Chương 1

Đây là cuộc đời của tôi, chỉ là nó vẫn chưa có điểm kết thúc, vẫn chưa hề dừng lại, tôi cho cậu xem những kí ức khắc sâu vào trí óc, mà tôi cho rằng, cho đến ngàn vạn kiếp sau, tôi vẫn chẳng thể quên được nỗi đau này, tôi muốn ngủ một giấc thật sâu, cùng tâm hồn trong sạch buông bỏ mọi kỉ niệm, đừng khóc, đến mẹ tôi còn chưa từng khóc vì tôi, hà cớ gì phải để cậu nhọc lòng, hôm nay, trong trạng thái tuyệt vọng không một chút nước mắt, tôi sẽ viết lại chúng, viết lại những chuỗi thời gian cô độc cùng với sự rung động đầu đời. Lần cãi nhau đầu tiên của tôi và mẹ, là khi tôi lên 6. Vào một buổi chiều tan học.

Đứa con nào chẳng yêu cha mẹ của mình, có thể mẹ đã quên, nhưng tôi nhớ rất rõ, từng cái tát rõ lớn vào má, xúc cảm của từng móng tay xinh đẹp ấy cào vào da thịt, tôi khi ấy chỉ biết mềm nhũn ngồi xuống, gương mặt nhão nhoét nước mắt, trông rất xấu, mẹ nói nếu ra ngoài thêm lần nào nữa mẹ sẽ chặt đứt chân tôi, viết sai một chữ, sẽ phế cả bàn tay tôi, chỉ là lời nói lúc tức giận, đã khiến tôi sợ đến đã rời, liên tục quỳ bò cầu xin, mặc kệ thanh gỗ chắn cửa sổ liên tục bổ vào đầu, bạn bè cùng trang lứa, anh chị cấp trên đều đứng ngoài ngõ, xì xào bàn tán, nhìn tôi như nhìn một con chó đang bị lôi ra đường, mẹ kéo tóc tôi, lột sạch quần áo trước đám đông, tôi vùng vẫy, khóc thét trong vô vọng, đến khi cổ họng khàn đặc, chỉ còn lại những tiếng nấc cụt yếu ớt, toàn thân buông lỏng, tôi chỉ thấy được những nụ cười giễu cợt của họ và hình bóng của mẹ đang kịch liệt "vận động", rất đông, khiến tâm trí tôi khủng hoảng, muốn nhắm mắt cũng không thể, giống như một vết nhơ trong quá khứ, nhưng, tôi vẫn yêu mẹ, tôi đã ngắm thân thể tước máu và suy nghĩ trong nhà tắm, ngày mai, mẹ sẽ lại yêu tôi.

Buổi chiều hôm ấy, tôi viết sai chính tả, bị cô phê điểm 7, tôi thầm nhủ sẽ học tốt hơn vì sợ cái cảnh khủng khiếp ấy lại tái diễn.

Vẫn là năm tôi 6 tuổi, tôi bị bạn bè tẩy chay, bắt nạt vì không đi chơi cùng chúng nó, trắng trẻo hơn chúng nó, nhưng nó đâu biết, tôi đã bị mẹ cấm cửa suốt từ khi tôi bắt đầu đi học, mẹ nói, nếu tôi ra ngoài, da sẽ đen, sẽ xấu như quái vật, trông rất bẩn, mẹ nói, nếu tôi đen, mẹ sẽ không còn yêu tôi nữa...vì lí do đó, mẹ nhốt tôi trong phòng cùng bài vở, "cha mẹ đều kì vọng vào con hết đấy, nếu con học không giỏi, họ sẽ đánh giá mẹ không biết dạy con, đi ra đường làm sao mà ngóc đầu lên được, học mà được 8 với 7 là mẹ chết đấy, bố cũng thế, xấu hổ với bàn dân thiên hạ", tôi nhớ, lúc ấy tôi đã nghĩ, vậy nếu như tôi gắng sức mà vẫn chẳng giỏi được, khác gì tôi gϊếŧ chết chính cha mẹ mình không, những lời bàn tán về mẹ còn quan trọng hơn cả tôi sao?

Mẹ xấu hổ nhưng tôi lại ở một mặt khác, nhục nhã, đau đớn về thế xác, ô uế về tinh thần, liệu sau khi mẹ nói những lời này, mẹ có còn nhớ, hôm ấy đã làm gì với tôi? Có lẽ mẹ đã quên, nhưng tôi vẫn sẽ ghi nhớ.

Mẹ thành công khiến tôi như một con rối nhỏ, quanh quẩn trong nhà, hiếm lắm mới thấy tôi lục đυ.c ngồi bên thềm, mẹ nói, nếu tôi đi chơi, ra ngoài hay thậm chí là rủ bạn về nhà, mẹ sẽ giết tôi, chôn sống tôi, mẹ sợ tôi làm trái ý mẹ, tôi sợ mẹ không còn yêu tôi.

Tôi được học sinh giỏi, nhưng tôi lại chẳng thấy một chút vui vẻ, chỉ khi nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của mẹ, tôi mới miễn cưỡng mỉm cười, chỉ cần mẹ hài lòng.

mẹ không thích tôi đứng nhì hay đứng ba lui xuống, mẹ muốn tôi đứng nhất về mọi thứ, tôi mệt mỏi, nhưng mẹ chẳng động viên tôi dù chỉ một chữ, so sánh với những người có cấp bậc cao hơn tôi, bắt tôi phải giỏi hơn họ, mới khiến mẹ thỏa mãn, mới khiến mẹ ngẩng cao đầu.

Tôi không thích múa máy iểu điệu, tập hát hò, nhưng mẹ ép tôi, nếu không làm thế, mẹ sẽ không nở mặt nở mày được đâu, thế nhưng...

Họ chưa từng bàn tán về mẹ. Mà chỉ nhắm vào tôi, tôi bị mẹ nhốt trong nhà, họ nói tôi tự kỉ, tin đồn loan cả trường xóm, bạn bè đánh đập tôi tàn nhẫn, cô giáo xem tôi như người bệnh, mẹ cũng thế, mẹ đổ hết tội lỗi lên đầu tôi, nói tôi làm gì chúng nó nên mới thế, tôi bất lực, giải thích trong nước mắt, nhưng chẳng ai tin, nó chẳng kiêng nể gì, đánh đập phỉ báng tôi trước mặt thầy cô, mẹ, kéo theo những anh chị lớp khác tham gia, nhưng, họ chẳng quan tâm tôi sống chết ra sao, thậm chí, số đông cô thầy đều chán ghét tôi, chê tôi điên khùng, tính nết đĩ đớn, mẹ tôi biết được, không những không đứng về phía tôi, mà lại đánh tôi, ngày này qua ngày khác, sống trong bạo lực tàn nhẫn.

Tôi chỉ mới 6 tuổi, còn quá nhỏ.

Năm lớp 2 đến năm lớp 3, tôi dần nhận ra mình có xu hướng sợ đám đông, sợ giao tiếp, ra đường. Không cần mẹ đánh mắng, tôi vẫn sẽ tự động ở yên trong nhà, không ra khỏi sân nửa bước.

Có lần, mẹ tôi bắt tôi đi hát trong cơn sốt mê man, tôi đã đứng trên sân khấu, nhìn xuống khán đài, mọi người đều nhìn tôi, trông như ảo giác, bọn họ cứ xì xầm, đánh giá con người tôi, tôi sợ đến run bần bật, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay như muốn đem micro tuột xuống, đầu óc ong ong, tim đập mạnh, đến mắt thường cũng nhìn thấy bộ dạng ấy rõ ràng, vì thế mà giọng nói tôi lệch lạc đứt quãng từng hơi, thầy gọi tôi xuống cánh gà, nói không hài lòng, gọi cho mẹ, tôi sợ đến ngẩn người, nhưng vẫn chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn xuống mặt đất.

Vừa về đến nhà, mẹ đã kéo tôi vào phòng và khóa cửa, vừa đập vừa nói tôi là kẻ vô dụng làm xấu mặt mẹ, nhưng mẹ đâu biết, người họ trách cứ đâu phải mẹ, mà là tôi.

Tôi năm ấy, có thêm một người em gái, rất đáng yêu.

Chỉ là vẫn còn nhỏ, chưa biết hại tôi cái gì, vốn dĩ, tôi chỉ muốn mẹ vui vẻ, chưa từng mong mỏi cái gì từ mẹ, làm sao giám đòi hỏi tình yêu quá nhiều?

Bài kiểm tra thử giữa năm lớp hai của tôi chỉ được 5 hay 6 điểm gì đấy, tôi cầm nó, từng linh hồn như đang vỡ vụn, mẹ sẽ gϊếŧ tôi mất? Mẹ chắc chắn sẽ gϊếŧ chết tôi, vì thế, tối hôm ấy, tôi mơ màng uống hết sạch hộp thuốc bổ thai bổ sắt của mẹ, không biết bản thân đã uống bao viên, chỉ thấy rằng, tôi nằm trên giường, với tờ giấy đã xé nhỏ thành vụn, tâm lí khủng hoảng cùng nỗi sợ điểm thấp bủa vây lấy tôi, đó cũng là lần đầu tôi làm điều đó.

Tôi thường bị coi như người câm, vẫn là tình cảnh như năm lớp một cô độc trong chính cuộc sống của bản thân, những hành động tởm lợm của mọi người xung quanh khiến tôi nghẹt thở, ăn mòn tâm trí.

Năm ấy, tôi lại được học sinh giỏi nhất khối, cuối cùng, mẹ lại chẳng nói gì với tôi, chạy đi khoe khắp xóm, tôi nhớ, họ khen mẹ, chứ chẳng khen tôi, thế mà, việc bị bắt nhốt trong chính căn nhà của mình, họ lại ra vẻ đồng cảm với mẹ, cùng mẹ xem tôi như thứ không bình thường, lúc ấy, tôi chẳng quan tâm, chỉ cần mẹ hài lòng.

Năm lớp 4,vì áp lực khủng khϊếp mà bệnh tâm lý ấy ngày càng nặng, tôi hầu như chẳng nói gì, chỉ đến trường và tan trường, còn lại, tôi không bước ra khỏi sân, sáu phần vì mẹ, bốn phần vì tôi quá sợ hãi những ánh mắt của họ, tôi vẫn bị xem như quái vật, trong lớp, tôi bị gọi là virut, những người tiếp xúc với tôi là vì khuẩn, trong trường, tôi rất nổi tiếng vì họ cho rằng tôi đĩ, chảnh chọe không thèm chơi với ai, ra đường hay nói gì, hồ ly tinh hay con hai mặt, đại loại thế, nếu các cậu hỏi tôi có khóc không sau những điều kinh khủng đó, có, tôi khóc vì đau đớn, tuyệt vọng mỗi ngày đêm và mỗi canh giờ.

Tôi đã khóc đến nghẹt thở, tôi có một mẹo, nếu không thở được, hãy đập mạnh vào l*иg ngực chính mình, liên tục và mạnh mẽ, tôi sẽ lại hô hấp thôi, cảm giác đau rát khi bản thân không tự chủ ôm lấy thân thể, cào cấu lung tung vì hoảng loạn và sợ hãi, cậu biết đấy, tôi co ro và khủng hoảng ôm chặt bản thân, để bình tĩnh và tiếp tục sống, nhưng, nếu nó xảy ra liên tục và trong nhiều năm liền, tôi sẽ chẳng thể tự an ủi mình được nữa.

Năm tôi lớp 5, đã lớn rồi, tôi bắt đầu nhận ra, nguyên nhân khiến tôi đau khổ như thế, chính là vì mẹ của mình, từng câu nói của mẹ, cuối cùng tôi cũng hiểu, từng sự đánh đập tàn nhẫn ấy, tôi đã biết, em gái của tôi, với thân hình nhỏ bé ấy đã cùng mẹ phụ họa ra những hành động khiến tôi mãi không thể quên được, sách vở, điểm số, thứ hạng, đường xá, con người ám ảnh sâu vào tâm hồn tôi mỗi đêm, chẳng thể ngủ, năm đấy là năm tâm lý tôi bất ổn đến nguy hiểm, tôi bắt đầu có những thói quen xấu, liên tục cắn móng tay, tự gảy mép móng, luôn trong trạng thái mơ màng, nhiều lúc là hoảng loạn co ro như phát bệnh, mọi việc vẫn diễn ra như thế, từng ngày, tôi như chết đi sống lại, những khi mẹ tức giận, tôi không còn khóc thét cầu xin mẹ nữa, tôi đứng yên, để mẹ phát tiết, nước mắt vẫn chảy, dường như không có điểm dừng.

Tôi từng ba lần dùng thuốc ngủ để kết liễu cuộc đời trong khoảng thời gian đó, với mong ước sự giải thoát khỏi cảm giác khủng khiếp ấy, nhưng, thuốc ngủ tôi mua là loại an toàn, chỉ giúp chìm vào giấc ngủ nhất thời, tôi thèm muốn cảm giác được hòa cùng đại dương mênh mông, nhưng, bãi tắm quá đông, sông cũng không có, mẹ sẽ không cho tôi đi ra ngoài trừ những trường hợp bắt buộc.

Thay vì run rẩy nghẹt thở như trước, tôi đã chọn cách tự làm đau chính bản thân mình, liên tục rạch ra những vết sâu trong da thịt, những lúc tôi tuyệt vọng nằm vật ra đệm với đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, tôi đã cầu xin hãy mang tôi đi, đi đâu cũng được, chỉ cần không phải ở lại thế gian đau khổ này thêm nữa.

Nhưng, sự rung động đầu đời, cũng bắt đầu từ đây, phải biết rằng, tôi có một trí tưởng tượng rất phong phú.

Tôi đột nhiên có thêm người bạn mới, không có tên, không có hình dạng, chỉ có lời nói và xúc cảm ấm áp.

Những suy nghĩ trong đầu biến thành lời nói an ủi bản thân, như một ảo giác trong vắt, tôi vô thức nhầm lẫn chúng với tình yêu.

Sau mỗi ngày như một vòng lặp, tôi lại tìm đến cô ấy, những lời nói mà tôi chưa từng được nghe, cô ấy cho tôi thế nào là cảm giác hạnh phúc, vui sướиɠ và phấn khích, "cậu là ai?", "tôi là cậu".

Tắt đèn, chúng tôi tâm sự với nhau những gì đã trải qua, hoàn cảnh giống nhau, tính cách, sở thích cô ấy đều khiến tôi yên lành lạ thường, tôi không còn cô độc nữa, giống như sau khi nuốt thuốc độc, tôi lại được uống thuốc giải vậy, cảm giác ngọt ngào ngấy đến tận đại não, tôi nói ngày càng nhiều, cười cũng nhiều hơn.

Mẹ tôi vô tình phát hiện ra tôi có tật dùng dao cắt hành hạ bản thân, mẹ mắng tôi, mẹ bảo tôi là một con quỷ vô dụng, mẹ nói tôi không nghĩ đến cảm giác của cha mẹ, rồi ra đường người ta nói mẹ không biết dạy con thì sao, mẹ trách tôi làm mẹ khổ, mẹ bảo tôi có chết cũng đừng chết trong cái nhà này, ra cầu mà nhảy mà tự tử, mẹ nguyền rủa tôi, kêu tôi chết đi, mau chết đi, đừng làm mẹ khổ nữa, mẹ vừa vả mặt tôi vừa hét lên tôi không phải con người bình thường, "bình thường lại cho tao, mày phải làm một đứa trẻ bình thường", giây phút đó, từng chữ, từng chữ khảm vào tâm trí, khắc sâu vào tâm hồn, chết lặng. Tôi cúi đầu, mặc kệ bị trọi gõ đau đớn, bởi vì tôi biết, cha mẹ tôi quá ích kỉ, ích kỉ đến thối rữa, họ chỉ muốn bản thân được tung hô ngẩng đầu mà chẳng hề quan tâm đến cảm giác của tôi, người ta thường nói "cho dù thế giới có quay lưng với bạn, thì cha mẹ sẽ đứng về phía bạn", đối với tôi, đó là câu nói vô nghĩa nhất tôi từng nghe.Tôi chẳng còn tha thiết gì thứ tình cảm ấy nữa.

Đầu năm lớp 6, tôi đã có tình yêu đầu tiên của cuộc đời mình, là cô ấy, trong suốt một năm, chúng tôi vẫn luôn bên cạnh nhau, chia sẻ và an ủi, từ thích, tôi dần xác nhận tình cảm của bản thân, mỗi khi gặp nhau, tim đập từng nhịp, chỉ trong không gian không người qua lại, chúng tôi mới được thoải mái trò chuyện, chỉ có lời nói, tiếp xúc hơi ấm, không có đụng chạm thân mật, những cũng đủ khiến tôi yên lòng, tâm lý bất ổn của tôi không được cải thiện mà ngày càng tệ hơn, tôi nhớ, tôi đã ngồi bên giường và hỏi cô ấy "tớ thấy được cậu, cảm nhận được cậu nhưng lại không thể chạm vào cậu, cậu làm thế nào vậy?"

"Tớ đã được giải thoát khỏi sự đau đớn, còn cậu thì không, tớ hạnh phúc khi thấy được cậu, nghe được cậu, gặp, cảm nhận nhưng tớ lại chẳng thể chạm vào cậu".

Tôi tự nghĩ, có phải khi tôi được giải thoát khỏi thực tại, tôi và cậu sẽ lại được chạm vào nhau chăng?