Chương 17: Đến Lâm thị làm việc

Lúc này ông bà Lâm và ông bà Kiều cũng đi đến.

Kiều Thư Di lễ phép:

"Ba, mẹ, chú Lâm, dì Lâm."

Nhưng bọn họ đều chỉ gật đầu cho có lệ, thậm chí bà Lâm còn không thèm đoái hoài gì đến, bà ta đi tới nắm tay Kiều Khả Hân.

"Mới một thời gian không gặp mà Hân Hân lại càng ngày càng xinh đẹp rồi."

Kiều Khả Hân lấy lại vẻ mặt e thẹn, xấu hổ:

"Dì Lâm lại trêu Hân Hân nữa rồi."

Đám người bọn họ đi đến bên này trò chuyện, nhưng lại xem Kiều Thư Di như người vô hình.

Kiều Thư Di cũng không để tâm lắm, nhưng Lâm Hạc Hiên đứng bên cạnh lại rất không thoải mái.

Ngay cả ông bà Kiều và cha mẹ anh ta đều xoay quanh Kiều Khả Hân mà không để Kiều Thư Di vào trong mắt.

Bọn họ nói nói một hồi, lại nói đến việc sắp tới Kiều Khả Hân định làm việc ở đâu.

Cô ta mong ngóng nói với bà Lâm:

"Con có thể đến Lâm thị làm việc được không ạ? Nghe nói anh Hạc Hiên đang điều hành tập đoàn, con cũng muốn đi theo học hỏi anh ấy."

Nói xong, Kiều Khả Hân trông chờ nhìn Lâm Hạc Hiên.

Anh ta còn chưa kịp lên tiếng, ông bà Lâm đã lập tức đồng ý.

"Đương nhiên là được chứ, hai nhà chúng ta cũng thành người một nhà rồi còn gì."

"Đúng vậy, dì sẽ bảo Hạc Hiên chăm sóc con, ở Lâm thị có ai ức hϊếp con thì con cứ việc đi tìm nó."

Lâm Hạc Hiên vừa định phản đối thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của ông Lâm, ông ta đang nhắc nhở về việc hợp tác lần này của hai nhà.

Lâm Hạc Hiên cắn răng, khó chịu xoay đầu nhìn chỗ khác.

Nếu không phải quyền lực của anh ta không sánh bằng ba mình thì anh ta đã không cần phải nhẫn nhịn như vậy.

Nói nói một hồi, bọn họ lại đi nơi khác tiếp chuyện với khách khứa, ngay cả Lâm Hạc Hiên cũng bị ông bà Lâm kéo đi.

Chỉ còn lại hai người.

Kiều Khả Hân nhìn Kiều Thư Di, sau đó cô ta nói.

"Ở đây hơi ồn ào, chị ra ngoài vườn với em một lát nhé, em có chuyện quan trọng muốn nói ạ."

Nói xong, cô ta đi ra ngoài.

Kiều Thư Di nhìn Lâm Hạc Hiên ở phía xa, cô nhắn tin cho anh ta.

Điện thoại rung lên, Lâm Hạc Hiên mở tin nhắn ra đọc.

[Kiều Khả Hân bảo em ra ngoài vườn để nói chuyện, khoảng 10 phút nữa anh ra vườn tìm em nhé, em sợ lát nữa lại xảy ra chuyện.]

Lâm Hạc Hiên nhìn về hướng Kiều Thư Di, gật đầu chắc nịch.

Kiều Thư Di thong thả theo sau Kiều Khả Hân đi ra vườn.

Nơi này đông người, hơn nữa Lâm Hạc Hiên cũng sẽ đi tìm cô, cho nên không cần lo lắng Kiều Khả Hân lại lên cơn muốn gϊếŧ người.

Ra tới chỗ xích đu, Kiều Khả Hân vứt bỏ khuôn mặt ngây thơ giả tạo đi, trong mắt cô ta tràn đầy vẻ chán ghét, kèm theo một loại hận thù mà Kiều Thư Di không hiểu được.

Cô ta nhìn chằm chằm Kiều Thư Di như đang soi xét.

Một lúc sau, cô ta khinh thường nói:

"Không phải chị ghét bị phản bội lắm à? Anh Hạc Hiên đã nɠɵạı ŧìиɧ rồi, bây giờ chị còn đeo bám anh ấy để làm gì?"

Đáy mắt Kiều Thư Di thoáng qua một tia run rẩy.

Quả nhiên đúng như cô dự đoán, Kiều Khả Hân cũng trùng sinh giống cô!

Nếu không thì cô ta đã không về nước sớm như vậy.

Kiều Thư Di đã có chuẩn bị trước, cô run rẩy bày ra biểu cảm giống hệt như khi biết tin Lâm Hạc Hiên nɠɵạı ŧìиɧ ở kiếp trước, không tin được mà nhìn Kiều Khả Hân.

Cô thốt lên:

"Làm sao có thể có chuyện đó. Anh ấy tuyệt đối không phải là loại người như vậy."