Chương 18: Trưởng công chúa hoàng triều 18

Vọng Ngưng Thanh cũng không dự định viên phòng với Phò mã.

Trùng hợp chính là, Phò mã cũng nghĩ như vậy.

Nhìn Phò mã nằm trên giường say khướt đến mức bất tỉnh nhân sự, nàng mặt không thay đổi xoay người đi vào nhà tắm, rửa mặt xong liền đi tới trước bàn đọc sách, mở giấy Tuyên Thành bắt đầu mài mực. Linh Miêu ngắm nhìn Vọng Ngưng Thanh, lại nhìn Sở Dịch, nhịn không được dùng chân sau đạp đạp lỗ tai, nghi hoặc nói: "Công chúa, không cần phải để ý đến Phò mã sao?"

"Không cần." Vọng Ngưng Thanh xõa tung mái tóc dài đen tuyền vẫn còn ướt đẫm, khiến bộ đồ lót trắng như tuyết của nàng hơi trong suốt, "Một người uống say còn có thể té nhào lên giường hẹp chuẩn xác như vậy, mi để ý tới hắn làm gì?" Phò mã hiển nhiên là không muốn động phòng với Dung Hoa công chúa, cho nên mới cố ý uống cho say mèm, nhưng một người như vậy, trong lúc ý thức còn mơ hồ vẫn nhớ rõ mình phải nằm trên giường thấp chỉ đủ chứa một người, không thể chung giường với công chúa, còn nhớ che mặt đi, có lẽ nàng đã đủ để khiến hắn khắc cốt ghi tâm rồi.

Nhưng hiện tại Ngưng Thanh không có tâm trạng để nghĩ về tình yêu nam nữ, nàng phải nghĩ biện pháp xoay chuyển tình thế trước khi mọi chuyện chệch đường ray.

Thân phận của trưởng công chúa nhìn như tôn quý, nhưng cũng là một lầu các trên cao có vẻ hào nhoáng, mà tất cả sự hào nhoáng và phú quý này đều đến từ sự sủng ái của hoàng đế. trong tay Vọng Ngưng Thanh không có người để dùng, lại càng không có tài nguyên điều động nhân mạch, nhưng nàng cũng không sợ, nàng không có, Sở gia có, Sở gia đã có công tòng long, nàng sẽ tiễn bọn họ một đoạn đường.

Nhìn thấy Vọng Ngưng Thanh lật danh sách nhân mạch của Sở gia mà Sở lão gia tử cho nàng, nhưng Sở lão gia tử chết bất đắc kỳ tử, không có lão nhân gia người ra hiệu, những người này tất nhiên sẽ không để cho nàng dùng.

Nhưng không sao. Vọng Ngưng Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Phò mã đang ngủ say trên giường, lặng yên không một tiếng động đi tới, quan sát ngọc bội bên hông phò mã.

Đó là một khối ngọc Côn Lôn cực kỳ thượng thừa, óng ánh không chút tỳ vết, nhưng cái này cũng không tính là gì, thật sự hiếm có chính là kê huyết hồng có màu đỏ tươi ở giữa khối ngọc này. Dưới sự sáng tạo tài tình của thợ khắc ngọc, huyết ngọc kia được điêu khắc thành những bông hoa mai nở rộ, phối hợp với bạch ngọc làm nền, vừa vặn là hồng mai trên tuyết, tinh tế và thanh nhã.

Khối ngọc bội này là bảo vật vô giá, dù sao ngọc Côn Lôn và kê huyết hồng cũng không phải là hiếm có, nhưng hiếm khi tìm được một viên hoàn hảo như vậy, thật sự là có thể ngộ mà không thể cầu.

Vọng Ngưng Thanh cẩn thận quan sát, bề ngoài ngọc bội sáng bóng vô cùng láng mịn, hẳn là thường xuyên được người cầm trong tay thưởng thức; dây kết ngọc hơi có vẻ cũ kỹ, có lẽ đã có nhiều năm, ngày đại hôn còn đeo bên người, tất nhiên là vật thϊếp thân của chủ nhân; Sở Dịch xưa nay có danh xưng "Hồng Mai quân tử", cái này hẳn có thể chứng minh thân phận.

Vậy chắc là nó rồi.

Đêm động phòng hoa chúc, Vọng Ngưng Thanh ngồi trước mặt Phò mã khắc ngọc cả đêm, tay nàng cầm dao phác thảo khắc khắc, Linh Miêu ở một bên nhìn mà sợ mất mật, thậm chí khi hạ đao còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng xé gió. Nó nghĩ thầm, đây mà là khắc ngọc gì chứ, rõ ràng là đang luyện đao, nhưng nó lại vừa làm sai chuyện, cho nên cũng không dám nói gì về hành vi của Vọng Ngưng Thanh nữa.

Trời hửng sáng, Vọng Ngưng Thanh hạ một đao cuối cùng, một khối ngọc bội giống hệt khối ngọc bội hồng mai kia đã hoàn thành, chỉ thiếu mỗi kê huyết hồng. Vọng Ngưng Thanh đánh giá ngọc bội, dao nhỏ trong tay xoay tròn và cắt một nhát vào đầu ngón tay, đầu ngón tay mềm mại lập tức chảy ra máu. Nàng búng ngón tay, giọt máu rơi trên hồng mai, lại tiếp tục bấm niệm pháp quyết, giọt máu kia liền từ từ thấm vào trong ngọc.

Nhìn ngọc bội giống hệt nhau, Linh Miêu xem thế là đủ rồi, phong ấn máu ở đầu ngón tay vào trong ngọc chẳng qua chỉ là một phép thuật nhỏ nhập môn, ai có thể ngờ được sẽ có một ngày sẽ phát huy tác dụng?

Nhưng, Linh miêu vẫn cảm thấy khó hiểu trước hành vi của Vọng Ngưng Thanh: "Ngưng Thanh, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?"

Vọng Ngưng Thanh không giải thích, nàng đi ra cửa phòng, gọi thị nữ gác đêm tới, phân phó: "Chuẩn bị kiệu, hồi phủ."

"Phò mã tỉnh rồi thì bảo hắn thượng triều, cứ nói là ý của bổn cung. Bảo Phò mã nói cho hoàng huynh biết, trời đất quân thân sư, vẫn là chuyện của hoàng huynh quan trọng hơn, không nên vì vậy mà trì hoãn việc triều chính.”

Thị nữ cúi đầu lắng nghe dặn dò, nghe vậy lại hơi sững sờ, nào có chuyện ngày thứ hai sau đại hôn lại đuổi phu lang thượng triều? Phải biết rằng đại hôn của triều thần ít nhất cũng phải có ba ngày hưu mộc.

Vọng Thanh chỉ làm bộ không biết, vẫn giữ giọng bình tĩnh nói: "Ngọc bội hồng mai bên hông phò mã rất tinh xảo, làm nổi bật lên long chương phượng tư [1] của Phò mã, nên bảo Phò mã ba ngày đeo bội ngọc, chớ có đổi."

[1] Uy phong như rồng, tư thái như phượng