vương Hạo trấn tĩnh đẩy bàn tay của nàng ra nói:

- Thứ lỗi đệ đã cưới vợ sinh con rồi lão bà cùng hài tử đệ còn đợi ở nhà đệ xin đi trước đề nghị của tỷ lần sau tới đây đệ sẽ trả lời.

Hắn thực sự hết chịu nổi nếu còn ở đây liền có khi nôn mửa thật sự đắc tội Kết Đan kỳ lúc này không phải là tự tìm chết sao, nhưng nữ tử kia như không nghe thấy cứ bám riết theo lấy hắn như đỉa đeo chân không buông.

“Này bổn cô nương là mời chào ngươi, ngươi thật nghĩ dăm ba lời khen ngươi đẹp đến mức đó sao nực cười” Một tiếng nữ nhân vang trong thức hải Vương Hạo hắn khó hiểu, nhưng cũng rõ đây là phương thức truyền âm hắn nhìn rõ trước mặt nữ nhân ẻo lả này cố kìm nén xúc động nôn mửa khách khí truyền âm:

“Tỷ thật muốn đưa ta vào tông môn tỷ sao” Vương Hạo hỏi, hắn giọng nói làm ra bộ dáng mừng rỡ.

- Còn không phải như vậy bổn cô nương là muốn ngươi lên phòng cho dễ bàn chuyện chứ không hề có ý nghĩ gì với cái tiểu bạch kiểm ngươi đừng tự luyến.

- Vậy thì đệ có thể biết tên tỷ được không?.

Vương Hạo nghi hoặc hỏi, hắn nghĩ dù gì cũng không tin nổi người chỉ mới gặp lần đầu liền có hảo tâm giúp mình vẫn là thẩn trọng thì hơn chỉ sợ nàng này có mục đích khác phỏng chừng.

- Bổn cô nương tên ngươi nhớ cho kỹ Chu Nhất Nghi.

- Chu Nhất Nghi… Chu Nhất Nghi tốt tên rất đẹp Nhất Nghi tỷ.

Vương Hạo làm theo cung kính lặp lại tên nàng rồi ca ngợi.

- Khoa trương mồm mép thật giỏi thế ngươi có lên hay không, không lên liền cút.

Nữ nhân kia giọng đầy chanh chua không chút khách khí với Vương Hạo khác bọt hẳn bề ngoài ẻo lả của nàng khiến Vương Hạo phải lau mắt mà nhìn.

Hắn vội vàng nói:

- Có thưa tỷ chúng ta liền lên phòng bàn chuyện.

Bên ngoài thì hai người vẫn người ẻo lả người né tránh nhưng khi Vương Hạo nhanh chóng bị Chu Nhất Nghi lôi kéo đi lên trên lầu mọi khách nhân trong này điều há hốc mồm.

- Hắn vậy mà đi cùng nữ nhân đó lên lầu thật.

- Ài khổ thân thiếu niên trẻ tuổi thiếu niên này sẽ bị vùi hoa dập liễu cho xem.

Nhiều tiếng thở dài cùng lúc than thở cho số phận Vương Phàm vì ngộ nhận hắn muốn vào tông môn mà đánh đổi thể xác hiến dâng thân mình cho lão bản loè loẹt cùng ẻo lả này bọn họ lại quay ra ăn uống như chưa có chuyện gì dường như đã quen với khuôn mặt Chu Nhất Nghi cùng cách ăn diện loè loẹt dáng đi ẻo lả của nàng.

Hôm qua Vương Hạo đến cũng không thấy nàng nên không biết nàng là lão bản khách điếm này cũng phải.