[1] Chương 1: Người trong lòng hắn không phải cô

Văn án:

Phát hiện chồng có bạch nguyệt quang, Tô Vưu Lê đơn thuần muốn ly hôn, nhưng lại bị chồng và anh chồng cưỡng bức, đến khi bỏ trốn lại phát hiện chính mình mang thai

Nhân vật: Tô Vưu Lê (vợ),

Số chương: 29

****

Chương 1: Người trong lòng hắn không phải cô

Đám cưới của cô cùng chồng diễn ra vô cùng lãng mạn xa hoa, trong bộ váy cưới màu trắng sánh bước bên chồng, khoảnh khắc đó Tô Vưu Lê cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.

Cô quen biết chồng mình trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn.

Cô vẫn nhớ đó là một ngày trời đầy mây, bầu trời xám xịt vẫn còn mưa phùn, Tô Vưu Lê không mang theo ô.

Hậu quả của việc phóng nhanh trên đường là va vào người lạ.

L*иg ngực của đối phương cứng như đá, Tô Vưu Lê đυ.ng trúng, chỉ cảm thấy mũi đau, nước mắt chảy xuống khóe miệng.

Mũi hồng hồng, nhìn qua đáng thương muốn mệnh.

“Thực xin lỗi, cô không sao chứ?”

Người bên kia đỡ cô, giọng nói trầm thấp vừa từ tính vừa dễ chịu, Tô Vưu Lê ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, ánh mắt có chút run động.

Hắn rất đẹp trai.

Với mái tóc xoăn nhẹ tự nhiên, nét mặt sâu, làn da tái nhợt trong một ngày mưa, cô còn nghĩ rằng mình đã nhìn thấy một con quỷ hút máu quý tộc.

Khí chất của hắn cao quý mang theo chút lãng mạn, khi đôi mắt đó nhìn cô, trái tim Tô Vưu Lê như đông cứng lại.

Đột nhiên, cô cảm nhận được thứ gọi là rung động, chính là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Không… Không có việc gì.”

Giọng nói của Tô Vưu Lê yếu ớt đến mức không thể nghe thấy, hai má ửng hồng xấu hổ, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, trong lòng lóe lên một tia ngượng ngùng, cuối cùng lại nhìn hắn như thể miễn cưỡng từ bỏ.

"Cảm ơn vì đã đỡ tôi, nếu không tôi sẽ ngã ra đây mất."

Người đàn ông mỉm cười nhẹ, ánh mắt nhìn cô vô cùng chuyên chú, như thể cô là cả thế giới.

Ánh mắt đa tình như vậy, Tô Vưu Lê hoàn toàn không có khả năng phản kháng, cô chủ động hỏi tên của người đàn ông.

Hắn nói tên hắn là Mạnh Cẩn Dụ, một cái tên rất đẹp, phải không?

"Tên tôi là Tô Vưu lê, Tô trong bình, Vưu trong rượu, Lê trong hoa lê, anh có thể gọi tôi là Vưu Lê."

Đó là cuộc gặp đầu tiên của cô với hắn.

Sau lần đó, cô cho hắn phương thức liên lạc, và họ thường xuyên nhắn tin cho nhau.

Sau đó hắn hẹn cô đi chơi.

Tối hôm đó, hắn đưa cô đến một nhà hàng lãng mạn ở phương Tây, tặng cô một bó hoa hồng lớn, đi xem phim ở rạp chiếu phim, cuối cùng, hắn hỏi cô có muốn ở bên hắn không.

Đầu của Vưu Lê nhất thời trống rỗng, cô chỉ biết gật đầu.

“Đồng ý.”

Trong lòng cô vui mừng khó tả, như con nai nhảy nhót, nhảy tới nhảy lui, so với lần đầu tiên gặp mặt càng thêm rung động.

Sau khi tiếp xúc nhiều lần, Tô Vưu Lê cũng càng thêm hiểu biết Mạnh Cẩn Dụ.

Hắn 31 tuổi, rất tài năng và yêu thích nghệ thuật, là một họa sĩ và một nhạc sĩ trong nghề, rất giỏi.

Hắn thích dành cả ngày trong phòng vẽ tranh ngây ngốc cả ngày, hắn thích cô làm mẫu vẽ, toàn bộ phòng vẽ tranh tràn ngập chân dung của cô.

Hắn nói cô là nàng thơ của hắn, chỉ cần nhìn cô là hắn có linh cảm vô tận.

Tất cả những điều này, Tô Vưu Lê đều cho rằng đó là sự thật.

Cô nghĩ mình đã may mắn gặp được chân ái, và cô sẽ cùng hắn sống một cuộc sống hạnh phúc như vậy mãi mãi.

Nhưng tất cả đều sụp đổ khi cô gặp người phụ nữ có ngoại hình giống mình.

Cô nghe thấy Mạnh Cẩn Dụ nói chuyện.

“Vãn Vãn, anh chỉ thích em, cô ấy chỉ là thế thân mà thôi, em không cần thương tâm, anh nhất định sẽ tìm cách để em và hắn ta ly hôn!”

“Vậy anh đã bao giờ chạm vào cô ấy chưa?”

Vưu Lê nghe thấy người phụ nữ ấy nói.

“Dù gì cô ấy cũng là vợ của anh, nhưng anh sẽ ly hôn vơi cô ấy, Vãn Vãn, anh yêu em!”

Tô Vưu Lê xoay người rời đi.

Vưu Lê không thể quên ánh mắt nhu tình của Mạnh Cẩn Dụ khi nhìn cô, ý nghĩa thực sự của hắn khi khen cô, đưa cô đi xem nhạc kịch, cô và hắn là vợ chồng hợp pháp.

Tại sao lại như vậy?

Trái tim cô đã tan nát, vỡ ra thành nhiều mảnh, không! Nó bị vỡ thành tro, ngay cả khi nó được gắn lại với nhau, cũng không thể lành lặn như trước nữa.

Tại sao lại đối cử với cô như vậy!

Hắn có yêu thích cô ta thì cứ việc yêu thích! Nhưng vì cái gì lạ đi tìm một thế thân, tình yêu như vậy còn được gọi là tình yêu sao?

Tô Vưu Lê không chỉ đau lòng, tuyệt vọng mà còn thất vọng với Mạnh Cẩn Dụ, cô không ngờ người đàn ông hoàn mỹ trong lòng cô lại có dã tâm đáng khinh như vậy.

Cô loạng choạng chạy về nhà, chạy vào cửa thì đυ.ng phải anh chồng.

Lại một lần nữa đυ.ng trúng người.

Đáng buồn, sau này đừng nên đυ.ng phải ai nữa.

“Anh cả.”

Tô Vưu Lê khóc, mắt đỏ hoe như con thỏ, dáng vẻ đơn thuần nhìn càng thêm đáng thương, cô chỉ lo thương tâm mà không để ý đến ánh mắt Mạnh Cẩn Khiêm, u ám thâm thúy, mang theo cảm xúc khó đoán cùng chiếm hữu.

Đây là anh của Mạnh Cẩn Dụ, Mạnh Cẩn Khiêm.

Mạnh gia có hai người con, con cả Mạnh Cẩn Khiêm và con út Mạnh Cẩn Dự. Mạnh Cẩn Khiêm thừa kế tập đoàn tài chính Mạnh thị, còn Mạnh Cẩn Dự cống hiến cho các loại nghệ thuật, họ là hai người hoàn toàn khác nhau.

Mạnh Cẩn Khiêm mưu mô, khí chất tinh anh, dường như anh nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, tự tin lại kiêu ngạo.

Mạnh Cẩn Dự ôn nhu lãng mạn, tao nhã quý phái, pha chút ngây thơ trong sáng, đó cũng là lý do giúp hắn đạt được thành tích xuất sắc trong nghệ thuật.

Hai người hoàn toàn khác nhau nhưng có vẻ ngoài giống nhau, Tô Vưu Lê dù biết điều đó nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái khi đối mặt.

Nhất là khi thấy chồng mình nói không thích mình mà thích người phụ nữ khác, lấy mình về chỉ là thế thân.

Cô tuyệt vọng muốn thoát khỏi Mạnh gia và không bao giờ muốn quay lại đây nữa.

“Phát sinh chuyện gì?”

Ánh mắt Mạnh Cẩn Khiêm sâu kín nhìn Tô Vưu Lê, bộ dáng khóc thút thít cũng thật đẹp, có phải biết chuyện tư tình của Cẩn Dụ và Lưu Vãn? Thương tâm như vậy, đúng là làm người ta đau lòng!

Rất muốn, rất muốn dỗ cô, cưng chiều cô.

Tô Vưu Lê tránh ánh mắt của Mạnh Cẩn Khiêm, nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng đôi mắt của cô vẫn chứa đầy u sầu và buồn bã, có vẻ như không ổn.

“Anh cả, em về trước phòng trước.”

Tô Vưu Lê không muốn cùng Mạnh Cẩn Khiêm nhiều lời.

Cô định thu dọn hành lý và rời đi, cô không muốn gặp ai trong Mạnh gia nữa, sau đó, cô sẽ đệ đơn ly hôn với Mạnh Cẩn Dụ.

Cô thà buồn và rơi nước mắt cũng không muốn làm kẻ dư thừa chen vào tình yêu của họ. Nếu Mạnh Cẩn Dụ không yêu cô, cô cũng không có ý định vướng vào.

Con yêu không?

Yêu chứ.

Nhưng đối với hắn quá thất vọng.

Nếu Mạnh Cẩn Dụ chỉ yêu một người phụ nữ khác bên ngoài, chủ động muốn ly hôn thì Tô Vưu Lê đã không thất vọng như vậy. Nhưng những gì hắn đã làm có thể hình dung là đáng xấu hổ!

Nếu luôn miệng yêu Vãn Vãn gì đó, vậy tại sao lại còn muốn kết hôn với cô, tại sao hắn lại không thể chờ đợi được!

Đem một người vô tội liên lụy làm gì!