Chương 7

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm với thái độ "Em tiếp tục giải thích đi."

Bản thân anh ấy thuộc loại tướng mạo cấm dục và rất chính trực, lúc trầm mặt nhìn chằm chằm người khác vừa đẹp trai vừa biếи ŧɦái. Rất đáng sợ. Tôi hơi cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Sếp ơi... nhà anh và ba em có quan hệ rất tốt sao?"

Nhưng Tông Ngự không trả lời tôi, mà hỏi ngược lại: "Quan hệ tốt xấu rất quan trọng sao?"

Đương nhiên quan trọng! Nếu quan hệ tốt, tôi đây phải từ bỏ trả thù ba tôi và Lục Chi Chi, nhanh chóng ôm tiền chạy trốn với mẹ và anh tôi.

Nếu quan hệ không tốt...Vậy chúng ta chính là bạn rồi! Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tôi cũng không dám trực tiếp hỏi.

Thật ra điều tôi muốn hỏi hơn là: "Anh không thích Lục Chi Chi phải không?" Nhưng lời này càng không có cách nào hỏi.

Tôi có tư cách gì hỏi chứ? Càng nghĩ càng buồn bực, tôi yên lặng đưa tay lấy một nắm bỏng ngô nhỏ, nhét vào miệng.

“Nhìn lên!”

Tông Ngự lấy bỏng ngô từ trong đĩa thức ăn vặt, đập lên đầu tôi:"Công việc không muốn nữa đúng không?"

“Muốn muốn muốn!” Tôi vội vàng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh ấy, bĩu môi nói với giọng đáng thương:"Sếp à sếp ơi, nếu tôi cãi nhau với ba tôi, anh sẽ giúp ai?"

Tông Ngự trả lời không chút do dự: "Em.”

Quyết đoán như vậy sao? Hu hu hu, sếp à, tôi có chút cảm động đó. Sau này tôi sẽ không bao giờ lén mắng anh có vẻ ngoài vô nhân tính nữa!

“Bắt em làm báo cáo, em đã khóc chet lên chet xuống. Vậy mà đòi đấu với ai?” Tông Ngự bổ sung thêm một câu này, chút cảm động trong lòng tôi liền bay theo gió. Biết ngay mà. Lãnh đạo đều là chó, không có một người nào tốt.

Tông Ngự thấy tôi không nói lời nào, hừ một tiếng: "Nếu không có bệnh, ngày mai trở lại làm việc.”

Tôi vội vàng xua tay: "Không không không, tôi, tôi còn có chút việc......Sếp, tôi không làm việc ở công ty của ba tôi, chỉ là đến khảo sát một chút mà thôi, qua một thời gian nữa tôi sẽ trở lại làm việc.”

Tông Ngự không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, hơi sửng sốt một chút. Sau đó nheo mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi:”Úc Tinh.”

Đột nhiên nghiêm túc gọi tên tôi. Sợ thật. Tôi đứng thẳng người, nói: “Hả? Sếp có gì cần phân phó.”

“Nếu gặp phải chuyện gì không giải quyết được có thể tiếp tục tìm tôi, nhà tôi và Lục gia cũng không thân thiết lắm.”

“A, cảm ơn sếp.” Tôi gật gật đầu, chỉ coi lời anh ấy nói là lời khách sáo, không để trong lòng.

Tôi nghiêng người về phía trước, hạ giọng hỏi: "Sếp, gia thế nhà anh là gì vậy?"