Chương 9

Bởi vì trước đây, ta luôn tin tưởng và đối xử toàn tâm toàn ý với tất cả mọi người ta gặp, nghĩ nếu ta đối xử tốt với họ, họ cũng sẽ đối xử tốt với ta.

Có những điều phải tự mình trải qua đau đớn trước, mới có thể hiểu rõ.

"Nương nương, người hãy nhìn vào bộ dạng của người bây giờ đi, người có thể hơn ai được chứ?" Đó là lần đầu tiên Cúc Tụy tức giận với ta, hắn vươn tay kéo ta lên, mạnh mẽ lôi về Khởi Mai Hiên.

"Nô tài sẽ nói cho nương nương biết Tiết Đàn Tiết Tam tiểu thư là người như thế nào!"

Khi Cúc Tụy tức giận, lời nói của hắn như dao đâm vào lòng người.

Hắn bắt đầu khen ngợi Tiết Đàn tài tình xuất chúng như thế nào, tiếng thơm vang dội ra sao. Không giống như ta bị kéo ra khỏi tổ chim của mình, so sánh thì ta chỉ đang cố gắng sống sót mà thôi.

Hắn nói tiếp, dù sau này trên thân Tiết Đàn mang tội, thì vẫn có vương tôn quý tộc muốn cầu hôn. Trong khi đó, ta, người có tổ tiên tích đủ phúc đức, được hoàng thượng nhặt về giữa đường mới được bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.

Cuối cùng, hắn kể đến thời gian trước đây của Tiết Đàn và Thích Hành.

Lúc đó, Thích Hành vẫn còn là Nhị Hoàng tử ngây thơ, trong khi Tiết Đàn là thiên kim của phủ chính nhị phẩm thượng thư. Họ cùng nhập học tại Thượng Thiện Đường, cùng đọc cùng ăn, hắn yêu tài, nàng chính là tài nữ, không thể nói là không xứng đôi.

Đáng tiếc sau đó, trưởng nữ của Thái sư quyền khuynh triều đình, Trác Mị Xu cũng phải lòng Thích Hành, hoành đao đoạt ái*, buộc cha mình đi xin thánh chỉ, gả cho Thích Hành làm chính phi. Trác gia còn nâng đỡ Thích Hành trên con đường lên làm chủ đông cung, khiến Tiết gia trở thành tội thần.

*Dùng mọi thủ đoạn để cướp người yêu của người khác.

Trời Nam đất Bắc, Thích Hành và Tiết Đàn ôn nhu hiền thục, từ đó đã chấm dứt mọi suy nghĩ về nhau.

"Mà người, Uyển tần nương nương của nô tài, nếu không phải người cũng có da trắng trắng như tuyết giống như nàng, tính tình dịu dàng ôn nhu giống như nàng, sao hoàng thượng có thể chú ý đến người nhiều hơn"

Trong màn mưa, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng màu mực cao gầy của Cúc Tụy.

Giờ ta mới hiểu được, ánh mắt giễu cợt lúc Cúc Tụy đến truyền chỉ.

Đó rõ ràng đang nói: "Chỉ là thế thân thôi, kẻ ngu này lại thật sự nghĩ mình tốt số".

Lúc ấy, khi nghe xong chuyện Tiết Đàn, ta cũng không phải là không tin, chỉ là không tin hoàn toàn. Ta vẫn cảm thấy mình có thế mạnh riêng.

Ta liên tục hỏi Thích Hành xem mình có điểm gì đặc biệt không, hắn cũng cười nói rằng ta chính là ta, đương nhiên là độc nhất vô nhị.

Cho nên ta nghĩ hoàng thượng thích ta chắc hẳn là vì ta có thứ gì đó mà người khác không có.

Thực ra là có. Chỉ là vào thời điểm đó, dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng không thể tưởng tượng được lý do lại là như vậy.

Mọi người đều nói ta thăng vị rất nhanh, mới nhập cung chỉ là chiêu nghi, chỉ sau một năm, ta đã thăng lên tần vị; sau hai năm, khi ta mang thai lần đầu, ta được thăng lên phi vị và sau đó chỉ trong một năm nữa, ta đã trở thành Quý Phi.

Nhưng cuối cùng, người luôn ở trong lòng và tâm trí hoàng thượng là Tiết Đàn. Trong ngày Tết đầu tiên sau khi nàng nhập cung, nhân dịp năm mới một khởi đầu mới, nàng đã được phong hiệu "Trân Phi".