Chương 4: Anh rể em vợ

Mà ở những buổi tiệc như vậy, ông Lâm và bà Lâm đều đi cùng nhau, thế nên Kiều Khả Hân đã dùng những buổi tiệc xã giao này để làm bàn đạp tiếp cận bà Lâm, dần dần trở nên thân thiết với bà ta.

Ở trước mặt người ngoài, Kiều Khả Hân vừa tỏ ra mình là người thanh nhã, cao quý, lại vừa có vẻ đáng yêu, thân thiết như một cô gái nhỏ, cho nên có rất nhiều người yêu thích cô ta, bao gồm cả bà Lâm.

Kiều Thư Di thật không ngờ, thì ra cả hai nhà đều biết chuyện vô liêm sỉ mà Kiều Khả Hân và Lâm Hạc Hiên gây ra, cả ba mẹ của cô cũng biết, thế nhưng tất cả bọn họ lại tỏ ra như không có chuyện gì, còn cùng nhau giấu giếm cô!

Vì cái gì mà bọn họ lại có thể ghê tởm đến mức này chứ?

Cô và Lâm Hạc Hiên đã đính hôn rồi, ai ai cũng biết rằng chỉ hai tháng nữa là hai người sẽ tổ chức lễ cưới.

Kiều Khả Hân và Lâm Hạc Hiên… đây chẳng phải là anh rể và em vợ lσạи ɭυâи sao?

Quá ghê tởm!

Lúc này, chuông điện thoại của Kiều Khả Hân đúng lúc vang lên, cô ta hả hê nhìn chị gái mình đau khổ, từ từ lấy điện thoại ra.

" y da, chồng sắp cưới của chị lại gọi cho tôi nữa rồi đây này."

Kiều Thư Di nhìn cô ta đắc ý nhận điện thoại.

Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói quen thuộc của Lâm Hạc Hiên.

"Anh vừa tới cửa hàng bánh ngọt Sweet mà em thích, chuẩn bị đi xếp hàng mua bánh hạnh nhân cho em đây, em có muốn ăn thêm món gì nữa không?"

Đến lúc này, khi giọng nói yêu chiều kia vang lên, nhưng lại dành sự quan tâm cho một người phụ nữ khác, Kiều Thư Di mới thật sự chết tâm.

Đó cũng là tiệm bánh ngọt mà cô yêu thích nhất, chỉ cách nơi này năm phút lái xe.

Trước đây, anh ta chỉ xếp hàng mua bánh cho một mình cô.

Kiều Thư Di sững sờ như người mất hồn, không thể ngờ được những chuyện đang xảy ra trước mắt.

Kiều Khả Hân giả vờ sợ hãi, nói vào trong điện thoại.

"Hạc Hiên… Em đang ở nhà chị Thư Di, lúc nãy chị gái gọi cho em nói có việc rất quan trọng cần phải gặp mặt, bảo em đến nhà chị…"

Giọng cô ta càng thêm run rẩy:

"Chị ấy… chị ấy sớm đã phát hiện ra chuyện của chúng ta rồi, chị ấy cứ trầm mặc không nói gì nữa, em… em sợ quá… anh Hiên…"

Ở bên kia, chắc hẳn là Lâm Hạc Hiên đang rất bất ngờ, anh ta lắp bắp:

"Cái… cái gì? Thư Di… em ấy biết chuyện rồi?"

Kiều Thư Di vừa định lên tiếng, Kiều Khả Hân đã nhanh chóng hét lên:

"A! Chị ơi!"

Sau đó cúp điện thoại.

Không cần nghĩ cũng biết, Lâm Hạc Hiên chắc chắn đang hốt hoảng, ngay lập tức chạy về đây.

Khi Kiều Thư Di còn chưa kịp phản ứng, trong lòng rối ren, thì Kiều Khả Hân đã nhanh chóng dùng kìm chích điện tấn công cô.

"Á!"

Dòng điện này không làm cho Kiều Thư Di ngất xỉu, mà khiến cho cơ thể cô như bị tê liệt.

Từng khối cơ trong cơ thể đều như bị đốt cháy đau đớn, đau đớn tới mức không thể phát ra nổi bất kỳ một âm thanh nào nữa.

Chỉ vài phút sau đó, khi chiếc Rolls Royce màu đen quen thuộc tiến vào cổng của khu chung cư, chạy vội về phía chỗ để xe, Kiều Khả Hân liền nâng Kiều Thư Di đang bị tê liệt lên trên lan can.

Kiều Thư Di không ngờ Kiều Khả Hân vậy mà thực sự dám có ý định gϊếŧ người.

Mặc dù cô ta chẳng phải người tốt lành gì, nhưng chuyện cô ta dám gϊếŧ người như thế này, Kiều Thư Di thực sự chưa từng nghĩ tới.

Mà hiện tại, cả cơ thể của Kiều Thư Di chỗ nào cũng đau đớn, ngay cả một chút sức lực để tự cứu lấy mình cũng không có.