Chương 4: Tin nhắn quấy rầy

Editor: Trịnh Phương.

Buổi tối hôm đó, mới vừa hơn mười một chút, Lăng Tị Hiên đã gửi cho cô một nhắn, hỏi: “Bây giờ anh có thể gọi điện thoại cho em được không?” Lâm Dung vội vàng trả lời: “Không được không được, lúc này vừa tắt đèn, tất cả mọi người còn chưa ngủ hết! Đợi lát nữa em còn chưa ngủ thì sẽ gửi tin nhắn cho anh, đến lúc đó anh gọi cho em là được rồi.”

Nhưng đêm hôm đó đặc biệt kỳ quái, lần đầu tiên Lâm Dung đi ngủ từ rất, còn ngủ rất say, mãi cho đến sáng ngày thứ hai sáu giờ rưỡi mới tỉnh, khi tỉnh lại ngay cả chính cô cũng không tin bản thân lại ngủ say đến như vậy. Được ngủ ngon, tâm tình cô cũng khá hơn, nhưng vừa nhìn điện thoại di động, cô lại trợn tròn mắt. Tối hôm qua Lăng Tị Hiên gửi cho cô một đống tin nhắn, nhưng bởi vì cô đặt điện thoại ở chế độ rung, buổi tối lại ngủ rất ngon, cho nên không nghe thấy. Cô vội vàng gọi một cuộc điện thoại cho Lăng Tị Hiên, qua một lúc lâu mới có người nhận.

“Này, là em.” Lâm Dung cẩn thận nói chuyện.

“Em còn biết gọi điện thoại cho anh à?” Âm thanh có chút lười biếng, xem chừng là còn đang ngủ, chỉ là nghe giọng nói của anh có chút tức giận, có lẽ là bị cô làm phiền giấc ngủ.

“Rất xin lỗi, có phải anh đang ngủ hay không?” Lâm Dung vẫn cẩn thận.

“Đúng vậy, anh mới vừa ngủ không được bao lâu. Ngày hôm qua anh phải đợi đến ba giờ sáng.” Nghe âm thanh là có thể tưởng tượng ra bộ dạng còn đang buồn ngủ của Lăng Tị Hiên hiện tại.

Lâm Dung le lưỡi một cái, thì ra là anh thật sự có tâm như vậy, trong lòng càng cảm thấy tội lỗi hơn: “Rất xin lỗi, em không cố ý, ngày hôm qua em...”

“Không cần nói cho anh biết ngày hôm qua em làm gì đâu. Nói đi,“ Lăng Tị Hiên nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên tinh thần bỗng tỉnh táo, chợt ngồi dậy, cười xấu xa: “Nên bồi thường anh như thế nào?”

“Em... Em không biết. Nếu không... Anh nói đi!”

“Thật ra thì cũng rất đơn giản.” Lăng Tị Hiên duỗi lưng một cái: “Em đồng ý từ nay về sau cho anh gọi tên thân mật của em là được rồi.”

Giờ Lâm Dung mới hiểu ra mưu đồ của Lăng Tị Hiên. Thì ra là anh đang đợi cô để cho anh một điều kiện, hừ, tiểu nhân!

“Không được, anh bắt nạt người!” Lâm Dung kêu gào với Lăng Tị Hiên qua điện thoại.

“Tại sao lại là anh bắt nạt em? Đây chính là do em nói, cho anh đưa ra một điều kiện. Nói không giữ lời cũng không phải là phong cách của em nha!” Lăng Tị Hiên biết Lâm Dung rất coi trọng chữ tín, cả ngày lấy cái này để trấn áp cô.

“Em mặc kệ, quan trọng là anh bắt nạt em!” Lâm Dung luôn luôn mồm miệng lanh lợi bị Lăng Tị Hiên làm cho không còn lời nào để nói, không thể làm gì khác hơn là ăn vạ.

“Được được được, là anh bắt nạt em, nhưng ngươi đồng ý thì không thể đổi ý đi? Ngày hôm qua ngủ được như thế nào, có phải hay không ngủ thϊếp đi?” Lăng Tị Hiên vẫn là lo lắng nàng.

“Ừ, em cũng không biết là xảy ra chuyện gì, tới trường học một tháng, lần đầu tiên em ngủ say như vậy, mãi đến vừa rồi mới tỉnh.” Nói tới đây, Lâm Dung lại vui vẻ không nhịn được. Rất lâu rồi cô không có một giấc ngủ ngon: “Có phải anh nhất quyết đợi em gửi tin nhắn cả một đêm hay không? Cho nên mới ngủ trễ như vậy.”

“Đúng vậy, anh sợ sau khi ngủ sẽ không nghe được tiếng điện thoại di động kêu, cho nên một mực chờ đợi.” Lăng Tị Hiên đeo tai nghe lên, bắt đầu mặc quần áo.

“Thật xin lỗi, là em làm anh không được ngủ ngon giấc. Hôm nay anh không phải đợi, em nghĩ em sẽ không có chuyện gì.” Trong lòng Lâm Dung cảm động một hồi.

“Không có gì, chỉ cần em ngủ ngon là tốt rồi. Vậy tối hôm nay anh điều chỉnh âm thanh của di động lớn hơn một chút, như vậy thì nếu như em không nhắn tin thì anh có thể ngủ ngon, có nhắn tin thì anh cũng có thể nghe được.”

“Ừ, được, cám ơn anh.” Đây là lần đầu tiên Lâm Dung nói chuyện dịu dàng như vậy đối với Lăng Tị Hiên, một câu nói này làm lòng Lăng Tị Hiên ấm áp, cảm giác ngưa ngứa, chần chừ nghĩ: Âm điệu của Lâm Dung như vậy thật là dễ nghe, sao trước kia mình lại không chú ý?

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dung phải đi ăn cơm rồi đi học, không ngờ khi đi học nhận được một đống tin nhắn từ Lăng Tị Hiên:

“Dung Dung, thì ra là không chỉ thành tích môn Anh ngữ của em tốt, số học cùng hóa học cũng rất giỏi.” Lăng Tị Hiên thấy khi học lớp 10, Lâm Dung giành được bằng chứng nhận giải thưởng của cuộc thi số học cùng hóa học,mặc dù cũng chỉ là giải nhì mà không phải giải nhất, nhưng là đối với học sinh chuyên Văn chính quy mà nói, có thể đi vào vòng chung kết cũng đã được coi là kỳ tích rồi đúng không?

“Anh đã thấy bài viết văn của em rồi, từng chữ đều rất đẹp.” Thật ra thì Lăng Tị Hiên thật sự là không có nghiên cứu gì đối với văn học, anh học khoa Lý.

“Riêng anh thì tán thưởng hai loại nữ sinh, một loại là chữ viết xinh đẹp, một loại là học tốt khoa học tự nhiên, mà em giỏi cả hai, không trách được chuyện anh lại thích em như vậy, ha ha.”

“Kỳ quái, ngươi tại sao không học khoa học tự nhiên đây? Ngươi phân khoa thời điểm Văn Khoa cũng không phải là một loại kém.”

“Nhưng em thật sự rất giỏi, hại ha ha, làm sao mà em có thể chỉ trong một học kì mà môn địa lý vốn không đủ điểm lại lên được vị trí đầu của danh sách?”

“Có thời gian thì em dạy tiếng Anh cho anh đi, anh nộp học phí, em muốn cái gì?”

“......”

Nhìn tin nhắn không ngừng gửi tới, Lâm Dung cũng buồn bực. Cô tức giận nên trực tiếp tắt điện thoại di động, không đáp lại bất cứ tin nhắn nào. Tin nhắn không quấy rầy cô, nhưng trong lòng cô lại không thể bình tĩnh. Lăng Tị Hiên này giống như là một người vạn năng, cô mới quen anh được mấy ngày, cũng không biết anh sử dụng thủ đoạn gì mà đã có nhiều thông tin liên quan tới mình như vậy. Anh không phải đoàn trưởng sao? Người làm đến chức đó chắc hẳn sẽ phải rất bận, vậy anh lấy đâu ra thời gian để gửi những tin nhắn này cho mình vậy? Chỉ là suy nghĩ kỹ một chút, muốn biết những thông tin này cũng không khó, tình hình của mình vào những năm học cấp 3, đặc biệt là thành tích học tập, tùy tiện hỏi một đã vị giáo viên của cô là có thể biết. Tiếp theo anh còn muốn biết gì nữa? Aizzz, bây giờ nhìn lại, anh muồn biết tất cả những chuyện có liên quan đến cô vốn là rất đơn giản.

Suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên cảm thấy người xung quanh hò hét loạn lên, cô ngẩng đầu nhìn lên, mới biết đã hết tiết, tất cả mọi người ở thu dọn đồ đạc. Nhìn sách vở của mình trên bàn, Lâm Dung cũng đành phải thu dọn đồ đạc để chuẩn bị cho tiết tiếp theo. Buổi sáng có hai môn học, chỉ có hai mươi phút nghỉ giữa giờ, vậy mà cô còn phải chạy từ dãy phòng học phía đông đến phía Tây.

Hôm nay Lâm Dung ngủ rất ngon nhưng Lăng Tị Hiên lại không được như vậy. Từ lúc bọn họ dùng cơm xong vào lúc chín giờ hơn đến khi về nhà, mãi cho đến hơn mười hai giờ thì anh mới ngủ được. Anh vừa chờ Lâm Dung gửi tin nhắn vừa nghĩ tới thành tích của Lâm Dung khi còn học cấp 3, chỉ qua hai ngày, anh càng hiểu thêm về hoàn cảnh của cô. Anh nghĩ rất nhiều: khi học cấp ba, Lâm Dung nhất định là một người rất kiêu ngạo, có lẽ là chưa từng gặp bất cứ trở ngại nào, không biết xã hội này còn có một mặt đen tối và bất công. Nhưng đại học không giống như vậy, sợ rằng những điều đen tối trong xã hội đều tồn tại trong môi trường đại học này. Trước kia Lâm Dung có thể lấy được tất cả nhờ vào năng lực của cô, nhưng ở đại học, cho dù cô có năng lực tốt nhất thì cũng không nhất định phải là người có ích nhất, bởi vì có rất nhiều gia đình sinh viên có tiền hoặc là có quyền, cha mẹ của bọn họ đã xử lý xong tất cả mọi việc trước khi họ lên đại học. Mặc dù nhà Lâm Dung là gia đình tri thức, nhưng chỉ có thể nói là gia đình bình thường, không có tiền có thế mà chỉ có tài, cũng không biết cô có thể tiếp nhận những điều này hay không. Lo lắng nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp gì, anh không thể làm gì khác hơn là chờ tới khi Lâm Dung thật sự gặp phải chuyện như vậy.