Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 127: Nghe Nói Tui Biết Sinh Bảo Bảo (20)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố phu nhân vỗ vỗ bả vai Cố Đàm Dữ, "Mẹ cũng không muốn bắt ép các con, nhưng hai đứa đã quyết định có con chưa?”

“Nếu chưa muốn, nhất định phải dùng biện pháp tránh thai.”

Cố Đàm Dữ im lặng một lúc, sau đó gật đầu đáp: "Mẹ, con biết rồi."

Cố phu nhân chớp chớp mắt với Cố Đàm Dữ, tựa hồ là đang suy nghĩ chuyện gì, sau đó nói với Cố Đàm Dữ, “Mấy đứa con trai trong nhà ta, chỉ có con cứ mãi độc thân, từng ấy năm một người bạn gái cũng không có, không ngờ lại là đứa kết hôn sớm nhất.”

"Không biết ta có được làm bà nội sớm không đây."

Cố phu nhân lẩm bẩm tự nói, không giấu được nét hưng phấn trên gương mặt.

Ánh mắt Cố Đàm Dữ hướng về phía Nguyễn Đường đang ăn bánh bao, hai má phồng lên, giống như một chú sóc nhỏ tham ăn, trông vừa thông minh vừa đáng yêu không thể diễn tả bằng lời.

Đường Đường vẫn còn là một đứa trẻ.

Trong mắt Cố Đàm Dữ tràn ngập sự cưng chiều và dịu dàng không nói thành lời, dù sao hắn cũng chưa sẵn sàng để có con, Đường Đường còn quá nhỏ, hắn còn muốn chiều chuộng Đường Đường thêm mấy năm nữa.

Nếu đứa bé sinh ra, kiểu gì Đường Đường cũng sẽ dời lực chú ý của mình lên nó.

Nghĩ đến đây, Cố Đàm Dữ liền ăn giấm*.

*ăn giấm: ghen

Tuy lý trí biết rằng suy nghĩ như vậy rất buồn cười, nhưng hắn muốn độc chiếm Nguyễn Đường, muốn Nguyễn Đường toàn tâm toàn ý nhìn hắn, bất kể 1 giây cũng không muốn nhường cho bất kì ai.

Hầu kết Cố Đàm Dữ di chuyển một chút, bình tĩnh nhẹ giọng nói: "Mẹ, Đường Đường vẫn còn nhỏ lắm."

Ngụ ý là hiện tại hắn vẫn chưa muốn có con.

Cố phu nhân cười, vén tóc qua tai, dịu dàng nói, "Mẹ cũng không ép hai đứa, các con có kế hoạch của mình là được, mẹ chỉ là nghĩ qua một chút mà thôi."

Cuối cùng bà cũng có thể ở trước mặt chị em mình khoe con trai kết hôn rồi.

Sau khi Nguyễn Đường ăn xong, cậu cùng Cố Đàm Dữ đi dạo trong vườn một lúc.

Trong vườn trồng rất nhiều hoa hồng, hôm qua trời mưa, trên những cánh hoa còn đang đọng nước, càng thêm tươi mới đẹp đẽ.

Cố Đàm Dữ cúi xuống, chiết một bông hồng đưa cho Nguyễn Đường, khó có lúc hắn ngượng ngùng, trên mặt cũng không được tự nhiên, tròng mắt màu lục sẫm nhìn chăm chú vào Nguyễn Đường, nhẹ giọng nói: " Đường Đường, tặng em."

Hắn nhớ rất nhiều người khi yêu đương thường tặng hoa hồng cho người mình thích.

Cái này đại biểu cho tình yêu cùng sự chúc phúc trường tồn vĩnh cửu.

Cố Đàm Dữ hôn nhẹ lên mu bàn tay Nguyễn Đường, trên mặt lộ ra áy náy: "Xin lỗi, trước đây ta chưa từng tặng hoa cho em."

Lúc trước hắn bận công vụ, rất ít phân ra chút thời gian hẹn hò với Nguyễn Đường, ngay cả những việc các cặp đôi bình thường sẽ làm hắn cũng không làm được.

Hiện tại nghĩ lại, hắn cảm thấy trong lòng đau nhói, có chút khó chịu.

Nguyễn Đường nhận lấy nhành hồng, đặt lên chóp mũi ngửi, hai mắt sáng lên, mím môi cười với Cố Đàm Dữ, "Thơm quá."

Nghe được nửa câu sau của Cố Đàm Dữ, cậu vươn tay móc lấy một ngón tay của hắn, tư thái thân mật, "Không phải bây giờ anh đã bổ sung rồi à, có phần tâm ý này của anh là được rồi."

Nguyễn Đường cũng không quá để ý những cái này.

Nguyện vọng của cậu rất bé nhỏ, cũng rất dễ thỏa mãn, chỉ cần có thể được ở bên cạnh Cố Đàm Dữ thì dù có đưa thứ gì cho cậu cũng chẳng bằng.

Cố Đàm Dữ liếc qua hoa hồng trong vườn, nắm lấy tay Nguyễn Đường, "Đây là hoa hồng ba trồng cho mẹ, cho nên ta chỉ lấy một bông."

"Lúc nào về nhà, ta cũng sẽ trồng một vườn hồng cho em."

Hắn nghiêm túc nhìn Nguyễn Đường, ánh mắt chuyên chú, “Đường Đường, chờ về đến nhà, những việc chúng ta chưa kịp làm đều bổ sung hết nhé."
« Chương TrướcChương Tiếp »