Chương 6: Cảm ơn cậu (2)

“À đúng rồi, quên nói với mày, mẹ tao nói sau kỳ nghỉ Quốc khánh sẽ không làm bữa sáng cho tụi mình nữa.” Trình Dư Hạ nhìn về phía xe buýt đang tới, nói với Tề Duyệt: “Mẹ nói ăn khi đi không tốt cho sức khỏe, nên mày sẽ đến nhà tao ăn sáng, ăn xong rồi đi học, mày chỉ cần dậy sớm vài phút thôi.”

Tề Duyệt: “Ok để tao chỉnh lại đồng hồ báo thức.” Sau đó lại hỏi Trình Dư Hạ: “Mày dậy sớm được không vậy?”

“Dậy không nổi cũng phải dậy…” Trình Dư Hạ nắm chặt tay Tề Duyệt, khổ sở nói: “Mẹ tao bảo nếu trễ quá ba lần sẽ tịch thu máy ảnh của tao á.”

Nghĩ đến máy chơi game vừa bị tịch thu không lâu trước đây, Tề Duyệt thấy Trình Dư Hạ bị tịch thu máy ảnh thật đáng thương chẳng khác gì mình.

Thường thì Trình Dư Hạ và Tề Duyệt bắt được chuyến xe buýt này sẽ không gặp Lộ Dương, cô nhớ rằng sau này thường xuyên gặp Lộ Dương trên cùng chuyến xe là vào học kỳ hai năm cuối cấp ba.

Trình Dư Hạ và Tề Duyệt chen chúc đi đến giữa xe, dù tài xế luôn nói không lên được thì chờ chuyến sau, nhưng họ vẫn lên được, hơn nữa là bị người phía sau đẩy lên.

Khi xe buýt khởi động, Trình Dư Hạ chưa kịp giữ chặt, xe buýt lắc mạnh, cô nghiêng về phía người bên phải.

Có người phía sau đỡ lưng cô, đồng thời một tay khác giữ cánh tay cô.

“Xin lỗi nhé.” Trình Dư Hạ chưa nhìn thấy người đã lên tiếng xin lỗi trước.

Người bên phải bị cô va phải nói: “Cẩn thận.” Giọng nữ khá dịu dàng.

Trình Dư Hạ nhanh chóng nói lời cảm ơn.

Lúc này, Tề Duyệt từ phía sau nhô đầu ra nói với người đã giữ cánh tay Trình Dư Hạ: “Lộ Dương, để Hạ Hạ đứng cạnh cậu, đừng để nó đến chỗ tôi nhé, Hạ Hạ dễ mất thăng bằng lắm, lát nữa lại va vào người khác.”

Sau khi Trình Dư Hạ đứng vững, tay đang giữ cánh tay cô mới buông ra.

Ngay sau đó Lộ Dương kéo ba lô của Trình Dư Hạ, kéo cô lại gần mình rồi nhường một chút không gian bên cạnh, cúi đầu nhìn Trình Dư Hạ nói: “Giữ chắc.”

Trình Dư Hạ nắm chặt tay cầm trên ghế, lịch sự gật đầu nói: “Cảm ơn cậu nhé, Lộ Dương.”

Nhưng cảnh tượng này trong trí nhớ của cô không hề có ấn tượng gì, vì năm năm trước vào thời điểm này, cô chưa nói chuyện với anh nhiều.

“Cậu hay đi chuyến này à?” Trình Dư Hạ tò mò.

Lộ Dương đáp: “Dậy muộn thôi.” Ba chữ, lời ít nhưng ý nhiều.

“Không sao đâu, giờ này chưa được gọi là muộn.” Trình Dư Hạ nói: “Mỗi lần tôi dậy muộn là vừa kịp lúc cổng trường đóng đấy.”

Lộ Dương: “….”

Qua hai trạm nữa, xe buýt đỡ đông người hơn, Tề Duyệt chen từ phía sau lên: “Văn Tư Tư nói cửa hàng bánh ở cổng trường có loại bánh Basque dâu tây mới, tao đã nhờ nó mua cho hai miếng rồi.” Xe bus đang lắc lư nhưng cô nàng vẫn lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

“Dâu tây tươi à?” Trình Dư Hạ ghé tai Tề Duyệt hỏi.

“Ờ, tao đã nhờ Văn Tư Tư hỏi kỹ.” Tề Duyệt nói: “Văn Tư Tư hỏi nhân viên, họ đảm bảo là dâu tây tươi.”

“Tuyệt vời.” Trình Dư Hạ quay sang thì thầm với Tề Duyệt.

Thật ra Trình Dư Hạ không nhất thiết phải là dâu tây tươi, cô chỉ không thể chấp nhận các sản phẩm chế biến từ dâu tây, như phần lớn thực phẩm có nhân mứt dâu hay đồ uống vị dâu tây, vì cô cảm thấy mùi dâu tây trong chúng đều có chút kỳ lạ.

Khứu giác của Trình Dư Hạ khá nhạy bén, dù không đến mức dị thường, nhưng cô nhạy cảm với hầu hết các mùi, điều này hầu như ai quen biết cô cũng biết.

Ngoại trừ Lộ Dương, người sau này dù Trình Dư Hạ không nói nhưng anh tự phát hiện ra.

Qua trạm thứ sáu, ba người cùng xuống xe đi đến trường.

Thật ra từ lần trước Tề Duyệt đã rất tò mò về lời của Trình Dư Hạ, vì thế hỏi Lộ Dương: “Lộ Dương, nghe nói cậu học rất giỏi hả?”

Ánh mắt của Lộ Dương dừng trên người Trình Dư Hạ khoảng ba giây rồi quay sang nhìn Tề Duyệt: “Nghe ai nói?”

Trình Dư Hạ lập tức ôm lấy tay Tề Duyệt, quay qua nháy mắt: “Đừng nói nữa mà, đừng nói nữa.”