Chương 5

Bà ấy dường như đang cố kìm nén cơn giận, “Ngụy Lâm, con có biết con đang làm gì không hả?”

Ngụy Lâm mím chặt môi không nói lời nào.

Tôi cười mỉa mai: “Ngụy Lâm, hôn lễ hôm nay đã đến mức phải hủy bỏ rồi, vậy mà anh vẫn bảo vệ Trần Á như vậy, chi bằng để cô ta thay tôi làm cô dâu luôn đi.”

Tôi quay sang nói với mẹ tôi: “Mẹ, bố, con xin lỗi vì đã làm hai người mất mặt. Nhưng hôn lễ này quả thật con không thể tiếp tục được nữa, nên dù bố mẹ có phản đối, con cũng sẽ... “

“Vãn Vãn.” Mẹ tôi nói, “Con vào phòng nghỉ tắm rửa sạch sẽ đi, lát mẹ mang cho con bộ quần áo mới.”

Sau đó, mẹ quay sang nói với bố, “Anh đi nói với khách nhà mình một tiếng, hôn lễ hôm nay không tổ chức nữa, tiệc cưới vẫn sẽ được dọn ra, còn tiền mừng thì mình sẽ trả lại cho mọi người sau.”

Nghe mẹ nói vậy, tôi suýt chút nữa không kìm được nước mắt.

Mẹ tôi nhìn Ngụy Lâm, không thèm che giấu sự ghét bỏ đối với anh ta, “Chút tiền tổ chức tiệc này, nhà chúng tôi vẫn lo được. Coi như là mời họ hàng thân thích ăn một bữa tối vậy.”

Đến nước này thì mẹ Ngụy chắc cũng đã nhận ra, hôn lễ này đã không thể cứu vãn được nữa.

Bà ấy không tiếp tục khuyên nhủ tôi, mà xông thẳng về phía Trần Á.

Trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, bà ấy giáng cho Trần Á một cái tát đau điếng.

Cái tát trời giáng của mẹ Ngụy làm tất cả mọi người trong hội trường đều sốc.

Một bên má của Trần Á sưng tấy lên, năm dấu tay hằn rõ mồn một.

Cô ta lấy tay che mặt, vẻ mặt tủi thân, nhưng trong mắt lại đầy uất hận.

Bạn bè của Trần Á lập tức tỏ thái độ bất mãn.

Người anh em A: “Dì ơi, dì làm vậy quá đáng quá.”

Người anh em B: “Đúng thế, bọn con và Ngụy Lâm rất thân nhau, chỉ là muốn náo nhiệt một chút thôi mà? Đâu cần tức giận thế?”

Người anh em C: “Có trách thì trách vợ của Ngụy Lâm, cô ta tự dưng lại sửng cồ lên, nếu không cũng không đến mức ...”

Họ còn chưa nói xong, Ngụy Lâm đã kéo Trần Á ra đứng sau lưng anh ta để che chắn.

Anh ta nhìn mẹ mình bằng ánh mắt đầy hận thù: “Mẹ, mẹ định ép con đến c.h.e.t mới hài lòng sao?”

Tôi và mẹ nhìn nhau.

Phản ứng của Ngụy Lâm quá kì lạ.

Tôi không hiểu, anh ta đã quan tâm Trần Á như thế, sao không kết hôn với cô ta luôn đi, còn đi xem mắt làm gì?

Mẹ Ngụy cố nén giận: “Ngụy Lâm, rốt cuộc là ai muốn ép ai đến c.h.e.t hả?”

Trần Á kéo tay Ngụy Lâm, nhỏ giọng nói: “Ngụy Lâm, bỏ đi anh, đừng để người ta chê cười.”

Bản tính con người ai cũng rất hiếu kì, thích hóng hớt chuyện người khác.