Chương 14: Con trai tôi!

Lâm Hữu Triết nói với giọng điệu bình thản, cứ như đang nói về một chuyện nhỏ nhặt không hề quan trọng.

Đông đảo quan khách nghe thấy câu nói này cũng nhao nhao bàn tán, trong ánh mắt đều lóe lên vẻ hóng hớt muốn xem kịch hay.

Những cô gái trước đó thầm thích Lâm Hữu Triết, lúc này cũng nhíu mày.

Quá lỗ mãng, hơn nữa còn thích phô trương.

Nơi này là tiệc sinh nhật của gia chủ nhà họ Nghiêm, anh ta lại dám chạy tới bữa tiệc sinh nhật của người ta, nói muốn gϊếŧ con trai người ta, coi thường nhà họ Nghiêm quá rồi nhỉ?

Lâm Thiên Kiếm dựa vào chiếc bàn gần đó nhất, khẽ nheo mắt, hứng thú đánh giá vở kịch náo nhiêt trước măt.

Hắn là anh họ của Lâm Hữu Triết, được người lớn trong nhà cử đi làm đại diện cho nhà họ Lâm, tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Nghiêm.

Vốn tưởng rằng chỉ là một chuyến đi tẻ nhạt, ai ngờ lại trô lên thú vị như vậy.

“Ha ha, Lâm Hữu Triết, tao không tin mày thực sự dám gϊếŧ người!”, ánh mắt Nghiêm Hoa đầy vẻ tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Hữu Triết: “Không chỉ có vậy, mày còn phải trả giá cho sự ngông cuồng của mày ngày hôm nấy!”

“Dám tới đây sủa bậy, mày cũng không nhìn lại xem đây là nơi nào, một con chó hoang tuyệt vọng chạy trốn lại còn có gan đến đây gây rối!”

“Ngoài ra, tao cũng rất có trách nhiệm nói cho mày biết…!”

Nghiêm Hoa ghé sát lại gần Lâm Hữu Triết, nói bâng âm thanh mà chỉ hai người có thế nghe được: “Tao chắc chắn sẽ cưới được Sở Hạ Vũ, tối nay bố mẹ cô ta sợ là không đợi được mà bảo tao với cô ta lên giường luôn đấy!”

“Tao biết cô ta là thứ đồ nát bị mày chơi xong rồi bỏ lại, vì

vậy tao cũng sẽ không thương tiếc gì cô ta đâu, mày nghĩ xem tao tìm thêm vài người chơi cùng cô ta, có phải sẽ càng thêm kí©h thí©ɧ hơn không?”



“Hơn nữa tao chắc chắn sẽ ghi lại cả quá trình, đăng lên trên diễn đàn và các trang web trong nước, tốt nhất là khiến nó trở thành trò “nhiều người cùng vận động”, chắc hẳn cô ta sẽ nổi tiếng khắp cả nước”.

“Đến lúc đó, tao lại giới thiệu cô ta đi tới đất nước hoa anh đào, chắc chắn có thể quay được càng nhiều bộ phim xuất sắc hơn, đế cho mọi người thưởng thức, mày thấy thế nào?”

“Ha ha ha ha!”

Nghiêm Hoa bệnh hoạn cười ha hả.

Ánh mắt Lâm Hữu Triết dần trở nên lạnh tanh, nhìn Nghiêm Hoa như đang nhìn một xác chết.

“Sao, mày rất tức giận à?”

Nghiêm Hoa vẫn đứng đó khıêυ khí©h: “Có bản lĩnh thì ra tay gϊếŧ tao đi…”

Nghiêm Hoa vừa dứt lời, Lâm Hữu Triết đã tung cú đấm

mạnh vào đầu hắn.

Rắc rắc!

Đầu Nghiêm Hoa bị đánh rơi vào khoang ngực!

Những thứ trắng đỏ nổ tung be bét, mấy khách mời ở gần đó đều bị bắn tung tóe vào mặt.

Cả hội trường chết lặng.

Tất cả mọi người đều sững sờ, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin và

sợ hãi.



Cứ gϊếŧ như vậy sao?

Người tên Lâm Hữu Triết

này thật sự đã dùng một cú đấm đế đánh chết Nghiêm Hoa ở trước mặt mọi người?

Không biết bao lâu sau, một tiếng hét thảm thiết vang lên.

“Con trai tôi!”

Nghiêm Mộ Hải lăn một vòng từ trên sân khấu xuống, ôm lấy thi thể con trai gào khóc, trên mặt đầy sự tuyệt vọng và kinh hoàng.

Những vị khách khác nhìn thấy cảnh này cũng kéo nhau rời đi, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Lâm Hữu Triết lạnh lùng liếc nhìn tất cả, không hề động đậy.

“Mày là hung thủ gϊếŧ người, hôm nay mày đừng hòng sống sót rời khỏi đây!”

Nghiêm Mộ Hải tuyệt vọng, gào thét với Lâm Hữu Triết.

Sau đó, một nhóm vệ sĩ của nhà họ Nghiêm lao vào từ ngoài cửa, vây xung quanh Lâm Hữu Triết và Long Diệu.

“Bắt lấy bọn chúng cho tao, giữ lại mạng chúng, tao muốn đích thân kết liễu chúng!”

Hai mắt Nghiêm Mộ Hải đỏ

ngầu, hét lên với giọng khàn khàn.