Chương 7



Chương 7

Edit: Malbec

Lúc Úy Lam gửi xong tin nhắn này thì cửa lớn cũng cùng lúc mở ra, Úy Kiến Huân và Nghiêm Phong đã về. Hôm nay có hoạt động, yêu cầu vợ chồng bọn họ cùng nhau tham dự cho nên đến giờ này mới về.

Nghiêm Phong vừa vào cửa, thấy hai cô con gái đều ở nhà thì trên mặt lập tức hiện lên ý cười.

“Đang đợi ba mẹ sao?”

Úy Nhiên đứng dậy: “Hai người mà còn không về, con sẽ kéo Úy Lam đi ăn cơm trước.”

Úy Kiến Huân đang cởϊ áσ khoác đưa cho dì giúp việc nghe thấy, lập tức trừng cô: “Không có quy củ.”

Mặc dù ở công ty Úy Nhiên là cấp dưới nhưng ở nhà, cô là nữ hoàng đế. Bởi vì cô là con gái lớn, là đứa con đầu tiên trong nhà cho nên cha mẹ xem cô như hòn ngọc quý trên tay, Úy Nhiên thấy ông nói như vậy không những không sợ, ngược lại còn cười, nói: “Con không có quy củ còn không phải do ba chiều hư sao.”

Hai cha con ngươi nói ta cười, vẫn luôn hoà thuận vui vẻ.

Nghiêm Phong quay đầu lại liền thấy Úy Lam cũng đứng lên, chẳng qua cô không nói chuyện, chỉ yên tĩnh đứng ở đó.

Đáy lòng bà thở dài, theo lý thuyết, con gái út trong nhà là được nuông chiều nhất, cũng thích làm nũng thân thiết với cha mẹ.

Nhưng mà con gái út nhà bọn họ thì tính tình lãnh đạm, không thân thiết với ai.

Mặc dù cha mẹ muốn quan tâm cô, thế nhưng con bé cũng không để ý, nói nửa câu cũng ngại nhiều.

“Úy Lam.” Sau khi Úy Kiến Huân nói cùng Úy Nhiên xong, cuối cùng cũng chú ý đến con gái út ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhíu mày, mở miệng hỏi: “Con trước giờ làm việc đều tùy ý làm bậy như vậy sao? Trước khi làm gì, có từng nghĩ về thể diện của cha mẹ?”

Úy Lam tất nhiên không sợ, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng: “Chu Tây Trạch nɠɵạı ŧìиɧ, chẳng lẽ còn muốn con chịu đựng?”

Nhắc đến đề tài này, Úy Kiến Huân hơi nhăn trán.

Nghiêm Phong biết tính tình hai người bọn họ bèn nhanh chóng hoà giải nói: “Quên đi, Tiểu Lam hôm nay trở về ăn cơm, không nói những chuyện không vui đó.”

“Đúng vậy, nhanh ăn cơm, con và Úy Lam đều đói lả mất.” Úy Nhiên cũng nói theo.

Thật ra Úy Kiến Huân cũng không hoàn toàn tức giận với Úy Lam, tên nhóc Chu gia chết tiệt kia, có con gái bảo bối của ông mà CMN còn dám ra ngoài tìm tình nhân.

Lúc cha Chu gọi điện đến, lời nói của Úy Kiến Huân đều không chút khách khí.

Chỉ là Úy Lam tự tiện từ hôn mà cũng không nói một tiếng với cha mẹ.

Nếu không phải cha Chu gọi điện thì đến giờ ông vẫn không biết.

Sau khi ăn uống xong, Úy Lam lên lầu trở về phòng mình.

Bốn người Úy gia ở biệt thự độc lập ba tầng, phòng Úy Lam tất nhiên rộng rãi lại sáng rực. Cô lấy một quyển sách trên kệ, ngồi trên ghế sô pha trong phòng, qua nửa ngày cũng chưa chuyển trang.

Lúc Úy Nhiên bưng trái cây đi lên, gõ cửa rồi đẩy cửa tiến vào.

Đặt đĩa trái cây trên bàn trà, Úy Nhiên nhìn cô, lúc này mới nói: “Còn tức giận với ba?”

Úy Lam: “Không có.”

Thần sắc lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc.

Cũng may Úy Nhiên là chị em hai mươi mấy năm nay của cô, tuy cảm xúc của Úy Lam lạnh nhạt nhưng cô vẫn có thể nhìn ra.

Úy Nhiên nói: “Em đừng trách ba vì sao không đứng về phía em, vốn dĩ hôn sự của em và Chu Tây Trạch là ván đã đóng thuyền, kết quả bây giờ lại như vậy, khó tránh khỏi ba sẽ không vui. Huống hồ trước đó khi chú Chu gọi đến, ba cũng hung hăng mắng Chu Tây Trạch rồi.”

“Có thể không nhắc đến anh ta không? Em bây giờ đã không còn quan hệ gì với anh ta.”

Hiếm khi Úy Lam nhíu mày.

Cuối cùng, Úy Nhiên cười một tiếng. Cô nhìn chằm chằm Úy Lam, hỏi: “Thực ra là em cố ý đúng không?”

Úy Lam nhìn về phía cô: “Có ý gì?”

Úy Nhiên rốt cuộc thở dài một cái, dựa vào sô pha, như đang suy nghĩ gì đó, nói: “Em tuy rằng tính cách lãnh đạm nhưng nếu có yêu thích thì chị cũng có thể nhìn ra. Em và Chu Tây Trạch ở bên nhau, khách khí còn nhiều hơn thân thiết, hai người nhìn xa lạ như vậy, chị đã sớm cảm thấy hai người sẽ không kết hôn. Còn về việc vì sao từ trước đến nay em vẫn không từ chối, đến bây giờ xem như chị hiểu rõ.”

“Em không chỉ không muốn kết hôn cùng Chu Tây Trạch, em cũng không muốn để ba mẹ nhúng tay vào chuyện hôn nhân của mình.”

Rốt cuộc là chị em, Úy Nhiên gần như nói trúng tâm tư Úy Lam.

Cô chính là cố tình, cố ý sau khi đính hôn làm ra chuyện như vậy. Cái vòng luẩn quẩn này cũng không lớn, có một số việc, truyền ra một chút thì tất cả đều biết.

Trong mắt người khác, Chu Tây Trạch tất nhiên có sai, Úy Lam cũng không đủ rộng lượng.

Úy Lam không nói chuyện.

Thần sắc Úy Nhiên nghiêm túc, nhìn cô: “Úy Lam, có một số việc, không phải muốn là có thể làm.”

“Cho nên ngay cả kết hôn cũng không thể tìm người mình thích?” Úy Lam rốt cuộc nhịn không được.

Cô cũng không phải người phản nghịch nhưng ở chuyện này lại vô cùng cố chấp.

Mặc dù hiện tại cô không yêu ai nhưng cũng không muốn phải ở cả đời với người mình không yêu.

Úy Nhiên không nhịn được, nói: “Theo đuổi tình yêu thì có thể, nhưng cái giá phải trả em có thể chịu đựng được sao? Những gì em hưởng thụ bây giờ tất cả đều là Úy gia cho em, hôn nhân của em cũng không phải chuyện của mình em.”

“Phải giống như chị và Phó Chi Hành vậy sao?” Úy Lam nhíu mày, đôi mắt đen nháy mang theo không kiên nhẫn.

Chỉ là, sau khi ý thức được lời nói của mình, cô nhanh chóng nói: “Xin lỗi.”

Úy Nhiên duỗi tay chỉnh lại mái tóc dài, cũng không vì Uý Lam buột miệng nói mà tức giận. Vẻ mặt cô bình tĩnh nhìn em gái, nói: “Đúng vậy, chị và Phó Chi Hành là liên hôn gia tộc, cái này không có gì không tốt. Bởi vì yêu cầu của chị không phải anh ấy cho chị tình yêu, mà là cảm giác an toàn. Tài sản của Hậu Cần Thượng Đạt mấy chục tỷ, một mình chị nắm giữ quá mệt mỏi.”

Hậu Cần Thượng Đạt là công ty hậu cần đứng đầu trong nước, đây là sản nghiệp của Úy gia.

Úy Kiến Huân chỉ có hai cô con gái, Úy Lam căn bản không nghĩ đến kinh doanh, người thừa kế trong tương lai chính là Úy Nhiên.

Úy Lam cười, cô hỏi: “Chị còn nhớ rõ Phó Chi Hành trông như thế nào không?”

Theo cô biết, nửa năm nay, thời gian Phó Chi Hành ở Bắc Kinh có thể đếm được trên đầu ngón tay, Úy Nhiên lại vẫn luôn ở nhà, vợ chồng hai người bọn họ đừng nói sinh hoạt hôn nhân, chỉ sợ ngay cả diện mạo đối phương cũng quên mất.

……

Bị em gái mình chọc thủng, Úy Nhiên nói: “Chị nhớ rõ bộ dáng anh ta làm gì, chị chỉ cần anh ta trên giường còn dùng được là được.”

Úy Lam im lặng.

Rốt cuộc, Úy Lam vươn bàn tay trắng nõn đỡ lấy trán, thấp giọng nói: “Nếu chị có nhu cầu, em có bạn học là chuyên gia về phương diện phái nam.”

Úy Nhiên cứng họng.

Cô nhanh chóng phản bác: “Suy nghĩ vớ vẩn cái gì đấy.”

Ai ngờ, Úy Lam hiếm khi chăm sóc nói: “Nếu như một trong hai bên vợ chồng bắt đầu oán giận chuyện này, chứng tỏ giữa họ quả thực có vấn đề. Xã hội hiện đại áp lực rất lớn, đều có thể lý giải.”

Úy Nhiên cắn răng, tức giận nói: “Cho nên tôi mới không thích nói chuyện với bác sĩ tâm lý các người.”

Một cái liếc mắt là nhìn thấu.

Chờ sau khi Úy Nhiên rời đi, Úy Lam nhìn qua thì không thấy người đàn ông kia trả lời, giống như trong dự kiến.

Công việc của Úy Lam nhìn có vẻ nhẹ nhàng, chỉ cần nói chuyện với người cần tư vấn một giờ đã có một nghìn tệ.

Thật ra, trước khi người cần tư vấn đến thì cô phải chuẩn bị, sau khi họ đi, cô còn phải xem xét cuộc nói chuyện ban nãy, tiến thêm một bước phân tích trạng thái tâm lý biến đổi của người cần tư vấn.

Có vài người đến tư vấn nói, sau khi trò chuyện với bác sĩ tâm lý sẽ vô cùng mệt mỏi, rất muốn ngủ.

Thực ra bác sĩ tâm lý không phải không trải qua sự mệt mỏi.

Sau khi Úy Lam tiễn khách bèn nhìn bên ngoài cửa sổ, bởi vì vào đông, cây cối bên ngoài sớm đã tàn lụi, vài chiếc lá trên cành cũng lộ vẻ yếu ớt, gió thổi một cái đã lẻ loi rơi rụng từ ngọn cây xuống đất.

Những mùa trong năm cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình con người, cho nên lúc tư vấn, phần lớn Úy Lam sẽ để họ chú ý đến thực vật trong phòng.

Lúc khách hàng ra về là mới 3 giờ chiều.

Cô tựa lưng vào ghế ngồi, lại nhìn một lá cây từ trên cành rơi xuống.

Sau đó, Úy Lam đột nhiên đứng lên, lấy áo khoác từ trên giá, cô xách theo túi rồi ra khỏi phòng đi thẳng đến thang máy.

Dương Giai thấy cô ra ngoài bèn vội vàng đứng dậy, hỏi: “Bác sĩ Úy, cô đây là muốn đi……”

“Tan ca.” Úy Lam để lại hai chữ, còn người đã bước vào thang máy.

Dương Giai há hốc miệng, cuối cùng ngậm lại.

Được rồi, ngài là bà chủ.

Úy Lam lái xe, theo định vị hướng dẫn đi đến công ty Hậu Cần Thanh Nguyên.

Phòng làm việc cách nơi này không tính là gần, lái xe nửa giờ mới đến. Úy Lam không quen thuộc nơi này, tìm chỗ dừng xe lại mất mười phút. Sau khi tìm được chỗ đỗ xe, cô theo hướng dẫn của di động, đi về phía trước.

Trên đường đi đến công ty, thấy mấy đứa trẻ vây quanh thân cây chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cô vốn không để ý, chỉ là lúc cô đi ngang qua lại nghe thấy một cô bé nhút nhát gọi: “Chị ơi.”

Úy Lam dừng bước chân, cúi đầu nhìn cô bé.

Cô bé lấy dũng khí, nói: “Chị ơi, chị có thể giúp cứu con mèo nhỏ không?”

Con mèo nhỏ?

Úy Lam cũng nhìn theo ánh mắt mấy đứa trẻ, nhìn thấy trên cây là một con mèo trắng tinh bị mắc trên cành cây. Nó còn thử giãy giụa vài cái, mỗi lần giãy giụa con mèo đều kêu lên thảm thiết.

Dưới cây mấy đứa trẻ đều rất suốt ruột, sợ con mèo xảy ra chuyện.

Úy Lam hơi giật mình, hỏi: “Em muốn chị cứu nó như thế nào?”

“Trèo lên cây, ôm xuống nó dưới đi, chị nhá.” Lúc này, một cậu nhóc khác đưa ra gợi ý cho cô.

Những đứa bé khác đều cảm thấy ý kiến này không tồi, gật đầu phụ họa.

Úy Lam thản nhiên nhìn những đóa hoa ngây thơ này của tổ quốc.

Để một cô gái leo cây, Úy Lam nở nụ cười ôn hòa hiếm thấy.

Ừ, đã mệt cho mấy đứa nhóc này nghĩ ra rồi.

Tần Lục Trác là vì con trai của dì làm ở nhà ăn nên phải đến đây, thực ra do đứa nhỏ này thấy công ty nuôi một con mèo toàn thân trắng tinh nên ôm ra ngoài khoe với những đứa trẻ ở gần đây.

Không ngờ con mèo lại chạy lên cây, phải trở về tìm người giúp đỡ.

Cha mẹ đứa bé đều làm ở Hậu Cần Thanh Nguyên, ba cậu bé tức giận đến muốn đánh cậu, lại được Tần Lục Trác ôm lấy.

Lúc anh đến đây, cho rằng Tần Tiểu Tửu hiện đang rất thê thảm, đang định cho tiểu súc sinh này một chút giáo huấn, ai ngờ lại nhìn thấy hình ảnh khiến anh kinh ngạc.

Cô gái đang ngồi trên thân cây mặc áo len cao cổ màu trắng, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, bởi vì cúi đầu nhìn con mèo trong lòng nên khiến mái tóc trượt xuống.

Mặt trời lặn về tây, ánh chiều tà chiếu rọi trên người cô.

Cô gái áo trắng ôm một con mèo, khuôn mặt thật xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người khác chỉ muốn yên tĩnh mà ngắm.

Rốt cuộc, một lát sau, Tần Lục Trác nhíu mày.

Tần Tiểu Tửu, tiểu súc sinh này mỗi ngày đều ầm ĩ, sao giờ lại ngoan ngoãn ở trong l*иg ngực cô như vậy chứ.