Chương 19: Vào đông

*****

Sầm Hạ chép đến mức mệt muốn chết, anh ngẩng đầu nhìn Phong Quyết bằng ánh mắt đáng thương. “Ô…. Ông xã.”

“Không được chơi trò làm nũng!” Phong Quyết ngoài miệng thì nghiêm túc như vậy, nhưng thực tế lại rút chiếc bút trong tay Sầm Hạ ra, xoa lên đốt ngón tay sưng đỏ của anh. “Hôm nay cứ chép đến đây trước, còn lại thì mai chép tiếp.”

“Cảm ơn ông xã.” Sầm Hạ nắm lấy tay của Phong Quyết, sau đó dựa vào l*иg ngực của hắn, nhỏ giọng hứa: “Tôi nhất định sẽ chép xong.”

“Chúa làm nũng….”

Hai người đang tình tình tứ tứ dựa vào nhau, tiếng chuông điện thoại di động của Phong Quyết chợt vang lên, hắn liếc nhìn tên người gọi, vừa nhấn nghe một cái là lập tức kéo điện thoại ra cách xa Sầm Hạ.

Âm thanh nổi giận đùng đùng của Phong Tử Minh từ trong ống nghe vang lên, “Về đến nhà cũng không biết gọi điện thoại!”

“Con bận đổi cái khoá mà cha dẫn người tới cạy hỏng đấy.”

Phía đối diện im lặng một lát, dường như bị Phong Quyết chọc giận không nhẹ, thậm chí còn có tiếng đập bàn truyền đến, sau đó là nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ gì đó.

“Một lát nữa qua đây ăn cơm!” Sau khi rống xong, Phong Tử Minh lập tức cúp điện thoại.

Phong Quyết thản nhiên bĩu môi, sau đó ném điện thoại lên ghế sô pha.

Sầm Hạ nghe thấy giọng của nữ sinh lúc nãy khá quen thuộc, anh liền hỏi hắn. “Nữ sinh trong điện thoại đó là ai vậy?”

“Em gái cùng cha khác mẹ.” Nói đến đây, Phong Quyết liếc nhìn anh một cái đầy châm chọc. “Chính là nữ sinh mà anh đã thấy lúc đi theo em đến quán cà phê hồi trước.”

Ánh mắt của Sầm Hạ có hơi lảng tránh, bỗng nhiên anh lại nhớ tới một chuyện khác. “Vậy, người ở cùng khách sạn với cậu lúc trước…”

“Cũng là cô ấy.” Phong Quyết biết anh muốn hỏi cái gì, hắn giải thích rõ ràng: “Quan hệ giữa em và cha không được tốt, những năm gần đây đều là cô ấy đứng ra hoà giải, lần trước cô ấy từ thành phố khác đến tận đây tìm em, hy vọng năm nay em có thể về nhà, nhưng sau đó bị trễ chuyến bay nên không đi kịp, cuối cùng em phải đưa cô ấy vào khách sạn, anh còn muốn hỏi gì nữa không?”

Sầm Hạ dơ tay lên chỉ, “Vậy tại sao cậu lại muốn tắm ở đó….”

“Muốn cái gì chứ?” Phong Quyết vỗ một cái vào cánh tay đang dơ lên của anh, “Ngày đó trường học bị mất nước, vậy nên em tiện tắm rửa một cái.”

“Vậy…. Tại sao từ trước đến giờ cậu không chịu nói hả?”

“Anh có hỏi à?”

Sầm Hạ mất mấy giây để nhớ lại, anh cũng đã hỏi một lần, nhưng chưa đợi Phong Quyết trả lời, anh đã làm chuyện đó với người ta…

“Ừm, xin lỗi cậu.”

“Được rồi, đi nấu cơm mau đi.” Phong Quyết kéo anh ta khỏi ghế, sau đó nhấc chân đi về phía phòng bếp.

Sầm Hạ vội vàng bám lấy cánh tay của Phong Quyết, đôi mắt liếc nhìn vào vật thể trên sô pha, sau đó thì thầm: “Cậu không đi ăn ở bên đó hả….”

“Không đi, nhà mình không phải không có cơm ăn.”

Phong Quyết bông đùa trả lời lại, nhưng Sầm Hạ liền biết điều không hỏi thêm lời nào nữa.

Quan hệ hai cha con cứng nhắc, hơn nữa còn nghe được Phong Quyết miêu tả dăm ba câu về em gái cùng cha khác mẹ kia, Sầm Hạ liền mẫn cảm nhận ra điều gì đó.

“Ông xã nói rất đúng!” Sầm Hạ nắm chặt lấy tay Phong Quyết quơ quơ, sau đó lặp lại những lời mà hắn vừa nói một cách ngọt ngào. “Nhà mình cũng không phải không có cơm ăn, vậy nên chúng ta ra nhà hàng ăn cơm đi!”

Phong Quyết bị anh chọc cười, sự nặng nề trong lòng cũng hóa thành hư không. “Được, ra nhà hàng ăn cơm!”

Vở kịch nhỏ:

Hạ Hạ: Tôi muốn nghe cậu nói thích tôi!

Quyết Quyết Tử: Được, em…. (Lúc này xe bus đi tới: Tích….)

Món ăn phù hợp nhất trong mùa đông này chính là ăn lẩu, một chút dầu ớt cay nồng, từng chồng thịt dê cuộn tròn lại với nhau, các loại rau dưa, viên thịt nguội và nước trái cây ướp lạnh, ăn vào khiến người ta không dừng miệng được.

Ưu điểm của bữa ăn khiến cả hai ăn ngon là bọn họ không cần dơ đũa đại chiến, bởi vì phần lớn thời gian Phong Quyết đều tự gắp đồ ăn cho Sầm Hạ, lấp đầy hai cái đĩa nhỏ ở trước mặt anh.

“Ăn nhiều một chút, gầy giống như cây vừng rồi đấy, trên mông thấy cũng không có nhiều thịt.”

Vốn dĩ Sầm Hạ đã ăn no rồi, nhưng vừa nghe thấy mấy lời này, không biết anh nghĩ cái gì mà khuôn mặt nhỏ đỏ lên, gắp hết toàn bộ đống thịt viên mà Phong Quyết đã đưa cho, ăn sạch sẽ.

Sau khi ăn xong bữa cơm thì cũng đã khuya, thời điểm hai người bước ra khỏi cửa nhà hàng lẩu cũng là lúc tuyết rơi xuống, bông tuyết bay lả tả giống như những sợi bông, rơi vừa nhanh lại vừa dày.

Sầm Hạ dơ tay ra nhặt những bông tuyết, vui vẻ nói: “Tuyết rơi nhiều quá, ngày mai có thể nặn người tuyết được rồi.”

Phong Quyết đội mũ lên giúp anh, sau đó nắm lấy đôi tay anh bỏ vào trong túi áo của mình, cuối cùng nhắc nhở anh giống như người lớn trong nhà: “Ngày mai vẫn còn phải chép nốt năm mươi bản nữa.”

Sầm Hạ hừ một tiếng, anh không trả lời lại. Một lúc sau, anh chợt cúi người đỡ tuyết, làm bộ muốn thắt cổ Phong Quyết.

Phong Quyết nghiêng đầu né tránh một cách dễ dàng, ngay sau đó anh ngồi xổm xuống, khiêng Sầm Hạ lên giống như thổ phỉ đi cướp vợ, cuối cùng nhanh chóng chạy đi.

Khoảng cách từ nhà đến quán lẩu này cũng không quá xa, hơn nữa tầng mà Sầm Hạ ở cũng không cao. Sau khi vào nhà, Phong Quyết vẫn còn đủ sức đè anh lên sô pha, lột sạch quần áo của anh, sau đó mới khiêng anh vào trong phòng tắm.

Trái tim nhỏ của Sầm Hạ đập thình thịch không ngừng, anh còn tưởng rằng chuyện đó sẽ xảy ra, vậy nên khi Phong Quyết thả anh xuống thì hai chân của anh đều trở nên mềm nhũn, anh nhanh chóng dơ tay đỡ lấy một bên của bồn rửa tay, sau đó xấu hổ xoay người lại, ghé vào mặt bàn, chổng mông lên.

Phong Quyết vừa xoay người tìm cái khăn lông, vậy mà vừa quay đầu lại đã nhìn thấy hai luồng mông thịt tròn trịa đang lắc tới lắc lui trước mặt mình, ngây ngô lớn mật mà lại quyến rũ, vừa kinh ngạc lại vừa hài hước.

“Lắc tới lắc lui cái gì vậy?” Phong Quyết cười nhẹ một tiếng, hắn dơ tay vỗ nhẹ một cái lên mông của Sầm Hạ, bàn tay sờ vào kẽ mông trắng nõn của anh, sau đó là cúc huyệt bị cᏂị©Ꮒ đến đỏ hồng kia, gõ nhẹ mấy cái. “Chỗ này sưng lên rồi, không thể làm nữa.”

Cánh mông của Sầm Hạ run lên, cơ thể trở nên đỏ ửng, đôi tay ôm mặt dựa vào bồn rửa tay, giống như con tôm bị luộc chín.

Phong Quyết nhịn cười kéo anh về phía mình, vừa trêu ghẹo anh là con sói đói, tiểu sắc quỷ lại vừa tắm rửa lau người giúp anh.

Toàn bộ quá trình Sầm Hạ đều cúi đầu đỏ mặt, anh bị nói đến mức hốc mắt cũng đỏ lên, đôi mắt ngấn nước đáng thương nhìn Phong Quyết. “Ông xã, đừng có mà chê cười người ta.”

“Tiểu sắc quỷ.” Phong Quyết cắn một cái lên khoé miệng của anh, sau đó không hề cười nhạo anh, sau khi tắm rửa xong còn bế anh về giường, vuốt ve dươиɠ ѵậŧ nửa cương lên của anh giúp anh tự sương.

Dươиɠ ѵậŧ trắng hồng bị lòng bàn tay màu lúa mạch xoa bóp thành đủ các hình dạng, lỗ chuông trên đỉnh không ngừng tiết ra chất lỏng. Sầm Hạ như đang bước trên một đám mây, cả người lơ lửng, rất nhanh đã được Phong Quyết hầu hạ đến xuất tinh.

Sầm Hạ ngại ngùng hưởng phúc một mình, anh muốn chui vào chăn, nhưng lại bị Phong Quyết nhanh chóng xách cổ ra ngoài, dùng kẽ mông giữ lại.

Sau khi làʍ t̠ìиɦ vui vẻ nhẹ nhàng với nhau xong, cả hai ôm nhau cùng lấy lại nhịp thở như bình thường. Tay của Phong Quyết vuốt ve lung tung khắp người Sầm Hạ, sờ đến khi Sầm Hạ nheo mắt lại, ngáp như con mèo nhỏ, anh duỗi thẳng chân, sau đó nhét hai chân mình vào giữa chân hắn.

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, đêm nay không còn xích sắt lạnh băng nữa, chỉ còn chân tay ấm áp l*иg vào với nhau.

Sáng sớm hôm sau, Sầm Hạ tỉnh lại trong ổ chăn nóng hầm hập, anh mở mắt ra nhưng lại không thấy Phong Quyết nằm bên cạnh, trong lòng đột nhiên lạnh hơn một chút, anh cuống quýt nhảy xuống giường chạy ra bên ngoài.

Phong Quyết xách túi đồ ăn sáng vào cửa, thấy Sầm Hạ chạy chân trần ra khỏi phòng ngủ, vừa muốn cúi người tìm dép lê cho anh, thì anh đã lao tới ôm lấy mình.

“Ông xã đã đi đâu vậy?”

Nghe thấy động tĩnh nhỏ đầy tủi thân này của anh, Phong Quyết mỉm cười bất lực. Cả người hắn mang theo khí lạnh nên cũng không dám dơ tay ôm anh, vậy nên hắn cúi đầu dùng cằm cọ lên đầu của anh, dịu dàng nói. “Không ôm, người em vẫn còn lạnh.”

Mặc dù Sầm Hạ lạnh đến phát run, nhưng vẫn muốn ôm chặt Phong Quyết không buông tay, giọng nói cũng khẽ run lên. “Tôi…. Tôi còn tưởng cậu đi rồi.”

Phong Quyết bất đắc dĩ phải đẩy người ra, sau đó dơ túi đồ ăn sáng lên, vẫy vẫy. “Bên ngoài lạnh như vậy, em đi đâu được chứ? Đi ra ngoài mua bữa sáng cho anh nè, đầu đất!”

Lúc này Sầm Hạ mới để ý thấy chiếc túi giấy còn nóng, trong lòng cũng trở nên nhẹ nhõm, anh ngoan ngoãn nhấc chân lên để Phong Quyết xỏ dép bông giúp, sau đó dắt đến ngồi trước bàn ăn.

“Ăn cơm nhanh đi, buổi sáng thấy anh ngủ ngon như vậy nên không tiện gọi anh dậy.” Phong Quyết lấy sữa đậu nành, bánh quẩy nhỏ và dưa muối từ trong túi ra, cười giải thích với anh.