Chương 128: Nghe Nói Tui Biết Sinh Bảo Bảo (21)

Nguyễn Đường vừa muốn lắc đầu nói không cần, lại bị ngón tay thon dài của Cố Đàm Dữ nhẹ nhàng ấn vào bờ môi mềm mại, ngăn lại những gì cậu muốn nói.

"Đường Đường, những gì bọn họ có, ta muốn em cũng có."

Cằm Cố Đàm Dữ nhẹ nhàng cọ cọ vào mái tóc mềm mại của Nguyễn Đường, hắn ôm Nguyễn Đường vào lòng, đuôi mắt hơi hơi rũ xuống, "Đường Đường tốt như vậy, dù nhiều thế nào cũng đều đáng giá."

Nguyễn Đường nghiêm túc gật đầu, cũng không từ chối nữa.

Cố Đàm Dữ cúi đầu cài nhành hồng lên cổ áo Nguyễn Đường, khẽ vuốt mái tóc cậu, giọng nói mang theo ý cười: "Chúng ta trở về đi, tiểu vương tử của ta."

Lỗ tai Nguyễn Đường đỏ bừng, ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy tay Cố Đàm Dữ đi vào nhà.

Vào đến phòng khách, Cố tiên sinh quét mắt liếc nhìn Cố Đàm Dữ một cái, sau đó mở miệng nói: "Đàm Dữ, đến thư phòng một chút, ta có chuyện muốn nói với con."

Lúc trước hoàng thái tử còn ở đây, ông vẫn còn cố kỵ nên chưa nói chuyện với Cố Đàm Dữ.

Chờ sau khi vào thư phòng đóng cửa lại, ba Cố mới ngập ngừng nói: "Đàm Dữ, tinh thần lực của con sao rồi?"

Ông không dám nói thẳng, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Cố Đàm Dữ, dù là ai tinh thần lực từ SSS+ rớt xuống B, tâm lý đều sẽ mất cân bằng.

Xảy ra chuyện, Cố Đàm Dữ không nói với người nhà, ngược lại tự mình gánh chịu, chờ đến khi việc này không giấu được nữa mới thông báo với gia đình.

Ba Cố không khỏi có chút lo lắng.

"Ba, tinh thần lực của con đã khôi phục hơn nửa rồi."

Khóe môi Cố Đàm Dữ hơi nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ.

"A, đã khôi phục…" Ba Cố lo lắng sốt ruột đáp, chờ đến khi ý thức được hắn vừa nói gì, liền trợn to hai mắt, đột ngột đứng dậy.

"Đã khôi phục hơn phân nửa!"

Cố tiên sinh rõ ràng đã mất bình tĩnh, ông khẩn trương nhìn Cố Đàm Dữ, sắc mặt ngưng trọng, nghiệm túc hỏi lại lần nữa: “Con không gạt ta chứ?”

Không phải ông không tin Cố Đàm Dữ, mà là đứa nhỏ Cố Đàm Dữ này từ trước đến nay chỉ báo chuyện tốt mà không nói chuyện xấu, rất nhiều việc đều chôn ở đáy lòng, nửa chữ cũng không nói, hơn nữa tổn thương tinh thần lực cũng không dễ chữa, Nguyễn Đường nhìn qua cũng không phải là một nhân ngư cường đại.

Cố Đàm Dữ lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí không dao động: “Ba, là thật.”

“Nếu không tin, người có thể kiểm tra thân thể con một chút.”

Lúc trước khi Cố Đàm Dữ xảy ra chuyện, ba Cố liền mua một bộ thiết bị kiểm tra đo lường tinh thần lực, hiện tại vừa lúc có thể sử dụng.

Tay ba Cố hơi run lên, ông gật đầu nói: “Ba sẽ khởi động máy, con đưa tinh thần lực của mình vào đây.”

Ông ra khỏi phòng, mang thiết bị đến trước mặt Cố Đàm Dữ, khởi động máy, Cố Đàm Dữ đưa tinh thần lực vào như đã hứa cho đến lúc đạt giới hạn mà hắn có thể chịu được, hắn dừng động tác, cau mày lại.

Kim đồng hồ trên thiết bị đo lường vững vàng dừng lại, ngừng ở mức A+!

Ba Cố gắt gao nhìn chằm chằm kết quả đo lường, trong lòng vừa kích động vừa vui mừng, ông vỗ vỗ bả vai Cố Đàm Dữ, cổ họng khô khốc, nói không nên lời.

Kết qua này so với lúc trước thực sự đã tốt hơn rất nhiều rồi!

Hơn nữa, nếu kết quả là A+, có nghĩa là còn có khả năng sẽ tăng trưởng, nếu dựa theo tiến độ này chậm rãi chữa trị, đại khái không lâu nữa Cố Đàm Dữ có thể trở lại trạng thái đỉnh cao trước đây!

Sau khi kích động qua đi, ba Cố đã bình tĩnh lại.

Ông nhìn về phía Cố Đàm Dữ, cơ hồ ngay lập tức nghĩ đến biến hóa như vậy của hắn là nhờ ai, ông bình tĩnh hỏi: “Có phải….là Nguyễn Đường giúp con không?”

Cố Đàm Dữ gật gật đầu, nghĩ đến mỹ nhân ngư nhỏ của mình, trong đôi mắt lạnh lùng cuối cùng cũng lộ ra chút ấm áp, “May mà có Đường Đường.”

Nếu không cũng không biết tinh thần lực của hắn lúc nào mới khôi phục được.