Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vả Mặt Bạn Cùng Phòng Trà Xanh

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
9,

Tóm tắt là Lâm Tiểu Bắc đã biến mất trong vòng 1 tuần.

Phòng ngủ thật yên tĩnh.

Đến khi cô ấy quay lại, sắc mặt không được tốt lắm.

Anh trai tôi thi thoảng vẫn đến chỗ tôi, lần nào cũng khiến Lâm Tiểu Bắc nghiến răng nghiến lợi.

Hôm nay, khi tôi trở về kí túc xá, thấy Lâm Tiểu Bắc đang õng ẹo trước cái điện thoại.

Tôi nghe thấy cô ấy lầu bầu gì đó: “Đây là tiểu hoa của chúng ta, cô ấy trông thật xinh đẹp.”.

Cô ấy lại phát điên cái gì nhỉ?

Tôi đặt cặp sách lên bàn, hai tờ giấy trên bàn rơi xuống mặt đất.

Lâm Tiểu Bắc nhặt nó lên, lắc tờ giấy rồi giả vờ bất cẩn nói: “Lý Tiên Ngư, bệnh án của cậu rơi mất.”

Hồ sơ bệnh án??? Tôi mắc bệnh khi nào mà tôi không biết thế?

Lâm Tiểu Bắc nhìn chằm chằm vào mảnh giấy và đọc: “Mang thai 6 tuần, đình chỉ thai nghén. Đây là gì thế? P.h.á thai!??”

Tôi không hiểu cái gì đang xảy ra, cầm tờ giấy lên xem, trên đó ghi tên tôi, dưới là bệnh án chi tiết.

Lâm Tiểu Bắc nói xong lời này, giả vờ che miệng, sau đó quay sang nghịch điện thoại.

Tôi cảm thấy máu dồn thẳng lên não vì tôi phát hiện ra rằng cô ấy đang phát sóng trực tiếp.

“Thật xin lỗi, xin lỗi, tớ không phải cố ý, chỉ là quá kinh ngạc mà thôi.” Nói rồi cô ấy vội tắt phát sóng trực tiếp, nhưng là vô dụng.

Cô ấy đã đạt được mục đích.

Một người nổi tiếng có hàng triệu fan hâm mộ khi phát trực tiếp sẽ có rất nhiều người xem.

Tôi cầm lấy hai tờ giấy đó, nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó đến gần cô ta và cho cô ta một bạt tai.

Lâm Tiểu Bắc hét lên: “Cô dám đánh tôi?”

Cô ta đưa tay ra đánh lại, nhưng tôi đã bẻ cổ tay cô ta ngăn lại.

Tôi cười lạnh nói: “Lâm Tiểu Bắc, thủ đoạn của cậu quá ngây thơ, làm giả bệnh án để hãm hại tôi, còn phát sóng trực tiếp, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng.”

Lâm Tiểu Bắc mặt vẫn còn sưng đỏ nhưng lại tỏ vẻ đắc ý: “Bệnh án là thật, ai rảnh rỗi hãm hại cô, cô dám kiện thì kiện đi, xem ai có thể thắng!”

Tôi hất tay cô ta ra, cầm hồ sơ bệnh án và một phiếu thanh toán khác, nhét vào cặp sách, quay người rời khỏi kí túc xá.

Không ngờ phần tiếp theo đến nhanh như vậy, một phần video trực tiếp đã bị cắt ra và đăng lên diễn đàn của trường.

Tiêu đề là: Kinh ngạc, một sinh viên năm nhất bí mật p.h.á thai, hồ sơ bệnh án được một người nổi tiếng trên mạng nhặt được trong khi phát trực tiếp.

Lầu trên chụp lại màn hình và đăng lại.

Lâm Tiểu Bắc đặc biệt chọn góc chụp bệnh án nên bệnh án được hiển thị đầy đủ trong buổi phát sóng trực tiếp.

Ngay sau đó, một người nặc danh đã đăng một bài tiết lộ ảnh và lớp học của tôi.

Trong bức ảnh đó, anh trai tôi đang véo mặt tôi.

Dưới cmt đủ loại âm dương quái khí:

“Người qua đường” nói rằng tôi đã có bạn trai khi vào đại học, mới được hơn một tháng liền đá bạn trai cũ và leo lên chủ tịch hội học sinh.

Liên kết của diễn đàn được gửi tới nhóm lớp tôi, nhóm lớp bùng nổ, Lâm Tiểu Bắc và đám nha hoàn của cô ta được đà nhảy cẫng lên nói rằng tôi đã tát Lâm Tiểu Bắc vì thẹn quá hóa giận.

Trương Vũ Nam cũng hợp tác, giả làm nạn nhân.

Ngay lúc đó, anh tôi gọi tới.

Chúng tôi hẹn gặp nhau ở quán cafe.

10,

Tôi tới quán cafe, tìm một góc khuất rồi ngồi xuống.

Anh trai tôi cho tôi xem tin nhắn riêng trên điện thoại.

Quả nhiên Lâm Tiểu Bắc đã gửi tin nhắn cho anh: “Tiền bối, Lý Tiên Ngư nói dối anh, cô ấy mang thai con của người khác và bí mật đi phá thai.”

Kèm theo là hình chụp bệnh án.

Anh hỏi tôi: “Mấy cái bệnh án đó là giả à?”

Tôi đặt hồ sơ bệnh án và hóa đơn lên bàn, “Hai tài liệu này đều là thật.”

“Ừm?”

“Có người dùng tên của em để lấy thẻ y tế, họ thật sự đi p.h.á th.ai.”

“Bệnh viện không cần cung cấp chứng minh thư khi xin thẻ y tế sao?”

Đây chính là vấn đề.

Chứng minh thư của tôi đã bị thu cách đây mấy ngày.

Cô cố vấn cần chứng minh thư của sinh viên để xử lý công việc, Lâm Tiểu Bắc là lớp trưởng nên đã cầm chứng minh thư.

Sau khi xử lý xong, chứng minh thư đều được trả trong cùng một ngày.

Tất cả các bạn trong lớp đều đã được trả, nhưng của tôi lại bị muộn một ngày.

Cô ta tranh thủ ngày này, chạy đến bệnh viện khám bệnh cùng với chứng minh thư của tôi.

Tôi chỉ vào con số trên phiếu thanh toán, “Hóa đơn chỉ có ngày giờ, bệnh viện lắp đầy camera, thật ra nếu điều chỉnh giám sát sẽ biết ai vào viện, ai thanh toán hóa đơn. Lâm Tiểu Bắc nghĩ đó là camera của bệnh viện, người bình thường không thể xem nó.”

“Nhưng mà, chẳng phải viện trưởng của bệnh viện này là chú Thiện sao, hàng xóm nhà chúng ta ấy. Cho nên…”

Anh tôi gật đầu tán thưởng, lấy điện thoại ra gửi vài tin nhắn: “Anh sẽ lưu lại toàn bộ ID trong diễn đàn, tuy là ẩn danh nhưng phải đăng kí tên thật, sau đó sẽ biết ai nói hãm hại em.”

“Anh à, đánh rắn phải đánh bảy tấc, em muốn xé con bé trà xanh này cho nó không bao giờ đứng dậy được nữa.”

“Ai nha, trước kia sao anh không phát hiện em gái anh lại bình tĩnh quả cảm như vậy nhỉ?”

“Tại vì từ nhỏ tới lớn em chưa từng gặp loại người nào trà xanh như vậy.”

“Có lý.”

Hai chúng tôi lên kế hoạch, để chém ả trà xanh này bằng một chiêu.

Sau đó tôi xách balo về kí túc xá.

11,

Trong thời gian này, tôi ăn uống, đi học không ảnh hưởng gì.

Lâm Tiểu Bắc cùng mấy người ở kí túc xá lại buôn chuyện về tôi.

Các bạn trong lớp nói về tôi rất nhiều.

Người qua đường chỉ trỏ tôi.

Tôi coi tất cả như không khí.

Có lẽ họ cũng rất ngạc nhiên vì tôi có thể bình tĩnh như vậy.

Trên thực tế, dưới sự bình tĩnh đó của tôi là một tấm lưới đang giăng ra.

Chỉ là tôi không ngờ các cô cố vấn lại đến tìm tôi.

Tôi bước vào văn phòng, thầy trưởng khoa đã ở đó.

Khuôn mặt thầy tối sầm, mọi người đang cho thầy xem chuyện trên diễn đàn.

Thấy tôi đến, cô cố vấn nghiêm túc nói: “Lý Tiên Ngư, vấn đề của em đang được lan truyền trên diễn đàn, trong trường và internet. Điều này gây ảnh hưởng đến danh tiếng của trường. Khẩu hiệu trường ta là tự tôn tự ái, không ngừng vươn lên. Mà hành vi của em không tự tôn cũng không phải là tự ái, vừa rồi chúng tôi đã bàn bạc, tình huống của em quá tệ, chúng tôi đề nghị em tự động thôi học.”

Tôi nghe xong, ngơ ngác nói: “Thưa thầy, em bị hãm hại, hóa đơn y tế không phải của em…”

Cố vấn ngắt lời tôi một cách thô bạo “Tên của em được viết ở đó, nó rơi từ bàn của em, tại sao lại không phải của em?”

Tôi tức giận nhưng vẫn cười đáp lại: “Là giảng viên, cô không kịp thời điều tra nguyên nhân thực sự, để cho các bạn hãm hại em, thậm chí còn là đồng phạm, gây áp lực đối với em, khiến em phải bỏ học. Hành vi như vậy có phù hợp hay không? Hay là cô lại nhận phong bì của Lâm Tiểu Bắc?”

Cô cố vấn đỏ mặt, tái nhợt mắng: “Lý Tiên Ngư, em ngậm m.áu phun người.”

“Lần đầu cô nhận bao lì xì của Lâm Tiểu Bắc là lúc khai giảng một tháng trước. Cô ấy đến văn phòng báo cáo và nhét cho cô một lì xì rất dày. Xét độ giày, ít nhất là 10000 nhân dân tệ. Em tình cờ nhìn thầy, em là nhân chứng. Sau đó, cô tiếp tục mở cửa sau cho Lâm Tiểu Bắc, bạn ấy không phải học tiết thể dục, cô trực tiếp chỉ định lớp trưởng, thậm chí còn cho bạn ấy tham gia hội sinh viên, điều tra một chút là có thể ra.”

“Câm miệng!” Cô cố vấn nổi giận “Lý Tiên Ngư, không ngờ em lại suy đồi đạo đức như vậy, ngay cả giảng viên cũng dám vu khống! Hôm nay em gọi phụ huynh lên đây, thảo luận chuyện cho em thôi học.”

“Cha mẹ em không có thời gian.”

Trưởng khoa vừa rồi vẫn bình tĩnh nhìn tôi, cuối cùng nói: “Sinh viên Lý Tiên Ngư, em cần có bằng chứng cho mọi nhứ. Em nói em bị oan cần có bằng chứng, em nói việc cố vấn nhận hối lộ cũng cần bằng chứng.”

“Đúng, chứng cứ của em đâu?” Được trưởng khoa hỗ trợ, cố vấn càng làm gắt hơn.

Tôi khẽ mỉm cười: “Trưởng khoa, em nói được thì đương nhiên là có bằng chứng.”

Cố vấn lập tức lắp bắp: “Nói nhảm, lấy đâu ra chứng cứ?”

“Bằng chứng nằm trong ngăn kéo thứ hai bên tay phải bàn làm việc của cô. Lần trước khi đưa đơn cho cô, em đã thấy chiếc phong bì màu đỏ. Đó là một phong bì màu đỏ có hoa văn màu đồng, chắc là cô quên vứt đi.”

Trưởng khoa nhìn cố vấn và ra hiệu cho cô mở ngăn kéo.

Cố vấn mở ngăn kéo ra, giở từng tờ giấy trong ngăn kéo, đắc ý nói: “Không thể nào, trong ngăn kéo của tôi không có bao lì xì, tôi về đến nhà mới mở ra rồi vứt đi…”

Nói xong cô mới biết mình bị lừa, sắc mặt tái nhợt.

“Trưởng khoa, tôi lỡ lời.”

“Chuyện phong bao lì xì là em nói vậy, kỳ thưc em còn chứng cứ khác, nhưng bây giờ không tiện nói ra, em có thể gửi cho thầy.”

“Trưởng khoa…”

“Được.” Trưởng khoa đứng lên nói: “Sinh viên Lý Tiên Ngư, gửi mail cho tôi đi. Ngoài ra, em có chứng cứ gì về việc em nói em bị gài bẫy không?”

“Dạ.” Tôi nhìn cố vấn giả vờ lúng túng, sau đó nói với trưởng khoa, “Em vẫn đang cố gắng tìm bằng chứng.”

Trưởng khoa thở dài, “Được rồi, khi nào em thấy bằng chứng thì nộp cho tôi.”

Trưởng khoa vừa rời đi, cố vấn hung hăng nói với tôi: “Lý Tiên Ngư, không ngờ em lại như vậy, để xem em còn có thể ở đây được bao lâu.”

Tôi bình tĩnh trả lời: “Cô Trương, cô nên cân nhắc công việc của mình. Em không phải là nhân chứng duy nhất của những việc làm của cô. Cô có thể không nhớ mình đã nhận bao nhiêu từ người ta. Nhưng nếu trưởng khoa điều tra một chút, ắt sẽ có kết quả.”

Nói xong tôi bỏ đi đầu không ngoảnh lại.

Người phụ nữ ngoài 50 ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt đầy lo lắng. Hẳn là đang đoán xem tôi có bằng chứng gì.

Tôi chắc chắn sẽ đuổi bà cô này đi, nhưng chưa phải bây giờ.

12.

Tôi về nhà vào cuối tuần và đem theo chiếc túi Hermes của mẹ, chiếc túi này đã “vô tình” lọt vào mắt xanh của bạn cùng phòng tôi.

Tôi khıêυ khí©h đặt chiếc túi ở vị trí dễ thấy, và lau nó một cách âu yếm.

La Quyên âm dương quái khí nói: “Một số người không chỉ có da mặt dày, còn đặc biệt thích dùng đồ giả.”

Tôi chỉ cười và lau chiếc túi sách trước mặt cô ấy “Sao cậu biết được đây là thật hay giả? Kiểu dáng mới nhất của Her.mes này không phải ai cũng mua được đâu.”

“Tôi nghèo thì sao? Cậu cũng có khác gì?”

“Ừm, hiệu trưởng là cha tôi.”

“Phụt.” Ba người còn lại bật cười.

“Tiểu Bắc, cậu nhìn xem, Tiểu Ngư điên rồi.”

Lâm Tiểu Bắc chạm vào chiếc túi Cha.nel bằng móng tay đỏ chót của mình, chưa kịp nói gì thì tôi đã nói tiếp: “Cái túi này giá cao hơn Cha.nel của cậu, chủ tịch hội học sinh tặng cho tôi, nhưng là con gái của hiệu trưởng, cậu nên tìm hiểu Her.mes nhiều hơn đi.”

Lâm Tiểu Bắc không thể mất đi khí thế: “Đương nhiên.”

“Wao, Trung thu này xem cậu có mua được chiếc túi cao cấp này không nhé.”

Họ nhìn tôi khó hiểu, không hiểu gì sao tôi lại nhắc đến trung thu.

“Cái gì? Lâm Tiểu Bắc, cô không phải con gái hiệu trưởng sao? Tôi đã đọc một bài phỏng vấn của hiệu trưởng, ông ấy nói rằng sinh nhật con gái ông ấy là Trung Thu. Cô là hàng fake à? Sinh nhật con thầy hiệu trưởng cũng không biết?” Tôi tỏ vẻ kinh ngạc.

Lâm Tiểu Bắc lập tức đắc ý nói: “Đương nhiên Trung Thu là sinh nhật tớ, tớ sẽ đãi cả lớp một bữa. Tớ sẽ mời cậu đi cùng. Nhân tiện, cho cậu xem túi da quý giá của Her.mes.”

“Vậy thì cảm ơn cậu.” Tôi vờ cất chiếc túi đi như sợ trộm.

Anh trai tôi nhận được thư mời của Lâm Tiểu Bắc đến dự tiệc sinh nhật của cô ta vào tết Trung Thu.

Anh còn cố ý nhắn tin lại: “Nghe nói em là con gái hiệu trưởng?”

“Cái này anh cũng biết sao?”

“Tôi đã xem video của em và chiếc xe kia, đó là chiếc xe mà tôi mơ ước. Tôi có thể lái nó vào sinh nhật của em không?”

Hiển thị “đang gõ” rất lại nhưng lại không thấy gửi tin nhắn.

Một lúc sau, anh tôi nhận được câu trả lời: “Được, em sẽ lái xe ra ngoài.”

Vào cuối tuần, tôi đặc biệt mua cho mẹ một chiếc túi Her.mes bằng da quý giá và đặt ở tủ trưng bày.

Cũng là… đợi cá cắn câu.
« Chương TrướcChương Tiếp »