Chương 8.1: Gặp lại ở Túy Hương Lâu

Đào Nhi đã cùng Bảo Nhi tiểu thư thanh tu ở chùa Vân Lâm hơn ba ngày. Bảo Nhi tiểu thư nhìn trà bánh đầy trên bàn liền hết muốn ăn nên phân phó Đào Nhi xuống núi, đi Túy Hướng Lâu nổi tiếng nhất Đông Thanh mua bánh hoa quế thủy tinh cho nàng ấy.

Đào Nhi xuống núi đi vào Đông Thành. Giờ phút này đang giữa trưa, đường phố chen chúc, người xe náo nhiệt. Cửa hàng hai bên đường phố trưng bày đủ loại hàng hóa, ông chủ và những người mua nói chuyện mà nước miếng bay tán loạn. Chỗ nổi bật nhất trên đường chính là Túy Hương Lâu nổi tiếng nhất Đông Thành. Đào Nhi bước vào Túy Hương Lâu, ngẩng đầu lập tức cả kinh. Chỉ thấy tiểu nhị đưa đồ ăn lên lầu hai, cánh cửa mang bốn chữ “Thiên Nhất Hào Nhã” mở ra. Bên trong là ba vị khách quý đang chuyện trò vui vẻ, cũng là ba người mà nàng không muốn nhìn thấy nhất!

Đào Nhi vừa muốn xoay người rời đi thì lại bị Trần Khoa gọi lại: “Đào Nhi! Đi lên cho ta!” Đào Nhi đành phải căng da đầu, chậm rãi đi lên lầu hai, vào gian phòng “Nhất Thiên Hào Nhã”. Nàng vừa tiến đến thì ba người kia ánh mắt tỏa sáng, lập tức buông chén rượu, vui sướиɠ trăm miệng một lời: “Đào Nhi, nàng tới tìm ta sao?!” Không khí tức khắc ngưng tụ, bốn người nhìn nhau vừa nghi hoặc vừa xấu hổ!

Đào Nhi nghi hoặc là tại sao ba người này lại tụ họp với nhau, nàng ở Trần phủ nhiều năm cũng chưa từng nghe nói Trần Khoa, La Vũ và Hàn tướng quân có giao tình. Xấu hổ chính là ba nam nhân từng cá nước thân mật với mình lại đồng thời xuất hiện trước mặt, còn không hẹn mà cùng cho rằng nàng tới tìm bọn họ.

La Vũ và Trần Khoa nghi hoặc chỉnh bởi Hàn Thế Bình tướng quân bọn họ sùng kính tại sao lại biết Đào Nhi, tiểu tỳ nữ sống trong Trần phủ, mà còn có quan hệ thân thiết nữa. Hàn Thế Bình nghi hoặc hai người La Vũ, Trần Khoa cũng giống mình, thấy Đào Nhi tựa như thấy tiểu tình nhân mà nhảy nhót vui sướиɠ. Nhưng ba người bọn họ đều có chung nỗi xấu hổ là lại vì một tỳ nữ nho nhỏ mà mất đi phong thái! Xem ra, ba người này đều theo chủ nghĩa đại nam tử, bọn họ vẫn chưa ý thức được thất thố vừa rồi chính là tình cảm chân thật trong nội tâm bọn họ đã bại lộ!

Vẫn là Hàn Thế Bình đánh vỡ cục diện bế tắc trước mắt. Hắn cười sang sảng, nói với hai người La Vũ, Trần Khoa: “Ta biết Đào Nhi ở chùa Vân Lâm, lúc ấy tỳ nữ ngoan ngoãn này đỡ ta đến bờ suối, dùng khăn tay dính nước suối trong đắp lên trán giải nhiệt cho ta!” Khi nói đến nước suối, hắn còn ái muội chớp mắt nhìn Đào Nhi. Đào Nhi tức khắc đỏ mặt, nghĩ thầm Hàn đại tướng quân này thật đúng là có thể nói dối. Hai người La Vũ, Trần Khoa đương nhiên tin tưởng, không nghi ngờ đối với Hàm tướng quân bọn họ sùng kính. Trần Khoa vội vàng cười nói: “Thì ra là thế, Đào Nhi có duyên quen biết với Hàn Đại tướng quân là phúc khí của nàng!” Lúc sau chính là lời nói khách sáo mà ba người khen tặng cho nhau.

Trần Khoa bỗng nhiên nhớ Đào Nhi còn đứng ở cửa, liền vẫy tay gọi nàng lại: “Đào Nhi, sao nàng lại đến Túy Hương Lâu?”

Đào Nhi đáp trả: “Tiểu thư muốn ăn bánh hoa quế thủy tinh của Túy Hương Lâu, cố ý phân phó nô tỳ tới mua.”

Trần Khoa hiểu rõ còn nói: “À, là như thế sao. Nói vậy chắc nàng cũng chưa dùng cơm trưa, tới đây, uống mấy chén với thiếu gia!”

“Vậy làm sao được! Ngài là thiếu gia, nô tỳ sao có thể ngồi cùng bàn dùng cơm cùng thiếu gia!” Đào Nhi chối từ nói. Bây giờ nàng chỉ muốn mua bánh hoa quế thủy tinh rồi lập tức rời khỏi nơi này.

“Ta là thiếu gia, ta nói có thể thì có thể!” Nói xong thì kéo Đào Nhi qua, ấn nàng ngồi giữa hắn và La Vũ, còn nhét bầu rượu vào tay nàng. “Mau, rót rượu cho thiếu gia, cũng rót đầy cho La thiếu gia và Hàn tướng quân!” Đào Nhi bất đắc dĩ đành phải cầm bầu rượu rót cho bọn họ.

Đào Nhi rót rượu xong, vừa ngồi xuống thì La Vũ liền ân cần gắp một đũa đồ ăn đặt trong chén nàng, một cái tay khác cùng không nhàn rối mà duỗi xuống dưới bàn, sờ đùi trong của Đào Nhi. “Lạch cạch”, Đào Nhi muốn lấy cái tay hư quấy rầy đùi nàng ra, lại không cẩn thận chạm vào chiếc đũa trên giá làm nó rơi xuống đất. Đào Nhi e lệ, đổ mặt vội vàng cúi đầu.

Trần Khoa bên kia tất nhiên nhìn rõ cái này, thấy La Vũ ăn vụng đậu hũ của Đào Nhi, hắn cũng không cam lòng mà mượn thời điểm đổi đũa cho Đào Nhi, dùng khuỷu tay không nhẹ không nặng mà xoa lau vài cái trên cặp ngực cao cao của Đào Nhi rồi mới thu hồi.

Hàn tướng quân đối diện ánh mắt trở nên lãnh lệ, tay siết chén rượu nhìn chằm chằm ba người ái muội không chớp mắt, không khỏi ghen ghét dữ dội. Khôn khéo như hắn thì sao lại không nhìn ra động tác nhỏ của hai người Trần Khoa, La Vũ, nói vậy, tấm thân xử nữ của Đào Nhi chắc là hai người này đoạt đi. Bưng chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn một hơi, rượu ngon vốn dĩ cam thuần trở nên chua xót!

Đào Nhi đỏ mặt, nhận chiếc đũa, nhìn bát cơm bị La Vũ gắp đồ ăn không ngừng đến tràn đầy nhưng lại không chút nào muốn ăn.

“Xảy ra chuyện gì? Ngại đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Trần Khoa nhìn về phía Đào Nhi.

“A, không phải…” Đào Nhi vội cầm lấy chiếc đũa, cúi đầu gắp chút đò ăn bỏ vào trong miệng mà nhai. “Cái kia… Nô tỳ… Có phải hay không… Cần phải đi… Tiểu… Tiểu, tiểu thư… Còn… Chờ nữa…” Đào Nhi ấp a ấp úng nói.

“Cái gì! Vừa tới đã muốn đi!” Trần Khoa tức giận nhìn Đào Nhi.

“Nhưng… Là…” Đào Nhi còn muốn nói cái gì đó, “A…” Nàng kinh hô một tiếng, đã bị La Vũ một phen bế lên, đặt ngồi trên đùi hắn. Chỉ thấy hắn tà mị cười, một bàn tay to đè ép trên bầu ngực đầy đặn của Đào Nhi, một bàn tay to khác vỗ vỗ lên cái mông vểnh mượt mà rồi mới nhẹ nhàng vuốt ve. Tay Trần Khoa cũng duỗi đến hạ thể Đào Nhi không ngừng sờ loạn, ngón tay thon dài đột nhiên đâm vào hoa huyệt khẩn trí mà cắm lộng.

“A… Đừng…” Đào Nhi kinh hô. Một dòng kɧoáı ©ảʍ tê dại nhanh chóng khuếch tán ra toàn thân, nộn huyện phấn hồng lại chảy ra mật dịch.

Hàn tướng quân đối diện hai tay nắm chặt đến phát ra tiếng răng rắc, gân xanh nổi lên đầy trán, bỗng nhiên một chưởng đánh vỡ cái bàn, quát: “Buông Đào Nhi ra!” Ba người đều cả kinh. La Vũ, Trần Khoa vội càng buông Đào Nhi ra, rất ảo não, nghĩ thầm đều do Đào Nhi làm bọn họ hồ đồ, lại quên mất Hàn tướng quân bọn họ sùng kính nhất còn ngồi đối diện. Đào Nhi hai mắt rưng rưng, tay nhỏ run rẩy sửa sang lại váy áo.

Hàn Thế Bình bước nhanh đến bên cạnh Đào Nhi, “Đào Nhi, bản tướng quân tự mình đưa nàng về chùa Vân Lâm!” Nói xong, cũng không thèm nhìn Trần Khoa, La Vũ một cái, liền mang theo Đào Nhi phất tay áo rời đi. Hai người kia cũng không dám đi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đào Nhi bị Hàn tướng quân mang đi rồi mới nhìn nhau mà buồn bực.