Chương 1

Hoàng hậu triệu tập các ngoại thần và phi tần đến xem, ra lệnh bảo ta múa một điệu của nhà họ Triệu.

Ta bị ép phải mặc quần áo của vũ nữ, để lộ eo trước mặt bao người, tiếng hít thở của các ngoại thần trở nên nặng nề không ít.

Tạ Hoàng Hậu dung mạo đoan trang từ trên cao nhìn xuống, cười nói: "Triệu quý nhân, hôm nay mọi người đến vì điệu múa của ngươi, sao ngươi còn chưa múa?"

Trong và ngoài cung đều đang đồn rằng Triệu quý nhân xuất thân thấp kém, trước đây phải ra vào Câu Lan múa để đối lấy tiền sống qua ngày.

Hoàng Hậu đang cố tình làm ta bẽ mặt.

Ta ngước lên.

Tạ Hoàng Hậu ngẩn ra, ánh mắt ta cũng không chịu khuất nhục, chỉ khẽ trả lời: "Nương nương, ta không thể múa."

Lập tức có một phi tần đứng ra thay mặt Hoàng Hậu, hắt rượu lên mặt ta, lạnh lùng quát lớn: "Triệu thị, ngươi dám trái lời hoàng hậu sao?"

Rượu nhỏ xuống, lông mi ta cay xè.

Ta vén gấu váy lên, để lộ rất nhiều vết sẹo ở chân, tất cả đều là vết bỏng, đi lại cũng thấy đau. Nhưng ta không nhớ vì sao ta lại bị bỏng, mỗi ngày, ta đều sẽ quên đi một chuyện.

Sau đó ta mới phát hiện ra, những chuyện ta quên đều có liên quan đến bệ hạ.

Ta cảm giác, chỉ thêm một chút nữa thôi là ta sẽ hoàn quên mất ngài ấy.

Tâm trạng của Tạ Hoàng Hậu hiển nhiên tốt lên, cong môi cười nói: "Hẳn là vì năm đó bị bao vây ở U Châu, khi đó bệ hạ chỉ lo lắng cho bổn cung, không chú ý tới ngươi."

Cuộc bao vây ở U Châu là một giai thoại nổi tiếng về Đế Hậu.

Vì cứu Hoàng Hậu bị địch nhốt ở U Châu, dù biết rõ là âm mưu nhưng Hoàng thượng vẫn vội vàng dẫn binh đi cứu người. Gần như là đơn phương độc mã, tình thâm như biển.

Hóa ra ở trong giai thoại đó, chân của ta đã bị loạn quân đốt cháy.

Ta quỳ rạp xuống, nhẹ nhàng nói: "Phu thê Đế Hậu đồng tâm, thần thϊếp không có gì oán trách."

Dỗ đến mức làm Hoàng hậu mở cờ trong trong bụng.

Tạ Hoàng Hậu sinh ra trong gia tộc lớn họ Tạ, nàng là một người rộng lượng, nhưng lại thường gây khó dễ với ta.

Bởi vì ta và bệ hạ mới là phu thê thật sự từ thời niên thiếu. Dù không qua lời mai mối hay không có sính lễ, sau này còn bị coi là gian díu với nhau, bệ hạ cũng không chịu thừa nhận ta.

Vào những năm cuối tiền triều, thế gia loạn lạc đâm đầu vào quyền lực, dân chúng lầm than.

Ta miễn cưỡng sống qua ngày nhờ miếng đất mà cha ta để lại, còn cứu được một thiếu niên, hắn nói tên hắn là Vân Nô.