Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ươm Mặt Trời

Chương 6: Cảm ơn cậu (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong những ngày sau đó, việc đầu tiên mà Trình Dư Hạ làm mỗi khi tỉnh dậy và mở mắt là xem ngày tháng hôm đó. Vì lý do này, cô đã chuyển lịch điện tử từ bàn học sang tủ đầu giường.

Hôm nay Tề Duyệt xuống muộn hơn Trình Dư Hạ, nên lần này đến lượt cô nàng chờ Trình Dư Hạ trong khu vườn nhỏ.

Khu vườn nhỏ trong khu dân cư của họ có đủ các loại hoa nở suốt bốn mùa. Một bên là đình bốn góc phong cách cổ nối với hành lang gỗ, trên hành lang leo đầy dây nho xanh mướt.

Mẹ Trình từng nói dây nho này có thể ra trái nho, nhưng gia đình Trình Dư Hạ đã sống ở đây gần mười năm mà cô chưa từng thấy nho chín ra sao.

Bên cạnh vườn còn có một đài phun nước điêu khắc, nhưng ngoài những ngày lễ lớn, Trình Dư Hạ hiếm khi thấy nó hoạt động.

Vì đây là trung tâm giao thoa của vài tòa nhà trong khu dân cư nên mỗi sáng sớm đều có các nhóm tập thể dục khác nhau tranh giành chỗ.

Mảnh đất nhỏ này chứa đủ mọi hoạt động từ Thái Cực Quyền, thể dục nhịp điệu cho đến cả vũ điệu quảng trường, thật sự là trong động có tĩnh, trong tĩnh có động.

“Đi thôi.” Tề Duyệt vỗ vai Trình Dư Hạ: “Đang nhìn gì thế?”

“Cho mày nè.” Trình Dư Hạ đưa phần ăn sáng mà mẹ cô đã chuẩn bị cho Tề Duyệt.

“Wow!” Tề Nguyệt vui mừng nói: “Hôm nay là bánh có nhân!”

Ba mẹ của Tề Duyệt hầu như không ăn sáng, họ chưa bao giờ về nhà trước hai giờ sáng, sáng hôm sau cũng không dậy kịp làm bữa sáng, nhưng mỗi tháng họ đều cho Tề Duyệt đủ tiền sinh hoạt nên cô nàng thường mua đồ ăn trên đường đi học.

Còn Trình Dư Hạ thì thường dậy sát giờ, không có thời gian ngồi ăn sáng, và vì tính cách không thể ngồi yên, cô luôn chạy lung tung khi ăn một lát bánh mì, khiến mẹ cô đã dạy dỗ nhiều lần. Sau này cô không chạy quanh nhà nữa, nhưng lại bắt đầu đi quanh bàn ăn.

Năm học lớp 11, mẹ cô đã chuẩn bị sẵn bữa sáng để cô ăn trên đường đi học, tránh việc cô làm mẹ chóng mặt mỗi sáng.

Ban đầu chỉ chuẩn bị một phần cho Trình Dư Hạ, nhưng sau khi nghe rằng Tề Duyệt thường mua đồ ăn ngoài, sợ cô nàng ăn không đủ dinh dưỡng, mẹ Trình Dư Hạ cũng chuẩn bị thêm một phần cho Tề Duyệt.

Việc này đã kéo dài hơn một năm, nhưng đến giờ Tề Duyệt vẫn vui mừng mỗi lần nhận được.

“Mẹ tao nói mấy ngày nghỉ Quốc khánh mày đến nhà tao ăn cơm đi.” Trình Dư Hạ nói khi đang cắn bánh nhân: “Hay mày ở lại nhà tao luôn đi.”

Trình Dư Hạ nhớ Tề Duyệt thường ở một mình trong các kỳ nghỉ.

“Không sao đâu.” Tề Duyệt hỏi: “Lần này nhà mày không đi chơi à?”

“Không đi, mẹ tao sợ trong dịp nghỉ dài sẽ quá đông người.” Trình Dư Hạ nói: “Sau khi bị mất một chiếc vòng cẩm thạch trong kỳ nghỉ 1/5, mẹ tao thề không bao giờ đi du lịch trong kỳ nghỉ nữa rồi.”

“Được rồi, vậy tao đến nhà mày ở. Dù sao đến kỳ nghỉ ba mẹ tao còn bận hơn bình thường nữa, không có thời gian để ý đến tao đâu.” Tề Duyệt nói: “Đến lúc đó để ba mẹ mày gọi điện cho ba mẹ tao là được.”

“Gọi điện thì được.” Trình Dư Hạ nói ngay: “Nhưng bảo ba mẹ mày đừng gửi tiền sinh hoạt đấy, lần trước mẹ tao còn hỏi có phải tao với mày cãi nhau không, sao tự dưng ba mẹ mày lại phân chia rõ ràng với nhà tao thế?”

Tề Duyệt: “Mày mang bữa sáng cho tao lâu thế, ba mẹ tao trả tiền ăn cho dì là chuyện nên làm mà, tao không thể cứ ăn trực ở nhà mày mãi được, nếu không mặt mũi đâu mà ăn cơm dì nấu chứ?”

Trình Dư Hạ gợi ý: “Vậy mày bảo ba mẹ mày đừng đưa thường xuyên quá, cứ ba năm hoặc năm năm đưa một lần.”

“Hả?” Tề Duyệt hỏi: “Cách năm năm thì không phải lâu quá rồi à?” Sau đó lại cắn một miếng bánh.

“Không lâu đâu.” Trình Dư Hạ nói: “Năm năm chỉ là con số thôi, chẳng mấy chốc là hết một năm rồi.”

“Mày nói cũng có lý.” Tề Duyệt nghĩ rồi nói.

Trạm xe buýt không xa khu dân cư, đi bộ khoảng chín đến mười phút, vì vừa ăn vừa đi nên bước chân của Trình Dư Hạ và Tề Duyệt chậm hơn vài phút, khi đến trạm là vừa kịp ăn xong bữa sáng.
« Chương TrướcChương Tiếp »