Chương 4

“Được rồi, quay lại thêm một lần nữa nào.”

Lần diễn này là diễn ở dưới tầng hầm, vì để có đủ tính chân thật, Nguyên Diệc Kỳ còn cố ý gọi nhân viên tới lắp thêm điều hòa, chỉnh xuống nhiệt độ thấp nhất. Lúc này không khí ở phim trường vô cùng âm lãnh.

Lạc Thức Vi thân thể cuộn tròn ở trong góc tối, không thấy bóng. Hình dáng cậu như hòa vào bóng đêm, trong đầu cậu nhớ lại cảnh sáng nay ở phòng hóa trang, rõ ràng là hoang đường buồn cười, nhưng ngay lúc này lại là xúc tác tốt nhất cho cảm xúc.

Cậu dễ dàng nhập vai Nam Nghiên.

Gió lạnh thổi qua, thanh niên vô ý ngẩng đầu, mong đợi qua đi, đáy mắt dần hiện ra tuyệt vọng.

Đã bốn canh giờ… Từ lúc ban đầu là cảm xúc phẫn nộ sau cùng lại là cảm giác tuyệt vọng, cậu bắt đầu miên man suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự sẽ chết ở chỗ này sao? Chỉ bởi vì một trò đùa dai của đồng nghiệp.

Màn ảnh phóng to, Nam Nghiên trong mắt chứa đựng sự sợ hãi, nhưng ngay sau đó là tâm trạng phức tạp thay thế. Thanh niên đôi mắt đen tối trống rỗng, đôi môi tái nhợt lúc đóng lúc mở, thanh âm mềm nhẹ, lầm bầm:

“Chờ ta đi ra ngoài, bọn họ đều sẽ chết hết…”

“Tất cả đều chết…”

Tầng hầm không một tiếng động, lúc này Nam Nghiên càng nhìn càng âm trầm.

Nguyên Diệc Kỳ ngồi trước màn ảnh, khuôn mặt thanh tuấn vô cùng nghiêm túc, nhìn không ra vui buồn, nhưng mà lại điều khiển màn ảnh không ngừng qua lại.

Đúng lúc này, cửa tầng hầm đột nhiên có tiếng động, cánh cửa nặng nề mở ra. Ngay sau đó là Cố Du đóng vai giám đốc công ty-Lục Triệu-xuất hiện. Theo sau anh ta là ba nhân viên bộ dáng chột dạ.

Hiển nhiên Lục Triệu phát hiện ra hành vi của bọn họ, vội vàng chạy đến đây, thoạt nhìn có chút nôn nóng, ho một tiếng: “Nam Nghiên, cậu ở bên trong sao?”

Nam Nghiên kinh ngạc ngẩng đầu, ở nơi Lục Triệu không thấy được sự trống rỗng trong mắt thay thế bởi một vòng sáng. Ngay sau đó thanh niên bổ nhào vào l*иg ngực anh.

Nam Nghiên gắt gao nắm chặt ống tay áo anh như cọng rơm cứu mạng, thân thể không ngừng run rẩy, thanh âm nghẹn ngào: “Lục ca… hầm lạnh quá, tôi cho rằng tôi sẽ chết ở bên trong.”

Mỹ nhân ở trong ngực lại lạnh như một khối băng, cả người run bần bật, Lục Triệu đau lòng không thôi, tức giận nói: “Thư ký Triệu, thanh toán lương cho bọn họ, đem chuyện hôm nay chuyên cáo cho toàn bộ nhân viên trong công ty và trong giới. Nếu có công ty nào dám nhận bọn họ chính là cùng tôi đối nghịch.”

Ở phía sau, những đồng nghiệp kia hiển nhiên không nghĩ đến chọc tới phiền toái lớn như vậy, sắc mặt đại biến, vội vàng mở miệng cầu xin: “Lục tổng, chúng tôi không phải cố ý.”

“Lục tổng, thật sự là hiểu lầm, trong nhà tôi còn có mẹ già con thơ…”

Không ai chú ý đến sắc đen trong mắt thanh niên càng đậm.

Nhìn xem, những người vừa có thể dễ dàng khi dễ cậu lại chỉ cần Lục Triệu nói một câu sẽ phải chật vật rời khỏi chỗ này, thậm chí tiền đồ bị hủy hoại.

Vậy ra đây là mùi vị quyền lực… thật ngọt lành.

Trước màn ảnh không biết là do sốt cao hay là nguyên nhân khác, gương mặt thanh niên hiện lên từng mạt ửng hồng, khoé môi tái nhợt giơ lên nụ cười, như vừa nếm qua mùi vị quyền lực, khát vọng một bước lên trời bùng nổ, còn có ý định độc ác trong suy nghĩ.

Làm cho cậu càng thêm yêu dã, điên cuồng.

Nguyên Diệc Kỳ dừng màn ảnh tại đây, chậm rãi hô: “Cắt.”

Thế mà một lần đã qua!

Âm thanh nghị luận vang lên.

Phó đạo Lục Quần đứng cạnh anh, nhìn màn ảnh, trên mặt tràn đầy tán dương: “Không ngờ Lạc Thức Vi diễn rất tốt, đầu tiên tôi còn lo lắng gương mặt của cậu ta chỉ có thể diễn một tiểu bạch thỏ vô hại, sợ không diễn ra được chuyển biến tâm trạng của Nam Nghiên. Xem ra vẫn là ngài dạy tốt.”

Trong đôi mắt xám của Nguyên Diệc Kỳ hiện lên một chút sung sướиɠ, tựa như thấy được tác phẩm của chính mình điêu khắc tinh tế, chậm rãi nói:

“Mỗi người đều có hai mặt, chỉ là chưa có cơ hội kích phát mà thôi. Tôi chỉ là dẫn đường, có thể thành công hay không vẫn là nhờ chính bản thân.”

Cùng với tiếng “Cắt”, Lạc Thức Vi tỉnh táo lại, áp xuống cảm xúc của Nam Nghiên, nội tâm vẫn là một mảnh sóng to gió lớn.

Được Cố Du cứu, hình ảnh được người khác lấy lòng vẫn luôn quanh quẩn trong đầu.

Loại cảm giác này… Khó trách nguyên chủ sẽ bị trầm luân ở trong đó.

Nhưng mà trong tình huống này cậu không thể cự tuyệt nhập vai.

Bởi vì nếu cậu từ chối nhập diễn, với khả năng ban đầu của nguyên chủ sẽ không được Nguyên Diệc Kỳ chấp nhận, kết quả là bị đuổi ra khỏi đoàn phim. Nếu như Nguyên Diệc Kỳ bỏ qua cho cậu nhưng còn hệ thống.

Tuy vậy… cậu cũng không phải để đối phương tự ý đùa giỡn.

Đúng lúc này, Nguyên Diệc Kỳ đến trước mặt cậu, Lạc Thức Vi lộ ra một nụ cười xán lạn, trong ánh mắt sùng bái nhìn đối phương: “Nguyên đạo.”

“Lần diễn vừa rồi, cảm xúc rất tốt, Tiểu Lạc.” Nguyên Diệc Kỳ khóe môi mỉm cười, khuôn mặt mong đợi, không hề keo kiệt lời khen: “Tôi không có nhìn lầm người, cậu chính là Nam Nghiên tốt nhất.”

Được Nguyên đạo khen ngợi, đó chính là vinh quang cỡ nào.

Lạc Thức Vi cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn tới, nếu một người làm cho Nguyên Diệc Kỳ lộ ra một cảm xúc khác bình thường đều đáng giá để kiêu ngạo.

Bởi vì trong mắt đại chúng, vật chất là trên hết, không khí bại hoại ở giới giải trí chỉ có Nguyên đạo là thuần khiết, không quan tâm đến danh lợi trần tục, trong mắt chỉ có nghệ thuật chân chính trong tác phẩm của mình.

Loại ngụy trang này quá cao minh, quả thực lấy sức một người thao túng giới giải trí.

Lạc Thức Vi nhịn xuống cảm giác muốn lui về sau, phối hợp với anh ta lộ ra biểu tình thụ sủng nhược kinh: “Là do Nguyên đạo dạy tốt, không nghĩ tới tôi chỉ là một vai phụ cũng có thể được ngài tự mình dạy dỗ.”

Nguyên Diệc Kỳ vỗ vỗ vai cậu, động tác như bạn bè thân mật, làm cho người khác thả lỏng: “Cậu là diễn viên trong đoàn phim của tôi, không cần biết diễn nhiều hay ít, tôi đều có nghĩa vụ chỉ bảo cậu làm ra trạng thái hoàn mỹ nhất, không phải sao?”

“Huống hồ…”

Anh ta khẽ cười một tiếng, ý vị thâm trầm: “Huống hồ, tìm ra hai mặt của một người chính là mong muốn của tôi.”

Những lời này, nghe như là một vị đạo diễn theo đuổi nghệ thuật, nhưng hiểu theo nghĩa này khiến cậu không rét mà run.

Cậu biết, Nguyên Diệc Kỳ không có nói sai.

Khác với những người khác dẫm thấp nghênh cao, truy danh trục lợi, Nguyên Diệc Kỳ không như vậy, anh ta đối với mỗi người dù cảnh quay nhiều ít, vô danh hay nổi tiếng, đều có thể đối xử bình đẳng, bởi vì chính nghệ thuật cũng không phân nghèo hèn hay cao sang.

Mọi người đều không biết đôi tay thon dài ưu nhã kia sẽ dẫn mọi người theo hướng tự hủy diệt bản thân.