Chương 40: Chương 40. Lá Thư

-Khôngggg..._ nó choàng tỉnh giấc, lưng ướt đẫm mồ hôi. Có lẽ nó vừa trải qua một cơn ác mộng nào đó rất đáng sợ.

Hắn đang gục trên bàn học của nó, nghe tiếng nó hét lên hắn vội chạy đến bên cạnh nó.

-Khải ba mẹ Mi, ba mẹ Mi đâu? Ba mẹ mi đã đến công ty rồi đúng không? họ không đi đâu xa cả họ chỉ đến công ty như mọi ngày thôi phải không Khải?_ nó nắm lấy vai hắn, dồn dập hỏi hắn, nước mắt lại trào xa.

Hắn ngây người ra, mặc cho nó lay, hắn vẫn không nói câu nào. Đôi mắt buồn không thể che giấu sự thật.

-Tại sao? Sao lại cứu tớ? Tại sao? Tại sao không để tớ từ bỏ? Tại sao?_ nó không ngừng dùng đôi tay mềm mại đánh vào ngực hắn trong trạng thái vô lực, đôi mắt lại giàn giụa nước mắt.

-Hà Mi mạnh mẽ của tớ đâu rồi? Cậu không phải Hà Mi mà tớ yêu, Hà mi mà tớ yêu lúc nào cũng bình tĩnh trước mọi chuyện cho dù là khó chấp nhận nhất. Hà mi mạnh mẽ của tớ sẽ không bao giờ nói hai từ từ bỏ. Nếu Mi xảy ra chuyện gì thì Khải phải sống như thế nào trong suốt quãng đời cô độc còn lại? Thanh Hồng khi nào mới tìm được cha? Cậu không cần bản thân cậu nhưng tớ cần._ hắn vươn tay ôm lấy nó.

-Nhưng cậu bảo tớ phải bình tĩnh thế nào khi cha mẹ tớ..._ nó tựa vào ngực hắn rồi lại khóc òa lên như một đứa trẻ.

-Không bình tĩnh cũng không được tìm đến cái chết, mạng sống của Mi cũng là của Khải bởi bao lần Khải đã cứu Mi. Vì vậy, Khải không cho phép trong đầu Mi xuất hiện những suy nghĩ đó biết không? Cha mẹ Mi đến giờ vẫn chưa có tin tức gì thì không có lẽ là cha mẹ Mi đã xảy ra chuyện, Mi phải mạnh mẽ lên, Hà Mi mà Khải biết sẽ không ngừng hy vọng cho dù chỉ có 0,1% để hy vọng._ hắn vẫn ôm nó, tay vỗ về tấm lưng cô đơn, dịu dàng nói với nó.

Nó thôi khóc, ngẩn đầu lên nhìn hắn. Hắn luôn xuất hiện những lúc nó đau khổ nhất, luôn là người kéo nó ra khỏi hố sâu của tuyệt vọng. Nhưng tại sao? Hạnh phúc vừa đến với nó thì lại đi không một lời từ biệt. Nó chỉ vừa ở cạnh cùng cha mẹ mấy ngày thôi mà, chỉ ăn được với cha mẹ vài bữa cơm, nó vẫn chưa nói với cha mẹ nó những gì đang chất chứa trong lòng nó. Ngay cả câu Con yêu cha mẹ rất rất nhiều. nó vẫn chưa kịp nói mà.

-Để Khải đi lấy cháo cho Mi ăn._ hắn buông nó ra, chân bước nhanh xuống lầu.

Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình nó cô đơn, lẻ loi. Nó đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nơi những tia nắng yếu ớt của buổi chiều tà đang cố chiếu vào căn phòng của nó và an ủi nó.

---------------------------------------

Buổi tối, nó lê những bước chân nặng nề qua phòng cha mẹ nó. Đã khá lâu rồi nó chưa bước chân vào nơi này. Nó nhớ khi vừa chuyển đến đây nó và cha nó đã chơi trốn tìm trong căn phòng này. Trong căn phòng này mẹ nó đã kể chuyện cho nó nghe khi nó khó ngủ. Những hình ảnh hạnh phúc khi xưa cứ như một thước phim từ từ chiếu trong đầu nó. Nó nhìn vào chiếc bàn làm việc của cha mẹ nó, chợt nó nhìn thấy một chiếc đầm màu hồng rất đẹp được xếp gọn gàng và một tờ giấy. Bước đến bên chiếc bàn kia, nó lặng lẽ cầm tờ giấy lên và đọc những hàng chữ ngay ngắn trong đó...

Hà Mi, con gái yêu của cha mẹ. Khi con đọc được bức thư này thì chắc là con đang rất giận cha mẹ vì không thể cùng con ăn sinh nhật. Cha mẹ xin lỗi con, bao nhiêu năm qua cha mẹ đã bỏ rơi con, không chú ý đến con mà chạy theo tiền và địa vị xã hội. Cha mẹ cứ nghĩ rằng con đã lớn và không cần những quan tâm nhỏ nhặt của cha mẹ nhưng thật ra con vẫn là cô con gái nhỏ nhắn lúc nào cũng ngây thơ và hồn nhiên của cha mẹ. Con đã lớn nhưng tâm hồn con vẫn không lớn đó con gái à, cha mẹ xin lỗi vì không thể về kịp để cùng con ăn sinh nhật con 17 tuổi. Nhưng cha mẹ hứa năm sau cha mẹ chắc chắn sẽ cùng con ăn sinh nhật. Chiếc đầm kia là tự tay mẹ may cho con đó, con xem có thích không? cha đã thức thâu đêm để thiết kế cho con đó. Nếu con không thích thì có thể để nó sang một bên, nhưng hãy cho cha mẹ một cơ hội để bù đắp cho con nhé! con gái yêu của cha mẹ! Chúc con có một sinh nhật thật vui vẻ, con luôn là niềm tự hào của cha mẹ.

Những giọt nước mắt của nó lại tuôn rơi, đọng lại trên tờ giấy kia làm cho những nét chữ ngay ngắn bị nhòe đi. Là do nó, tất cả là tại nó nếu nó không thúc giục cha mẹ nó về sớm thì có lẽ cha mẹ nó sẽ không chọn đường núi để nhanh về với nó. Và có lẽ bây giờ nó và cha mẹ nó đang thổi chiếc bánh kem muộn. Tất cả là lỗi do nó...

-Cha, mẹ..._ nó ôm lấy chiếc đầm trên bàn, ôm rất chặt. Nó như sợ rằng khi nó buông ra thì chiếc đầm kia sẽ tan biến vào khoảng không vô tận rồi bỏ lại nó cô đơn lẻ bóng. bởi bây giờ nó gần như đã mất đi tất cả.