Chương 12: Sinh nhật của hai người

Editor: lonbia

Cha Lăng Tị Hiên - Lăng Trung Thiên vừa đi công tác trở về, chân còn chưa bước vào nhà, mẹ Lăng không thể chờ đợi được mà nói chuyện con trai mang bạn gái về nhà cho chồng biết, bình tĩnh nghe vợ nói xong, Lăng Trung Thiên hỏi: "Quan trọng là Lăng Tị Hiên có thật sự nghiêm túc hay không?" Lăng Trung Thiên chưa bao giờ gọi con trai Tị Hiên giống mẹ Lăng, bởi vì tử nhỏ ông đối với yêu cầu

rất nghiêm khắc, hơn nữa trong lúc công tác liên quan đến cấp bậc, ông đều gọi trực tiếp tên của Lăng Tị Hiên. Bắt đầu học đại học, bởi vì không có cha mẹ bên cạnh, Lăng Tị Hiên cũng có chút phóng túng, đặc biệt là vấn đề tìm bạn gái, thay bạn gái nhanh giống như thay áo, hơn nữa bởi vì do không thực sự yêu thích cô gái nào, cho nên không một lần nào là nghiêm túc, điểm ấy làm cho Lăng Trung Thiên cực kỳ lo lắng.

"Em thấy đúng là nghiêm túc, trước kia cho tới bây giờ thằng bé cũng chưa từng yêu người nào, lần này lại mất rất nhiều công sức, hơn nữa anh biết không? Ngày đó...." Mẹ Lăng kể toàn bộ chuyện ngày đó Lăng Tị Hiên mang Lâm Dung về nhà tự mình lột vỏ trái vải cho cô ăn, còn giúp cô ăn lòng trắng trứng cho chồng nghe, vẫn không quên thêm mắm dặm muối một phen.

Luôn luôn nghiêm túc như Lăng Trung Thiên cũng nhịn không được mà bật cười: "Thật là nước chát chấm đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Lăng Tị Hiên cũng có ngày hôm nay!"

"Đúng đó, ngay cả em cũng cảm thấy ngạc nhiên." Con trai từ nhỏ đã được mình nuông chiều đến lớn, mặc dù hết sức ưu tú, nhưng về mặt sinh hoạt tuyệt đối là một đại thiếu gia không hơn không kém, có thể giúp một cô gái làm những thứ này, ít nhất cũng thật sự động tâm.

"Nó chỉ là thích người ta, muốn nói yêu đương vẫn cần nhiều hơn?"

"Em thấy lần này thực sự nghiêm túc, con nó còn nói muốn cưới người ta." Mẹ Lăng nói, mặc dù trước kia Lăng Tị Hiên ở phương diện này không mấy đáng tin, nhưng mẹ Lăng cũng biết, liên quan đến tình cảm, Lăng Tị Hiên suy nghĩ rất nghiêm túc cũng rất thận trọng.

"Cô bé kia như thế nào?" Nếu không chỉ là yêu đương, Lăng Trung Thiên muốn cân nhắc xem cô gái này có đủ điều kiện và tố chất để bước vào gia đình này hay không, mặc dù đám cưới chính trị đã không còn phổ biến, nhưng Lăng Trung Thiên đối với địa vị chính trị mà nói, môn đăng hộ đối vẫn rất cần thiết, huống chi con gái lớn Lăng Lệ điều hành công ty lớn, mặc dù nói công ty là cô cùng chồng mình nắm quyền, nhưng nói cho cùng cũng là công ty nhà họ, Lăng Tị Hiên cùng mẹ Lăng hai người đều nắm 10% cổ phần của công ty. Vì vậy đối với một nửa kia sau này của Lăng Tị Hiên, muốn suy xét không chỉ là môn đăng hộ đối, còn có vấn đề nhân phẩm.

"Em thấy rất tốt, mẹ con bé là giáo viên cấp ba môn vật lí, cha là giáo sư trường y, nhà con bé là gia đình nhà giáo, khẳng định là không thể sai, em rất thích con bé, người tuy không đặc biệt xinh đẹp, nhưng rất có năng lực. Mấu chốt là người ta còn là học sinh trường trung học danh tiếng, mà còn giống như là do thi tốt nghiệp không được tốt mới đến nơi này học, thành tích lúc xưa rất tốt, lễ phép, dịu dàng biết quan tâm, ngày đó con bé còn ở nhà chúng ta làm cơm. Quang trọng hơn là, em cảm giác con bé không phải là hạng người tham tiền, đến bây giờ con bé vẫn chưa chịu đồng ý với Lăng Tị Hiên." Nhớ lại ngày đó Lâm Dung đến nhà, ấn tượng của mẹ Lăng đối với Lâm Dung lập tức tăng vọt, nói một hồi lâu chính là nói Lâm Dung tốt.

Thời điểm đang nghe mẹ Lăng giới thiệu, Lăng Trung Thiên không ngừng gật đầu: "Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt." Ông cũng không muốn Lăng Tị Hiên tìm một bình hoa* mang về, hi vọng lớn nhất của ông là Lăng Tị Hiên có thể tìm một cô gái con nhà gia giáo. Nhưng khi nghe được câu sau cùng, nhịn không được nhíu mày hỏi: "Cái gì, con bé vẫn chưa đồng ý với nó sao?"

(*: người vô dụng, chỉ có vẻ bề ngoài)

"Đúng vậy, Tị Hiên cũng rất phiền não."

Lăng Trung Thiên nở nụ cười: "Cũng nên để cho nó phiền não, từ nhỏ nó chưa từng phiền não, anh thấy cô gái này được, khi nào thì Lăng Tị Hiên mang con bé đến lần nữa." Mặc dù chưa được gặp mặt cô này, chỉ được nghe kể, nhưng mà kỳ quái là ấn tượng của Lăng Trung Thiên đối với cô bé này rất tốt, nhưng không thể nói ra là tốt cái gì.

"Nó nói đợi người ta đồng ý mới được."

"Cũng được."

Biết cha tối nay đi công tác về nhà, tối đó Lăng Tị Hiên về nhà ăn cơm tối, bình thường anh ít khi ăn cơm ở nhà, nhưng cha vừa mới trở về, theo thường lệ, luôn là muốn cùng nhau ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong, Lăng Tị Hiên muốn ra ngoài gọi điện thoại, bị Lăng Trung Thiên gọi lại: "Chờ một chút, cha có việc hỏi con."

"Chuyện gì vậy cha?"

"Đang yêu đương sao?"

Lăng Tị Hiên hiểu cha đã biết, nói: "Là con thích người ta, người ta chưa đồng ý, cho nên cũng không tính là đang yêu."

"À..., không thể vì vậy mà làm chậm trễ công việc, biết không?"

"Con biết rồi, cha, về sau con sẽ chú ý." Về vấn đề công việc, từ trước đến nay Lăng Tị Hiên chưa bao giờ dám nói một câu không được với cha của mình, cho nên chỉ có thể oán thầm sư đoàn trưởng trong lòng với việc người báo chuyện của mình.

Lăng Trung Thiên thở dài nói: "Cha và chỉ đạo viên đoàn của con nói chuyện, để anh ta giúp con một chút, về sau khi con không đi làm thì nói trước cho anh ta một tiếng."

"Vâng, cảm ơn cha." Lăng Tị Hiên thật không ngờ đến cha lại giúp mình.

Trở lại phòng mình, Lăng Tị Hiên bắt đầu vì quà sinh nhật của Lâm Dung mà phát sầu, thứ bảy tuần này là sinh nhật của cô rồi. Không biết đưa món quà như thế nào mới tốt nữa, quá mắc Lâm Dung sẽ không chịu nhận, nếu rẻ quá thì anh lại cảm thấy có lỗi với Lâm Dung, cũng không thể hiện hết được tấm lòng của mình, nghĩ nữa ngày, Lăng Tị Hiên quyết định lái xe ngoài một chút, xem thử có thể tìm ra cái gì tốt không.

Đi dạo hồi lâu, về đến nhà, mẹ Lăng nhìn thấy anh cầm hai hộp quà đã được đóng gói của cửa hàng đá quý đi vào, hỏi: "Đi mua đồ cho Lâm Dung à?"

"Dạ, thứ bảy này là sinh nhật của cô ấy, mẹ, người nói cô ấy sẽ chọn cái nào?" Nói xong Lăng Tị Hiên đưa hai hộp quà đến cho mẹ Lăng.

Mặc dù biết Lăng Tị Hiên sẽ rất nghiêm túc khi chọn quà, nhưng khi mở hộp ra làm mẹ Lăng sợ hết hồn: "Con mua món quà mắc tiền này tặng Lâm Dung sao?"

"Cô ấy không lấy con sẽ nghĩ biện pháp." Lăng Tị Hiên cũng lo lắng Lâm Dung sẽ không nhận, nhưng mà chọn hồi lâu, những thứ khác anh nhìn cũng không vừa mắt, cho nên cảm thấy bản thân mình nhìn đã không hợp Lâm Dung cũng sẽ không thích, không thể làm gì khác là mua cái này mang về.

"Con thật là chịu chi mà, con trai, mất cả ba tháng tiền lương đi?" Mẹ Lăng không ngờ đến con trai lại chịu bỏ tiền cho Lâm Dung như vậy. Nhà họ Lăng có tiền, nhưng Lăng Tị Hiên chính là đoàn trưởng, tiền lương hàng tháng không tới 1 vạn nhân dân tệ.

"Ha ha, đúng vậy ạ, dù sao bản thân con cũng không có dịp tiêu tiền." Trong nhà cái gì cũng có, tiền lương cùng những khoản thu nhập khác của Lăng Tị Hiên thường xuyên bất động mấy tháng, luôn đợi đến một con số nào đó mà lấy đi mua cổ phiếu hay đầu tư bất động sản để nhân lên, anh rất biết cách quản lí tài sản, cho nên tiền bạc cũng tương đối nhiều.

"Con muốn tặng cái gì?" Mẹ Lăng nói.

"Đồng hồ đôi cùng lắc tay, bản thân con cũng đeo một cái rồi."

"Ách...."

Mẹ Lăng nghĩ nghĩ, "Đồng hồ đợi đến lúc Lâm Dung đồng ý với con rồi hãy đưa cho con bé, con bé mới có thể nhận, hiện tại tặng con bé cũng sẽ không đeo đồng hồ đôi với con."

"Ùhm, được." Lăng Tị Hiên cảm thấy lời mẹ nói rất có đạo lý.

"Ai, con trai, ngày đó sinh nhật Lâm Dung con mang con bé đến nhà chúng ta dùng cơm, hoặc là chúng ta đi ra ngoài ăn, đúng lúc cha con cũng muốn gặp con bé." Mẹ Lăng đề nghị.

"Không thể được." Lăng Tị Hiên một mực từ chối, "Như vậy Lâm Dung sẽ cảm thấy không tự nhiên."

Trong ký túc xá của Lâm Dung mọi người đều đã lên kế hoạch thứ bảy này nên đi chỗ nào chơi rồi, sinh nhật bạn cùng phòng mọi người đều biết, cho nên mọi người đều muốn mượn cơ hội ra ngoài thả lỏng một chút. Xá Trường Lý Tiểu Hoàn đề nghị: Đi ăn lẩu trước, ăn xong thì ăn bánh kem, sau đó đến KTV ca hát, vừa đúng suốt đêm, kết quả đương nhiên rất được mọi người ủng hộ.

"Nhưng mà mình sợ suốt cả đêm, lúc đó mọi người ca hát mình lại ngủ quên." Lâm Dung vội nói, cô đi KTV, cho đến bây giờ đều như thế, luôn luôn là người ngủ sớm nhất.

"Như vậy sao được, Dung Dung, cậu là nhân vật chính, cậu ngủ rồi thì làm sao đây, đến lúc đó chúng ta phụ trách chọn bài, cậu phụ trách hát." Mọi người vừa nói vừa trên đường trở về ký túc xá.

"Cô ấy không biết hát, tôi thay cho cô ấy được không?" Không biết từ lúc nào, Lăng Tị Hiên chạy xe đi đến bên cạnh Lâm Dung và các cô, "Như thế nào, chào đón tôi tham gia chứ?"

"Nếu anh đồng ý mời khách mà nói, chúng tôi đương nhiên hoan nghênh rồi." Triệu Hân thông minh nhất cũng thực tế nhất.

"Đương nhiên không thành vấn đề." Lăng Tị Hiên cười nói, "Bất quá tôi có một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Bây giờ để Lâm Dung theo tôi đi ăn tối được không?"

"Đương nhiên là được." Nhìn Lăng Tị Hiên mở cửa xe, vài người nhét Lâm Dung vào xe.

"Anh tiểu nhân, vậy mà lại dùng tiền mua chuộc bạn học em!" Lâm Dung nổi giận, "Còn nữa, như thế nào lại lái xe vào đây?" Lâm Dung sợ phiền toái, càng sợ người khác nghị luận. Bất quá Lăng Tị Hiên đương nhiên biết điểm này, anh cười nói: "Em xem xung quanh có người sao?"

Lâm Dung nhìn bốn phía, thật sự không có mấy người, lớp các cô tan muộn, dường như tất cả sinh viên giờ này đã đi ăn cơm, cũng chỉ còn mấy người giảng viên, cũng không biết ai là ai, tự nhiên cũng sẽ không chú ý đến chuyện này. Lăng Tị Hiên đợi ở tòa nhà dạy học thật lâu, nhìn thấy mọi người trong tòa nhà đều đi hết, mới đến chờ Lâm Dung, không có ai, anh mới lái xe đến đây.

"Vậy cũng không thể cùng bọn em đi ăn cơm."

"Anh cũng không muốn vậy, Dung Dung, anh vốn nghĩ tới sinh nhật em chỉ có hai người chúng ta, nhưng nhất định em không đồng ý đi một mình với anh, bỏ mặc bạn học đúng không?"

Lâm Dung cúi đầu: "Dạ" cô chính là không đồng ý cũng không được.

"Nhưng mà anh lại muốn thời điểm sinh nhật, ở cạnh em chúc mừng cho em, cho nên vẫn là để anh đi cùng, được chứ?" Lăng Tị Hiên cố ý nói thành mình rất đáng thương.

"Em cũng không nói không cho anh đi, hơn nữa, em dám sao? Tất cả mọi người đồng ý, em không muốn cho anh đi, cho dù là vì tiền cũng đủ để học gϊếŧ em rồi."

"Vậy thì tốt, tối hôm nay một mình chúng ta cùng trải qua sinh nhật, được không?" Lăng Tị Hiên hỏi, hôm nay là sinh nhật 21 tuổi của anh, anh muốn Lâm Dung trải qua cùng anh, nhưng anh không nói cho Lâm Dung, trên cơ bản hai người bọn họ kém nhau vẻn vẹn 2 năm.

Hôm nay là sinh nhật Lăng Tị Hiên, Lâm Dung biết -- lần trước đi đến nhà anh, vừa lúc thấy cuốn hồ sơ trong phòng ngủ của anh, tiện tay cầm lên, cũng ghi nhớ. Quà tặng cũng đã sớm chuẩn bị xong, một bộ dao cạo râu dành cho nam mới nhất, đó là do cô ngẫu nhiên nhìn thấy được trên cuốn tạp chí thời trang dành cho nam, tuy nhiên giá đối với cô kỳ thực rất mắc, gần 1000 nhân dân tệ, nhưng mà nghĩ đến tất cả những việc Lăng Tị Hiên đã làm cho mình, vẫn là dằn lòng mà mua nó. Vẫn chưa nói ra, tối nay muốn cho anh một bất ngờ lớn.

"Ùhm, được, còn có, Lăng Tị Hiên, chúng ta đừng ra ngoài ăn cơm, em muốn ăn cơm anh nấu."

Lăng Tị Hiên cười gật đầu, lúc trước khi học nấu ăn cùng ông nội, ông nội liền nói đùa nói biết nấu những món ngon khi yêu đương tìm vợ là một lợi thế kinh người, hiện tại anh đã hiểu, anh sủng nịch sờ tóc Lâm Dung: "Được, chúng ta đến siêu thị mua chút đồ đã."

Siêu thị rất nhiều người, sau khi hai người đi vào liền đến thẳng khu vực thực phẩm tươi sống, lấy năm quả trứng gà hai quả cà chua -- trứng chiên cà chua là món Lâm Dung

ăn mãi không biết ngán, lại lấy thêm một trái bí đao, một miếng thịt, một con cá, làm món thịt băm cá hương, mộc nhĩ khoai tây thái sợi sốt thịt băm cà chua, chỉ có hai người ăn cơm, vài món ăn như vậy là đủ, một lúc sau hai người mau thêm vài thứ nữa, vì vậy xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà.

Đi đến cửa, Lâm Dung mở túi ra tìm chìa khóa, Lăng Tị Hiên thấy trong túi có một cái hộp được gói rất tinh xảo, trong mắt không khỏi thoáng qua tia mong đợi cùng hi vọng, nhưng

sau đó nhanh chóng tối sầm xuống, cho tới bây giờ chưa từng nói qua với Lâm Dung ngày sinh nhật của mình, ngộ nhỡ Lâm Dung không biết, cũng không chuẩn bị quà tặng cho mình, nghĩ như vậy, Lăng Tị Hiên cũng không hỏi, trầm mặc mở cửa.

Nhìn thấy sự biến hóa trong mắt anh, Lâm Dung cười nghịch ngợm.

Sau khi đi vào, một mình Lăng Tị Hiên trong phòng bếp bận rộn, Lâm Dung muốn phụ giúp chút việc, cái gì Lăng Tị Hiên cũng không cho cô làm. Sau cùng cũng là Lâm Dung cực lực đưa ra yêu cầu, cuối cùng cũng đáp ứng cho cô làm mì trường thọ.

Một giờ sau, bốn mặn một canh thơm ngát rất nhanh được dọn lên bàn ăn, hai người lần lượt ngồi xuống.

"Sinh nhật vui vẻ." Lâm Dung lấy quà tặng đưa cho Lăng Tị Hiên, nhìn anh mở quà ra với vẻ mặt kinh ngạc nở nụ cười.

Bộ dạng Lăng Tị Hiên không phải là vui mừng bình thường, đầu tiên, bộ dao cạo này anh đã muốn đi mua, chỉ là hai ngày nay tâm tư đều đặt vào món quà món quà sinh nhật của Lâm Dung, cho nên anh thật không ngờ mình với Lâm Dung lại tâm hữu kinh tề nhất điểm thông (tâm linh tương thông), còn nữa, lần đầu tiên Lâm Dung tặng quà cho mình lại là đồ dùng hằng ngày của đàn ông, thật sự giống như hành vi của một người bạn gái, quan trọng hơn là, Lâm Dung vậy mà biết sinh nhật của anh, hơn nữa lại chuẩn bị lễ vật tỉ mỉ như vậy!

"Cảm ơn em, Dung Dung, bở vì anh không biết sau này em còn có thể cho anh niềm vui bất ngờ như thế nào nữa, cho nên anh chỉ có thể nói, đây là sinh nhật vui vẻ nhất từ trước đến giờ của anh."

"Anh thích là tốt rồi." Lâm Dung không nghĩ tới bản thân chỉ ngẫu nhiên thấy rồi mua cho anh một món quà tặng mà có thể khiến anh vui vẻ đến vậy.

"Chờ anh một chút, Dung Dung." Nói xong Lăng Tị Hiên đi ra ngoài, một lát sau trở lại, "Đây là quà của em." Anh muốn nhân cơ hội này đưa đồng hồ đeo tay cho Lâm Dung, về phần lắc tay, anh chuẩn bị thứ bảy này trước mặt bạn cùng phòng của cô tặng cho cô.

"Em không cần, hôm nay không phải là sinh nhật của em."

"Anh biết, đây là quà đáp lễ của anh, chờ khi sinh nhật em anh còn có món quà khác tặng cho em." Lăng Tị Hiên cười nói.

"Em cũng không cần, nào có chuyện tặng quà sinh nhật còn được thu lại lễ vật? Nếu em nhận nó không phải thứ bảy này em sẽ trả lại anh một phần lễ vật hay sao? Còn có bạn học em nữa?"

"Không giống nhau, em không cần đưa lại cho anh."

"Em không, em chỉ nhận một món quà của anh, anh tự nghĩ có phải muốn tặng cho em ngay bây giờ hay không." Lâm Dung cố chấp cự tuyệt.

"Được rồi, ngày mai anh tặng cho em." Lăng Tị Hiên cười bất đắc dĩ.

Thời điểm ăn cơm Lăng Tị Hiên mới phát hiện, Lâm Dung làm món mì trường thọ ăn rất ngon, cô chỉ bỏ hành băm, trứng gà, dầu mè cùng rau thơm, dấm chua cùng mấy gia vị thông thường cái khác đều không có, nhưng mà khi ăn hương vị lại tươi mới.

Nhìn bộ dạng Lăng Tị Hiên ăn mì như lang thôn hổ yết (ăn ngốn nghiến), thiếu chút nữa Lâm Dung phun đồ ăn trong miệng mình ra.