Chương 01: Buổi Đấu Giá

Cứ mỗi vài tháng hằng năm, hộp đêm "A Mã" sẽ tổ chức một buổi biểu diễn nhằm giới thiệu vũ công mới của quán, và mục đích chính là các cô gái tham gia sẽ được đấu giá "trinh tiết" của mình với số tiền thưởng có thể lên đến 100 vạn, một con số không hề nhỏ.

Hạ Uyển thay trang phục xong liền ngồi xuống bàn trang điểm. Tuy tay nghề không giỏi, nhưng vẫn biết dặm kem nền, thoa son qua loa. Nhìn mình trong gương cũng không quá tệ, có tí son phấn thì xem như đã có hóa trang rồi.

Hạ Uyển nhìn màn hình điện thoại đã gần 8 giờ tối, còn tận 30 phút nữa sẽ đến lượt trình diễn. Lòng hơi bất an, có lẽ do quá căng thẳng với lịch tập gần đây, hại cô phải gấp rút tập nhanh bài, đến nỗi mất ngủ mấy hôm.

"Chúc may mắn!"

Là thanh âm trong trẻo của Lý Vũ, Hạ Uyển cười nhẹ thay lời cảm ơn. Cô ta đứng sau ghế, nhìn khuôn mặt của Hạ Uyển trong gương không khỏi bật cười đắc chí:

"Phụ nữ quyến rũ không chỉ ăn điểm nhờ đường cong của cơ thể, bên cạnh vẫn phải để ý đến nhan sắc của mình một chút. Đàn ông mà, tiêu chuẩn của họ là cần một thân hình nóng bỏng lẫn khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ. Cô trang điểm như thế này lên sân khấu chính là muốn dọa bọn họ chạy mất dép đấy? Tôi nghĩ nơi đuôi mắt phải thêm một ít phấn nhũ..."

Vừa nói, Lý Vũ cầm cọ chấm phấn đưa tới, Hạ Uyển nghiêng người né tránh, cô kéo ghế đứng dậy:

"Cảm ơn cô, tôi thấy vậy là ổn rồi."

Trang điểm kĩ đến đâu chẳng qua cũng chỉ là lớp phấn giả tạo che giấu khuôn mặt thật.

Bất kể thứ gì "kĩ" quá cũng không tốt.

Lý Vũ cô ta chính là đang ám chỉ Hạ Uyển không có chút nhan sắc lay động lòng người mà chỉ dựa vào tài lẻ biết khiêu vũ cỏn con, e rằng sẽ trụ không vững ở cái hộp đêm này.

Trong lòng chẳng mấy vui vẻ, Lý Vũ nhếch môi tiện tay vứt cây cọ xuống bàn, hành động này khiến Hạ Uyển cảm thấy không vừa mắt.

"Ô! Chỉ là lỡ tay làm rớt thôi." Nói rồi Lý Vũ khoanh tay chễm trệ:

"Chút nhan sắc tầm thường như cô vậy mà muốn một bước được đứng tên trên bảng xếp hạng của "A Mã" sao? Cô đừng nghĩ mình là người mới nên không hiểu quy tắc ở đây. Để tôi nói cho cô biết, người mới đến phải tự biết làm thế nào để lấy lòng người đi trước, không phải thanh tao là được người khác kính trọng mình, bề ngoài là vậy nhưng bên trong phải biết mưu mô xảo huyệt, có thế cô mới trụ vững được ở đây lâu dài. Cô nhìn xem... nơi đây ai ai cũng từng giống như cô cả, ngày đầu chập chững bước vào nghề, họ phải trải qua nhiều vất vả lắm mới có được cái danh hiệu hoa khôi ở đây. Cô muốn có... cũng dễ thôi, cứ tiếp tục reo bán cái "ngàn vàng" của mình, sau đó bám lấy một bị đại gia nào đó và tận hưởng cuộc sống đi."

Ngừng vài giây, Lý Vũ ghé sát tai Hạ Uyển thì thầm:

"Nhưng mà... có chuyện này tôi muốn nói với cô, rằng chuyện riêng tâm tư tình cảm của mình cũng phải giấu cho thật kĩ vào, để người khác nắm được thóp... lúc đó không chừng sẽ náo nhiệt lắm đấy!"

Hạ Uyển thở dài mệt mỏi, cô nhíu mày sắp xếp đồ dùng bị cô ta làm đổ cho ngay ngắn lại:

"Nhan sắc tôi không thể so sánh với cô, vị trí của cô cao hơn tôi, một chút tôi cũng không dám có suy nghĩ rằng một ngày nào đó ngang hàng với cô. Cô làm ở đây lâu như vậy, ai cũng quen mặt, tôi không dám đắc tội."

Lý Vũ hừ lạnh, lòng cười thầm, nhưng sau đó lại đổi sắc, giọng nói hơi lớn tiếng:

"Ý cô bảo tôi là "gà già"?"

Hạ Uyển không đáp, tính ra nhan sắc của Lý Vũ cũng tỉ lệ với não của cô ta, hiểu ra được ẩn ý bên trong lời nói của cô.

Bao nhiêu năm làm việc ở đây cũng có thể nói lên mức độ kinh nghiệm dày dặn. Nhưng đến giờ vẫn không thể leo cao lên hàng "cao cấp", nhìn lại cũng chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường.

"Gà già", nghe có vẻ cái biệt hiệu này rất hợp với cô ta.

Lý Vũ đi đến tủ quần áo cá nhân, tùy ý chọn một bộ đầm đen ôm sát cơ thể, cô nghĩ đến điều gì đó lại cười:

"Thế nhưng... một khi đã bước vào con đường này thì sớm muộn rồi cô cũng như tôi thôi. Nai con ngây thơ chỉ là bộ dạng ban đầu, sau này thì chưa biết được."

Hạ Uyển không thèm liếc nhìn, cô vờ như không nghe thấy, trực tiếp mở cửa đi ra khỏi phòng. Trong lòng như có tảng băng đè nặng đến khó thở. Chỉ mới vào đây làm chưa bao lâu mà Lý Vũ đã gây chuyện khó dễ với mình, nếu không vì "người đó", cô cũng chẳng rảnh rỗi đến mức tìm đến cái nơi trụy lạc này làm gì.

Nhắc đến "người đó", Hạ Uyển lại thất thần.

Tâm tư tình cảm của cô... người khác có thể biết được sao?

Chẳng thèm để tâm nữa, Hạ Uyển đi đến góc hành lang, sau cánh cửa lớn kia là một nơi rất đồi truỵ, có thể thấy được từng tia đèn led xanh, vàng, đỏ lắc lư qua lại đến chóng cả mặt. Đứng bên ngoài đã nghe thấy tiếng hò hét, âm thanh đinh tai nhức óc đến nhường nào thì khi bước vào đó, con người sẽ không giao tiếp được với nhau bằng lời nói nữa, chỉ có thể diễn đạt bằng ngôn ngữ cơ thể mà thôi.

Hạ Uyển vừa hé cửa, âm thanh của dàn loa hai bên góc tường đã đập lùng bùng inh ỏi, cô hít sâu một hơi rồi đi đến quầy bar.

Nhìn khuôn mặt của mọi người lúc sáng lúc tối, sắc xanh sắc đỏ, ban đầu nhìn không quen sẽ thấy chóng mặt, nhưng riết rồi cũng dần thích nghi với môi trường này.

Bắt gặp những cô gái đang ôm ấp, phục vụ nhiệt tình với khách, Hạ Uyển có chút thán phục tinh thần của họ biết bao. Công việc đó chỉ cần sự nhạy bén, biết cách ăn nói, dẻo miệng, lại còn biết thế nào để chiều chuộng khách hàng thì việc nhận được tiền bo, tiền thưởng từ những vị khách phóng khoáng kia sẽ không phải là khó.

"Nước ép cam của em!"

Trình Hữu đẩy ly nước ép tươi đến trước mặt Hạ Uyển, cô thu hồi tầm mắt nhìn anh mỉm cười.

"Sắp đến tiết mục của em rồi, cố lên, đừng quá căng thẳng!"

Trình Hữu cười tươi, nói động viên vài lời rồi lại quay sang làm tiếp công việc của mình.

Theo như Hạ Uyển biết, anh vào đây đã được 5 năm, là một người chịu khó, nhìn các thao tác quăng, chộp ly, rót cocktail vào ly cũng toát lên vẻ chuyên nghiệp. Hẳn là một người vui vẻ, hòa đồng với mọi người.

Hạ Uyển nhấp một ngụm nước ép, vị chua ngọt khiến đầu óc cô trở nên thư giãn.

Trên sân khấu, cô gái trong trang phục kim tuyến lấp lánh, váy ngắn đến mông ẩn hiện da thịt trắng nõn, áo trễ vai, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt tỏ vẻ mê hoặc. Cô ấy đang trình bày tiết mục của mình. Phía bên dưới, khách quan sát rất đông, đàn ông nhiều hơn cả phụ nữ, có người thể hiện quyền lực của mình bằng cách ném những tờ tiền giấy lên sân khấu, trên sàn lẫn bên dưới đều được một phe khoáy động mạnh, vốn đã náo nhiệt lại càng náo nhiệt hơn.

Cô gái đó là Diệp Thiển, là gái còn trinh, chỉ nhỏ hơn Hạ Uyển ước chừng khoảng hai, ba tuổi, sở hữu khuôn mặt trái xoan thanh tú, da thịt nõn nà, bầu ngực căng tròn, lớp trang điểm tinh xảo tựa như minh tinh, ngay cả cô còn bị cuốn hút huống chi là đám đàn ông bên dưới sàn nhảy kia.

Tiết mục kết thúc, trên bảng đèn lớn xuất hiện con số 60 giây đếm ngược cùng số tiền thưởng...

10 ngàn~

20 ngàn~

50 ngàn~

10 vạn~

Hạ Uyển ngây người nhìn lên sân khấu, cái mác "trinh tiết" của một người con gái đáng giá đến như thế, nghĩ đến bản thân mình thì bị Lý Vũ khinh miệt, chế nhạo, Hạ Uyển chỉ đành biết cười trừ.

"Hạ Uyển, em nghĩ xem vị tiên sinh nào sẽ mua "lần đầu" của cô ấy?"

Hạ Uyển nheo mắt hoài nghi nhìn Trình Hữu. Một người hết mình trong công việc, chỉ quan tâm đến việc tư là chính, cô không đoán ra được anh lại có hứng thú để ý những "trò tiêu khiển" như thế này:

"Chuyện đó... không biết được. Anh biết không, em cảm thấy thật tiếc cho đóa hoa kia, nỗ lực chăm sóc, vun trồng 18 năm giờ chỉ được nở rộ trong chốc lát..."

30 vạn~

15 giây~

10 giây~

"Thế em có tiếc cho bản thân mình không?"

Hạ Uyển ngạc nhiên:

"Anh..."

Trình Hữu tiến lại gần với cô, anh nhẹ giọng:

"Anh thấy em vẫn là bông hoa xinh đẹp nhất. Hạ Uyển, dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, em vẫn là em, đóa hoa có nghị lực chiến đấu sẽ không lụi tàn đâu."

50 vạn!

Giọng Mc buổi trình diễn vang vọng:

"Con số dừng lại ở mức 50 vạn, Huỳnh tiên sinh là người đưa ra mức giá đó."

Hạ Uyển cũng bị đám đông xung quanh reo hò ồ ạt gây chú ý, cô ngước nhìn về phía trên lầu, nơi ánh đèn trắng đã được rọi chiếu sáng cho nhân vật thắng cuộc.

Là Huỳnh Chiếu, hay còn được người ta biết đến với cái danh xưng Huỳnh lão đại, một người có tiền có tiếng, không một đêm nào là lão không xuất hiện ở đây vui chơi. Huỳnh Chiếu đang cùng với một đám người cười đùa chỉ trỏ xuống phía dưới sân khấu, cái bụng to của lão cứ phùng phình như cái trống, trông thật buồn cười.

"Hạ Uyển, em ổn không?"

Trình Hữu khều nhẹ cánh tay cô, cô cười cười lắc đầu:

"Em ổn! Không ngờ lão ta hào phóng như vậy. Cô gái nào lọt vào mắt xanh là y như rằng vồ vập lấy xơi tất, ăn nhiều như thế nên cái bụng phình to ra như cóc chửa ấy."

"Đừng nói như thế! Xung quanh không ít những kẻ dưới trướng lão."

Trình Hữu ra hiệu ngừng nói, anh khẽ thủ thỉ:

"Ông ta quyền lực lắm, anh nghe nói ông ấy cũng có phần góp không ít cho quán "A Mã" này đấy."

Hạ Uyển nhoẻn miệng, chốc lại nhìn về hướng sân khấu. Đóa hoa kia tươi cười đến phát sáng cả sàn nhảy, cơ thể tiếp tục khiêu gợi, đường cong uốn lượn khiến cho đám người bên dưới phải thét lên, ra sức vung tiền càng lúc càng dữ dội hơn.

Đóa hoa đó sẽ lụi tàn...

Qua đêm nay...

Từng cánh hoa sẽ bị ngắt bỏ không thương tiếc...

"Em sẽ bán "lần đầu" của mình?" Trình Hữu nhìn Hạ Uyển lo lắng:

"Đó không phải là cách tốt nhất cho em để em có được một cuộc sống tốt đẹp hơn, bên ngoài vẫn còn nhiều cơ hội lắm, em nên suy nghĩ lại, lỡ như..."

"Em sẽ ổn, không sao đâu. Em đã quyết định rồi."

Hạ Uyển uống thêm một ngụm nước rồi xoay người rời khỏi, để lại phía sau tấm lưng là đôi mắt lo âu, đầy tâm trạng của Trình Hữu.

Hạ Uyển cầm chặt tà váy, cố gắng khéo léo để lách sang những tốp người trong không gian mờ ảo dưới ánh đèn xanh đỏ. Hạ Uyển đi đến đâu, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Ngay tại thời khắc này, cô gái trẻ tựa như một đóa hoa kiều diễm, trong sáng, những cánh hoa còn ướt đẫm sương sớm long lanh, mùi hương ngào ngạt tỏa ra mang một sức hút huyền bí và mãnh liệt.

Hạ Uyển mím nhẹ môi, từng bước từng bước một bước lên sàn nhảy. Ánh sáng trắng của sân khấu bao phủ lấy thân hình của người con gái. Tự thân biết rằng, khoảnh khắc cuối cùng cô sẽ không còn là Hạ Uyển đơn thuần, thân thể sẽ vướng nhiễm bụi bẩn, chẳng còn cách nào để gột rửa sạch.

Phải biết chấp nhận kết quả những gì mình gieo trồng, tiếp tục đối diện với sự thật.

Huỳnh Chiếu từ hàng trên lầu ngó xuống, lão gắng ngồi dậy, tay giữ lấy lan can, thân hình béo ú chồm đến phía dưới sàn nhảy, hai con mắt mở to. Khuôn mặt Hạ Uyển hiện rõ trong đôi con ngươi của lão, lão nhếch mép phất tay ra hiệu cho bọn đầy tớ:

"Ấn nút!"

Lập tức, âm thanh hệ thống vang lên thông báo đã có người đầu tiên ra giá trước 50 vạn.

Hạ Uyển hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục sắc thái như cũ. Cô xoay người đưa lưng về phía khán giả, màn hình led đập vào mắt là con số 50 vạn khiến cô không cảm thấy vui vẻ gì mà thay vào đó là cảm giác lo âu.

Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, cô cũng chưa động tay chân mà đã có nhân vật nào đó gấp rút đấu giá mình.

Đoàn người dưới sàn nhảy hò reo, còn có cả tiếng huýt sáo, tiếng cổ vũ nồng nhiệt, hơn nữa là những lời nói khıêυ khí©h, đầy mẫn cảm:

"Nhảy thoát y đi!"

"Gái trinh sao?"

"Em gái khiến ta cảm thấy bên dưới hạ thể như muốn bùng nổ."

"..."

Hạ Uyển như không nghe không quan tâm, cô gật đầu nhẹ ra hiệu cho Dj bắt đầu chơi nhạc, còn mình thì di chuyển đi đến chiếc ghế đã được bài trí sẵn ngay giữa trung tâm sàn nhảy. Giây tiếp theo, mọi ánh đèn đều tập trung đến nơi trung tâm sân khấu. Hạ Uyển đi đến đâu, ánh đèn dõi theo soi sáng cô đến đấy. Lấy một hơi hít sâu rồi thở ra, cánh tay phải uyển chuyển đưa lên cao, âm nhạc bắt đầu nổi lên, phía dưới sàn nhảy càng trở nên huyên náo, nhiệt độ khắp nơi dần dần được nâng cao tới đỉnh điểm.

Huỳnh Chiếu háo hức ngồi xuống chiếc ghế sô pha dài, lão ta ngoắc tay, lập tức có một nữ nhân sà vào lòng lão. Lão cười to:

"Đúng ý rồi chứ? Em bảo thích món hàng này, ta sẵn sàng ra giá trước 50 vạn. Cứ yên tâm, sẽ không có ai bỏ ra số tiền cao hơn, còn nếu có, lão đây cũng sẽ theo đến cùng."

Từ Vy mặt không biến sắc, vẫn duy trì nét lạnh nhạt trên khuôn mặt xinh đẹp được trang bị lớp trang điểm cầu kì. Cô bỏ cánh tay của lão Huỳnh đang quàng trên vai mình xuống, đứng dậy đi đến lan can trông về hướng cô gái trên sàn diễn. Như nhìn thấy bản thân mình khi xưa, ánh mắt nàng đượm buồn thoáng qua rất nhanh, nhưng chỉ vài giây sau liền khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như cũ.

Trong một căn phòng rộng lớn nằm ở bên trên tầng cao nhất của hộp đêm, chiếc đèn ngủ được đặt bên tủ đầu giường tỏa ra một ánh sáng vàng cam nhàn nhạt yếu ớt, chỉ đủ để soi rọi một góc, còn khoảng không gian khác thì bị bóng tối bao phủ, điều đó góp phần tạo nên bầu không khí yên tĩnh đầy ma mị.

Chiếc tivi lớn đang trình chiếu buổi trình diễn vô cùng náo nhiệt. Đâu đó có thể nghe được âm thanh hò reo nho nhỏ. Qua tấm kính sát mặt đất, mặc dù tấm rèm đã kéo kín che chắn tương đối tốt nhưng vẫn bị hé lộ một khoảng nhỏ, đủ cho những tia đèn led ngoài kia loe loét đến đau cả mắt.

Tạch...

Có tiếng bật hộp quẹt, tiếp đến là làn khói trắng quanh quẩn nơi chóp mũi, lúc ẩn lúc hiện khuôn mặt của một người đàn ông ngồi tựa lưng vào giường, phía trên để trần, bên gối còn có một người con gái đang say giấc, tấm lưng trần như nhộng chỉ đắp lên nửa thân một chiếc chăn, bầu ngực tròn trịa đang nâng lên hạ xuống nhịp nhàng theo hơi thở.

Màn hình tivi chiếu đến cảnh Hạ Uyển với động tác uyển chuyển, mái tóc xõa dài uốn lượn, đôi chân trần bước đi nhẹ tựa lông vũ, cảnh tượng không khỏi làm xao xuyến lòng người.

Khung cảnh thoáng chốc rồi di dời đến dãy lầu VIP, nơi có một tên béo đang hăng say quẩy theo điệu nhạc, ánh mắt lão tỏ vẻ thích thú trước hình ảnh của cô gái trên sàn nhảy, lão chính là đang ra sức đấu giá giành lấy đóa hồng kia.

Con số trên bảng vẫn đang là 50 vạn, chốc liền tăng 70 rồi đến 150, nhiệt độ không khí nơi buổi biểu diễn không hề có dấu hiệu suy giảm, như ngọn lửa cháy vụt càng lúc càng cao.

Người đàn ông thản nhiên tựa lưng vào đầu giường, hắn lại đưa điếu thuốc lên rồi rít nhẹ một hơi thuốc lá, môi mỏng hé mở, làn khói trắng liền phả vào không trung. Ánh mắt hắn như có tia sáng xoẹt ngang qua, giọng nói trầm ấm vang lên phá tan bầu không gian ảm đạm, đó là mệnh lệnh:

"Đấu giá!"

Hạ Uyển kết thúc tiết mục của mình bằng một động tác xoay người, đồng thời con số trên bảng đã lên đến 200 vạn.

Bắt đầu đếm ngược 60 giây...

Hơi thở còn chưa ổn định, Hạ Uyển vứt chiếc ghế sang một bên, tiếp tục di chuyển đến chiếc cột cố định thẳng đứng ở trung tâm sàn nhảy. Cô hít sâu để lấy hơi, rồi ghì chặt lấy thân cột, giây sau đã giữ đà ở trên cao tạo kiểu, tiếp đến là cú ngã ngửa đầu hướng xuống đất, dùng hết sức lực của cơ thể để xoay trụ mấy vòng.

Tiếng hét bên dưới sàn nhảy và trên lầu chói cả tai, xen lẫn là những hình ảnh người người rỉ tai nhau thì thầm. Hầu như mọi người đều được phen bất ngờ vì có người vừa bước chân vào nghề đã can đảm trình diễn tiết mục múa cột mà chỉ có dân chuyên nghiệp được tiếp xúc lâu với nghề mới có thể biểu diễn.

"Khỉ thật!"

Lão Huỳnh đập tay mạnh vào lan can, cho thấy lão ta có chút không vừa ý. Từ Vy bước đến ôm lấy một bên cánh tay lão, lão ta liếc mắt, hất cằm về phía sân khấu: "Em nhìn xem! M* kiếp! Đây là mức giá cuối cùng rồi, mong là sẽ không có tên khốn nào đó theo, nếu không..."

"Huỳnh tiên sinh không cần lo lắng, sẽ chẳng có một tên nào dám theo chân chúng ta nữa đâu, em chắc chắn!"

Huỳnh Chiếu nhíu mày, nựng yêu chiếc cằm nhỏ nhắn của nữ nhân, lão ngụ ý nhắc nhở: "Nên là như thế. Em hiểu ta mà, không phải là ta tiếc tiền, đối với ta đó chỉ là một con số nhỏ bé. Quà ta tặng sắp sửa dâng đến tay bảo bối rồi, nhất định không được nuốt lời đấy! Đêm nay phải ở cạnh ta, hầu hạ cho tốt vào! Ha ha ha..."

Nữ nhân đánh nhẹ vào cánh tay lão Huỳnh một cái rồi nũng nịu ôm lấy cánh tay béo ú của lão, tiếp đến môi hôn tiến tới, hai người vội vàng đón nhận nụ hôn triền miên của đối phương.

Thời gian đếm ngược còn 10 giây, vẫn chưa có ai ra cái giá cao hơn.

Hạ Uyển tiếp đất với kiểu tạo dáng vô đẹp mắt. Buổi trình diễn diễn ra thành công, đó là thành quả từ những buổi tập dợt vô cùng cực khổ.

Phía dưới sàn nhảy lẫn hai bên lầu vẫn rộn rã tiếng hò hét, những tờ tiền giấy lại được vứt dưới chân cô, có vài tờ rơi lả chả trên không trung, rồi đáp lên bờ vai trần gợi cảm. Hạ Uyển đưa tay phủi lấy, góc cạnh của tờ tiền làm cô cảm thấy ngứa rát.

200 vạn...

Hạ Uyển lặp đi lặp lại con số ấy trong đầu, khoé môi gượng cười một cách đau đớn.

Cuộc đời cô có thể dùng nó để đánh đổi số phận của một sinh mạng nào đó, cô cảm thấy không hối tiếc.

Hạ Uyển nhắm mắt, trong đầu xuất hiện khuôn mặt tươi cười của một bé gái trạc 7, 8 tuổi, tuy ánh mắt của nó có chút buồn bã, nhưng đôi môi vẫn giữ một nụ cười tươi với cô, Hạ Uyển bất giác cũng nở một nụ cười rạng rỡ.

Cô nhủ lòng rằng mọi chuyện đã kết thúc, số phận của cô từ nay cứ mặc cho ông trời quyết định.

Đóa hoa có nghị lực chiến đấu sẽ không lụi tàn...

Làm gì có thứ gì tồn tại mãi mãi theo thời gian...?

Sau cùng...

Thân thể... tựa cát bụi mờ.

Tiền bạc... chỉ là hư ảo.

Tình yêu... càng không có khả năng.

Đinh một tiếng, cuộc đấu giá dừng lại. Hệ thống vang đến thông báo số tiền đã đạt đến 500 vạn sau giây đếm cuối cùng.

Huỳnh Chiếu trợn tròn mắt, lão ta buông nữ nhân trong lòng ra, hắn không thể tin vào tai mắt của mình. Từ Vy cũng thất thần, cô ngước nhìn về phía tấm bảng lớn hiện rõ chữ số 500 vạn, nữ nhân như đứng không vững, bắt đầu loạng choạng ngã ngồi xuống ghế. Một trong số những tên vệ sĩ đứng bên cạnh tiến đến lo lắng:

"500 vạn, tên nào hào phóng đến thế!"

"Huỳnh lão đại, bây giờ phải làm gì?"

Từ Vy ngẫm nghĩ một hồi, tầm mắt của cô như có một thế lực nào đó thúc giục di dời đến dãy lầu phía trước mặt, nữ nhân trông thấy một người đàn ông đeo kính đang ngồi trên chiếc ghế đơn, tay phải lắc lư ly rượu rất nhịp nhàng, môi nở nụ cười với cô, giơ tay làm hành động mời rượu rồi nốc cạn.

Ánh đèn trắng chiếu đến chỗ ngồi của nam nhân đó, biểu thị cho nhân vật đã đấu giá thắng buổi trình diễn vừa rồi.

Từ Vy nhíu mày, cô cố gắng nhìn cho thật rõ nam nhân kia là ai, nhưng còn chưa định hình kịp thì hắn ta đã rời khỏi chiếc ghế đó từ bao giờ, dần dần rồi bị mất hút sau lớp người nhốn nháo đang chồm về phía dưới sàn trình diễn.

Người phụ nữ thở dài đưa tay lên trán một cách nặng nề, trong đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng, cô cảm thấy khung cảnh xung quanh dường như đang sụp đổ.