chương 5+6

5

Tôi không ngờ, nhà Giang Tự gia lại cùng tiểu khu với nhà tôi.

Dì Giang rất nhiệt tình đón tiếp tôi.

Còn tìm cho tôi một bộ quần áo để thay ra.

10 giờ tối, bên ngoài vẫn đang mưa.

Nhà tôi vẫn không sáng đèn.

Giang Tự từ trong thư phòng bước ra.

“Ngày mai giáo viên trong trường sẽ dẫn em đi khách sạn.”

“Đương nhiên, không phải là hạn chế tự do của em.”

“Chỉ là trước khi điền nguyện vọng, muốn nói rõ với em một chút.”

Tôi có chút ngại, “Em sẽ suy nghĩ.”

“Được.”

Giang Tự không ép tôi phải quyết định ngay.

Ngược lại dựa vào bồn hoa, ghé ngồi xuống.

Rũ mắt chơi điện thoại.

Lông mi dài, in thành hình dáng lên khuôn mặt anh.

Gợi lên cảm xúc không xác định.

Tôi xoay đầu, nhìn chằm chằm vào mưa rới bên ngoài mà xuất thần.

Từ trước tới nay, chỉ biết phải cố gắng học tập.

Để rời đi cái nhà kia sớm một chút.

Mà giờ đây, trong lòng tôi lại rỗng tuếch.

Tôi không trông mong gì vào tình thân.

Ngay cả rung động của tuổi dậy thì với Tống Xuyên, cũng tan thành mây khói trong hôm nay.

Giống như không có gì đáng để vui vẻ.

Tôi thở dài, vừa quay đầu.

Trán lại dán vào ngực của người khác.

Đột ngột không kịp đề phòng, tôi lùi về phía sau một bước.

Một cánh tay to đỡ lấy eo tôi.

“Cẩn thận chút.”

Hơi thở của Giang Tự rất nhẹ, “Nghĩ gì mà xuất thần thế? Ngay cả anh ở phía sau cũng không biết.”

Tôi phát hiện anh ấy mặc áo ngủ.

Anh sáng mơ mồ chiếu ra từ điện thoại, chiếu rõ ràng từng đường cong trên khuôn mặt anh.

Hơi thở mắt lạnh ập đến.

Anh ấy cao hơn tôi cả một cái đầu.

Mưa rơi đập ầm ầm vào mặt kính.

Ồn ào loạn xạ như tiếng tim tôi đập.

“Không…… Không nghĩ gì cả.”

Mặt tôi đỏ lên.

“Đứng cho vững, anh thả tay đây.”

Giang Tự cắt tránh ra, vuốt tóc.

Vội vàng nói sang chuyện khác.

“Học trưởng.”

“Sao?”

Tôi do dự luôn mãi mới nói: “Em vẫn chưa nghĩ được là sẽ học ở đâu.”

Giang Tự nhìn xuống, vô cùng kiên nhẫn mà hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì em gái em.không muốn …… Luôn là người bị so sánh.”

“Sau khi cô ta vào nhà em, bố em luôn khen cô ấy tiến bộ rất nhanh.”

“Là người thông minh.”

“Mẹ Khương Giai nói với em, không giỏi cũng không sao.”

“Để em không cần chịu áp lực vì Khương Giai.”

Những lời này, trước giờ tôi chưa từng nói với ai.

Nói ra sẽ giống như.

Chúng minh được bản thân là một kẻ nhát gan.

Không muốn bị so sánh.

Cảm giác đè ép đến thở không nổi này tôi đã chịu đựng ba năm.

Tôi đâm đầu vào học, chỉ để chứng minh.

Chứng minh bản thân giỏi hơn Khương Giai.

Ngược lại, lại đánh mất đi bản chất học tập.

Tôi không muốn sống như vậy..

Sắc mặt Giang Tự dần dần lạnh xuống.

“Anh nhớ rõ, nguyện vọng trước kia của em, là học máy tính.”

“Vâng.”

“Chuyên nghành máy tính của Thanh Hoa, là tốt nhất trong nước.”

“Em chắc chắn, là muốn vì người không quan trọng, từ bỏ mộng tưởng của bản thân?”

Tôi ngẩng đầu nhìn Giang Tự.

Chỉ thấy màu mắt của anh đen thẫm.

“Em đánh bại cô ta ngay trong lĩnh vực bản thân thích, không tốt sao?”

Không tốt sao?

Tôi ngây ngẩn cả người.

Trái tim bỗng đập rất nhanh.

Khóe môi Giang Tự khóe nâng lên một nụ cười châm chọc, “Bọn họ muốn ép em, để em chui vào vỏ ốc, làm một kẻ nhát gan.”

“Nhưng em không phải ốc sên.”

“Khương Duệ Hòa, không bằng để cho bọn họ nhìn thấy con người thực sự của em đi?”

Giây phút này Giang Tự.

Tuy rằng đứng ở trong bóng tối.

Lại vô cùng chói mắt.

“Học trưởng, em hiểu rồi, cảm ơn anh.”

Giang Tự cười khẽ thành tiếng, “Ở bên em tới tận bây giờ, lại chỉ cảm ơn nhẹ nhàng như vậy, không có thành ý chút nào.”

“Sao ạ?”

“Không mời anh một ly trà sữa sao?”

Tôi lơ mơ cầm điện thoại ra, “Anh thích loại——”

Giang Tự giơ tay lên, búng vào trán tôi.

“Trêu em đó.”

“Khuya rồi, đi ngủ thôi.”

Anh quay người vào phòng.

Chỉ để tôi giật mình đứng đó.

Chỗ ngón tay anh chạm qua.

Bỗng nhiên nóng bỏng.

Đều là tầm rạng sáng.

Lúc đó tôi ngủ rồi.

Ăn xong cơm sáng, Giang Tự đưa tôi đến dưới lầu, sau đó đi tập hợp với tổ chiêu sinh.

Lúc tôi về nhà, Khương Giai đang ở cùng người trong nhà nói chuyện thi cử.

“…… Con đều làm hết, còn một bài cuối cùng thì hơi khó.”

“Nhưng không ngờ là, dùng cách hồi đó bố dạy con mà tính ra được.”

“Lại thêm vào mấy công thức, thế là tìm ra đáp án.”

“Được không ít điểm đâu ạ.”

Mẹ Khương Giai cao hứng vỗ tay, “Giai Giai của chúng ta làm tốt lắm.”

Tống Xuyên quy quy củ củ ngồi ở trên sô pha, “Thưa cô, chú, cháu sẽ đối xử tốt với Giai Giai.”

Bọn họ thấy tôi đi vào, tắt luôn nụ cười.

Giống như một nhà ba người vui vẻ, đột nhiên gặp khách không mời mà đến.

Mẹ Khương Giai làm khó dễ.

“Duẹ Hòa, dì biết con thi không tốt, trong lòng khó chịu.”

“Chỉ là con mới vừa tốt nghiệp, sao lại lớn mật như thế, cả đêm không về nhà.”

“Về sau chúng ta đều quản không được con nữa, có đúngkhông?”

Tôi bình tĩnh nhìn bà ta, “Ngày hôm qua tôi gọi điện thoại cho bà, cũng có gửi tin nhắn.”

“Là bà không để ý tới tôi.”

Khương Giai vội vàng nói:

“Chính là chị dỗi trước, thi không bằng em, giận dỗi không trở về nhà.”

“Mẹ em không cầm điện thoại, nửa đêm phát hiện, không phải đã điên cuồng gọi cho chị sao.”

Tôi lạnh giọng hỏi: “Gọi lúc rạng sáng? Lúc tôi ngủ luôn tắt điện thoại, đâu phải mấy người không biết.”

Mẹ Khương Giai che ngực lại, “Ôi…… chồng ơi, em khó chịu.”

Bộ dạng kia như muốn ngất đi.

Bố tôi trầm mặt, “Duệ Hòa, xin lỗi dì con đi.”

Trong lòng tôi cũng không tức giận nữa, tôi nhịn không được hỏi ông.

“Cho nên bố cũng cho rằng là con sai sao?”

Ngữ khí có chút nặng.

Bố tôi sửng sốt, có chút bất đắc dĩ mà há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

“Bỏ đi, cứ như vậy đi, con thi được bao nhiêu điểm?”

Lại là cái giọng này.

Giống như giọng điệu bi thương bảo vệ người vô cớ gây rối .

Làm ra vẻ nhượng bộ hy sinh.

Chính là tôi không hề sai.

Lòng tôi vốn dĩ vui mừng, bỗng dưng không muốn nói.

Thật sự, không có ý nghĩa gì hết.